Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 71: Linh hồn đau thương trong gió* (1)




*Trong tác phẩm “Đồi gió hú”, khi ông Lockwood tới sống tại trang trại Thrushcross, một căn nhà lớn ở vùng đồng cỏ hoang vắng xứ Yorkshire mà ông thuê từ người chủ đất Heathcliff – một người vốn sống trong tòa nhà có tên Đồi gió hú. Lockwood qua đêm tại nhà của Heathcliff và trải qua một giấc mộng kinh hoàng khi hồn ma của Catherine Earnshaw cầu xin ông cho nó vào nhà. Khi quay trở về Thrushcross, Lockwood đã đề nghị bà quản gia Nelly Dean kể lại câu chuyện của Heathcliff và Đồi gió hú.
Nelly bắt đầu câu chuyện bằng việc quay lại 30 năm trước, khi Heathcliff, một đứa trẻ bị bỏ rơi sống vất vưởng trên đường phố Liverpool được chủ nhân của Đồi gió hú, ông Earnshaw, nhặt về nuôi nấng và nhận làm con nuôi. Bản thân ông Earnshaw có hai người con ruột, trong đó người con gái út Catherine nhanh chóng trở thành bạn thân thiết của Heathcliff, còn người anh cả Hindley lại tỏ rõ thái độ thù địch với người mới đến, coi cậu là kẻ phá đám và xâm phạm quyền lợi của mình. Heathcliff đến Đồi gió hú được ba năm thì ông Earnshaw qua đời, Hindley (lúc này đã cưới một người phụ nữ tên là Frances) nghiễm nhiên trở thành ông chủ của tòa nhà, ông ta không bỏ lỡ cơ hội này để đối xử tàn bạo với Heathcliff, coi anh chỉ như một kẻ làm công trong nhà. Trong khi đó, Catherine lại bắt quen với gia đình nhà Linton ở trang trại Thrushcross gần đó, chính họ đã bước đầu làm dịu đi tính cách hoang dại vốn có của cô gái. Catherine đặc biệt thân thiết với con trai cả có vẻ có học thức và hòa nhã của nhà Linton là Edgar Linton, người mà Heathcliff ngay lần gặp đầu tiên đã tỏ thái độ ác cảm.
Một năm sau đó, vợ của Hindley qua đời sau khi sinh hạ đứa con trai Hareton, khủng hoảng trước cái chết của Frances, Hindley bắt đầu nghiện rượu và bài bạc. Khoảng hai năm sau, Catherine đồng ý lời cầu hôn của Edgar và cô giúp việc Nelly biết rằng tin này sẽ là đòn trí mạng đối với Heathcliff, nhất là sau khi tình cờ nghe được lời giải thích của Catherine với Nelly rằng cô sẽ “mất danh giá” nếu cưới Heathcliff. Ngay khi nghe được điều này, Heathcliff bỏ đi mà không kịp nghe những tâm sự tiếp theo của Catherine về tình cảm tuyệt đối của cô dành cho anh.
Sau khi làm đám cưới với Edgar, Catherine ban đầu sống rất hạnh phúc cho đến khi Heathcliff quay trở lại với mục tiêu duy nhất là tiêu diệt tất cả những ai đã ngăn cản mình đến với người yêu. Lúc này Heathcliff đã trở thành người giàu có và còn tiếp tục âm mưu lừa ông Hindley để trở thành người chủ của Đồi gió hú. Trong âm mưu trả thù Edgar, Heathcliff đã quyến rũ em gái của Edgar là Isabella. Không lâu sau khi Heathcliff trở về, Catherine ốm nặng và qua đời chỉ vài giờ sau khi sinh con gái đầu lòng cho Edgar, cô bé cũng được đặt tên là Catherine, hay Cathy. Cái chết của Catherine làm Heathcliff càng trở nên độc ác và nung nấu âm mưu trả thù. Ông ta cưới Isabella và hành hạ cô sau khi cưới đến mức cô phải bỏ trốn và sau đó cho ra đời Linton, đứa con trai thực sự của Heathcliff. Trong khoảng thời gian này, Hindley chết, Heathcliff trở thành chủ nhân mới của Đồi gió hú, ông ta nuôi dạy con trai của Hindley là Hareton với tất cả lòng căm thù đã chất chứa trong những năm sống ở nhà Earnshaw.
Không lâu sau khi Linton ra đời, Isabella chết vì bệnh tật. Mặc dù nguyện vọng của cô là gửi con cho người anh Edgar nuôi dưỡng nhưng Heathcliff đã giành lấy đứa trẻ ốm yếu để tự tay nuôi dưỡng nó trên Đồi gió hú. Khinh rẻ chính con đẻ của mình, Heathcliff chỉ coi Linton như phương tiện để ông ta trả thù Edgar và cướp đoạt gia sản của kẻ thù bằng cách ép buộc cô gái trẻ Cathy phải làm đám cưới với Linton. Vài ngày sau khi Cathy và Linton lấy nhau, Edgar qua đời và Heathcliff chiếm được cả quyền sở hữu của trang trại Thrushcross. Một tháng sau khi Edgar chết, Linton ốm yếu cũng qua đời và để lại vợ như một người tù giam lỏng trong Đồi gió hú.
Tiểu thuyết quay trở lại lời kể của ông Lockwood. Như quan hệ của mẹ mình với Heathcliff trước kia, Cathy dần dần trở nên thân thiết với Hareton cục mịch vô học do sự dạy dỗ của Heathcliff. Chẳng bao lâu sau ông chủ của Đồi gió hú qua đời, Heathcliff được chôn cạnh Catherine như ước nguyện của Heathcliff lúc còn sống. Tiểu thuyết khép lại với chuyến viếng thăm ba ngôi mộ của Catherine, Heathcliff và Edgar nằm cạnh nhau.
“Hahaha ──” Tiếng cười sắc nhọn không dứt bên tai. Tạ Du chỉ chết lặng nhìn Thea trước mặt cười đến run cả người, khuôn mặt thanh tú dưới mái tóc đen tôn lên càng trắng nõn hơn.
Hắn biết rõ tình cảnh của mình.
Cả người bị trói, bởi vì hai ngày không ăn, tứ chi không có đủ sức lực muốn chạy trốn là không thể nào. Mà trước mắt Thea, trông rất hận mình. Nếu không nghĩ sai, dì Trần với người đã chết, đều là bị hắn giết. Từ biểu hiện bây giờ của hắn mà xem, không có mười phần điên thì cũng tám phần.
Đối mặt với kẻ giết người đã có chút tinh thần khác thường, Tạ Du cũng không ôm hi vọng gì.
Nhưng, vẫn không muốn Gaea nhìn thấy.
Không muốn y nhìn thấy xác mình.
Thà cho y ôm ảo tưởng, hay không để y đau lòng quá tốt hơn.
Mấy cái khác, mặc kệ trước đi, dù sao cũng chết không phải sao?
“Vậy thì thế nào?” Có ý nghĩ như vậy, Tạ Du nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cố gắng xua đi nỗi sợ trong lòng, hắn lại cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề. “Coi như tôi và Gaea xem nhẹ các người, Cẩn làm cậu khó chịu, anh em bọn tôi biến thái đi nữa, vậy cũng đâu nói rõ cái gì không phải sao?”
Thea ngưng cười, Tạ Du cười thật sự làm hắn thấy chướng mắt cực kỳ.
“Cậu giả nữ, còn cố ý giả thành Savannah; cậu tàn nhẫn giết hai người vô tội.” Tạ Du đảo mắt. “Chẳng lẽ những cái đó đều do bọn tôi sao? Đều do Gaea xem nhẹ cậu? Đều do Cẩn tạo tổn thương cho cậu?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Thea trừng Tạ Du.
“Hahaha. Cười chết mất, đừng cho mình là cô vợ nhỏ. Cậu biến thái chính mình thích giả nữ là vì bọn tôi? Cậu giết người là vì bọn tôi? Cậu đừng chọc cười nữa.” Đảo mắt, Tạ Du cảm thấy Thea quả thật điên rồi, mười phần điên.
“Mày còn cười? Tạ Du.” Vươn tay bóp cổ họng Tạ Du, thành công thấy Tạ Du dừng cười lại, Thea chậm rãi nói.
“Mày nghĩ tao giả là tại sao? Mày nghĩ tao tại sao giết hai người kia?”
Tạ Du bị bóp cổ, chỉ có thể khinh miệt nghiêng khóe môi.
“Nếu không phải Tạ Du mày xuất hiện, tao còn thật sự không biết tất cả. Tao nói trách không được lão đại luôn dịu dàng với tao như vậy, hóa ra là vì tao giống em gái hắn. Hắn hoàn toàn không phải đang nhìn tao, hắn xuyên qua tao, nhìn tất cả đều là đứa em gái đã mất sớm kia của hắn! Hắn chính là thông qua tao đền bù cô ta không phải sao?”
Nhắm mắt lại, Thea nhíu chặt mày, đau đớn nhớ lại những chuyện trước kia.
Bản thân từ nhỏ chính là trẻ mồ côi, ở trên đường lang thang phiêu bạt, làm tên trộm làm ăn mày, mãi đến khi gặp được thiếu niên mĩ lệ giống như thiên thần ấy. Dưới sự chăm sóc của hắn, suốt hai năm, Thea cảm giác mình giống như là con cưng được ông trời yêu thương. Nháy mắt có được tất cả, cuộc sống cao sang, tương lai rực rỡ và tình yêu.
Mãi đến khi Tạ Du xuất hiện, phá vỡ giả tạo ấy.
Không sai, đúng là tại Tạ Du.
Bắt đầu từ ngày đầu tiên Gaea ôm hắn ngủ say về biệt thự, Thea liền cảm nhận sức ảnh hưởng của hắn đối với Gaea. Con người luôn nhàn nhạt cười ấy, chưa từng có cảm xúc dao động như cất giấu nỗi buồn sâu kín, sau khi gặp được Tạ Du hoàn toàn thay đổi.
Như được châm ngọn lửa sinh mệnh vậy.
Từ đó về sau mỗi một ngày, Thea đều có thể nhìn thấy bọn họ ôm hôn, thậm chí là làm tình.
Những cái đó, Gaea chưa từng cho mình.
Hắn sẽ ở trước mặt mọi người nhiệt tình hôn Tạ Du, nhưng chưa từng cho Thea một cái hôn.
Hắn sẽ trước đám đông kéo Tạ Du vào phòng mình, nhưng chưa từng cho Thea một cái ôm.
Nhưng mà vẫn còn ảo tưởng.
Cho nên mới bắt đầu điều tra, sau đó tìm được Tạ Cẩn.
Ngay từ đầu quả thật là có tâm tiếp cận cậu ta. Rồi phát hiện, thiếu niên nhu nhược này hoàn toàn khác với Tạ Du.
Ngược lại càng giống mình, là người bị hại.
Trong một lần sau khi làm cậu ta quá chén, Tạ Cẩn rốt cuộc nói ra tất cả.
Hóa ra, những nụ cười dịu dàng và quan tâm, tất cả đều là giả. Thea hơi ngẫm lại liền hiểu, Gaea từ đầu tới cuối, đều không thật sự nhìn mình. Những gì hắn làm, cũng chỉ là bồi thường. Bồi thường cô em gái mất sớm.
Đau khổ, oán hận, mọi thứ lại mới sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.