Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 52:




Thời gian lần đau này của Đinh Mùi không khác lắm so với lần trước, lần trước chú nói đúng thật là chưa đến 3 phút, Quý Kiêu còn cảm thấy quá lâu. Lần này cũng giống vậy, anh không động đậy, cũng không dám, toàn thân Đinh Mùi cứng đờ mà bám vào cổ anh, cuối cùng, ngay khi anh sắp nghẹn chết, rốt cuộc Đinh Mùi cũng lỏng tay ra, thời gian hẳn là không có gì khác trước, nếu thật sự lâu hơn chắc anh đã nghẹn chết rồi.
"Hết rồi?" Quý Kiêu lại mở nước nóng ra xối lên người Đinh Mùi, anh cảm giác tay Đinh Mùi đều lạnh hết đi.
"Ừm." cả người Đinh Mùi mềm oặt ra dựa lên người anh cau mày.
"Giống lần trước à? Đau mông?"
"Bụng cũng đau," Đinh Mùi lau nước trên mặt đi, khả năng chịu đựng đau đơn của cậu mạnh hơn rất nhiều so với người thường, một khi đau đớn biến mất cậu sẽ không cảm thấy gì nữa, "Không có việc gì, đến hồ tu dưỡng mấy ngày là ổn thôi."
"Tí nữa mau ngủ đi, lại đau nữa chắc dọa chết tôi mất." Quý Kiêu đóng nước lại lấy khăn lông lau khô người giúp Đinh Mùi, cũng không biết cái hồ này có bản lĩnh lớn tới vậy không, hồ thần à? Đến bên hồ ngồi ngốc mấy ngày là không sao nữa?
"Lúc làm không đau là được." Đinh Mùi vẩy vẩy tóc, để người trần trụi chạy một mạch về bò lên giường.
Quý Kiêu đi phía sau để ý mông Đinh Mùi một chút, thật sự là không có vết thương, Đinh Mùi cũng mạnh mẽ thật, ngày đó cắn đứt cái đuôi, bây giờ mới chưa tới hai ngày, vậy mà vết thương đã không thấy nữa.
"Nếu cậu tu luyện ra tám cái đuôi," Quý Kiêu nằm xuống bên người cậu, "Tôi mà nhìn thấy thì ngay lập tức có thể ước nguyện à?"
"Ùm, chỉ cần tôi có thể làm được, anh nghĩ ra nguyện vọng gì rồi à?" Đinh Mùi nghiêng mặt qua cười cười, nếu là Quý Kiêu, cậu có mất đi một cái đuôi cũng không buồn bực, cậu sẽ rất vui vẻ.
"Chưa đâu." Quý Kiêu cào cào tóc cậu, nhắm mắt lại, nguyện vọng? nguyện vọng bây giờ của anh là gì?
Buổi sáng, lúc chuông báo thức vang lên Quý Kiêu còn đang mệt gần chết, nhưng thói quen đã được nuôi dưỡng nhiều năm làm cho anh trong vòng một phút từ khi mở mắt đã lưu loát mặc đồ xong bước đi rửa mặt.
Lúc trở lại mép giường, Đinh Mùi vẫn còn đang ngủ khì khì, ôm gối đầu nằm úp trên giường đến tư thế cũng chưa đổi.
"Dậy thôi." Quý Kiêu chống giường lay lay vai Đinh Mùi.
Đinh Mùi bất động, anh lại tiếp tục lay, tay Đinh Mùi rất nhanh tung ra một cái tát, đáp tên tay anh phát ra một tiếng bốp giòn vang, anh bất đắc dĩ: "Cậu có muốn tu dưỡng nữa không đây, lại đau nữa cậu không khó chịu à......"
"Phiền chết mất, đừng chọc tôi." Đinh Mùi chôn mặt vào gối, mông hướng về phía anh.
"Nghe lời nào," Quý Kiêu nhìn thời gian, Trương Tuệ Quân nói tuyến xe kia một ngày chỉ có 2 chuyến, bọn họ phải xuất phát ngay bây giờ rồi, anh duỗi tay túm lấy cánh tay Đinh Mùi kéo về mép giường, "Sao cậu lại sầu người như vậy chứ?"
"A......" Đinh Mùi nhíu mày, không giãy dụa cũng không phối hợp, mặc cho Quý Kiêu túm, hai mắt vẫn nhắm lại muốn ngủ tiếp.
Quý Kiêu kéo dài người cậu ra tới tận mép giường, lấy quần áo ra mặc lung tung lên người cậu, mặc xong rồi lại kéo cậu xuống giường: "Tôi bảo này, cậu mà còn như vậy là tôi sẽ trực tiếp kéo lê cậu trên đất đấy."
"A......." Đinh Mùi thật sự rất mệt, lúc đi học 6 7 giờ mới dậy còn chưa xong, bây giờ việc gì cũng không có, tại sao lại phải dậy sớm như vậy, huống chi tối qua hao thể lực như vậy, thực sự cậu không muốn động đậy một chút nào.
"A cái đầu cậu." Quý Kiêu không chịu được nữa, khom lưng muốn khiêng Đinh Mùi lên vai.
"A....." Đinh Mùi treo trên người anh, rốt cuộc mở bừng mắt ra, đây là tư thế mà lần đầu tiên cậu ở hình người nhìn thấy Quý Kiêu đã trải nghiệm qua, bụng cộm rất đau, cậu bấu mông Quý Kiêu một cái, "Thả tôi xuống, ngu ngốc!"
Quý Kiêu cười cười thả cậu xuống, cậu vừa xỏ giày vừa bóp mông anh một cái: "Mông của anh thật sự rất đàn hồi nha."
"Đệt, cậu học đâu mà lưu manh như thế!" Quý Kiêu dở khóc dở cười.
Tốt xấu vẫn là kịp chuyến xe, người trên xe không nhiều lắm, có thể tự tìm chỗ ngồi thích hợp, nhưng điều kiện vệ sinh thì thật sự làm người ta không đành lòng nhìn kỹ. Đinh Mùi ngồi xuống rồi mà vẫn luôn che mũi, ghé lại tai Quý Kiêu nói nhỏ: "Hôi quá, hôi chết mất."
"Cũng chỉ ngồi hai giờ, cố chịu đi." Quý Kiêu móc tiền ra mua vé, nói với ngưới bán vé điểm đến, người bán vé có vẻ cảm thấy kỳ quái nhìn anh một cái, mùa này rất ít người đi đến hồ, cũng không bơi được.
Đinh Mùi ngồi rất quy củ, vì cậu cảm thấy đụng chỗ nào cũng đều rất dơ. Nhưng chưa được bao lâu đã dựa lên vai Quý Kiêu nhắm mắt lại, vỗn dĩ đêm qua đã không ngủ được mấy, lại bị xe lắc một hồi, vừa nhắm lại đã ngủ mất.
Suốt một đường này cậu cũng không tỉnh lần nào, mấy lần Quý Kiêu trộm kiểm tra xem cậu có chảy nước miếng không.
Ở trên xe lắc lên lắc xuống cũng sắp 2 tiếng rồi, Quý Kiêu đang muốn hỏi người bán vé một chút xem bao giờ đến nơi thì Đinh Mùi đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng nói một câu: "Tới rồi."
"Làm sao cậu biết được?" Quý Kiêu nhìn nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài toàn là đồng ruộng với rừng cây, không có phong cảnh gì để xem, đến bây giờ cũng chưa nhìn ra được là có gì khác với lúc nãy.
"Cảm giác được." Đinh Mùi xoa xoa mắt quay qua nhìn thoáng ra cửa sổ, nơi này đích thực là không giống với chỗ khác, cậu có thể cảm giác được, loại hơi thở làm tâm tình con người ta trở nên bình tĩnh trở lại nhẹ nhàng bao lấy mình, cậu đã biết tại sao sẽ có những con Mèo Chín Đuôi chịu đi thật xa để đến đây rồi.
Nơi này không phải chỉ đơn giản là linh khí thịnh, toàn bộ khí tràng của nơi đây đều hoàn toàn bất đồng.
Xe ngừng ở ven đường, Quý Kiêu dẫn Đinh Mùi xuống xe, chưa kịp hỏi một chút làng du dịch là đi hướng nào thì xe đã chạy đi nhanh như chớp. Anh đứng tại chỗ nhìn xung quanh một vòng, hồ đâu?
Bây giờ không có người đón tiếp hai người, nên đi về phía trước nay quay lại phía sau, hai người hoàn toàn không có phương hướng. Quý Kiêu chỉ đành phải lấy điện thoại ra gọi cho Lục Khoan: "Đây là cái chỗ quỷ gì vậy? xuống xe rồi đừng nói đến hồ, ngay đến cả mạch nước cũng không thấy cái nào luôn?"
"Là chỗ mà Trương Tuệ Quân bảo hai người xuống xe đấy à?" Lục Khoan đang ngậm thuốc mơ hồ không rõ hỏi.
"Đúng rồi, nhưng đây là một cái đường, tôi cũng không biết là bây giờ phải đi về phía trước hay quay ngược lại nữa đây?"
"Cậu không thấy bảng chỉ dẫn làng du lịch nào à?" Lục Khoan cảm thấy hơi kỳ quái.
"Có bảng chỉ dẫn tôi còn hỏi anh làm gì, không có bảng nào hết, đến cả người đi đường để hỏi cũng không có!" Quý Kiêu hơi nổi nóng.
"Ồ, có cái bảng chỉ dẫn mà, chẳng lẽ là cũ quá nên rớt mất rồi?" Lục Khoan nói xong không nhịn được mà bật cười.
"Tôi đệt!" Trong lòng Quý Kiêu cũng phát khóc rồi, chỗ này phía trước không có thôn phía sau không có tiệm.
Đinh Mùi đột nhiên kéo kéo anh, chỉ vào chỗ ven đường ngay rìa ruộng: "Là cái biển đó à?"
Cách bờ ruộng một đoạn có một cái bảng to tầm khoảng 1 m vuông, đã rách nát đến độ không nhìn ra được đây là cái bảng chỉ dẫn nữa rồi, phía trên viết một dòng chữ, làng du lịch rẽ phải 500 m, bên dưới có một cái mũi tên chỉ sang bên phải.
Thật sự có một cái hồ.
Bên hồ đích thị có một cái làng du lịch. truyện kiếm hiệp hay
Tuy rằng vừa nhìn đã biết là có thâm niêm rồi, kết cẫu gỗ trong phòng vô cùng cũ nhưng giữ gìn rất tốt. Một dãy nhà gỗ nhỏ nằm rải bên bờ hồ, đều có cửa trước sau, cửa sau mở ra chính là một cái bến câu gỗ nhỏ thông ra hồ, giống như những cái bến tàu nhỏ.
Cái hồ này cũng không phải cực kỳ lớn, nhưng so với trong tưởng tượng của Quý Kiêu thì to hơn nhiều, nước rất trong, đứng ở bên hồ nhìn xuống dưới, mắt thường có thể nhìn sâu được 2 3 mét, đáy hồ toàn là những viên đá màu đen.
Anh khom lưng đưa tay khuấy mặt nước một chút, phát hiện nước rất ấm, anh quay đầu lại nhìn Đinh Mùi vẫn luôn đứng phía sau: "Nước không lạnh, thật thần kỳ, cậu tới thử xem."
"Không." Đinh Mùi rất đơn giản trả lời, còn lắc lắc đầu.
Quý Kiêu sửng sốt một chút, một lát sau mới phản ứng lại được:
"Cậu sợ nước à?"
"Ừm." Đinh Mùi nhíu mày, xoay người đi về phía lễ tân, tới đó đứng một lúc rồi cũng không thấy ai.
"Sao lúc tắm cậu lại không sợ nước?" Quý Kiêu nhanh chân đuổi theo cậu, ôm lấy vai.
"Cũng không nhiều nước như thế." Đinh Mùi quay đầu lại nhìn thoáng qua hồ nước, theo gió nhẹ thổi qua, trên mặt hồ rung động một chút, những gợn sóng dập dìu tỏa ra về bốn phía mang theo lấp lánh của ánh nắng làm cho tâm hồn cảm thấy thoải mái thanh tân một hồi.Sảnh lễ tân nhỏ này sắp xếp rất chỉnh tề, nhưng không có người. Hai người bọn họ ngồi trên sô pha nửa ngày mới nghe thấy có tiếng người bước trên cầu thang gỗ ngoài hành lang đi tới.
Là một bà cụ, nhìn qua chắc khoảng 60 tuổi, nhìn thấy sảnh có người, bà cười một chút: "Muốn ở lại hả?"
"Dạ, con chờ nửa ngày rồi đây." Quý Kiêu cúi đầu tìm chứng nhận sĩ quan chuẩn bị làm thủ tục, trong lòng hơi mạo phạm nói thầm, cái làng du lịch lớn như vậy, thế mà chỉ có một bà cụ.
"Muốn ở thì cứ ở đi." Bà lão rất điềm đạm nói một câu, lại quay qua mở một cái cửa khác đi ra ngoài, bắt đầu quét rác, hoàn toàn không có bất cứ quy trình đăng ký nhận phòng gì hết.
"Sao cơ ạ?" Quý Kiêu sửng sốt một chút.
"Muốn ở thì cứ ở đi, không có ai đâu, muốn ở phòng nào thì ở phòng đó, chìa khóa treo ở sau cửa." Bà lão người một chút, nếp nhăn trên mặt tụ hết lại một chỗ.
Quý Kiêu cũng không hỏi nhiều nữa, không cần nộp tiền, không cần đăng ký, muốn ở thì ở, đây là loại làng du lịch gì vậy? là chuyên dùng để cung cấp cho Mèo chín đuôi à? Cũng không giống lắm, trên trường dán rất nhiều giấy note, anh tùy tiện lướt qua, đều là của những khách du lịch trước đây đi ngang qua để lại, các loại cảm nghĩ linh tinh gì đó.
Đinh Mùi chọn một phòng gỗ nhỏ cách hồ gần nhất, đi vào thì thấy phòng rất sạch sẽ, hẳn là ngày nào cũng có người thu dọn.
"Nơi này tốt thật, không cần một đồng nào, ở còn thoải mái hơn dưới huyện nhiều." Quý Kiêu ném balo lên mặt đất, nằm lên giường thử, giường này cũng không tồi, giường đôi, rất lớn.
"Là bởi vì tôi nên mới không lấy tiền," Đinh Mùi đẩy cửa sau ra, một cơn gió lạnh thổi vào, "Anh tưởng là tự anh tới cũng không lấy tiền à?"
"Sao mà cậu biết được?" Quý Kiêu thật ra vẫn luôn cảm thấy bà cụ vừa rồi so với những bà cụ khác thì bình tĩnh hơn rất nhiều, nghe ý này của Đinh Mùi, bà đã biết thân phân của Đinh Mùi rồi.
"Chính là biết." Đinh Mùi chống lên lan can bên ngoài nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, thoải mái, cảm giác khí lạnh như thể tràn vào trong cơ thể đảo quanh rất nhiều vòng rồi mới chậm rãi tan đi rất thích.
Quý Kiêu kéo 2 cái ghế nằm ra: "Xem ra tổ chức Miêu Trảo của các cậu rất lớn đấy nhỉ."
Quý Kiêu dựa vào trên ghế nhìn ngắm mặt hồ, bên cạnh là Đinh Móng Nhỏ đang ngồi ngay ngắn, mặt hướng về phía hồ nhắm mắt lại, cái đuôi lâu lâu lại nhẹ nhàng nhấc lên một chút.
Không biết đây là đang tu luyện cái đuôi hay là trị thương nữa, Quý Kiêu im lặng nhìn nó, ánh nắng mặt trời chiếu lên những sợi lông tơ màu đen của Đinh Móng Nhỏ làm cho người nó ánh lên một vòng viền sáng vàng rực, càng giống một cái bình hoa hơn, một cái bình hoa mạ vàng.
Hơn một tiếng sau, Đinh Móng Nhỏ vẫn ngồi không nhúc nhích, bây giờ cái đuôi cũng dứt khoát không động đậy nữa. Quý Kiêu ngồi đến mông với eo cũng đau rồi, quan trọng là ăn không ngồi rồi một thời gian dài rồi, có hơi nhàn đến hoảng.
Anh nhìn thoáng qua hồ nước, nếu không thì.... Bơi một vòng?
Bây giờ còn chưa hoàn toàn vào hè, kể cả mặt trời có đang chói chang thì nước cũng vẫn rất lạnh, nhưng cái hồ này lại khác, nhiệt độ nước hồ dường như còn cao hơn trong không khí một chút.
Xung quanh không có ai, bà lão cũng không biết đi đâu mất, Quý Kiêu rất dứt khát cởi hết quần áo ra, chỉ để lại mỗi quần lót, bước xuống hồ nước.
Dưới chân toàn là những khối đá màu đen, không có rêu xanh, dẫm lên đi rất vững, anh dùng chân khùa nước một chút, độ ấm vẫn ổn, bơi lội chắc sẽ rất thoải mái.
Quý Kiêu rất thích bơi lội nhưng rất ít khi anh đi bể bơi, sân vận động bên cạnh Trung đội có cái bể bơi nhưng hình như là không thích thay nước lắm, mới đi bơi một chút về mà không biết là ăn hết bao nhiêu phân u-rê rồi nữa.
Bây giờ một cái hồ lớn như vậy, chỉ có một mình anh, cảm giác vô cùng sảng khoái, một người bá chiếm nguyên một cái hồ! Hồ bá!
Ở giữa làn nước trên dưới quay cuồng bơi một hồi, anh quay lại phía nhà gỗ nhìn thử, phát hiện không biết từ khi nào Đinh Móng Nhỏ đã không còn ở trên ghế nữa mà chạy tới đầu cầu gỗ bên kia hồ, dựa lên một cây cột nghiên đầu nhìn anh.
"Nhập định xong rồi hả?" Quý Kiêu phất phất tay về phía nó, "Xuống nghịch nước không?"
Đinh Móng Nhỏ vừa the thấy câu này thì ngay lập tức bốn chân cách đất mà nhảy về phía sau một chút, cái đuôi dựng thẳng lên hướng về phía anh kêu meo ngao ngao một tiếng.
Đồ thần kinh! Ngâm dưới nước thì có ý nghĩa gì chứ! Hơn nữa còn nhiều nước như vậy, nhiều như vậy!
Nó mới không thèm xuống nước, tuy nó cảm thấy làn da tiểu mạch của Quý Kiêu lúc vương bọt bước rất mê mèo, nhưng mà nó sẽ không xuống đâu, nó chỉ cần ngồi đây xem là được rồi, không cần đi xuống!
"Nước không lạnh mà, tôi có thể đỡ cậu, sợ gì đâu." Quý Kiêu nhìn bộ dạng này của cậu cũng vui vẻ lên, đập lên mặt nước một cái, rất nhiều bọt nước bắn lên, "Còn là Mèo chín đuôi cơ đấy."
Meo ngao ngao!
Mèo chín đuôi cũng là mèo, mèo thì chính là ghét nước, anh quản được à! Ngu ngốc!
Nó xoay người đi về phía nhà bên kia, móng vuốt bước lên những đầu cọc gỗ tròn gỗ trên con đường nhỏ, lắc lư, còn vấp vài lần.
Phá đường!
Lúc nó đi đến cửa nhà gỗ nhỏ rồi, phát hiện ra Quý Kiêu ở trong hồ không thấy động tĩnh nữa, quay đầu lại nhìn thoáng qua thì nháy mắt lông toàn thân như muốn xù hết lên.
Không thấy Quý Kiêu đâu, không thấy Quý Kiêu đâu nữa!
Nó không rảnh lo nghĩ nhiều, theo còn đường nhỏ điên cuồng chạy lại bên hồ, đứng ở trên bến câu nhỏ nhìn chằm chằm xuống dưới hồ. Mặt hồ rất yên lặng, mấy gợn nước do Quý Kiêu đập nước vừa rồi cũng đã tản đi hết, trên mặt hồ chỉ còn từng đợt gió mang theo những gợn sóng nhỏ bé.
Meo ngao ngao!
Nó hơi sốt ruột, vừa bước được hai bước về phía nước lại lùi lại, lại bước lên, lại nhảy lại.
Lăn lộn một hồi lâu, vẫn không thấy được bóng dáng Quý Kiêu.
Nó men theo bên cạnh bến câu, có một cái cây cách mặt nước rất gần, nó cẩn thận ngồi xổm xuống, phủ người nằm sát xuống phía trước, đưa đầu ra trên mặt nước, lại vươn một chân chạm chạm xuống, sau đó nhanh chóng rụt lại.
Quý Kiêu rốt cuộc đi đâu rồi! Khốn kiếp!
Anh chết đuối rồi à!
Quý Kiêu chết đuối, chết đuối! Có nhảy xuống không đây?
Nó nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình dưới mặt nước, lại duỗi móng vuốt ra muộn chạm vào nước một chút.
Mặt nước đột nhiên nổi lên bọt nước, đánh tan ảnh ngược của nó, một bàn tay từ trong nước duỗi ra, nắm lấy chân nó, ngay sau đó có một người từ phía dưới bến câu chui ra.
Nó cảm giác mình bị cầm chân lôi về phía trước, một bàn tay nâng bụng, nó đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, hơn nữa còn một tí nữa là rời bến câu rồi, phía dưới chính là hồ nữa, nó nhìn đến nỗi choáng váng hết cả đầu.
Miêu ngao ngao!
Nó sợ tới mức bốn chân đều dang thẳng ra hai bên người giống như một cái thảm bay nhỏ, cái đuôi liều mạng duy trì cân bằng.
"Ngu ngốc, đáng sợ đến vậy hả?" giọng Quý Kiêu mang theo ý cười vang lên bên tai nó.
Khốn kiếp! Cái tên ngốc Quý Kiêu này! Nhược trí!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.