Cái Chết Của Hoa Nhài

Chương 1:




1
Một đêm trước khi Lục Trạch kết hôn, tôi đến nhà tang lễ lấy tro cốt của Ương Ương.
Ương Ương là con gái của tôi và Lục Trạch.
Nó mới mấy tháng tuổi, chỉ biết kêu "A nha nha nha".
Khi cười rộ lên, mắt con bé cong cong, sáng bóng.
Nhưng bây giờ lại biến thành một xớp tro cốt, nhốt trong cái hộp nho nhỏ này.
Khi tôi ôm hộp tro cốt của Ương Ương, Lục Trạch gọi điện thoại tới.
"Tô Mạt, ngày mai nhớ đến tham gia hôn lễ của tôi và A Dao."
"Tôi sẽ để trợ lý lái xe đón cô."
Anh luôn luôn như vậy, luôn nói với giọng điệu không thể từ chối này.
Tựa như khi đó hắn mạnh mẽ mang Ương Ương đi, sai người trông chừng tôi, ngữ khí lạnh như băng: "Tô Mạt, tôi phải cứu con của A Dao."
Trong lòng hắn chỉ quan tân đến đứa con của hắn và Sở Dao, và hắn hoàn toàn không để ý đến Ương Ương cũng là con gái của hắn.
Tôi hỏi anh ta: "Lục Trạch, anh có thể buông tha cho tôi không?"
Lục Trạch ở đầu kia không nói gì, bên tai liền truyền đến tiếng điện thoại cúp máy.
Tôi mang theo tro cốt của Ương Ương, đi tới bờ biển.
Nước biển lạnh lẽo từng tấc từng tấc không qua thân thể tôi.
Lúc này hệ thống im lặng đã lâu cũng xuất hiện, nó hoảng hốt, vội vàng hỏi: "Kú chủ, người đây là đang muốn làm cái gì?"
"Yo, ngươi rốt cục đã trở về a hệ thống."
"Kí chủ, đã lúc này rồi người còn trêu chọc ta!" Thanh âm của hệ thống hổn hển truyền đến.
Nước biển ngập đến thắt lưng của tôi, bước chân của tôi dần dần không ổn định, nhưng vẫn ôm chặt lấy Ương Ương.
"Tôi muốn buông tay, hệ thống." Tôi nói với hệ thống.
Có lẽ nó nhìn thấy vẻ mặt quyết liệt của tôi, thở dài hỏi: "Ngươi thật sự đã quyết định rồi sao?"
Tôi gật đầu.
Nếu Lục Trạch không muốn buông tha cho tôi, vậy tôi sẽ tự mình buông tha cho mình.
Một lúc lâu sau, hệ thống lại khôi phục âm thanh máy móc lạnh lẽo ban đầu:
"Hướng dẫn thất bại, sắp tiến hành xóa bỏ."
Khi tiến hành xóa bỏ kết thúc, tôi bị nước biển nhấn chìm.
Ngoài cảm giác nghẹt thở, còn có đau nhức lấp đầy tứ chi của tôi.
Thì ra mặc kệ đã trải qua bao nhiêu lần bị xóa sổ, thì cảm giác bị xóa sổ vẫn thống khổ như vậy.
2
Đây là lần thứ bảy tôi bị xóa sổ.
Nhưng mà lần này là lần làm nhiệm vụ cuối cùng, nếu tôi bị xóa bỏ, chính là triệt để bị xóa bỏ.
Hình phạt của nhiệm vụ thất bại, chính là lấy hình thái linh hồn, mạnh mẽ ràng buộc bên cạnh đối tượng công lược, chứng kiến hắn và những người khác HE.
Ví dụ như bây giờ, một giây trước tôi còn ở trong nước biển thống khổ giãy dụa, một giây sau ta liền biến thành linh hồn, bị dẫn dắt đến bên cạnh Lục Trạch.
Sở Dao ôm con trai của cô, Còn Lục Trạch thì ở một bên nhìn hai mẹ con bọn họ, ánh mắt tràn đầy ôn nhu.
Tiểu Dương ba tuổi, ngọt ngào gọi bọn họ "Ba mẹ".
Nhìn hình ảnh ấm áp của gia đình ba người họ, trái tim tôi không thể không đau đớn.
Tiểu Dương hiện giờ khỏe mạnh như vậy, mà con gái tôi Là Ương Ương lại vì cứu mạng hắn mà chết trên bàn phẫu thuật.
Hốc mắt tôi chua xót, nhưng không rơi lệ.
Làm thế nào linh hồn có thể khóc.
Lúc này Sở Dao hỏi hắn: "A Trạch, Ngày mai Tô Mạt cô ấy sẽ đến tham gia hôn lễ của chúng ta sao?"
Lục Trạch nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, nói: "Yên tâm, anh sẽ để cô ấy tận mắt chứng kiến hạnh phúc của chúng ta.”
Tôi nhìn họ một cách thờ ơ.
Ah, mục đích của anh đã đạt được, mặc dù cơ thể của tôi không thể xuất hiện tại đám cưới, linh hồn của tôi vẫn phải bị buộc phải tham dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.