Quý Kiêu cảm thấy bản thân mình phải nhìn nhận lại người trước mắt một lần nữa, loại người như Lâm Tử này, ngày thường đến quần lót của mình cũng không nhận biết được, mỗi lần thu quần áo còn có thể thu nhầm cả quần lót của người khác vào tủ mình, đột nhiên biến thành điều tra viên hiểu rõ tường tận, điều này làm cho Quý Kiêu cực kỳ khiếp sợ.
Hơn nữa không chỉ khiếp sợ không, con to cả đầu, nếu như Lâm Tử nhận định người nâng cây cột ra chính là Đinh Mùi, vậy thì anh nên giải thích Đinh Mùi lấy đâu ra sức lực lớn như vậy?
"Cậu còn nhớ chuyện này luôn?" Quý Kiêu nằm đối mặt với Lâm Tử, nhất thời không biết nói tiếp như thế nào mới tốt.
"Vô nghĩa, dưới loại tình huống đó, tôi cũng chưa chết, làm sao mà mới quay qua quay lại đã quên được?"
Lâm Tử cực kỳ khinh thường khả năng lái chuyện vụng về của Quý Kiêu, "Ngài có thể trả lời thẳng vào vấn đề không nào?"
"Làm sao mà cậu lại cảm thấy người kia là Đinh Mùi vậy?"
Quý Kiêu cảm thấy rất kỳ quái ở chỗ này, kỳ thật Lâm Tử cũng chưa tiếp xúc với Đinh Mùi nhiều, lúc đó tên này còn chưa kịp nhìn rõ mặt Đinh Mùi.
"Thật ra nếu chỉ nghe giọng thì đúng là không nghe được là ai, có điều nhìn đến tay người ấy, trên cổ tay là cái lục lạc kia, ngày đó cậu ấy đến tìm cậu tôi đã thấy trên tay cậu ấy rồi," Lâm Tử cười cười, "Trở về nhớ lại thì nhận ra là cậu ấy thôi, cậu đừng nghi ngờ cái này, 2 ta biết nhau đã bao lâu, phản ứng này của cậu cũng chứng minh là tôi không sai rồi."
"Vậy cậu còn hỏi để chứng thực làm cái rắm gì." Quý Kiêu bất đắc dĩ, lại quay người vào trong tường.
"Tôi thật ra muốn biết là cậu ấy vào bằng cách nào, được rồi, thật ra hiện trường lúc ấy rất loạn, cậu ấy lẻn vào cũng có khả năng, nhưng mà điều tôi muốn biết nhất là làm thế nào mà cậu ấy đem cây cột nhấc ra được, cậu nói cho tôi điểm này là được." lúc nói lời này ngữ khí của Lâm Tử thay đổi một chút, cuối cùng trở thành cực kỳ nghiêm túc.
"Lâm đại gia, nếu tôi nói thật là tôi không biết thì ngài có tin không? Quý Kiêu thở dài ngồi dậy nhìn Lâm Tử.
"Tin," Lâm Tử cười cười, với tay lên bàn gạt tàn thuốc xuống, "Cậu nói cái gì tôi cũng tin, chỉ cần đừng lừa tôi."
"Tôi thật sự không lừa cậu," Quý Kiêu nghĩ nghĩ, chỉ cần tránh đi nội dung Đinh Mùi là mèo có thể sốc chết Lâm Tử ra thì những cái khác cũng có thể nói đại khái nội dung được, "Sức lực của Đinh Mùi rất lớn, tôi cũng không biết cậu ấy lấy đâu ra nhiều sức như vậy."
"Ừ, nhìn lần trước cậu ấy đánh người là biết," Lâm Tử nhìn nhìn Quý Kiêu, "Nhưng cây cột kia..., 2 bọn mình hợp lại cũng chưa chắc có thể nâng lên nữa?
"Hai ta lúc đấy cũng không nhìn lên bên trên được, cụ thể là gì chúng ta cũng không biết mà." Quý Kiêu từ từ đem suy nghĩ của Lâm Tử về lại hướng bình thường.
"Hình như cũng đúng," Lâm Tử cau mày, cũng ngồi dậy ngậm thuốc lá suy nghĩ một hồi lâu, "Hoặc là......."
Quý Kiêu vừa nghe giọng điệu tên này do dự, tim anh lập tức gia tốc, nhìn chằm chằm mặt Lâm Tử.
"Hoặc là cậu ấy từng tập luyện rồi?" Lâm Tử bóp tắt thuốc, hỏi một câu.
"Đúng vậy!" Quý Kiêu vừa thấy Lâm Tử có hy vọng khôi phục thành trạng tái thần kinh cực kỳ thô thì nhanh chóng liều mạng gật đầu phối hợp, "Chắc chắn là đã từng tập luyện rồi!"
"Khoan đã," Lâm Tử không tiếp tục nghĩ đến việc Đinh Mùi có thể là đệ tử Thiếu Lâm Tự khổ công tu luyện nữa, có hơi nghi hoặc nhìn Quý Kiêu, "Cậu hôm nay có hơi lạ nha, ngày thường nếu như tôi nói như vậy, không phải ngày toàn bỏ lại một câu cút đi hay gì đó à? Sao nay lại phối hợp vậy?"
Quý Kiêu thiếu điều muốn đâm đầu vào tường, Lâm Tử này rốt cục cứ một chốc ngốc, một chốc linh thế này, anh cũng sắp không hiểu là như nào nữa rồi, anh đứng lên dựa đến ven tường, bật ra một câu: "Không phải là tôi sợ cậu cảm thấy tôi quen một tên quái vậy à!!!"
"Chỉ giỏi tưởng tượng, Lâm Tử nằm ngã lại trên giường, liếc mắt nhìn anh, "Chơi game cho lắm vào, triệu hoán cả thần thú ra rồi?"
Quý Kiêu vận dụng hết công suất tế bào não chiến đấu với Lâm Tử nửa giờ, ngay lúc tế bào não sắp đồng lòng bỏ mình, anh rốt cục cũng xác định được Lâm Tử chỉ là đơn thuần cảm thấy Đinh Mùi có thể di chuyển được cây cột kia có hơi khó tin, đối với chuyện Đinh Mùi có phải người hay không thì tên này hoàn toàn không một chút nghi ngờ.
Thần hồn nát thần tính, làm gì có ai tự dưng đi đem một người tung tăng nhảy nhót liên hệ với yêu quái làm một đâu. Cuối cùng anh cũng từ từ thả lỏng lại, phát hiện lưng mình cũng ướt mồ hôi hết rồi.
"Hôm nào phải hỏi Đinh Mùi một chút, đúng là nhìn không ra được, luyện lập như thế nào nhỉ? Tôi cũng muốn học chút," Lâm Tử nhấn mở máy tính Quý Kiêu, "Có điều nói thật này, về sau đừng để cậu ấy đi theo cậu đến cứu hộ nữa, loại hiện trường như vậy cậu ấy có thể tùy tiện vào à? Xảy ra chuyện thì làm sao giờ?"
"Tôi đang định nói với cậu ấy chuyện này đây," Quý Kiêu nhắc tới chuyện này lại nghĩ mà sợ, tuy rằng lí trí nói cho anh là, Đinh Mùi đối mặt với những chuyện này hẳn sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng lo lắng trong anh vẫn không cách nào giảm bớt, "Tên nhóc này chính là thích thể hiện."
"Cũng giống cậu thôi." Lâm Tử chậm rì rì tiếp một câu, Quý Kiêu ngừng lại một chút rồi cũng không nói gì, Lâm Tử lại chậm rãi thả thêm 1 câu nữa, "Hôm nay bé đen sao lại chưa tới nhỉ, không phải ngày nào Đinh Mùi cũng để nó qua đây à?"
"Cũng không phải mỗi ngày, ngẫu nhiên thôi." Quý Kiêu nhìn nhìn thời gian, Lâm Tử còn không định đi lấy cơm nữa thì qua một hồi chắc bé đen cũng sẽ tới thôi.
Lâm Tử nhìn anh một cái, đang muốn nói chuyện, cửa đang khép hờ đột nhiên mở ra một khe hở, Đinh Móng Nhỏ từ khe cửa thò đâu qua tiến vào, nhìn thấy Lâm Tử trong phòng, nó rõ ràng sửng sốt một chút, run run lỗ tai, dơ móng vuốt không biết nên vào cửa tiếp hay là lui ra ngoài.
"Vậy mà kêu là ngẫu nhiên à," Lâm Tử nhảy dựng lên, vặn vai Quý Kiêu một cái, hung hăng mà lung lay 2 cái, "Việc này cậu nói rõ chút đi, cậu với Đinh Mùi rốt cuộc là như thế nào?"
Quý Kiêu đột nhiên lo lắng, động tác thô bạo như này của Lâm Tử không chừng lại làm tên này ăn một cào. Nhưng Đinh Tiểu Trảo không nhúc nhích, vẫn nâng một chân đứng kẹt ngay cửa, chỉ là nghiêng nghiêng đầu, giống như là đang chờ Quý Kiêu trả lời vấn đề của Lâm Tử.
Nếu không phải vì vẻ mặt của Đinh Móng Nhỏ, Quý Kiêu chắc chắn sẽ phủ nhận việc này, anh không định chọc phiền toái, ai biết Lâm Tử mà nắm được tin tình báo này có dùng nó để uy hiếp anh chuyện với Thẩm Du hay không. Nhưng mà hiện tại Đinh Tiểu Trảo đang ở đây, hơn nữa còn chuyên chú mà nhìn anh, loại ánh mắt này làm anh nhớ tới bộ dáng lúc trước khi Đinh Mùi lặp đi lặp lại đòi anh xác nhận có phải anh thật sự thích cậu không.
Cái loại không có cảm giác an toàn cùng mong chờ làm mỗi lần anh nhớ tới đều rất hụt hẫng.
Anh cắn chặt răng, anh không thể phủ nhận trước mặt Đinh Móng Nhỏ được, quá không đạo nghĩa, anh vỗ vỗ vai Lâm Tử: "Sự việc chính là như cậu nghĩ đấy."
Lâm Tử sửng sốt vài giây: "Cậu biết tôi nghĩ gì à?"
"Biết."
"Cậu thích đàn ông?"
"Chỉ là thích Đinh Mùi, đối với cậu tôi hoàn toàn không có hứng thú." Quý Kiêu hướng Đinh Móng Nhỏ vẫy vẫy tay, cầm lấy hộp cơm chuẩn bị đi ăn cơm.
Đinh Móng Nhỏ rất hăng hái chạy tới, nhảy lên ôm ống quần Quý Kiêu mà bỏ lên trên, lúc bò đến eo, Quý Kiêu dùng tay đỡ nó một chút, ôm vào lồng ngực rồi gãi gãi lông tơ trên đỉnh đầu nó.
Lâm Tử còn há nửa miệng không nhúc nhích, một hồi lâu mới đột nhiện ấn ngực mình quay người lại, bổ nhào lên tường gục lại: "Tôi đệt, tan nát cõi lòng tôi rồi!"
"Cái lông gì thế!"bề ngoài Quý Kiêu rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh rất không yên, quan hệ giữa anh và Lâm Tử vẫn luôn rất tốt, ngày thường cũng sẽ nói đùa linh tinh, nhưng phản ứng thật sự của Lâm Tử đối với chuyện này anh thật sự không có chút manh mối nào, anh từng có nhiều phỏng đoán về phản ứng của người này, nhưng loại phản ứng trước mắt này, anh hoàn toàn không nghĩ tới.
"Cậu quá độc ác," Lâm Tử quay đầu nhìn anh, "Rõ ràng là cậu đang giải thích với tôi, mà nói kiểu gì lại như kiểu tôi tỏ tình với cậu bị từ chối thế này?"
Quý Kiêu có hơi nhịn không nổi mà vui vẻ: "Đệt, tôi cũng không phải cố ý từ chối cậu mà."
"Thôi, cứ từ chối tôi đi, tôi cũng không dám chọc vào Đinh Mùi, cả mèo của cậu ấy tôi cũng không dám chọc." Lâm Tử cười cười, chuẩn bị đi về phòng mình lấy hộp cơm.
"Lâm đại gia." Quý Kiêu gọi anh lại, nhưng cũng không biết mình định nói gì nữa.
"Tôi sẽ không ghét bỏ cậu," Lâm Tử vẫy vẫy tay, "Cũng không nói cho tiên nữ nhà cậu đâu."
"Nghĩa khí."
"Anh em phải như thế."
Lúc Quý Kiêu nhìn Đinh Móng Nhỏ trèo lên đầu mình có hơi bất đắc dĩ, anh không biết tại sao hôm nay Đinh Móng Nhỏ nhất định không ở lại trong phòng chờ anh, kiểu gì cũng phải dính lên người mình.
Đầu tiên là treo ở trên ngực anh, sau đó hướng lên trên, ngồi lại trên vai, sau đó chắc cảm thấy vai anh không thoải mái nên dứt khoát đạp lên vai anh ngồi dậy vừa bò vừa trèo lên đầu anh.
Nhưng nhìn qua thì tâm tình của Đinh Móng Nhỏ có vẻ rất tốt, anh cũng không túm nó xuống, đội nó đi lấy cơm luôn.
Thật sự là tâm tình của nó rất tốt, phi thường tốt!
Chỉ thích mỗi Đinh Mùi, thích Đinh Mùi! Không thích người khác!
Bây giờ ngay đến rời khỏi Quý Kiêu một giây thôi nó cũng không nghĩ tới, nó thu móng vuốt, duỗi duỗi chân sau ôm đầu Quý Kiêu, nó cực kỳ thích cảm giác này, nó thích mùi hương dầu gội nhàn nhạn trên mái tóc ngắn ngủn của Quý Kiêu, nhịn không được cúi đầu dùng đệm thịt ấn ấn trên đầu anh.
"Mũ đẹp đấy." Ngũ Chí Quân nhìn thấy Quý Kiêu đi vào nhanh chóng nén cười nói một câu.
"Cũng được, hơi nhỏ chút," Quý Kiêu dơ tay lên sờ sờ, nhìn thoáng qua cửa sổ vào bên trong quầy ăn phát hiện có cá, anh cách một lớp kính hô lên, "Chú ơi, cho cháu toàn cá với ạ."
Lâm Tử ở phía sau anh thở dài: "Điên rồi, có phải đồ ăn khuya của cậu cũng đổi thành thức ăn cho mèo rồi không?"
Lúc ăn cơm rốt cục Đinh Móng Nhỏ cũng nhảy xuống khỏi đầu Quý Kiêu, tới ngồi xổm trên bàn, trước mặt là cái nắp hộp cơm, bên trên mà mấy khúc cá kho.
Đã lâu chưa ăn cá, tuy rằng hương vị không bằng được cá khô nhỏ, nhưng ít gì cá kho cũng là cá, hơn nữa tâm trạng đang rất tốt, cho nên cá kho này ăn cũng không tệ.
Nó ngồi rất quy củ, móng vuốt đều khép lại, cái đuôi từ bên cạnh người vòng đến chân trước đặt gọn gàng trên mặt bàn, cúi đầu thong thả ung dung mà ăn cá, xương cá bên cạnh cũng đã xếp thành đống lớn.
"Hóa ra mèo ăn cá cũng nè xương à?....."
Lâm Tử nhìn chằm chằm nó nghiên cứu một hồi lâu.
Ngu Ngốc, Tại sao lại nhìn chằm chằm người khác ăn như vậy!
Đinh Móng Nhỏ dừng lại, nâng chân lên đẩy mặt Lâm Tử sang một bên, cúi đầu tiếp tục ăn.
"Cậu phun hết cả ra bàn rồi, Lâm đại gia, cậu ăn cơm đàng hoàng đi nào." Quý Kiêu gắp từ trong chén Lâm Tử ra một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong miệng.
Lúc ăn cơm xong xuôi, Quý Kiêu mang Đinh Móng Nhỏ thả lại trong phòng, đi chung với Lâm Tử đi tắm. Hai người đều có không ít vết bầm xanh tím trên người, trên lưng còn bị thâm một mảng lớn.
"Đúng là anh em tốt, đến vết thương như vậy cũng có thể bị vào cùng vị trí." Lâm Tử vui vẻ, đè đè trên lưng Quý Kiêu.
"Đệt, đau!" Quý Kiêu đạp Lâm Tử một phát, "Đúng rồi, chuyện này cũng đừng nói với Thẩm Du, nếu không mẹ tôi lại lải nhải, lại nói tôi đầu tiên phải chuyển nghề gì đó."
"Yên tâm đi, thật sự không giấu được thì tôi sẽ nói 2 chúng ta ngủ với nhau mới thành ra như vậy." Lâm Tử thở dài, "Có phải cậu nên gọi điện cho chị ấy nói chuyện xem mắt với cô gái kia chút không? Hại tôi cứ mỗi lần liên hệ với nàng là lại nói đến chuyện này, quá ảnh hưởng tiến trình."
"Ngày mai tôi nói với chị ấy, chủ yếu là sợ tôi vừa nói xong, mấy chị ấy lại đổi một người khác nữa, tôi chịu không nổi."
"Việc này cậu cứ định giấu vậy à?"
"Xem tình hình đã, không được thì tính tiếp, chỉ cần không phải việc liên quan đến Thẩm Du, mẹ tôi chắc sẽ không quá để bụng."
Quý Kiêu nghĩ nghĩ, yêu cầu của mẹ đối với anh chính là không gây chuyện, không bị thương, còn lại những chuyện khác gần như không có gì để mẹ anh bận tâm.
Lúc tắm rửa xong, Quý Kiêu cảm thấy cả người thoải mái lên nhiều, lỗ chân lông đều nở ra, anh hoạt động cánh tay một chút, đẩy cửa phòng ra.
Đinh Mùi đang nằm sấp trên giường đọc sách, một chân để trên giường còn một chân thả xuống dưới, trên người vẫn như cũ, chỉ mặc mỗi cái quần lót. Quý Kiêu nhanh chóng đóng cửa lại, khóa luôn, cũng không biết từ khi nào cậu đã hình thành thói quen này, vừa vào nhà là cởi sạch.
"Ít gì cậu cũng mắc tí quần áo vào đi chứ, giờ cũng chưa tới mùa hè." Quý Kiêu đi qua sờ sờ trên lưng Đinh Mùi, làm da bóng loáng mà co dãn của cậu làm anh cảm thấy rất thư thả, anh nhanh chóng rút tay lại.
"Anh cũng vậy mà." Đinh Mùi liếc mắt nhìn quần xà lỏn trên người anh.
"Cơ thể tôi khỏe."
"Hơn một trăm năm rồi tôi cũng chưa ốm đâu."
Quý Kiêu bị Đinh Mùi phản bác lại đến không còn gì để nói, nhìn gương mặt cậu đang giương lên cười cười: "Được rồi được rồi, tùy cậu vậy."
Đinh Mùi không nói rữa, rũ mắt xống tiếp tục đọc sách. Quý Kiêu phát hiện hình như cậu đã đọc xong quyển sách hôm qua rồi, đang xem một quyển khác, tốc độ rất nhanh, cũng không biết là đọc xong có hiểu gì không.
Sườn mặt Đinh Mùi rất an tĩnh, tay chống cắm, đầu ngón tay gõ nhẹ trên má, Quý Kiêu nhìn đến hơi xuất thần, ánh mắt cũng theo bản năng mà đi một đường trên người Đinh Mùi, xuống cổ, xương quai xanh, vai lưng rồi đến eo, đến chân.....
Cứ nhìn như vậy một lúc, anh đột nhiên cảm thấy trên người hơi khô nóng. Đúng là gặp quỷ, ban ngày mệt thành như vật rồi, còn bị đập đau một cú, lúc ăn cơm còn đang nghĩ lát ăn cơm rồi tắm rửa xong là ngủ luôn, vậy mà bây giờ nhìn Đinh Mùi như này, cơ thể thế mà lại ngo ngoe rục rịch!
Có một số việc đúng mà mẹ nó không thể bắt đầu, bởi vì một khi đã bắt đầu, sẽ không thể nào không chế được, chạm một cái là tới luôn.
"Mấy thứ này rất đơn giản." Đinh Mùi buông sách, cánh tay chống người lên, quỳ gối trên giường làm tư thế giống mèo mà dẩu mông duỗi người.
Động tác này có hơi quá mức, Quý Kiêu vốn đang định mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim để cho mình bình tĩnh một chút, nhưng Đinh Mùi lại chọn ngay lúc này là bày ra một cái tư thế......
Anh đứng dậy nhảy lên giường, từ phía sau ôm lấy Đinh Mùi đè cậu lại trên giường, mặt chôn vòa hõm vãi của cậu nhẹ nhàng hôn lên.
Đinh Mùi khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại cười cười: "Anh cứng rồi."
"Ừm." Hô hấp Quý Kiêu hơi nặng, duỗi tay sờ xuống phía cưới Đinh Mùi, "Thật sự không khống chế được."
Lúc bàn tay Quý Kiêu tiến vào quần lót, hô hấp của Đinh Mùi cũng hơi loạn lên.