Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 59:




Đinh Móng Nhỏ lại bắt đầu nghiêm túc tu luyện cái đuôi, vì Quý Kiêu.
Nguyện vọng của Quý Kiêu là gì nó không hỏi, nó cũng không để ý, chỉ có thể thực hiện được, chắc chắn nó sẽ thực hiện vì Quý Kiêu.
Nó ngồi xổm trước cửa sổ, hoa bạc nhỏ trên sân thể dục đội cứu hộ đã biến mất, chỗ này không có linh khí đặc biệt gì, nhưng nó vẫn ngây ngốc ở đây, nơi này có thể mang đến cho nó cảm giác ân tâm khác với những nơi khác.
Bởi vì có Quý Kiêu ngồi ngốc ở phía sau nó.
Nó xòe đuôi ra đếm thử, cái đuôi thứ tám giống như một quả cầu nhung nhỏ, ở gốc đuôi lộ ra một cái đầu, so với lúc trước đã dài hơn một chút, nó rất vừa lòng, chỉ cần mọc xong ngọn, lớn thành một cái đuôi to xinh đẹp cũng không còn xa nữa, nếu có cơ hội thích hợp, nháy mắt lớn thành đuôi to cũng có khả năng.
Ví dụ như lúc đi tìm Lục Khoan như lần trước, cái đuôi của nó chính là đột nhiên dài ra, tuy là sau đó lại bị chính nó cắn đứt......
Có điều, rốt cuộc cơ hội thích hợp để xuất hiện khả năng này là gì nó cũng không biết, lần trước là nhìn thấy Quý Kiêu xoay người đi không ngoảnh mặt lại, nó rất đau khổ, cảm thấy Quý Kiêu tức giận, sẽ không bao giờ tha thứ cho nó, bởi vì nó mắng anh là ngu ngốc.
Là bởi vì mình quá thích Quý Kiêu sao? Cho nên cái đuôi mới đột nhiên lớn lên.
Hay là vì mình mắng Quý Kiêu?
Nó xoay người nhìn Quý Kiêu, Quý Kiêu đang chơi game, có điều hình như rất nhàm chán, anh chỉ chống tay lên bàn, cầm còn chuột nhấp nhấp lung tung mấy cái, dáng vẻ hoàn toàn không có mục đích gì.
Ngu ngốc!
Nó âm thầm mắng trong lòng một lần
Ngu ngốc! Ngu ngốc!
Nhân loại ngu ngốc!
Sau đó lại ôm đuôi nhìn nhìn, không thấy dài ra......
Ngốc thật, vốn dĩ ngày nào mình cũng mắng Quý Kiêu, cũng đâu có ngày nào cùng dài ra đâu, không phải mắng người ta ngu ngốc là đuôi mọc dài ra được rồi.
Là bởi vì thích đi, loại cảm giác luyến tiếc Quý Kiêu này.
"Nghĩ cái gì thế?" Quý Kiêu ngước mắt nhìn Đinh Móng Nhỏ đang ngây người trên cửa sổ nhìn chằm chằm mình, "Có phải tôi ngày càng đẹp trai không?"
Đẹp cái rắm, Nó xoay người tiếp tục hướng ra ngoài cửa sổ, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đi, mặc kệ là vì nguyên nhân gì.
Đuôi ơi, lớn lên đi!
Quý Kiêu cười cười không nói gì nữa, ánh mắt quay lại trên màn hình. Anh không đăng nhập tài khoản của mình, anh đang chơi acc của Đường Phao Phao, còn mở mấy acc nhỏ của cậu ta nữa, đều dẫn theo sau acc lớn.
Anh cũng không biết mình đăng nhập acc này để làm gì, anh lấy tài khoản của mình đánh quái ra được bí kíp, lại gửi qua acc của Đường Phao Phao, mua hết trang bị mới cho nhân vật, làm nhân vật của Đường Phao Phao lớn lên một vòng.
"Mệt chết cậu." Quý Kiêu nhấp chuột, dẫn theo mấy nhân vật chạy trong thành.
Thỉnh thoảng sẽ có bạn bè của Đường Phao Phao nhắn tin lại, xưng hô với Đường Phao Phao đều là Tiểu Lẳng Lơ, Tiểu Tiện Nhân gì đó, hoặc là nói Tiểu Tiện Nhân, Tôi là Lẳng Lơ đây, lâu rồi không thấy online đấy.....
Nhìn đến đây Quý Kiêu thật sự cạn lời, tiểu từ này bình thường rốt cuộc là giao lưu với người khác như thế nào vậy? Mấy bạn bè nói chuyện với cậu ta đều cùng một tính tình giống cậu.
Lúc bị hỏi sao gần đây không thấy online, Quý Kiêu đều trả lời như cũ là bận công việc, cứ vậy quẳng game qua một bên, nào đỡ bận rồi thì lại chơi.
Anh không biết tại sao mình lại muốn nói như vậy, thật ra nói thẳng là không phải chủ acc, sau này Đường Phao Phao không chơi nữa cũng được, nhưng lại cảm thấy nói như vậy lại giống như là đang nói Phao Phao sẽ không quay lại được nữa, rất khó chịu trong lòng.
Trần Tu Vũ nhất định sẽ trở lại, ít nhất phải có hy vọng trong lòng như vậy mới có thể an tâm một chút.
Đây không phải lần đầu tiên Lục Khoan đến đây, nhưng lần nào cũng là một mình tới, chỉ có lần này là đi cùng với chú.
Đây là một cái thôn nhỏ xa thành phố, rất ít người, chỉ có hai ba mươi nhà gì đó, đều là nông dân chất phát, toàn bộ đều không hiểu thế giới bên ngoài lắm, ngay đến cả đồng một trăm tiền giấy cũng chưa thấy qua.
Lục Khoan đã từng mua trứng gà ở đây, ông lão bán trứng nhất định không chịu lấy tờ 100 của anh, chỉ lấy mười đồng, lúc ấy trên người Lục Khoan không mang đủ tiền lẻ, ông ấy thà là mang ra thêm trứng đưa cho anh cũng không chịu nhận tờ một trăm kia, bảo là chưa từng thấy bao giờ, sợ là tiền giả.
Những ngự miêu nhân ngủ say kia, giấu ở chỗ này là an toàn nhất.
Đặc biệt là giấu ở dưới hầm.
"Lần nào tôi đến đây cũng cảm thấy mình giống như đi trộm mộ vậy." Lục Khoan đi theo chú xuống bậc thang.
"Chỗ này trước đây vốn dĩ chính là cái mộ," chú cười cười, "Có điều lúc bọn tôi tìm được thì đã bị trộm sạch bong, không biết có phải cậu làm không."
"Thật ra tôi thật sự định đấy," Lục Khoan cũng cười, cười một hồi lại nói một câu: "Tôi mệt rồi, chú cũng nên tìm người khác thay tôi đi."
"Tại sao, mấy ngày nữa tôi còn muốn mang thêm một con mèo đến nhờ cậu giúp đỡ đây," chú quay đầu lại nhìn anh, một miêu khách vững chắc, đáng tin cậy không có lòng tò mò giống như Lục Khoan không phải dễ tìm, "Ít nhất cũng đợi Đinh Mùi tu thành đi đã."
Lục Khoan sửng sốt một chút: "Tôi không sống được lâu vậy đâu, chú tưởng tôi là chú à, tôi mệt lắm rồi, suốt ngày mấy việc linh tinh như vậy, tôi cũng không còn thời gian xử lý chuyện trong quán, có bao nhiêu tiền cũng không đủ ném vào trong đó, phá sản rồi chú nuôi tôi à."
"Nuôi cậu cũng không khó." Chú vẫy vẫy tay.
"Thôi vậy," Lục Khoan ngẫm lại ngày thường của chú, cả ngày cũng không thấy đâu, trốn ở nông thôn, thỉnh thoảng lấy hình tượng mấy kẻ lang thang xuất hiện, "Trông cậy vào chú không bằng tôi về ăn bám mẹ tôi còn hơn."
"Lục Khoan này, chờ một thời gian đi," chú cũng không kiên trì muốn giữ Lục Khoan làm miêu khách nữa, việc này thật sự làm người ta mệt mỏi, "Đinh Mùi sắp rồi."
"Thật không," Lục Khoan nhướng mày, "Bời vì gặp được Quý Kiêu sao?"
"Có lẽ thế, thể hội qua cảm tình con người rồi thì sẽ viên mãn thôi."
"Nói cũng dễ nghe thật," Lục Khoan vỗ tay, "Từ xưa đến nay làm gì có con mèo nào tu cái đuôi chỉ là để thể hội cảm tình con người đâu chứ, không phải toàn là để đến cuối cùng chưa biết là thật hay giả được phi thăng à.
"Vậy mới nói......." Chú chậm rãi nói một cậu, còn chưa hết câu.
Lục Khoan nhìn nhìn cửa lớn cuối cầu thang: "Cho nên trên thế giới này căn bản không có Mèo chín đuôi phi thăng."
"Cậu thật sự rất thông minh, Lục Khoan, cậu đi rồi rất đáng tiếc." Chú nhìn anh một cái.
"Đừng nói thế, tôi chỉ là thấy qua nhiều mèo rồi thôi," Lục Khoan đẩy phiến cửa kia ra, "Tôi làm ổng chủ quán cà phê cũng không đáng tiếc."
Gian nhà này không lớn lắm, dọn dẹp rất sạch sẽ, không dính một hạt bụi, chiếu sáng và thông gió cũng rất tốt, Lục Khoan vấn chưa hiểu được sao có thể làm được vậy.
Trong phòng có mấy cái giường, nhìn qua giống như là giường tập thể ở trong ký túc xá, chỉ là người nằm trên giường đều không phải cứ nghe chuông báo thức là tỉnh dậy được.
"Thiếu mất một giường." Lục Khoan nhẹ thở dài một hơi.
"Ừm, thời gian đã đến." Chú đi qua cái giường không kia nhẹ nhàng sờ lên trên một chút, lần trước chú tới đây, trên giường này vẫn còn người, bây giờ người này biến mấy, ngay đến cả trong không khí cũng không còn chút hơi thở nào của người ấy nữa.
Lục Khoan đứng bên một chiếc giường lẳng lặng nhìn người nằm trên đó, bảy năm, Lục Hạo Vũ đã nằm ở đây 7 năm lẻ 124 ngày, Lục Khoan nhớ rất rõ ràng, ngày đó Lục Hạo Vũ đã chết trên mặt luật pháp.Cuối cùng, thời gian của anh ấy cũng sẽ đến giống như những người kia, tiêu tán vào hư không.
Ngay từ đầu trong lòng Lục Khoan tràn đầy hy vọng, anh cảm thấy anh trai của mình sẽ khác với những người khác, nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng theo thời gian từng ngày trôi đi, anh đã có thể bình tĩnh mà đối diện với sự thật rằng anh trai của anh rồi có một ngày cũng sẽ biết mất không chút dấu vết.
Ngự miêu nhân đặc biệt không phải là không có, chỉ là không phải Lục Hạo Vũ mà thôi.
Bên trong cùng gian nhà này còn có một cánh cửa nhỏ, chú móc chìa khóa ra mở cửa, từ phía trong truyền ra một chuỗi tiếng chuông nhỏ, Lục Khoan rất quen thuộc tiếng chuông này, hơn nữa, lần đầu tiên nghe được tiếng chuông của Trần Tu Vũ, anh đã biết Trần Tu Vũ khác với những người khác.
Trần Tu Vũ chính là ngự miêu nhân đặc biệt kia, một ngự miêu nhân có thể biến toàn bộ thân thể hóa thành tiếng chuông.
"Có thay đổi gì à?" Lục Khoan nhìn Trần Tu Vũ đang lẳng lặng nằm ngủ sâu giống như những người khác.
"Không có," chú nhẹ nhàng nhéo trên tay Trần Tu Vũ một chút, "Nhưng mà cậu biết rồi đấy, chỉ có chuông của cậu ấy là còn vang lên."
"Ừm." Lục Khoan vỗ vỗ chú, xoay người đi ra ngoài.
Trần Tu Vũ cần phải tỉnh lại, có quá nhiều người đang chờ mong anh.
Trong quá khứ đã có biết bao nhiêu ngự miêu nhân có chung kết cục cuối cùng đều là lặng lẽ mà biết mất, có biết bao nhiêu người cũng bởi vì bọn họ mà đau khổ cùng không cam lòng, Trần Tu Vũ chính là hy vọng của những người này, chẳng màng đến việc chỉ có một mình anh có thể tỉnh lại, đây cũng là một sự kiện là cho người ta phấn chấn.
Lúc chuông báo động vang lên, Đinh Móng Nhỏ đang đặt mũi lên mặt kính nhắm hai mắt lại bất động, chuông báo động này làm nó sự đến mức dựng hết lông nhảy lên, bề rộng của bệ cửa sổ có hạn, sau khi nó nhảy dựng nên thì trực tiếp bay xuống mặt đấy, lông dựng lên rồi vẫn chưa xuôi xuống được.
Cái chuông báo động này quá dọa mèo!
Quý Kiêu đang nhìn màn hình phát ngốc đến mức sắp ngủ luôn rồi nghe thấy tiếng chuông này cũng nhảy dựng lên, là cháy, tình huống này là khẩn cấp nhất, anh chỉ vào Đinh Móng Nhỏ đang thất thấn trên mặt đất: "Có cháy, cậu ở im đây."
Anh tùy tiện mặc quần áo lên người rồi chạy ra ngoài, vừa mới mở cửa ra thì cảm thấy quần như bị túm lại một chút.
Quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra không biết từ khi nào Đinh Móng Nhỏ đã nhảy lên quần anh, răng cắn vào ống quần, hai chân trước gắt gao bám vào anh.
"Cậu không thể đi được, rất nguy hiểm." Quý Kiêu nhéo cổ muốn xách nó xuống dưới, nhưng Đinh Móng Nhỏ gắt gao cắn quần anh không chịu bông, anh chỉ đành buôn tay, cứ như vậy treo trên mông một con mèo chạy ra ngoài.
Anh không rảnh lo gì khác nữa, Lâm Tử đã theo cầu trượt xuống dưới.
"Cậu là muốn tôi bị phạt đúng không tổ tông ơi." Quý Kiêu cũng chạy đến bắt lấy cột trượt xuống, Đinh Móng Nhỏ vì còn đang cắn quần anh nên không lên tiếng được, chỉ phát ra một chuỗi âm thanh gruh gruh không rõ từ cổ họng.
Nhưng ngay khi Quý Kiêu trượt xuống khỏi cầu trượt, quay đầu lại đã phát hiện Đinh Móng Nhỏ không còn trên quần anh nữa. Anh vừa mặc quần áo phòng hộ vừa nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Đinh Móng Nhỏ đâu.
"Nhanh nhanh nhanh nhanh lên một chút, đẩy tốc độ lên nào!" Giọng Ngũ Chí Quân hô to.
Xe cứu hỏa hú còi chạy ra khỏi gara, tổ Quý Kiêu ngồi trên chiếc xe thứ nhất, Lâm Tử lái xe như bay.
Bây giờ nó đã có kinh nghiệm, biết làm sao để bám vào phía sau xe cứu hỏa mà không bị lắc rơi xuống, chỉ là cái đuôi vẫn phải quét qua lại để duy trì cân bằng.
Nó hơi bất bình chuyện nó treo ở trên quần Quý Kiêu bị anh ghét bỏ vừa rồi, ngu ngốc, còn lâu tôi mới để ảnh hướng tới anh!
Chính là vì biết có nguy hiểm nên mới đi theo đó!
Ngốc như vậy!
"Sao lại là kho hàng nữa rồi." Trương Tân Văn Ngồi trên xe nói một câu.
"Đợt này cũng là lần thứ 2 rồi đi," Lâm Tử trả lời, "Cũng không biết là cháy kho hàng gì nữa."
Lại là kho hàng! Lúc nãy vì bị Đinh Móng Nhỏ làm phân tâm một chút nên anh không chú ý nghe địa điểm báo cháy, bây giờ vừa nghe thấy hai chứ kho hàng lòng liền trầm xuống, cúi đầu sửa sang lại giày một chút.
Lúc bọn họ chạy tới hiện trường đã có không ít cư dân vùng lân cận đang vây xem, bây giờ đang đúng lúc mới ăn cơm xong nhàn rỗi không có việc gì làm, người vây xem khá đông.
"Sơ tán quần chúng!" Ngũ Chí Quân vừa xuống xe kêu lên, "Chuyện này có cái gì đẹp đâu, ai cũng không sợ chết à!"
Quý Kiêu với Lâm Tử tìm được tìm được trụ cứu hỏa, đang lúc kéo vòi phun nước thì nghe được Ngũ Chí Quân lại nói một câu: "Cháy kho hàng bông?"
"Tôi đệt." Lâm Tử mắng một câu, bông quá dễ bén, lửa như vậy không dễ khống chế.
Mấy tia nước vừa phun ra từ vòi chữa cháy, ngay lập tức xung quanh đã bốc lên rất nhiều hơi nước.
Lửa cháy thật sự rất lớn, hơn nữa còn có gió, ngọn lửa ở chỗ vòi nước phun không tới lại tiếp tục lan ra.
"Tổ hai vào soát người," âm thanh Ngũ Chí Quân vang lên từ sau người, "Còn có người ở bên trong!"
Quý Kiêu quay đầu nhìn, thấy bên người Ngũ Chí Quân là một người có dáng vẻ như một cậu học sinh cấp 3 đang đứng đó, vẻ mặt trắng bệch, toàn thân đều run lên, anh nhìn đứa nhỏ này lớn tiếng hỏi: "Còn mấy người ở bên trong nữa?"
"Hai người, là bạn học của cháu......" Môi nam sinh run lên bần bật, còn lẫn thêm tiếng khóc nức nở, tiếng nói ra cũng không rõ ràng nổi, "Hai bạn đó khả năng bị đè ở bên trong......"
Đè ở bên trong!
Quý Kiêu đột nhiên cảm thấy cảnh vật trước mắt lung lay một chút, gương mặt Từ Dã thoáng lướt qua trong đầu, một chút khổ sở khó hình dung nổi lên, trong lòng anh đau đơn một trận, hô hấp cũng ngừng lại đôi chút.
"Đi." Lâm Tử chụp lên vai anh, chạy về hướng cửa lớn kho hàng.
Quý Kiêu lấy lại bình tĩnh, sửa sang lại dụng cụ phòng hộ rồi chạy theo, nhìn làn khói dày đặc không ngừng bốc lên từ kho hàng, anh có cảm giác không yên ổn một chút nào.
Cái kho hàng này rất lớn, nhìn qua đều là bông, chắc phải đến nửa cái kho.
Bọn họ căn cứ theo vị trí đại khái mà cậu học sinh kia cung cấp bắt đầu tìm kiếm, trong tầm mắt toàn là lửa với khói đen, những túi bông đều là nén chặt, rất nặng.
"Không thấy rõ," Quý Kiêu vừa nói vừa ra hiệu cho Lâm Tử, "Tôi đi vào bên trong."
"Chú ý an toàn." Lâm Tử nhìn anh một cái.
Túi bông đã sập xuống rất nhiều, Quý Kiêu không có cách nào phán đoán được những túi này là do lửa đốt sụp hay là cho người làm sụp, nhưng cậu bạn kia nói chỗ mà bạn học cậu ấy bị đè là ở gần tường, trước tiên anh muốn đến được chỗ đó đã.
Phải đi qua một đống túi bông đang bốc cháy.
Lửa thiêu đến mức đã cách một lớp đồ bảo hộ rất dày rồi mà anh vẫn cảm thấy cực kỳ nóng, vận động cũng rất khó khăn.
"Có người không! Có thể lên tiếng không!" Rốt cuộc Quý Kiêu cũng đến được bên tường, tháo mặt nạ xuống hô một tiếng, chỗ này cũng bị cháy như những chỗ khác, một mảng khói dày đặc hỗn độn, anh không có cách nào đến gần được, toàn là lửa.
Ven tường có khá nhiều túi bông, lửa đã cháy lên tới tận trần nhà kho, những tấm lợp cùng với mấy túi bông bên cạnh không ngừng theo lửa mà sập xuống dưới, trong lòng Quý Kiêu cực kỳ nôn nóng, nếu như bên trong còn có người, muốn cứu được ra cũng cực kỳ mạo hiểm.
"Có......Người........" Từ trong đám lửa đột nhiên truyền ra một tiếng đáp lại mỏng manh.
"Tình huống như thế nào rồi?" Quý Kiêu vừa nghe thấy, cũng không rảnh mà lo lửa đã cháy tới bên người, trực tiếp vọt vào, một túi bông đang cháy rơi xuống bên chân anh, anh cong eo dẫm lên túi bông đang bốc lửa phía dưới, tiếp tục đi về phía trước, "Có bị thương không, còn cử động được không!"
"Chân đau," người kia trả lời, âm thanh mỏng manh truyền đến, ngay sau đó là một trận ho khan liên tục,
"Cháy...... đến tôi........"
"Lâm Tử!" Quý Kiêu quay qua hô về phía Lâm Tử một tiếng.
"Cậu không cần gọi đâu!" Lâm Tử đã nhảy vọt lại đây, nhưng dưới chân có mấy vật đang cháy làm cho đường hơi gập gềnh.
Âm thanh người kia phát ra từ trong lửa mang theo đau đớn: "Cứu, cứu tôi."
Quý Kiêu đeo lại mặt nạ bảo hộ vào, một đường nhảy vào trong lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.