Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 29:




ô Quý chưa từng thấy Đinh Vị động thủ bao giờ, những lúc hai người đánh nhau trước đây đương nhiên là không tính. Đinh Vị lúc này và Đinh Vị của những lần trước hoàn toàn khác biệt, chí ít là cậu chưa từng xòe móng, cùng lắm cũng chỉ là bóp cổ hoặc là vung đấm thôi.
Đây là lần đầu tiên cậu được nhìn thấy móng vuốt sắc ngọt loe lóe ánh lam của Đinh Vị, rất đẹp, khiến cho người ta vừa nhìn đã phải phải kinh ngạc.
Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh của Đinh Vị và cô bé kia đã vụt qua nhau. Nếu là người thường gặp phải chuyện này có lẽ sẽ chẳng có cơ hội mà nhìn cho rõ. Nhưng Tô Quý thì khác, bởi vì cậu có thể nhìn thấy rõ ràng, cho nên hai chân cậu như muốn nhũn ra.
Móng vuốt của Đinh Vị chỉ mới sượt qua cánh tay cô, trong khi móng vuốt của cô ta đã đâm thẳng vào vai cậu. Tô Quý không thể đứng nhìn được nữa, cậu ta muốn nhào lên giúp đỡ. Con Mèo Chín Đuôi này vô cùng cuồng dại, sợ rằng Đinh Vị sẽ yếu thế bởi cậu chưa từng đối đầu với cách tấn công loạn trí như này bao giờ.
“Đứng yên đấy!” Đinh Vị hạ giọng, chậm rãi xoay người. Cậu có thể nghe được động tĩnh của Tô Quý.
Tô Quý do dự, tuy cậu ta không động đậy chút nào nhưng lại đang sốt ruột không thể chịu được nữa, bởi vì Đinh Vị đã bị thương rồi.
Dường như Đinh Vị không phải là đối thủ của cô ta!
Cậu đứng trước Tô Quý, vừa nãy móng vuốt của cô đã đâm thủng vai cậu, chỗ vết thương đã tứa máu ra. Nhưng cậu lại làm như chẳng có gì, cậu chầm chậm xoay người lại, nhìn người đang đứng bên kia đường.
Cô bé liếc Đinh Vị một cái, sau đó dời ánh mắt xuống cánh tay của mình. Tô Quý cũng không rời mắt khỏi cô ta, cậu chợt phát hiện ra một vết cào toác máu trải dài trên cánh tay của cô. Lúc ấy Tô Quý mới kinh ngạc nhìn Đinh Vị, móng vuốt của cậu vẫn còn nhuốm máu của cô.
Cánh tay kia đã bị Đinh Vị cào một đường dài những ba gang tay. Dựa vào lượng máu không ngừng nhỏ xuống, Tô Quý đoán rằng vết cào toác thịt kia vừa sâu vừa nghiêm trọng.
“Tại sao?” Đinh Vị tạm dừng tấn công. Cậu chỉ muốn biết tại sao người này lại tấn công Tô Quý, tại sao con mèo Chín Đuôi này lại trở nên điên cuồng, máu lạnh như vậy.
Cô chẳng đáp lời, vẫn lặng yên nhìn Đinh Vị. Sự điên loạn trào dâng trong ánh mắt kia, là ánh mắt không nên thuộc về một con Mèo Chín Đuôi, loại ánh mắt khiến cho lòng người phải ớn lạnh.
Cậu có chút chần chừ, trước nay cậu chưa từng gặp trường hợp nào như vậy nên cậu chẳng biết bản thân nên làm gì cho phải.
Trong một khoảnh khắc cậu còn đang phân vân, cô bé như đã bắt được sơ hở. Lần này cô xông lên, cậu đã không còn cơ hội để tránh nữa. Lần này, cô gái tấn công bằng tay phải, móng vuốt nhọn hoắt lóe lên, nhắm thẳng vào mắt cậu.
“Đinh Vị!” Tô Quý liều mình xông lên. Mặc dù hai người các cậu chưa đến mức tình sâu nghĩa nặng, nhừn dù gì cũng đã quen biết hơn trăm năm nay. Mỗi lần gặp mặt, có lúc thì tẩn nhau túi bụi, lúc khác lại ngồi lặng yên buôn chuyện phiếm. Đối với Tô Quý, Đinh Vị là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cậu ta.
Cậu rất sợ Đinh Vị vì mình mà gặp chuyện.
Đinh Vị chỉ kịp lùi một bước, móng vuốt đã kề ngay mặt cậu rồi, dù cho nghiêng mặt về phía nào thì cậu cũng bị đâm trúng một bên mắt.
Khốn nạn!
Đinh Vị buồn lòng lắm, đây là một kết quả cậu hoàn toàn không nghĩ tới chút nào. Trong một phần nghìn giây, cậu đột nhiên nhớ tới Lục Khoan.
Mèo Chín Đuôi cũng không hoàn hảo.
Thôi xong!
Phải làm sao bây giờ?
Đinh Vị nhắm mắt lại, cậu đã quyết định bảo vệ mắt phải. Cậu nghiêng mặt sang phải, mí mắt thậm chí đã cảm nhận được gió lạnh vút tới khi móng vuốt đã cận kề.
Một tiếng chuông nhỏ truyền tới từ đằng sau. Lúc cậu còn đang ngạc nhiên, lại nghe thấy một chuỗi chuông ngân lanh lảnh nữa.
Tiếng chuông vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc, tựa như một tràng các hạt thủy tinh nhỏ lanh canh nhẹ nhàng lăn qua trong lòng cậu.
Gió lạnh thốc qua người cậu, vậy mà móng vuốt của cô không hề đâm tới theo tiếng gió. Đinh Vị chẳng nghĩ nhiều nữa, cậu vội vàng nhảy vọt sang một bên.
Lúc cậu mở mắt ra nhìn, cô bé đang đứng yên tại chỗ, cánh tay phải vẫn còn giơ lên. Sắc mặt cô chẳng hề ổn, móng vuốt sắc bén nơi đầu ngón tay còn run nhè nhẹ.
Tiếng chuông vừa vang lên, cô bé đang đà tấn công cậu đã dừng lại ngay lập tức.
Tô Quý còn đang lao tới mà cô bé đột nhiên dừng lại, xém nữa đã lao luôn vào người cô ta. Cậu dừng hết sức phanh mới dừng chân được, như dán vào lưng cô. Sau đấy bỗng nhảy ra, bổ nhào vào người Đinh Vị.
Đinh Vị không để tâm Tô Quý, cậu còn bận nhìn về nơi truyền tới tiếng chuông.
Bằng cách nào mà tiếng chuông vang có thể khiến cho con Mèo Chín Đuôi đang loạn trí bỗng đứng yên tại chỗ như pho tượng, cậu không biết, quay đầu nhìn người đã rung chuông, người này thì cậu biết.
Mặt mày tái nhợt, mỉm cười thân thiện.
Còn có cái lục lạc hắn đang cần trong tay kia.
Là Trần Tu Vũ.
“Là anh?” Cậu giật mình nhìn hắn, người thoạt nhìn có vẻ ốm bệnh triền miên này, thê mà hắn ta lại có dây mơ rễ má với Mèo Chín Đuôi.
Trần Tu Vũ nhìn cậu cười cười, ánh mắt nhìn sang cô bé kia thì nụ cười cũng không còn nữa.
Xin lỗi, Tiểu Tiểu.
Hắn lắc nhẹ lục lạc trong tay, tiếng lục lạc vang lanh lảnh. Cô bé tựa như con rối đứt dây, cứ thế ngã oặt ra đất. Đôi mắt kia còn mang vẻ không cam lòng nhìn Trần Tu Vũ, từ từ nhắm lại.
Hắn không nhìn Đinh Vị và Tô Quý nưa, bước tới chỗ cô bé, bé cô lên rồi đi thẳng vào hướng khu biệt thự.
Đinh Vị nhìn theo bóng lưng hắn, ngẩn người. Người đó là ai? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Quý Kiêu có biết chuyện của người này không?
“Đi thôi.” Tô Quý kéo tay cậu, “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Đinh Vị chẳng nói gì thêm, hai người dùng nhau trở về nhà. Lúc Tô Quý đang băng bó vết thương cho cậu, Đinh Vị cầm điện thoại lên nhìn. Đã qua tiết học đầu tiên rồi, hôm nay có nên đến trường nữa hay không nhỉ?
“Mình đi tìm chú đi, không thì tìm Lục Khoan cũng được.” Tô Quý vừa băng bó xong, cậu ta thở dài, “Chuyện này nguy hiểm quá! Vừa nãy nếu không có người kia thì giờ cậu đã là mèo mù rồi đấy!”
“Ừ.” Đinh Vị nghĩ nghĩ, trước tiên tìm Lục Khoan đi, chú vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, lại còn ở nơi khá xa, có đi tìm cũng chưa chắc đã gặp được. “Bản thân cậu cũng phải cảnh giác một chút.”
“Với cả…” Tô Quý do dự, cắn môi, “Cái chỗ mà hôm trước tớ kể với cậu ấy, tớ đã tới rồi, tốt nhất cậu cứ kể chuyện này cho anh ta. Chỗ đấy có một người quái lạ lắm…Hắn có một cái rương, trong rương có ánh sáng của Mèo Chín Đuôi.”
“Cái gì?” Đinh Vị đang thay quần áo chợt dừng lại, có thể đặt ánh sáng của Mèo Chin Đuôi vào trong rương hả?
“Tớ không biết nguồn sáng là cái gì, nhưng hắn cho tớ nhìn rồi, tớ đã thấy rồi, là ánh sáng của con Mèo Chín Đuôi vừa nãy!” Tô Quý nuốt nước miếng, cậu không biết phải miêu tả như thế nào cho phải, “Nếu như tớ đồng ý trao đổi cùng kẻ đó, hắn có thể hoàn thành nguyện vọng của tớ ngay lập tức.”
“Cậu có nguyện vọng gì?” Đinh Vị nhìn cậu ta.
“Tớ muồn trở lại làm một con chuột bình thường, muốn được trải qua sinh lão bệnh tử.” Tô Quý ngồi xuống sofa.
“Muốn cái này hả, chứ không phải muốn quay trở về bên cạnh cái người kia hả?” Đinh Vị nhúc nhích khóe miệng, cậu mỉm cười, nhưng cứ như không cười vậy.
“Chính cậu bảo việc này không có khả năng thực hiện mà.” Ánh mắt Tô Quý pha chút cô đơn, “Nên tớ chẳng nghĩ về chuyện này nữa.”
“Việc kia cũng không thực hiện được.” Đinh Vị tìm thấy cái lục lạc mà Tần Tu Vũ tặng cho cậu ở vườn hoa Nhai Tâm, nhẹ nhàng lắc lắc, quay người mở cửa phòng, “Lát nữa cậu về nhà đi, đừng chạy khắp nơi nữa.”
“Ừ.”
Lúc Đinh Vị đẩy cửa văn phòng của Lục Khoan ra, Lục Khoan còn đang ngậm thuốc lá dựa vào ghế, dán mắt vào màn hình máy tính không biết đang xem cái gì, vừa thấy Đinh Mùi, anh giật mình: “Cậu lại không đi học hả?”
“Sao anh biết là “lại”?” Đinh Vị cau mày, “Sao anh cứ theo dõi tôi thế?”
“Đau có theo dõi cậu đâu! Muốn biết cậu có đến trường hay không thì có nhiều biện pháp lắm.” Lục Khoan hà một hơi khói, “Mèo con.”
“Anh im đi.” Đinh Vị chẳng chút kiên nhẫn mà phất phất tay, “Hôm nay tôi gặp phải việc lạ.”
Lục Khoan im lặng nghe Đinh Vị kể lại đầu đuôi câu chuyện, cậu còn kể thêm về nơi kì lạ mà Tô Quý từng ghé qua. Qua thật lâu anh ta mới mở miệng: “Cậu bị thương rồi à?”
“Chẳng nghiêm trọng, chẳng ảnh hưởng gì.” Đinh Vị giật giật cánh tay, “Tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra.”
“Cho tôi xem cái lục lạc kia một chút.”
Đinh Vị lấy ra lục lạc ra, thảy lên bàn Lục Khoan. Tiếng lục lạc lanh lảnh, nhưng âm thanh này chẳng để lại cho cậu cảm giác gì, nó khác với âm thanh từ lục lạc của Trần Tu Vũ.
Lục Khoan nhìn cái lục lạc một hồi lại trả về cho cậu: “Cất kỹ đi, chuyện lớn này sẽ có chú xử lý.”
“Tôi muốn biết là chuyện gì đang xảy ra.” Đinh Vị đứng trước đối diện, hai tay chống lên mặt bàn, nhìn chằm chằm Lục Khoan.
“Mèo con, tôi chỉ là người bình thường. Đối với những chuyện này tôi cũng không rõ lắm.” Lục Khoan cầm lấy chén trà, “Thời đại nào đều có người như vậy, có thể lợi dụng năng lực của các cậu làm vài việc gì đó. Chẳng kể là lúc nào, dục vọng của con người chúng tôi vẫn luôn lớn hơn rất nhiều so với ước mong của loài Mèo Chín Đuôi đấy.”
“Tôi chỉ cần cái đuôi.”
“Nếu như tôi nói với cậu, tôi có cách để cậu nhanh có được chín cái đuôi.” Lục Khoan đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, lại bắt đầu loay hoay quanh mấy chậu hoa của anh ta, “Cậu chỉ cần làm theo lời tôi nói thôi, liệu cậu có đồng ý không?”
Đinh Vị nghĩ nghĩ: “Đồng ý.”
“Đây chính là điều mà chú luôn lo lắng.” Lục Khoan cái khăn nhỏ lên, bắt đầu lau từng bông hoa chiếc lá, “Thật ra là tôi lừa gạt cậu, chỉ vì lợi dụng năng lực của cậu mà thôi.”
“Sau đấy thì sao?” Đinh Vị nhíu mày.
“Sau đó tôi có được thứ tôi muốn muốn, tiền tài, quyền lực, hoặc là gì đó khác.” Lục Khoan xoay người lại, tung tung cái khăn nhỏ trong tay, “Còn cậu sẽ dần dần trở nên loạn trí, suy yếu… Cuối cùng, cậu chết luôn.”
“Anh nói phét.”
“Vậy thì cậu nhớ kĩ câu phét này của tôi.”
Sau khi bước ra từ quán cà phê, trong đầu cậu vẫn luôn quanh quẩn những lời Lục Khoan đã nói. Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc suy nghĩ về những điều Lục Khoan nói ra, từng chữ một.
Mèo con, tu luyện cái đuôi không phải là mục đích sống của cậu, tu cái đuôi chỉ là một quá trình, bao hàm rất nhiều tầng nghĩa. Mỗi chuyện cậu từng trải qua, mỗi người cậu từng gặp, tất cả đều là một phần của quá trình này…
Phải giữ vững tâm sáng, nhưng giữ vững tâm sáng cũng không có nghĩa là trong lòng cậu chỉ có cái đuôi.
Mãi cho đến đi trở về trường học, Đinh Vị vẫn hoàn toàn không ngẫm ra được ý nghĩa sau lời nói của Lục Khoan là gì.
Quả nhiên là nói phét!
Lục Khoan là một người đáng ghét, anh ta với chú đều cá mè một lứa cả. Cứ thích nói lời đa nghĩa, nói có vẻ rất cao thâm, nghe mà không hiểu gì!
Ngớ ngẩn.
Lục Khoan chậm rãi lau sạch từng chiếc lá, quay người trở lại trước bàn làm việc, cầm điện thoại lên gọi cho một người.
“Hiếm thật đấy, ngài đây thật sự nhấc máy kìa!… Đinh Vị tới tìm tôi… Người kia xuất hiện, ừ… người có lục lạc… Không biết, những chuyện này là phạm vi xử lý của anh, tối nay tôi sẽ đi tới căn hộ đối diện quán bar kia một chuyến… Không có việc gì, tôi biết phải làm sao… Yên tâm đi, tôi sợ chết lắm, sợ lắm luôn.”
Bởi lúc cậu tới trường, tiết thứ ba đã qua một nửa, giáo viên đứng lớp còn là một cô giáo già, tính tình không tốt, căm thù đến tận xương tuỷ những đứa đi trễ về sớm, cho nên Đinh Vị không thể đi vào phòng học. Cậu bị phạt đứng ngoài hành lang.
Đã thế còn là cái hành lang đối diện cửa sổ phòng học!
Đúng là thần kinh! Cả lớp đều có thể nhìn thấy cậu, Đinh Vị ghét nhất là việc bị đám đông chiêm ngưỡng như này, nhất là khi cậu nhìn thấy Hồ Phi đang nhìn mình cười khả ố, nó còn dựng ngón giữa.
Cậu ngăn cơn kích động muốn xông vào phòng học lôi Hồ Phi ra ngoài đánh cho một trận, xoay lưng lại với phòng học, nhìn xuống sân thể dục vắng người.
Mỗi chuyện trải qua? Mỗi người từng gặp?
Cũng bao gồm thằng nhóc Hồ Phi cùng ngón giữa của nó?
Khốn nạn! Mấy cái này thì liên quan gì tới việc tu luyện cái đuôi chứ!
Đinh Vị tại đứng ngoài hành lang gần nửa tiết, sau khi tan học còn bị giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ tần mười phút ngay trước cửa lớp, sau đó lại vào học. Cậu rất buồn bực ngồi xuống chỗ của mình, bạn gái đeo kính cứ nhìn cậu ngập ngừng mãi, cậu mới quay sang hỏi cô: “Chuyện gì?”
“Bài tập của cậu…” Cô nói rồi lại lắc đầu nguầy nguậy, “Được rồi, chắc là cậu chưa làm đâu nhỉ.”
“Chưa làm, hôm qua có đi học đâu.” Đinh Vị nằm bò lên bàn, chuẩn bị đi ngủ.
Cô rất muốn nói bài tập của ngày hôm trước cậu cũng có làm đâu, cậu chẳng thèm làm bài tập hôm nào hết phải không hả. Nhưng nhớ tới cái bút gãy nát trong tay Đinh Vị cùng với bản mặt đầy băng gạc của Hồ Phi, cuối cùng cô cũng không nói ra.
“Đinh Vị, Đinh Vị.”
Đang lúc ngủ say, bạn gái đeo kính lại lắc lắc ghế của cậu. Cậu mở một mắt ra, rất muốn mắng người, nhưng cô lại cứ chỉ ra ngoài cửa phòng học.
Cậu nhìn sang theo hướng chỉ, thế mà nhìn thấy Quý Kiêu.
Quý Kiêu đứng ở góc mà giáo viên không thể thấy được ngoài cửa phòng họ, còn đang mặc đồng phục. Anh ra khẩu hình với cậu, Đinh Vị thấy rõ, Quý Kiêu bảo là —— cậu lại gây chuyện gì rồi?
Đinh Vị mang lắc đầu, thế này là Quý Kiêu bị giáo viên gọi tới sao?
Quý Kiêu có chút bất đắc dĩ, lại thầm thì với cậu, tan học chờ tôi.
“Tôi không rõ là nhà anh có chuyện gì.” Cô giáo Vu uống một hớp trà rồi nhìn Quý Kiêu, “Cho dù hiện tại Đinh Vị không ở cùng ba mẹ, người thân như các anh cũng nên quản lý em ấy chứ? Sao có thể để một đứa trẻ tự tung tự tác như vậy được chứ?”
Sáng sớm nay Quý Kiêu phải ra ngoài làm nhiệm vụ, bò vào từ cửa sổ tầng tám tắt một bếp ga đang để lửa to sùng sục nấu canh, sau đó mở cửa vào nhà giúp bà cụ tự nhốt mình ở ngoài cửa. Vừa xong xuôi đã bị giáo viên gọi tới trường, khiến anh có chút hối hận vì lần trước đã để giáo viên lưu số điện thoại.
“Từ lúc nhập học tới giờ Đinh Vị chưa lần nào nộp vở bài tập cả, anh biết không? Lên lớp thì toàn nằm ngủ, buổi chiều cũng không biết chạy đi đâu…” Cô giáo Vu quở trách một trận khiến Quý Kiêu phát sợ, chỉ biết gật đầu lia lịa, vâng vâng vâng, dạ dạ dạ.
Mãi cho đến khi chuông tan học đã reo được hai mươi phút, giáo viên mới bỏ qua cho anh. Ânh chạy trối chết khỏi văn phòng, đi xuống dưới tầng.
Đinh Vị coi như ngoan ngoãn, còn ngồi đợi anh dưới gốc cay trong sân thể dục.
“Vai cậu bị làm sao vậy?” Quý Kiêu đi qua, vừa liếc mắt đã thấy một mẩu băng gạc thòi ra chỗ cổ áo Đinh Vị.
Hết chương 29.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.