Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 47:




Thế giới này đúng là không công bằng. Có một số người, cả đời có vô số nguyện vọng không thực hiện được cũng không gặp được một con Mèo chín đuôi nào, có một số người, vì một vài nguyên nhân, lại luôn nhìn thấy được Mèo chín đuôi lúc đang có tám cái đuôi.
Người như vậy, thời đại nào cũng có, một số ít không có lòng tham, nhưng có một số lại không giống vậy.
Hay là nói, con người đều có lòng tham, hoặc là lớn, hoặc là nhỏ, hoặc là che giấu rất sâu, khi điều kiện đủ dụ hoặc hay khi đến thời điểm thích hợp mới lộ ra ngoài. Hắn cùng lắm chỉ là nghe theo con tim của mình thôi.
Hắn có thể nhìn thấy được Mèo chín đuôi đang có 8 cái đuôi, hắn vẫn luôn cảm thấy đây là quà tặng mà ông trời bạn cho hắn, hắn có thể thực hiện được nguyện vọng của chính mình, rất nhiều, hơn nữa hắn còn có thể thực hiện được nguyện vọng của người khác.
Ban đầu, hắn không nghĩ nhiều, nhưng khi sự dụ hoặc ngày càng tăng, khi hắn hiểu biết sâu hơn về Mèo chín đuôi, và khi khả năng khống chế mèo chín đuôi của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, hắn bắt đầu không còn thỏa mãn với việc chỉ làm cho cuộc sống của mình thuận lợi hơn một chút nữa.
Đối với hắn, có những thứ có thể làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn một cách đơn giản hơn, chẳng hạn như tiền.
Ví dụ, nếu bạn cho tôi tiền, tôi có thể giúp bạn thực hiện những mong muốn không quá mức nhưng lại rất quan trọng đối với bạn.
Đây là một việc kinh doanh rất tốt, không cần vốn, giống như một vị cứu thế làm cho mọi người đều hài lòng.
Đương nhiên, hắn cũng phải trả giá rất nhiều tinh lực, ví dụ như làm thế nào để có thể bắt được càng nhiều Mèo chín đuôi, làm thể nào để mèo chín đuôi càng nhanh chóng mọc ra cái đuôi thứ 8.
Giống như dây chuyền sản xuất ra nguyện vọng vậy, hoàn mỹ biết bao.
Đến nỗi những con mèo mang khát vọng trời sinh, do sử dụng năng lực quá mức mà trở nên suy kiệt, hắn cũng không bận tâm. Đổi một con khác là được, chỉ là một con mèo thôi mà, không đúng sao?
Có điều, có một vài con mèo đáng để hắn bỏ ra nhiều tinh lực hơn, mặc kệ hắn còn chưa rõ ràng rốt cục những con mèo đó có cái gì khác biệt, nhưng bắt được một con nghiên cứu rồi sẽ biết.
Ví dụ như như con mèo đen nhỏ mang ánh sáng lam kia. Ánh sáng chân thân của mèo chín đuôi có rất nhiều loại, đều gần như giống nhau, nhưng từ trước đến này hắn chưa bao giờ thấy qua được ánh sáng màu lam, con mèo này quả thật đặc biệt.
Hắn muốn có được con mèo đen nhỏ này, dù nó trông nhỏ hơn so với những con Mèo Chín Đuôi khác, dường như cũng không có năng lực đặc biệt gì.
Mang về nghiên cứu một chút sẽ rõ, hắn nghĩ vậy.
Chỉ là không nghĩ sẽ khó khăn như vậy!
Bị theo dõi, hắn không thể thừa nhận, hắn đã liên tục bị người quấy nhiễu rất nhiều lần, mèo mà hắn thả ra cũng không con nào quay trở lại.
Mỗi thời đều sẽ có người như hắn xuất hiện, bị theo dõi cũng bình thường, không vấn đề gì, quá nhiều nên hắn cũng quen rồi.
Mà bây giờ là cơ hội cuối cùng của hắn, hắn quá may mắn, cái đuôi thứ tám của con mèo đen này xuất hiện.
Ánh mắt kinh hỉ mà điên cuồng của người trước mắt này làm nó sợ hãi, tại sao người như thế này lại là người có duyên??
Có duyên cái đầu quỷ á! Nó lui lại một bước, quay đầu nhìn về phía Tô Quý đang bị nhốt trong lồng sắt, Tô Quý nhìn qua vấn nguyên vẹn, không có bị thương, không có tổn hại.
Trong lòng nó giật giật, nếu......
Nó vội vàng nhích lại gần phía Tô Quý, từ trên xuống dưới toàn thân, liều mạng mà quẫy quẫy cái đuôi của mình.
Cậu có nhìn thấy không? Tô Quý, cậu có nhìn thấy cái đuôi thứ tám của tớ không? Cậu có phải là người có duyên không?
Nó hy vọng Tô Quý có thể nhìn thấy, nếu Tô Quý có thể nhìn thấy, nó sẽ lựa chọn giúp Tô Quý thực hiện nguyện vọng.
Nhưng phản ứng của Tô Quý làm nó thất vọng rồi.
"Tờ không nhìn thấy," Tô Quý nhẹ nhàng nói, ngữ khí thực sự bất đắc dĩ, "Tớ không nhìn thấy được....."
"Mèo con," người phía sau ngồi xổm xuống, "Nguyện vọng của ta không quá mức, mày có thể làm được, đến đây nào."
Ngươi là muốn chết!
Nó tức giận quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm người này, khốn kiếp!
Tôi sẽ không giúp hắn ta thực hiện nguyện vọng, nhưng có thứ gì đó trong lòng lại ép cậu giúp người trước mắt cậu....
Nhưng mà!
Tôi còn biện pháp khác! Đúng vậy! Có cách khác!
Nó ngửa đầu hướng về phía người nọ kêu meo ngao ngao một tiếng, quay đầu tự ôm lấy đuôi mình tàn bạo cắn xuống một cái.
Nó dùng hết sức lực mà cắn, tất cả răng nanh nhỏ đều ghim sâu vào cái đuôi, cảm giác đau đớn như nước biển bao phủ nó, nước mắt tràn ra đầy hốc mắt.
Đau quá, nhưng nó không dừng lại, lại hé miệng cắn phát thứ hai xuống vết thương trước.
Đây là cách của tôi, nếu tôi không có cái đuôi này, ông cũng sẽ mang theo cái nguyện vọng của ông mà đi chết đi!
Đi chết đi!
Cái đuôi nó bị cắn mấy phát đến máu thịt lẫn lộn, vào lúc bị nó cắn hỏng đi giữa đau đớn mà nhanh chóng thu nhỏ lại.
"Đinh Mùi!" Tô Quý sửng sốt một hồi mới hô lên một tiếng, bất kể như nào cậu cũng chưa nghĩ đến Đinh Mùi sẽ dùng phương pháp như vậy để cự tuyệt giúp người này thực hiện nguyện vọng.
"Không--------" người nọ đột nhiên quỳ gối xuống mặt đất rồi gào lên.
Tại sao lại như vậy, con mèo này tại sao lại làm vậy!
Giữa một mảng hỗn lộn hắn nhảy dựng lên, đúng vậy, điều này càng chứng thực cho phỏng đoán của hắn, con mèo khác biệt với những con Mèo chính đuôi khác, những con Mèo chín đuôi khác không có khả năng điên cuồng dãy dụa như vậy!
"Bắt lấy nó!" Hắn cắn răng hung hăng mà nói một câu, hắn còn thời gian, thả ra hai con mèo khác ở bên ngoài, tuy rằng không có khả năng ngăn chặn động bọn của mèo đen nhỏ xông vào nhưng cũng có thể tranh thủ thời gian để hắn bắt được nó.
Giữa căn phòng tối, một cánh cửa đột nhiên mở ra, ba con Mèo chính đuôi từ trong cửa phi ra ngoài.
Nó không có khả năng một lúc đánh lại 3 con Mèo Chín Đuôi đã phát điên, nó chỉ có thể khóa mục tiêu lên một trong 3 con, chịu đựng đau đớn nhảy lên không trung.
Hắn đã gặp qua rất nhiều mèo chín đuôi, cũng khống chế được không ít, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua con nào thật sự có 9 cái đuôi, trong truyền thuyết, nếu có chín cái đuôi, những con mèo này sẽ biến mất hoàn toàn khỏi nhân gian.
Lúc con mèo lớn toàn thân trăng muốt nhảy vào từ ngoài cửa, dùng một móng vuốt đánh ngã 3 con Mèo Chín Đuôi xuống mặt đất, hắn khiếp sợ đến sững sờ tại chỗ, không trốn, không chạy, cũng không chỉ huy tấn công lần nữa.
Không phải vì sức mạnh cường hãn của con mèo lớn này, cũng không phải vị ánh sáng chói mắt trên người nó.
Mà nó có chín cái đuôi.
Đây là một con Mèo Chín Đuôi chân chính!
"Tất cả xông lên." Hắn phục hồi lại tình thần từ khiếp sợ, thấp giọng ra lệnh, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội như này, hắn cũng không còn đường lui khác nữa, bắt được mèo đen nhỏ là còn đường duy nhất của hắn.
Hắn có tổng cộng là năm con Mèo chín đuôi, đây là nỗ lực cả đời của hắn, vì mèo đen nhỏ, hắn có thể hy sinh tất cả, sống chết của bọn nó cũng không thèm để ý, hắn chỉ cần con mèo đen nhỏ kia.
Mặc dù là một con Mèo Chín Đuôi chân chính, đối mặt với năm con đã hoàn toàn điên cuồng, hơn nữa còn là đồng loại một lòng muốn đẩy nó vào chỗ chết, nó cũng lực bất tòng tâm.
Mèo đen nhỏ đã bị thương, sức lực tấn công cũng bị suy giảm nhiều, cơ bản đã có thể coi như không có, bọn chúng chỉ phải đối phó với con mèo trắng lớn này, huống chi nhìn qua thì con mèo trắng này cũng không muốn giết chết đồng loại của mình.
Ngay khi trên lưng mèo trăng lớn bị tàn độc cào vài đường rất sâu chảy máu ngã xuống đất, ba con mèo đồng thời nhào về phía nó.
Một chuỗi tiếng chuông trong bóng đêm vang lên.
Tuy nhỏ vụn nhưng lại liên tục, giống như những viên trân châu lăn lộn trên dải lụa mềm mại.
Động tác của một con mèo đột nhiên tạm dừng, như bị ngưng đọng lại trong bóng đêm.
Nhưng những con còn lại như thể không nghe thấy, tiếp tục nhào đến mèo trắng lớn đã bị thương.
"Lục lạc à," người đàn ông kia nở nụ cười, "Không kịp nữa rồi, ngự miêu nhân."
Không kịp nữa rồi, hắn quá hiểu tác dụng của lục lạc, một cái lục lạc sẽ chỉ dùng được cho 1 con mèo, mỗi lần tiếng chuông vang lên đều sẽ tổn thất một lượng lớn tinh lực của chủ nhân, cho nên, giữa mỗi lần chuông vang đều phải có một khoảng ngừng không ngắn.
Nếu không có khoảng ngửng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, giống như Lục Hạo Vũ.
Rời vào bóng tối vô tận, đến giờ vẫn chưa quay trở lại được, loại tình trạng vô định này so ra còn làm cho người ta tuyệt vọng hơn.
"Ngươi sai rồi," ngoài cửa truyền đến âm thanh bình tĩnh của Trần Tu Vũ, mấy con mèo chín đuôi đang điên cuồng tiến công động tác ngay lập tức chậm lại, dường như thân thể trở nên cực kỳ nặng, làm hành động của chúng rất khó khăn, "Tôi không phải Lục Hạo Vũ."
Mèo trắng lớn nhân khoảng trống này nhảy lên, ngậm lấy mèo đen nhỏ thoát ra cửa.
"Tôi không cần lục lạc, tôi chính là lục lạc," Trần Tu Vũ rảo bước tiến vào cửa, đôi tay nhẹ nhàng vỗ, "Người thua rồi."
Theo âm thanh vỗ tay của anh, mấy con Mèo chính đuôi tựa như bị rút hết sức lực, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Quý Kiêu ngồi bên bồn hoa dưới lầu nhà Đinh Mùi, dưới chân là một đống tàn thuốc, trong miệng còn đang ngậm một điếu.
Anh không biết là mình đã ngây người ở đây bao lâu rồi, cũng lười xem điện thoại, cảm giác cổ họng bị khói xông đến hơi đau có thể nói cho anh biết, đã lâu rồi.
Anh hơi buồn bực, tâm tình rất tệ.
Hôm nay, lúc anh quay đầu xe rời đi không có một chút do dự, kể cả Lục Khoan bảo anh đi chung anh cũng sẽ không đi.
Nói anh không lo lắng cho Đinh Mùi là vô nghĩa, anh lo đến sắp chết, chỉ hận không thể bỏ Đinh Mùi vào trong túi mình mới yên tâm, nhưng chính là do lo lắng nên anh mới không muốn đi.
Đó là một thể giới mà anh chưa biết gì, cũng chưa biết tranh đấu ra sao, chưa nhắc đến chuyện kéo chân sau, mang thêm phiền phức là khả năng cao, có lẽ anh hơi nghĩ nhiều, nhưng thật sự anh sợ Đinh Mùi sẽ bởi vì mình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Giống như lúc anh đi làm nhiệm vụ, nếu Đinh Mùi ở đấy, chắc chắn anh sẽ phân tâm.
Đặc biết là câu kia của Đinh Mùi " Nhân loại ngu ngốc" làm anh rất hụt hẫng, đúng vậy, không cần dùng đầu óc của loài người để suy nghĩ chuyện của thế giới Mèo Chín Đuôi, ngu ngốc, đó là một thể giới giới khác.
Không phải chỉ là người và mèo.
Quý Kiêu theo bản năng mà mò vào túi lấy thuốc ra, lại phát hiện thuốc trong hộp đã hết.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, đã là 3 giờ sáng. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ngoại trừ đèn đường, tất cả những bóng đèn khác đều đã tắt, toàn bộ khu phố chỉ có một kẻ lưu lạc không có nhà để về là anh ngồi đây tâm trí rối bời.
Tình huống hiện tại của Đinh Mùi thế nào, Đinh Mùi có bị thương không, với tính cách xúc động của Đinh Mùi thì liệu cậu có gặp phiền toái hay không......
Đệt!
Anh bực bội đứng dậy dùng chân dẫm dẫm di di lung tung lên tàn thuốc một lúc lâu.
Sau đó lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm tàn thuốc trên mặt đất, xem phía dưới có còn cái nào may mắn chưa hết để anh lại hút 2 hơi.
Không có, dù cho có thì vừa rồi cũng bị anh dẫm bẹp rồi.
Anh thở dài, thuốc lá này, đôi khi không cảm giác thấy thèm bao nhiêu, nhưng một khi phát hiện không còn, lại giống như thiếu cái gì đó làm cả người không được tự nhiên. Anh bỏ đầu ngón tay vào trong miệng, bắt đầu cắn từng cái móng tay.
Lúc cắn xong cái móng tay thứ 7, anh nghe được tiếng động cơ xe ô tô, từ xa tiến lại gần.
Anh bật dậy chạy đến ven đường, tiếng này hẳn không phải là xe của gia đình, anh nhìn chằm chằm đầu xe muốn xem biển số, nhưng biển số xe của Lục Khoan là gì anh lại quên mất, đành phải nhìn chằm chằm xe đi tới.
Là xe của Lục Khoan.
Tim anh trong nháy mắt nhảy lên như gặp lốc xoáy, đột nhiên rất sợ hãi, anh sợ trên xe không có Đinh Mùi tung tăng chạy nhảy, anh sợ nếu Đinh Mùi thật sự xảy ra chuyện gì, chính anh sẽ hối hận cả đời vì đã không theo đi.
Xe chạy đến bên người anh thì dừng lại, cửa kính hạ xuống.
Quý Kiêu cắn răng ngó vào trong xe xem xét một cái, đệt!
Chỉ có mỗi một người là Lục Khoan!
"Đinh Mùi đâu?" Quý Kiêu ụp lên trên cửa xe một cái.
"Tôi biết cậu đang ở đây, Đinh Mùi không sao hết," Lục Khoan cười cười, thần sắc bình thường, nhìn qua giống như không có chuyện gì phát sinh, "Lên xe, tôi chở cậu qua đó."
Quý Kiêu mở cửa ra nhảy lên xe: "Có thuốc không?"
"Không cần lo lắng, Đinh Mùi không có chuyện gì lớn."
Lục Khoan lấy thuốc lá từ trong túi ra ném cho anh.
Quý Kiêu đang định châm thuốc, vừa nghe thấy lời này lại ngây ngẩn cả người: "Mới vừa nói không có chuyện gì, làm sao mà lại thành không có chuyện gì lớn rồi!?!!"
"Đừng bắt bẻ câu chữ, không phải là sợ anh lo lắng à," Lục Khoan quay xe lại, "Có bị thương nhẹ.... Nhưng không sao hết, nghỉ dưỡng mấy ngày là được."
"Những người khác thì sao?" Quý Kiêu truy hỏi, kẹp điếu thuốc trên tay cũng không lo châm, rốt cuộc vẫn bị thương!
Lục Khoan không nói chuyện, những người khác? Trừ Trần Tu Vũ, những người khác đều không sao, anh do dự một chút: "Anh cứ tới là biết, chú với Tô Quý đều không có việc gì."
Lòng Quý Kiêu trầm xuống một chút, Đinh Mùi không có việc gì, Tô Quý không có việc gì, chú cũng không có việc gì, vậy Trần Tu Vũ thì sao?
Anh không mở miệng hỏi nữa, châm thuốc lên ngậm, im lặng mà nhìn ra cảnh phố chạy qua mở hồ sau cửa sổ, anh không định hỏi lại, anh đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất.
Lục Khoan chở anh ra ngoại thành, anh biết chỗ này, lần trước anh ngã sông chính là ở chỗ này, đây là chỗ mà ngày thường chú sẽ ở.
Xe dừng lại ở ngoài một khu nhà ở 2 tầng cũ, Quý Kiêu xuống xe, nhìn thấy đèn trong phòng đang sáng hết lên.
Lục Khoan đẩy cửa đi vào, lúc Quý Kiêu đi theo anh gần vào tới rồi lại hơi không dám nhìn vào trong phòng, anh sợ nhìn thấy cảnh tượng mà mình không thể thừa nhận được.
"Quý Kiêu!" một bóng hình nhằm về phía anh, vừa đến trước mặt thì nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh, chân quắc lên trên eo.
"Tôi đệt, cậu không sao chứ!" Quý Kiêu bị quán tính lùi lại chạm vào cửa phía sau, nhanh tay đỡ lấy Đinh Mùi, cậu nhóc này nhìn qua có vẻ tràn trề sức sống, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị thương chút nào.
"Tôi không sao hết." Đinh Mùi không nghĩ tới Lục Khoan sẽ đi ra ngoài chở Quý Kiêu lại đây, cậu mừng như điên gắt gao ôm lấy cổ Quý Kiêu không buông.
"Không phải cậu bị thương à? Bị thương ở đâu vậy?" Quý Kiêu bị cậu bám đến hít không nổi khí vào, cố hết sức hỏi.
Rốt cuộc Đinh Mùi cũng buông lỏng tay, trượt từ trên người anh xuống, có hơi buồn bực cúi đầu: "Mông."
"Bị thương ở mông....?" Quý Kiêu hơi kinh ngạc, đây là phương thức đánh nhau như thế nào mới có thể làm mông bị thương?
Anh vặn vai Đinh Mùi lại, muốn nhìn mông cậu một chút xem bị thương như thế nào, Đinh Mùi nhanh chóng lấy tay ngăn lại, nhỏ giọng nói môt câu: "Đừng nhìn, vết thương nhỏ thôi, ở trong quần mà anh nhìn cái gì."
Quý Kiêu xác định Đinh Mùi thật sự không sao hết mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới quay sang nhìn lướt qua trong phòng.
Chú với Tô Quý đều đang ngồi trên sô pha, Tô Quý ôm chân lại, cằm đặt trên đầu gối, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng biểu tình thật sự rất xấu, dường như rất khổ sở.
"Trần Tu Vũ đâu?" Quý Kiêu do dự một chút mới hạ quyết tâm mở miệng hỏi câu này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.