Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 27:




e vẫn đang nổ máy, nhưng đầu xe lại bị Đinh Vị nhấn chặt, anh chợt phát hiện ra, đừng nói là lái xe rời đi, ngay cả quay đầu xe cũng không thể nào quay được. Thằng nhóc này ăn rau chân vịt hay sao mà lực tay lại khỏe như vậy?
“Tôi có nói là sẽ trốn tránh cậu đâu nào?” Quý Kiêu có hơi bất đắc dĩ. Cũng không hẳn là anh muốn tránh mặt Đinh Vị, anh chỉ muốn bản thân được yên tĩnh một thời gian để ổn định lại cảm xúc của mình thôi, “Tôi chỉ mới khởi động xe máy mà.”
Tuy rằng, đầu óc anh vẫn luôn ngập trong những suy nghĩ về Đinh Vị và Đinh Móng Nhỏ kể từ cái hôm anh được chứng kiến mèo Đinh Móng Nhỏ đẩy cây xà nhà đến nay, cũng từng đưa ra rất nhiều giả thuyết thái quá, nhưng khi mọi chuyện đã bày ra trước mắt rồi, Quý Kiêu vẫn cứ cảm thấy mình kham không nổi, có lẽ bệnh viện tâm thần mới là chốn về hợp lý nhất của anh lúc này.
Anh chỉ muốn được ở một mình, bình tâm lại mà suy ngẫm về tính chân thực của chuyện này. khác như là muốn hay không tiếp tục cùng Đinh Vị quậy với nhau linh tinh sự, hắn còn không có công phu đi cân nhắc.
“Anh vừa nói muốn về kí túc xá đấy thôi!” Đinh Vị cau mày. Đây là lần đầu tiên cậu tiết lộ thân phận Mèo Chín Đuôi của bản thân mình cho một tên loài người không liên quan nên trong lòng cậu còn đang hoang mang ghê gớm. Mà thái độ của Quý Kiêu lại càng khiến cậu bất an hơn nữa.
Thoạt nhìn như anh đang muốn chạy trốn.
Tại sao anh ta lại muốn bỏ chạy chứ!
“Dù sao thì tôi cũng phải trở về kí túc xá mà. Cậu cũng phải về nhà nữa, đúng không?” Quý Kiêu ngẫm nghĩ. Anh vỗ vỗ ghế sau, dường như đã hạ quyết tâm, “Lên xe đi, để tôi đưa cậu về.”
“Sau đó thì sao?” Đinh Vị dần thả lỏng cái tay còn đang nhấn chặt đầu xe máy, có hơi do dự.
“Sau đó thì tôi quay trở về kí túc xá…” Anh bất đắc dĩ trả lời. Tốt xấu gì cũng là một con mèo yêu, sao trong đầu lại toàn mấy thắc mắc kì quái vậy.
“Anh sẽ kể cho người khác.” Đinh Vị sực nhớ ra một vấn đề quan trọng. Thoạt nhìn Quý Kiêu có vẻ như bị dọa sợ, nhưng nếu anh tiết lộ chuyện này cho người khác thì mình sẽ gặp phải rắc rối to. “Anh quay về kí túc xá là để kể cho người khác.”
“Tôi sẽ không nói,” Quý Kiêu thở dài, “Có nói cho ai đi nữa thì người ta cũng không chịu tin đâu, tôi sẽ không nói cho ai hết.”
“Nếu anh dám nói…” Đinh Vị híp mắt gườm gườm anh, đột nhiên cậu nhích lại gần, đưa tay lên nắm lấy yết hầu Quý Kiêu, “Thì tôi sẽ giết chết anh!”
“Nói ra sẽ có ai tin đây, tôi cũng đâu muốn bị người ta mắng là đồ thần kinh đâu.” Quý Kiêu cười cười, không phải vì anh bị dọa cho choáng váng mà cười, anh cười bởi thực lòng anh cảm thấy buồn cười. Giết người cơ à? Cũng chẳng biết vì sao, anh vẫn luôn tin tưởng rằng Đinh Vị không thể nào làm ra được việc như vậy. Cho dù là Đinh Vị hay là Đinh Móng Nhỏ, ở trong mắt anh, cả hai đứa đều rất ngây ngô.
Dường như cậu mới nhận ra rằng Quý Kiêu chẳng hề để sợ hãi với sự uy hiếp của mình. Đinh Vị buồn bực thu tay lại, đút tay vào trong túi. Cậu cúi đầu lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng chịu lên xe, đứng thất thần ra đấy.
Quý Kiêu lại tắt máy một lần nữa trong sự ngạc nhiên khôn cùng, bởi anh nào biết được trong lòng Đinh Vị đang suy tính cái gì. Tuy rằng ban nãy anh định phóng xe chạy lấy người, nhưng sau khi cân nhắc kĩ thì, Đinh Vị không thể tổn thương người khác là thật đấy, cơ mà phá tan tành một con xe máy thì lại rất có khả năng. Với lực cản khủng khiếp lúc cậu ta tay không chặn xe vừa nãy, muốn tát nát xe cũng không phải là không có khả năng, nên anh đành phải thẫn thờ cùng cậu.
“Hay là tối nay tôi đến kí túc xá của anh đi.” Đinh Vị ngẩng đầu nhìn anh.
“Há?” Quý Kiêu không ngờ rằng cậu lại đưa ra yêu cầu như vậy. Anh sững ra, một lát sau mới tiếp lời: “Nhưng mà tôi không có cách nào mang cậu vào kí túc xá được, Kể cả khi bảo với người ta rằng cậu là người thân của tôi thì cũng phải đăng kí từ trước mới có thể ở qua đêm…”
“Ngày nào tôi cũng đến kí túc xá của anh mà.” Đinh Vị ngắt lời anh.
Anh nghe thấy lời cậu mà cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt, đột nhiên nhớ ra rằng tối hôm qua mình đã gặp con Đinh Móng Nhỏ ở trên sân thượng, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng: “Ngày nào cậu cũng tới? Không có việc thì cậu chạy tới đội Tiêu Phòng để làm gì?”
“Để tu cái đuôi.” Đinh Vị cười cười, vừa nhắc tới việc tu luyện cái đuôi là cậu đã phấn khởi, cái đuôi thứ tám đã ngoi đầu lên được một chút rồi.
“…Đuôi, đuôi cậu hỏng* rồi à?”
Cái đồ ngu ngốc này!
*Mèo nói “Tu cái đuôi”, “Tu” là Tu luyện, Quý Kiêu lại hiểu “Tu” thành Tu sửa.
Đinh Vị nhíu mày, đối với một người bình thường không hề có tí khái niệm gì về Mèo Chín Đuôi thì cậu cũng lười, chẳng muốn giải thích nhiều: “Tự tôi sẽ đi vào, anh không cần phải phí công lo lắng tôi.”
Đinh Vị quăng mấy lời này cho anh rồi xoay người rời đi, Quý Kiêu còn đang bị ngâm trong câu nói sặc mùi thương hại “không phải phí công lo lắng cho tôi”, cung phản xạ mất cả buổi mới phản ứng kịp. Anh khởi động xe máy, mang theo cái đầu nhão như hồ lắc lư trở về trung đội.
Vừa vào phòng kí túc đã thấy Lâm Tử ngồi trước màn hình máy tính, hình ảnh trên màn hình máy tính vô cũng kịch liệt, người đàn ông nhễ nhại mồ hôi, tiếng rên rỉ mềm mại rền rĩ không ngừng. Quý Kiêu lật đật sập cửa phòng lại, hai người trên màn hình đã quay cuồng từ hành lang tới trên cầu thang.
“Về rồi đấy hả?” Lâm Tử quay đầu lại anh, vẫy vẫy tay, “Hai!”*
*LT chém tiếng Anh.
“Cái đồ không biết xấu hổ này!” Quý Kiêu nhỏ giọng mắng một câu, thằng nhãi này đng mở loa nữa, đã thế còn vặn max volume. Anh chạy tới máy tính vặn nhỏ loa, “Vào WC giải quyết ngay, ông muốn đi ngủ!”
“Thì anh cứ việc ngủ phần anh.” Lâm Tử chẳng thèm quan tâm mà vẫn dán mắt vào màn hình, Quý Kiêu ngủ, mình thì hoạt động gân cốt ở một bên. Cũng có phải là lần đầu tiên đâu.
“Ngài Lâm ơi, hôm nay không được!” Quý Kiêu cởi áo ra, đẩy đẩy Lâm Tử, “Đừng ép tôi phải giúp anh giải quyết, tôi mà xử thì chỉ cần ba phút là anh xong.”
“Mẹ! Như vậy là vô nhân đạo lắm biết không hả? Tôi mới chỉ ấp ủ được một nửa thôi…” Lâm Tử bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn nhìn Quý Kiêu, chợt phát hiện sắc mặt anh không ổn lắm, sức mạnh mới ấp ủ được một nửa bổng xìu đi một nửa, “Anh làm sao vậy? Không khỏe à?”
“Anh cứ để tôi ngủ một hồi là được, nhớ yên tĩnh chút.” Quý Kiêu vẫy tay. Hiện tại anh rất mệt, đột nhiên cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, buồn ngủ chết mất.
“Tôi để anh ngủ?” Lâm Tử đứng dậy, tắt video, “Được mà, tình cảm của hai anh em ta còn phải nói nữa, cho anh ngủ liền!”
Quý Kiêu trừng mắt nhìn Lâm Tử một hồi lâu mới phản kịp, thò chân đạp anh ta: “Cút sang bên kia ngay!”
Lâm Tử vừa cười vừa chạy ra khỏi phòng ký túc của anh, tiếng cười hô hố còn vọng tới từ trên hành lang. Quý Kiêu thở dài, chỉ xem một bộ AV thôi cũng có thể khiến Lâm Tử vui vẻ múa may.
Anh cởi nốt cái quần, vừa nãy quên hỏi Đinh Vị rằng cậu là con mèo tinh như thế nào. Hay là vẫn như anh hình dung, một con mèo tinh có chín đuôi?
Anh có một thói quen khó bỏ mỗi khi đi ngủ, bất kì lúc nào anh ngả lên giường đều phải cởi đồ hết. Đương lúc cởi quần áo của mình, anh lại vô thức nhớ tới một lần đó anh cũng cởi đồ trước mặt mèo Đinh Móng Nhỏ.
Ngay lúc anh định trèo lên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng lạch cạch truyền tới từ chỗ cửa sổ.
Anh quay ngoắt lại, tuy rằng không nhìn rõ lắm nhưng Quý Kiêu vẫn có thể nhìn thấy mèo Đinh Móng Nhỏ ngồi ngay ngắn phía ngoài cửa sổ, nó đang nâng một cái chân trước lên gõ vào mặt kính.
“Ôi tôi đệt!” Quý Kiêu hốt hoảng nằm gục xuống giường, vội vàng chộp lấy cái chăn để che mông lại. Tuy rằng trước kia anh cũng từng ngủ thoát y ngay cạnh Đinh Móng Nhỏ nhưng bây giờ thì anh đã biết nó không phải là một con mèo, mà là là một con người. Cho dù có là Lâm Tử nhìn thấy thì anh cũng giật bắn mình khi bị người ta trông thấy bất thình lình như vậy, huống chi là Đinh Vị, “Tại sao lại ngồi ở chỗ này…”
Còn người này thì tại sao lại vừa vào phòng đã cởi sạch bách?
Nó thật sự không thể lý giải nổi hành vi của Quý Kiêu, vốn dĩ nó đã bắt đầu gõ cửa sổ từ khi anh bắt đầu cởi, nhưng tốc độ thoát y của Quý Kiêu quá nhanh, vươn tay hạ tay đã lột sạch quần áo.
Lúc này anh lại còn trốn trong chăn bông rồi trừng mắt nhìn nó, nó nghiêng nghiêng đầu, không biết nên làm cái gì cho phải.
“Đi vào từ chỗ cửa chính đi.” Quý Kiêu quấn chăn quanh eo, xuống giường đi đến bên cửa sổ, “Hôm qua ngồi đây cả đêm còn chưa nhận ra là then cài cửa sổ bị rỉ cứng ra rồi à?”
Nó xoay người nhảy thẳng từ trên của sổ xuống, bởi vì mỗi lần đến đây đều ngồi rình ở phía ngoài cửa sổ cho nên đã thành thói quen, với cả, chỉ có lần nào chạy trốn nó mới đi qua cửa chính thôi…
Lúc Quý Kiêu ra mở cửa cho nó, anh đã mặc quần vào rồi, nhưng thân trên vẫn còn đang trần trụi. Đinh Vị nhìn chằm chằm Quý Kiêu nhìn một hồi, nó cảm thấy có hơi hâm mộ, cơ bụng của anh đẹp thật đấy!
Nó đếm đếm, một, hai, ba, bốn, năm, sáu…
“Nói chuyện một lát không?” Quý Kiêu đã bình tĩnh hơn hồi nãy một chút, nhưng lúc nói ra câu này anh vẫn còn hơi choáng váng, nói xong anh mới sực nhớ ra, trước mặt mình hiện giờ là một con mèo.
Đinh Móng Nhỏ ngồi ở trên mặt đất trước cửa, nhìn anh kêu meo meo mấy tiếng. Anh lại bắt đầu rơi vào cơn mông lung, thế này là đang bắt đầu trò chuyện nhỉ?
“Chà, tôi chưa học tiếng mèo bao giờ cả.” Quý Kiêu gãi đầu, ban nãy anh có hơi buồn ngủ, nhưng bây giờ nhìn thấy Đinh Móng Nhỏ, cơn buồn ngủ đã bay tận đẩu đâu, còn hơi hồi hộp nữa, “Mặt đất lạnh lắm, lên giường ngồi đi.”
Đinh Móng Nhỏ đứng dậy, rũ lông, cái đuôi dựng thẳng, nó chạy bước nhỏ tới chỗ giường của anh, thoạt nhìn có vẻ như rất hào hứng. Sau đó mó nhẹ nhàng nhảy lên giường, cái đuôi còn quét qua người anh một chút, lông xù xù làm anh hơi ngứa.
Quý Kiêu Vừa thấy Đinh Móng Nhỏ chấp hành một loạt chỉ huy của mình, trong lòng đã không còn một chút nghi ngờ nào nữa, con mèo này chính là Đinh Vị, không cần phải hoài nghi nữa, chỉ là, anh vẫn chẳng hiểu vì sao sau khi vào phòng rồi mà Đinh Vị vẫn giữ nguyên bộ dáng của con mèo.
Anh đối mặt với Đinh Tiểu Trảo, lóng ngóng không biết phải làm cái gì, chỉ dám đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm một chút vào cái đuôi của nó: “Đuôi trông vẫn khỏe mà, nó hỏng chỗ nào mà cậu lại đến đây sửa mỗi ngày thế?”
Tên —— ngốc!
Tu cái đuôi nghĩa là tu luyện cái đuôi, tu cái đuôi không phải tu sửa cái đuôi! Loài người ngu xuẩn!
Tuy rằng nó rất thích được ở cạnh Quý Kiêu, nhưng đối với cái chỉ số thông minh đã cắm rễ trên cơ sở nhân loại của anh thì, nó vừa nghĩ tới đã vô cùng phiền muộn.
Đinh Vị thu cái đuôi lại bên người, nhưng chóp đuôi vẫn dựng thẳng.
Quý Kiêu nhìn hai mắt nó, ánh mắt vẫn còn hơi hốt hoảng. Nếu dẹp đi những suy nghĩ hãi hùng còn đang chạy marathon trong đầu anh đi thì thật ra Đinh Móng Nhỏ cũng không khác ngày thường cho lắm. Mới nghĩ thế thôi mà anh đã thả lỏng hơn không ít, nhéo nhéo cái đuôi của nó: “Là do chỗ này hơi oặt vào phải không?”
Nó rất muốn chụp một tát vào mặt Quý Kiêu, nhưng nghĩ thì lại sợ dọa đến anh, cho nên rụt cái đuôi về, tiếp tục đặt ở bên người.
Cảm giác nhẹ nhàng mềm mại lúc chóp đuôi xẹt qua lòng bàn tay khiến Quý Kiêu cảm thấy trò này chơi vui thật đấy, nên anh lại giơ tay nhéo một chút: “Ông Lâm vừa gặp cậu lần đầu tiên đã nhớ kĩ rằng chỗ cái đuôi cậu nó oặt vào như vậy này, nhưng mà cậu muốn sửa thì sửa thế nà-”
Quý Kiêu còn chưa dứt lời, mèo Đinh Móng Nhỏ đang ngồi yên bỗng nhảy dựng lên, anh hoàn toàn không bắt kịp được cử động của nó, chỉ cảm thấy có một bóng đen vút lên trước mắt mình, sau đó trên mặt bị nó vỗ mạnh một cái.
Chỗ bị chộp vào không lớn lắm, có hơi đau, chờ đến khi Đinh Móng nhỏ ngồi lại ngay ngắn trên giường liếm liếm móng vuốt, anh mới nhận ra dường như mình mới bị con mèo này tát cho một cái.
Quý Kiêu sờ sờ mặt, nhìn phản ứng mãnh liệt của Đinh Móng Nhỏ, lại liên hệ tới các loại yêu quái yêu tinh, cuối cùng anh mới hiểu ra: “Ý cậu là tu luyện hả…”
Nó không thèm để ý tới Quý Kiêu nữa, vuốt râu mình mấy cái, hẳn là nên bắt đầu tu cái đuôi rồi, nếu chờ thêm chút nữa thì muộn quá, lại không ngủ đủ giấc, mà ngày mai thì không thể không đến trường được.
Nó nhảy lên cửa sổ, phát hiện ra ngồi ở chỗ này tu cái đuôi cũng không tồi, chỉ cần Quý Kiêu yên tĩnh thì căn phòng sẽ rất rất yên tĩnh, còn không lạnh căm căm giống như ngồi trên sân thượng nữa.
Nó đoan chính mà ngồi xong, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ rồi hít một hơi, nhắm hai mắt lại.
Cái đuôi!
Cái đuôi xuất hiện đi!
Quý Kiêu còn ngồi ở trên giường, nhìn mãi đến Đinh Móng Nhỏ ngồi ngay ngắn rồi, anh mới cẩn thận thò đầu qua nhìn, phát hiện Đinh Móng Nhỏ đã nhắm mắt lại. Vậy là đã bắt đầu rồi à? Nhưng mà đây là bắt đầu tu cái đuôi hay là bắt đầu ngủ vậy?
Nó nghe thấy tiếng Quý Kiêu ghé lại gần, mở một mắt ra, nhìn lướt qua Quý Kiêu rồi nhắm lại.
Không được làm ồn! Yên tĩnh chút!
Đương nhiên Quý Kiêu không thể nghe thấy tiếng hò hét trong lòng của nó, nhưng nhìn Đinh Móng Nhỏ thế này, mặc kệ là ngủ hay là nhập định, tóm lại là nó không gây động tĩnh gì, thế nên anh cũng không nói gì nữa, ngồi trên giường một chốc rồi nằm xuống.
Anh lại nhớ lại những chuyện đã từng tìm hiểu về truyền thuyết Mèo Chín Đuôi, có vẻ còn rất nhiều nghi vấn chưa được đến giải đáp, chỉ có thể chờ Đinh Móng Nhỏ biến trở lại thành Đinh Vị rồi hỏi lại sau.
Chỉ là… Cái tính tình này của cậu, bị hỏi đến phiền có khi lại tức phừng lửa.
Quý Kiêu nằm ở trên giường suy nghĩ linh tinh một hồi, ngủ quên từ lúc nào cũng không biết. Giấc mơ cũng tùm lum hết cả, mèo lóe hào quang, mèo mọc đầy đuôi chạy tới chạy lui, mệt đến mức cả cánh tay anh đều mỏi.
Chỉ là anh không rõ, mèo chạy qua chạy lại thì tại sao tay anh lại mỏi nhừ, không chỉ thế, cả cánh tay còn tê rần rần.
Lại một lát sau, Quý kiêu có hơi mắc tiểu, mơ mơ màng màng mở mắt. Mẹ! Ra là mơ.
Nhưng mà cảm giác nhức mỏi, tê cứng trên cánh tay trái vẫn không giảm đi sau khi anh thức dậy, mà ngược lại, cảm giác như càng rõ ràng hơn. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, chợt kinh ngạc, phát hiện ra Đinh Vị còn đang gối lên cánh tay mình ngủ ngon lành.
Anh trừng mắt nhìn Đinh Vị cả buổi, đứa nhóc này biến về từ lúc nào vậy?
Đinh Vị cũng không bị đánh thức bởi mấy động tĩnh nhỏ của anh, cậu chỉ cau mày rồi trở mình, lúc xoay đầu còn đè lên cánh tay của Quý Kiêu một cái, cảm giác tê như kiến bò lại càng tăng thêm nữa, xém tí là anh đã hét thất thanh lên rồi.
Anh thử rút tay lại nhưng không thành công, Đinh Vị ép tới mức toàn diện, giống như đang sợ anh bỏ chạy lấy người, vừa lật người lại còn tranh thủ ôm cứng lấy cánh tay anh nữa.
Quý Kiêu chỉ có thể cắn răng chịu đựng, chờ cơn tê muốn thủng óc này qua đi mới nhè nhẹ thở phào một hơi: “Ài…”
Mới vừa thở dài xong, Đinh Vị đột nhiên xoay người lại, nhỏ giọng thì thầm bên tai: “Anh dậy rồi à?”
Quý Kiêu bị cậu làm cho hết hồn, sặc nước miếng, ho khù khụ mãi mới ngừng được, quay đầu nhìn Đinh Vị, chợt va phải đôi mắt sáng rực còn đang nhìn anh chăm chú: “Cậu không ngủ sao?”
“Có ngủ mà.” Đinh Vị cong mắt cười cười.
Quý Kiêu không nói gì, anh chưa từng gặp một người nào vừa mới tỉnh ngủ mà mắt đã mở thao láo ra nhìn người ta như vậy. Mắt trong như nước. Anh nhìn thoáng qua ánh trăng ngoài cửa sổ, sau đó do dự mở lời: “Cậu, đây… Không phải là kính áp tròng nhỉ?”
“Vâng!” Đinh Vị ghé đôi mắt to tròn đến đối diện mắt anh, “Cái màu đen vào ban ngày mới là kính áp tròng!”
Đinh Vị dán sát đến trước mặt anh, Quý Kiêu có thể nhìn thấy làn da vừa mềm vừa mịn, một cái lỗ chân lông cũng chẳng soi ra. Da đẹp thật đấy, nếu mà để cho Thẩm Du nhìn thấy có khi chị còn hâm mộ đến chết luôn.
Nhưng khoảng cách giữa hai người gần tới nỗi có thể cảm nhận được từng hơi thở phả lên mặt mình khiến anh cảm thấy hơi xấu hổ. Anh muốn nhích về phía sau lại chợt nhận ra cánh tay mình còn đang bị giữ lại, chỉ có thể ngửa đầu ra: “Nhưng mà cả hai cái đều đẹp như nhau.”
Đinh Vị bật cười, dường như cậu đang rất vui vẻ, cậu lắc cánh tay, xích người sang một chút, đụng phải người Quý Kiêu.
Cậu bỗng chạm vào chỗ nào đó hơi không thích hợp, Quý Kiêu theo phản xạ mà giật bắn người, có hơi xấu hổ.
Đinh Vị không nói gì, cậu chỉ rũ mắt nhìn xuống dưới người anh. Cái chăn bông Quý Kiêu đắp còn đang nhô lên thành một đống. Cái cảm giác này thật sự quá chết tiệt…
Nếu như người trước mặt là Lâm Tử thì anh cũng chẳng cảm thấy khó xử lắm đâu. Nhưng người còn đang nằm bên cạnh anh là Đinh Vị, nghiêm túc mà nói thì cũng không hẳn là một “người”. Có khi Đinh Vị cũng chẳng rõ phản ứng sinh lý này của mình là gì đâu, nhỉ?
Do dự cả buổi, anh mới quyết định giải thích một chút: “Nghẹn nước tiểu đấy.”
Hết chương 27.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.