Quý Kiêu vẫn luôn tự nhận thần kinh của mình rất thô, tận tới khi gặp được Lâm Tử thần kinh càng thô hơn mới tự xếp loại bản thân thành tương đối thô thôi, nhưng người thần kinh tương đối thô như anh, lúc nghe thấy Đinh Mùi nói câu tôi thích anh này vẫn không thể ngăn được mà hiểu sai.
Lời nói của Đinh Mùi có thể có rất nhiều cách hiểu, ví dụ như tôi thích anh giống như thích anh trai, tôi thích anh giống như anh em, thậm chí thích anh giống như chú cháu vậy, xếp cuối cùng mới là loại tôi thích anh này.
Hay nói, phản ứng đầu tiên của Quý Kiêu khi nghe thấy câu này là thích vì cảm giác chiếm hữu hơn là cái loại xếp loại cuối cùng kia.
Đương nhiên, anh suy nghĩ như vậy là có căn cứ, bởi vì hành động của Đinh Mùi, cùng với anh mắt cậu bây giờ nhìn anh.
Trong đầu anh đang điên cuồng toán loạn mà đấu tranh, Đinh Mùi vẫn luôn chuyên chú nhìn anh, cắm đặt trên bàn, trong ánh mắt lóe lên tia sáng mang màu hổ phách đẹp đến ngây người.
"Tôi nói tôi thích anh mà," Đinh Mùi lắc lắc đầu, vô cùng không vui với phản ứng chậm chạp của Quý Kiêu, "Anh chưa bao giờ thích ai à?"
"Tất nhiên là rồi," Quý Kiêu nhanh chóng hồi tưởng một chút trình độ mình thích người khác trong quá khứ, nhưng hình như trừ mối tình đầu ra cũng không có mấy ai, đối với một người 25 - 26 tuổi mà nói thì việc này có hơi mất mặt. Anh nháy mắt hơi thiếu tự tin, "Còn cậu thì sao?"
"Tôi chưa từng" Đinh Mùi cười cười, hơi ngượng ngùng sờ mũi, " Tôi trước đây chưa bao giờ nghĩa đến chuyện này, nhưng tôi biết Tô Quý có thích một người."
Quý Kiêu cảm thấy cân bằng một chút, nói thế nào thì Đinh Mùi cũng không lâu vậy rồi, đây mới là lần đầu tiên thích người khác, so với anh thì không còn mất mặt nữa rồi, nhưng nghĩ lại, với cái tính cách này của Đinh Mùi, 500 năm không thích ai cũng không có gì lạ hết...
Nghĩ như vậy, anh lại cảm thấy bản thân vẫn hơi mất mặt.
Đinh Mùi nhìn anh không nói gì, cánh tay ở trên bàn căng lên một chút, rướn đến gần mặt anh hôn một cái, bây giờ anh mới phản ứng lại hiện tại không phải lúc suy xét thích bao nhiêu người rồi, mà là có một con mèo chín đuôi đang tỏ tình với anh.
"Từ hãng hôn," Quý Kiêu đưa ngón tay đè lại trên môi Đinh Mùi đẩy trở lại, nhưng mới chạm tới đôi môi mềm mại của cậu, cảm giác ôn thuận làm lòng anh chợt căng thẳng, nhanh chóng rụt tay về, "Chúng ta trước hết phải phân tích rõ chuyện này đã, cậu nghĩ thử xem, cậu làm mèo nhiều năm như vậy, có thể không phân biệt đâu là...."
"Tôi phân biệt được," Đinh Mùi kéo khóe miệng cười cười, xoay người dựa lên đầu giường, biểu cảm hơi khinh thường, "Tôi cũng không đến mức cái này cũng không phân biệt được, thi thoảng tôi cũng sẽ thích Tô Quý, nhưng không giống với loại thích này."
Thi thoảng sẽ thích Tô Quý, thi thoảng?
Lạc đề rồi.
Quý Kiêu căn cắn môi: "Vậy cậu cũng biết tôi là một người đàn ông chứ?"
"Ừm" Đinh Mùi liếc qua nhìn phía dưới của anh, chuyện này còn chưa rõ ràng à, "Có gì không đúng sao?"
Quý Kiêu không nói gì nữa, im lặng một lúc, anh đã biết vấn đề giữa anh với Đinh Mùi là từ đâu mà ra, Đinh Mùi cảm thấy thích một người chính là thích một người, bất kể nam hay nữ, thật ra từ lúc Đinh Mùi để anh giúp cậu tuốt nấm anh đã biết, cậu không có vấn đề gì với chuyện này.
"Anh không thích tôi à?"
Đinh Mùi nhìn phản ứng của Quý Kiêu hơi thất vọng, cậu vẫn luôn cảm thấy Quý Kiêu đối xử rất tốt với mình, rất quan tâm, cũng rất chiều chuộng cậu, nhất định chính là cũng thích cậu, nhưng hiện tại hình như lại không phải vậy.
"Thích," lần này Quý Kiêu trả lời rất kiên quyết, anh thật sự thích Đinh Mùi, "Có điều cậu cho tôi chút thời gian, tôi muốn tự xem xét lại xem là loại thích nào."
"Ừm!" Đinh Mùi gật đầu rất nghiêm túc, "Vậy giờ thì sao?"
".... Giờ trước hết tôi giúp cậu làm cho xong bài tập đã."
Quý Kiêu ngồi lại bàn cầm bút lên.Hôm nay Đinh Mùi không tu luyện đuôi, hai ngày trước tu luyện đến mức hơi mệt rồi, hôm nay cậu muốn nghỉ ngơi. Cậu nằm nghiêng trên giường, hướng mặt về Quý Kiêu, nhìn sườn mặt anh, không viết vì sao mỗi khi ngồi cạnh Quý Kiêu cậu đều cảm thấy rất an tâm kiên định.
Sườn mặt của Quý Kiêu rất đẹp, mũi rất thẳng, cậu chưa từng cảm thấy có người con trai nào đẹp như Quý Kiêu, có thể làm cậu không chớp mắt nhìn 1 hồi lâu như vậy.
Quý Kiêu làm xong bài tập cũng đã gần 2 giờ, anh duỗi người: "Sắp chết tới nơi rồi."
"Làm xong rồi? Anh giỏi thật" Đinh Mùi bò dậy từ trên giường, lấy sách bài tập qua nhìn, chữ của Quý Kiêu đẹp hơn cậu nhiều, cậu rất thích.
"Gì đâu mà giỏi, cũng quên gần hết rồi," Quý Kiêu vui vẻ, cũng chỉ có Đinh Mùi sẽ khen anh giỏi, trong mắt người nhà anh, Quý Kiêu chưa học xong đại học so với thiên tài rùa biển Thẩm Du thực sự không giống như cùng một mẹ sinh ra, anh duỗi tay nhéo nhẹ ở tên cổ tay Đinh Mùi, nhìn đến một cái lục lạc nhỏ đang được buộc bằng 1 sợi dây đỏ trên tay cậu,
"Cái này từ đâu ra đây?"
"Lục Khoan cho tôi đấy," Đinh Mùi không nói là Trần Tu Vũ đưa cho cậu, việc cậu nói thân phận của mình đã quá mạo hiểm rồi, cậu không thể nói thêm những chuyện liên quan đến mèo chín đuôi cho anh nữa, hơn nữa cậu cũng không biết rõ con người Trần Tu Vũ,
"Đẹp không?"
"Đẹp, nhìn giống như trẻ con cũng hay đeo,"
Quý Kiêu đi đến cạnh cửa, mở ra một khe hở lắng nghe, Lâm Tử ở phòng bên cạnh không có động tĩnh gì, "Lâm đại gia khả năng đang rèn luyện cánh tay rồi, đi, đi rửa mặt đi."
"Quý Kiêu," Đinh Mùi nằm ở trên giường lật qua lật lại, không ngủ được lại dựa vào tường, Quý Kiêu chỉ có thể sát người vào tường bên còn lại, tưởng chừng như đang lật bánh, cậu trở mình, cánh tay cùng với cẳng chân đặt trên người Quý Kiêu, "Chờ tôi tu luyện ra cái đuôi thứ 8 rồi, nếu có thể nhìn thấy chân thân của tôi, anh sẽ có nguyện vọng gì vậy?"
"Chưa nghĩ ra, tôi cảm thấy lúc cậu có 1 cái đuôi rất đáng yêu, tám cái đuôi có đủ chỗ mọc không...?"
Quý Kiêu nhấc chân cậu từ dưới bụng nhỏ đặt lên bụng, "Lần sau cậu gác chân thì nhớ gác lên trên xíu, tôi sợ cậu không không chế được lực độ lại làm tôi phế mất."
"Lúc tôi có 8 cái đuôi không phải hình dạng như thế kia,"
Đinh Mùi thở dài, Quý Kiêu thật ngốc, "Nếu anh có duyên sẽ thấy được."
"Không phải giống như yêu tinh nhỏ hả? tôi hình dung ra là từ đầu đến mông, theo lưng mọc ra một chùm đuôi nhỏ, gió thôi qua là đung đưa theo..."
"Anh im đi!" chân Đinh Mùi ở trên người anh hung hăng đè xuống một chút, lời Quý Kiêu chưa nói xong cũng bị đè ngược lại.
"Tôi... đệt... Cậu nhẹ chút," Quý Kiêu hít vào một hơi, "Đúng rồi, tôi với cậu nói chuyện nghiêm túc, về sau không được tùy tiện đánh người như vậy, biết không, cậu ra tay không biết nặng nhẹ, nhớ xảy ra chuyện thì biết phải làm sao?"
"Ưm, nhưng hôm nay là bởi bì người kia rở trò lưu manh."
Đinh Mùi hướng mặt tới trước ngực Quý Kiêu, nghe nhịp tim của anh.
"Thế cũng không được xuống tay mạnh như vậy, hơn nữa cậu làm vậy trước mặt Thẩm Du, rất dễ bại lộ hiểu chưa?"
Quý Kiêu nhớ tới biểu cảm của Thẩm Du hôm nay, "Chị ấy rất thông minh, hơn nữa từ nhỏ sức tưởng tượng đã vượt tầm vũ trụ, không có gì là chị ấy không dám nghĩ đến đâu."
"Biết rồi." Đinh Mùi rầu rĩ đáp lại, thuận tay gẩy gẩy hạt đậu nhỏ trên ngực Quý Kiêu.
"Ây!" ngực vẫn luôn là chỗ rất mẫn cảm của Quý Kiêu, so với tai còn mẫn cảm hơn, bị chạm vào đột ngột như vậy, suýt nữa nhảy dựng lên, "Cậu làm gì vậy, tay thành thật bắt lĩnh theo danh sách sao?"
"Có gì hiếm lạ đâu," Đinh Mùi bĩu môi, lại dùng ngón tay nhéo nhéo, "Tôi cũng có."
Cảm giác tê dại nhanh chóng lan đến dưới bụng nhỏ, Quý Kiêu bắt lấy tay cậu, nghiêng người đi để tay chân cậu rơi xuống giường, cắn răng: "Cậu ngủ đàng hoàng đi, tôi xin cậu, tôi đây không phải là người có định lực tốt đâu, cậu nằm im đi."
"Tôi có thể giúp anh tuốt nấm, tôi biết mà."
Đinh Mùi vậy mà lại không nhộn nhạo nữa, thành thật nhắm mắt lại.
"Ngủ!"
"A.."
Quý Kiêu cảm giác cả đêm mơ rất nhiều thứ hỗn loạn, trong mơ đều cảm thấy đầu óc mình hôn mê.
Hôm nay là thứ 2, Đinh Mùi vẫn phải tự mình đi học, cậu đã làm bài tập, không, cậu đã làm xong bài tập, có thể không cần phải nhìn thấy vẻ mặt rối rắm muốn nói lại không của bạn nữ đeo mắt kính kia nữa.
"Đinh Mùi, hôm nay cậu làm bài tập luôn hả?" bạn nữ đeo kính lần đầu tiên thu được vở bài tập của Đinh Mùi, biểu cảm so với lúc không thu được càng phong phú hơn. sau khi mở ra lại càng kinh ngạc, "Cái này chắc là người khác làm hộ cậu đúng không?"
Bạn nữ đeo kính lấy vở Đinh Mùi qua lật vái cái, định so sánh một chút, kết quả vở của cậu không có một chữ nào ở trên hết...
"Đừng nói chuyện nữa." Đinh Mùi nói một câu rồi nằm sấp xuống bàn chuẩn bị ngủ.
"Đinh Mùi, cậu đừng ngủ trong giờ học, nếu không lại bị gọi phụ huynh đấy."
Bạn nữ đeo kính nhỏ giọng nói, "Tớ bày cậu một cách này, cậu có thể chống cằm lên, dùng sách che một chút là được."
Đinh Mùi do dự một chút, tay chống cằm thử xem, hình như cũng được, cậu cười với bạn nữ một cái. "Cách này được đấy."
Bạn nữ đeo kính lần đầu nhìn thấy Đinh Mùi cười, ngoại trừ cảm khái Đinh Mùi vậy mà cũng biết cười, cô còn kéo khóe miệng cười ngây ngô một lúc lâu, cậu cười lên rất đẹp, so với vẻ ngoài luôn luôn lạnh lùng đối lập mãnh liệt, nụ cười này đúng là đánh thẳng tới tim.
Cô che ngực lại, ghé xuống bàn xé một tờ giấy từ vở ra ghi lên, Đinh Mùi cười rộ lên thật đẹp trai. Sau đó ném tờ giấy lên bàn bạn nữ phía trước, nửa tiết sau, bạn học nữ bốn phía đều bắt đầu quay sang đây nhìn.
Nhưng Đinh Mùi không biết chuyện này, từ khi tìm được phương pháp mới đề ngủ, cậu một tay chống cằm một tay đỡ sách ngủ rất say. Lúc sắp tan học, giáo viên tiếng anh đang tổng kết lại tiết học một chút, cúi đầu rà rà danh sách lớp, chuẩn bị đặt mấy câu hỏi.
"Đinh Mùi," cô giáo chọn cái tên ngắn nhất, "Em lên trả lời cho thầy câu hỏi này."
Bạn nữ đeo kinh nhanh chóng quay đầu sang nhìn Đinh Mùi, vừa lúc định đánh thức cậu dậy, tay đang chống cằm của Đinh Mùi đột nhiên trượt xuống, tiếp theo cậu liền cụng đầu lên mặt bàn một cái rầm.
"Đinh Mùi!" giáo viên nhìn mặt cậu đập xuống trên bàn rồi vẫn còn ngủ, lửa giận tứ phía bốc lên.
Đinh Mùi cảm thấy cái mũi đau nhức, lúc che lại cái mũi ngổi thẳng dậy nhìn thấy ánh mắt giận đùng đùng của thầy, cậu hơi mờ mịt cùng giáo viên nhìn nhau một lúc lâu:
"Sao vậy?"
Đây có lẽ là lần đầu tiên giáo viên gặp phải một học sinh bị cô gọi tên mà vẫn bình tĩnh ngồi im, hơn nữa còn hỏi cô sao vậy, cô chỉ vào Đinh Mùi: "Cậu đứng lên cho tôi."
Đinh Mùi ít ra vẫn phối hợp đứng dậy, cậu cảm thấy giáo viên mà phát hiện cậu ngủ gật thì xem ra cách ngủ này cũng không quá ổn, đối với một người vừa một cái là ngủ say luôn như cậu chắc chắn sẽ xảy ra tình huống cụng đầu xuống mặt bàn.
"Cậu đứng như vậy mà học luôn cho tôi!"
Giáo viên gọi một bạn khác đúng dây trả lời câu hỏi, lại quay sang liếc Đinh Mùi một cái, cậu học sinh này nhìn ngoan ngoãn đáng yêu như thế này mà sao lại có tính tình như vậy cơ chứ.
Cô giáo hơi do dự một chút, cuối cùng vấn quyết định gọi điện cho chú của Đinh Mùi, trên danh bạ hiện, Đinh Quý Kiêu. Cô cảm thấy Đinh Mùi là một cậu bé thông minh, nhưng nếu phụ huynh cứ tiếp tục không hợp tác với nhà trường như vậy nhất định sẽ làm uổng phí cậu.
Điện thoại vừa reo một hồi chuông bên kia đã vang lên giọng chú của Đinh Mùi rất buồn bực, còn có chút lười biếng nói liên tục, "Con đã nói rồi, con còn nhỏ, giống như trái táo còn nhựa vậy, mẹ cứ sốt ruột giới thiệu đối tượng cho con làm gì, nếu mẹ có nhiều tâm huyết như thế thì trước hết cứ tìm cho Thẩm đại tiểu thư một người bạn trai đi đã."
Cô giáo hơi sửng sốt: "Tôi đâu có giới thiệu ai cho anh đâu?"
Bên kia ngay lập tức im lặng, vài giây sau, giọng điệu hoàn toàn thay đổi, đột nhiên trở nên chính trực hẳn: "Chào cô giáo, ngại quá, tôi không nhìn thấy số điện thoại, tưởng mà mẹ tôi mới gọi đến."
"....Không vấn đề gì, tôi muốn hỏi anh một chút, Đinh Mùi buổi tối ở nhà ngủ được mấy tiếng vậy?"
Cúp điện thoại cô giáo xong, Quý Kiêu thở dài, thực sự là sầu đến bạc tóc mất, anh phát hiện ra, vấn đề không phải là Đinh Mùi thiếu ngủ, mà căn bản là cứ hễ rảnh cậu sẽ lăn ra ngủ, đây là tập tính của mèo, không đổi được.
Cứ hễ trời nắng đẹp, tìm đại một nơi nào đó đón nắng, chỉ cần có mèo, làm gì có con nào không ngủ đến thiên hoang địa lão.
Nhưng anh không có cách nào nói với cô giáo chuyện này, chuyện làm bài tập của Đinh Mùi còn dễ, cùng lắm thì anh liều mạng làm giúp cậu làm là được, còn làm sao để Đinh Mùi đi học không ngủ nữa, anh đúng thật là lực bất tòng tâm.
"Sao thế?" Lâm Tử đi lại cạnh anh, "Mẹ cậu lại gọi à?"
"Không phải." Quý Kiêu cúi đầu, nhắc tới chuyện này anh lại thấy ngày hôm nay đúng là không có gì tốt đẹp, không biết là có ngôi sao nào lệch quỹ đạo rồi, người mẹ luôn luôn coi anh như không khí mấy hôm trước nhìn trúng bạn học nào đó của Thẩm Du, còn nói là sinh ra là để dành cho Quý Kiêu, hơn nữa cô gái kia đã từng gặp Quý Kiêu rồi, ấn tượng lưu lại rất tốt, vì thế qua lại một hồi, mẹ anh nhàn quá không có việc gì làm lại bắt đầu lôi anh ra hành, bắt anh đi gặp mặt mà anh không thể chối.
"Cũng đâu cần buồn bực như vậy, không phải chỉ là gặp mặt một cô gái thôi à, cũng không phải bắt cậu cưới." Lâm Tử không để ý gì vỗ vỗ anh.
"Thẩm Du từ hồi 2 tuổi đi nhà trẻ đến bây giờ còn chưa có bạn trai nào cố định đâu, mẹ tôi thế mà còn rảnh rỗi dí tôi không buông." Quý Kiêu đúng thật không nghĩ đến gặp cô gái nào hết, anh cũng không hào hứng mấy chuyện yêu đương này, không đủ sức lực.
"Dí anh là đúng, nếu tôi mà mẹ cậu, không, nếu tôi là bố cậu...."
"Lượn."
"Ví dụ thôi, cậu nghe tối nói đã, nếu tôi là bố cậu, người tôi lo lắng nhất chính là cậu," Lâm Tử cầm ly trà lấy từ phòng trực của Ngũ Chí Quân lên uống mấy ngụm, "Cậu nhìn cậu xem, ngày thường chui ở trong trung đội không ra khỏi cửa, bạn bè thì không có ai là con gái hết, mối tình đầu tính đến giờ cũng nhiều năm rồi mà còn chưa thấy yêu lại, chơi game cũng kết hôn với một tên con trai khác, đi ra ngoài chơi cũng dẫn theo Đinh Mùi, cậu nói thử xem, như vậy còn chưa đủ để người ta lo lằng à?"
Quý Kiêu nghe xong Lâm Tử nói một tràng như vậy, chấn kinh một lúc lâu mới bình tĩnh lại, bị Lâm Tử tổng kết lại như thế, anh đột nhiên phát hiện, mình lại có nhiều điểm không thích hợp như vậy. "Lâm đại gia, cậu vẫn được đấy ha, tôi còn tưởng lòng cậu thật bao la rộng lớn, không ngờ chuyện gì cũng không qua được mắt thần của ngài đây."
"Hai chúng ta một ngày có 24 giờ thì 24 giờ đều thấy nhau, tôi cũng không phải muốn hiểu cậu như vậy đâu, cậu cũng không phải em gái," Lâm Tử rất đăc ý mà nhướng mày, xong lại nhanh chóng nghiêm mặt nhích lại gần, "Nhân dịp không có ai ở đây, cậu nói tôi nghe đi, không phải cậu thật sự là như vậy đấy chứ?"