Cái Đuôi Thứ Chín

Chương 60:




Nhiệt độ của lửa làm cho Quý Kiêu cảm thấy toàn thân mình bắt đầu toát mồ hôi. Anh cắn răng lật lên mấy túi bông đang cháy, thấy nam sinh bị đè bên dưới. Chân cậu bị mắc kẹt dưới một cái giá sắt, không thể cử động, quần áo trên người đã có tàn lửa.
Quý Kiêu dập tắt lửa trên người cậu, nghĩ nghĩ, lại cởi bộ đồ bảo hộ trên người ra bọc lên người cậu.
Lâm Tử từ phía sau cũng nhào tới, nhìn thấy anh chỉ còn mặc mỗi áo thun thì tát lên lưng anh một cái, nhưng rồi cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi qua nâng giá sắt lên, Quý Kiêu kéo người ra khỏi đó.
Nam sinh căn bản là không đứng dậy nổi, Quý Kiêu xốc cậu lên lưng Lâm Tử rồi hét to hỏi cậu: "Còn một bạn học nữa của cậu, đang ở chỗ nào?"
"Sâu bên trong một chút nữa." Cậu học sinh chỉ vào chỗ gần tường hơn một chút.
Quý Kiêu không nói gì nữa, quay đầu ngay lập tức đi vào trong.
"Quý Kiêu!" Lâm Tử nóng nảy, "Thay bộ đồ bảo hộ đi đã!"
"Không kịp nữa rồi, cậu cõng cậu ấy ra ngoài đi!" Quý Kiêu bỏ lại một câu, trên cánh tay cảm giác được sóng nhiệt phía trước tạt lại.
"Tôi đệt!" Lâm Tử cõng người trên lưng, cũng không dám chậm trễ thêm nữa, cắm đầu cong eo chạy về phía cửa kho hàng.
Quý Kiêu cảm thấy bản thân mình cũng không sợ lửa, nhưng mỗi khi đối mặt với hỏa hoạn anh đều có một giác khổ sở, mỗi lần cứu được một người ra, mỗi lần dập được một đám cháy, loại cảm giác khổ sở này mới có thể tạm thời giảm bớt.
Anh biết là vì sao, hình ảnh Từ Dã biến mất giữa biển lửa là đau khổ mà cả đời này anh cũng không quên đi được.
Tuy rằng anh biết rõ, kể cả anh không màng gì dùng tính mạng của mình để đổi, cũng không thể làm cho Từ Dã quay lại được, nhưng mà càng như thế, anh lại càng không cách nào đối diện được đoạn quá khứ này.
Chỉ có lúc liều mạng cứu người mới có thể có chút bình an ngắn ngủi.
Người anh em, chạy đi!
Câu nói cuối cùng mà Thôi Từ Dã để lại cho anh, giống như một ma chú.
Trên người rất đau, quần áo đều dính tàn lửa, dán lên da thịt làm anh bỏng rát từng đợt.
Anh tìm thấy được một cậu học sinh khác, đang bị đè rất nặng ở dưới một cái túi, đã không còn ý thức.
Năm đó Thôi Từ Dã là như thế nào, cũng là như thế này sao? Cuối cùng mất đi ý thức, biến mất trong biển lửa.
Rất xin lỗi, Từ Dã, rất xin lỗi, tớ đã đến chậm.
Quý Kiêu hung hăng đẩy cái túi đang đè trên người cậu học sinh kia ra, ngọn lửa từ từ bén lại đây từ trong làn khói dày đặc, anh nghe được mùi két do bỏng trên người mình.
Rất đau.
Có điều lần này tớ sẽ không bỏ cậu lại nữa, có chết cũng phải mang được cậu ra ngoài rồi chết sau.
Nam sinh này rất cao lớn, lại bởi vì đã mất đi ý thức nên khi Quý Kiêu muốn di chuyển, cậu ta hoàn toàn không phối hợp theo được, có vẻ cực kỳ nặng. Quý Kiêu quỳ trên mặt đất, muốn khiêng người lên, nhưng bốn phía đều là ngọn lửa không ngừng lan tới, anh không hành động được, tóc hình như cũng bị cháy rồi, bốc lên mùi khét lạ.
Anh nghe được tiếng của Lâm Tử, quân tiếp viện tiến vào kho hàng, nhưng anh không có khả năng chờ bọn họ xuyên qua lớp lửa lại đây, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủ nữa thôi, anh với cậu nam sinh này khả năng sẽ bị lửa nuốt chết tại nơi này.
Cần phải ngay lập tức ra ngoài, anh căn răng chịu đựng cảm giác đau đớn bỏng rát từ những vết bỏng trên người, khoác cánh tay nam sinh lên vai mình cố gắng bò đi ra ngoài.
Một bóng đen vụt vào trong lửa, từ phía sau kéo nam sinh đã mất tri giác đi mất, trên vai Quý Kiêu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, lúc ngẩng đầu lên chỉ kịp nhìn thấy nam sinh kia đã bị lôi rất nhanh ra khỏi kho hàng bông đang bị lửa cháy này.
Anh không cần nghĩ cũng biết đó là Đinh Mùi, trong lòng thả lỏng xuống.
Lúc Đinh Mùi lại vọt vào, Quý Kiêu thấy được trong mắt cậu mang theo phẫn nộ, anh biết Đinh Mùi tức giận, là bởi vì chính anh quá liều mạng.
Đinh Mùi bắt lấy cánh tay anh dùng sức vung, anh bị trực tiếp ném ra ngoài, nặng nề mà ngã xuống bên người nam sinh kia, chưa đơi anh lấy lại tình thần bò dậy đã bị người khác kéo lên, là mấy người Lâm Tử đến rồi.
"Ngu ngốc!" Lâm Tử kéo anh dậy mắng một câu.
"Cậu đúng là cái đồ bênh tâm thần!" Lâm Tử đứng ở cạnh mép giường anh, trên miệng ngậm một điều thuốc mắng đến độ không có thời gian mà châm, "Cậu nói thử xem cậu có phải bị tâm thần không, không có cách nào khác à? Chờ không nổi một phút nữa à! Tôi muốn tẩn cho cậu một trận thật đấy!"
Trên người Quý Kiêu bị thương rất nhiều, bỏng, bây giờ đau không chịu nổi, anh ngồi lại trên giường, trầm mặc nghe Lâm Tử mắng mình.
"Chúng ta cứu người là phải có phương pháp, Ngũ đội trưởng vẫn luôn nói rồi đấy thôi, không phải dùng một mạng đổi một mạng là biện pháp tốt nhất, đó chỉ là biện pháp cuối cùng!" Lâm Tử lấy bật lửa ra châm thuốc, bật mấy cái cũng đều bị hơi thở của anh thở dốc ra làm tắt mất, anh ném bật lửa lên người Quý Kiêu trên giường, "Huống chi cậu dùng một mạng còn chưa chắc có thể đổi được một mạng lại! Ngay cả đồ bảo hộ cậu cũng chưa mặc! Tôi mặc kệ trước kia cậu có chuyện gì để mà cậu nổi điên như vậy, lát nữa tôi sẽ báo cáo với đội trưởng Ngũ, cậu căn bản không thích hợp công tác nữa!"
Quý Kiêu vẫn trầm mặc như cũ, anh không có lời nào để phản bác Lâm Tử, bọn họ có rất nhiều đồng chí hy sinh vì cứu người, nhưng anh cũng biết bản thân mình là do xúc động, nguyên nhân chỉ có mình anh biết, lúc ấy anh đã hoàn toàn không nghĩ đến đường sống cho bản thân.
Anh nhìn thoáng của cửa sổ, Đinh Móng Nhỏ đang quay mông lại với anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cái đuôi rũ sau người nhẹ nhàng đong đưa qua lại.
"Đừng nói nữa," anh thở dài, dùng cánh tay mệt mỏi vươn ra đưa bật lửa trước mặt Lâm Tử, "Tôi biết rồi."
"Có lần nào mà cậu không biết đâu! Ông đây còn chưa nói đủ với cậu à!"
Lâm Tử thò qua tới đang muốn châm thuốc, vừa mới tới gần thì gió lại thôi tắt lửa, anh tức giận, ném luôn thuốc xuống đất dẫm 2 phát, "Mẹ bà nhà nó, không hút nữa! Biến mẹ mày đi!"
Lâm Tử nổi giận đùng đùng mà đóng sầm cửa lại đi ra ngoài, Quý Kiêu nhắm mặt lại, đại khái lần này là anh không muốn sống một lần đi, cùng là kho hàng, cùng là bạn học, cùng là một người chạy ra được, bên trong còn có người kẹt lại.......
"Đau lắm không?" âm thành Đinh Mùi ở bên cửa sổ vang lên, nghe rất bình tĩnh.
"Ừm." Quý Kiêu lên tiếng, Lâm Tử mắng xong đi rồi, bây giờ đến Đinh Mùi, hẳn là Đinh Mùi sẽ không mắng anh, khả năng sẽ trực tiếp đánh anh luôn, anh nhíu nhíu mày, với lực tay của cậu, có khả năng đánh cho anh trực tiếp vào bệnh viện nằm luôn.
Anh nghe tiếng bước chân Đinh Mùi bước lại gần, tiếp theo cảm giác được tay Đinh Mùi đụng lên bờ vai của anh, anh thẳng lưng lại một chút chuẩn bị chịu một quyền hoặc là một tát của Đinh Mùi.
Nhưng Đinh Mùi chỉ nhẹ nhàng nhéo trên vai anh một chút, tay nhẹ nhàng chuyển xuống dưới lưng anh.
Động tác này rất nhẹ, có một chút cảm giác kỳ lạ, rất thoải mái, nhiệt độ trong lòng bàn tay Đinh Mùi không ấm áp ngày thường, bây giờ tay cậu rất lạnh, cảm giác lạnh lẽo này xuyên qua làn da truyền vào trong thân thể anh rồi tràn ra, cảm giác bỏng rát trên người giảm đi rất nhiều.
Quý Kiêu mở choàng mắt ra, quay đầu nhìn Đinh Mùi: "Dễ chịu hơn nhiều rồi, cậu làm như thế nào vậy?"
"Im miệng." Đinh Mùi quét mắt liếc anh một cái, đồng tử không hề có kính áp tròng co lại thành một đường thẳng, "Tôi còn đang tức giận, anh không cần nói chuyện, nếu không tôi làm cho anh đau chết."
"Được rồi." Quý Kiêu ngoan ngoãn cúi đầu.
Qua khoảng nửa tiếng, Đinh Mùi mới lấy tay ra, ngồi xuống bên mép giường xé túi phi lê cá mẹ Quý cho hồi trước ra bắt đầu ăn.
Cậu vẫn luôn để dành không ăn, mặc dù rất muốn ăn, nhưng đây xem như là quà mà mẹ Quý cho cậu, cậu định để lâu thêm mấy ngày.
Bây giờ tâm tình không tốt lắm, cho nên xé ra ăn cho đỡ buồn.
"Đinh Mùi," trên người Quý Kiêu đã thoải mái hơn nhiều, xoay người lại ngồi đối mặt với Đinh Mùi, do dự một chút, Đinh Mùi có vẻ không có ý định đánh gãy câu chuyện, anh mới tiếp tục nói, "Rất xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi."
Ngẫm lại lại cảm thấy quá chính thức, lần trước nói xin lỗi bên hồ đã làm cho Đinh Mùi buồn bực rất lâu, vì thế anh lại thanh giọng nói: "Đinh Mùi đại nhân, xin người tha tội cho, đừng nóng giận nữa."
"Anh có chết thì cậu ấy cũng không về được," Đinh Mùi nhìn anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục ăn phi lê cá, "Nếu cậu ấy có thể trở về, thấy anh lại chết, cậu ấy cũng sẽ mắng anh."
Quý Kiêu hơi giật mình nhìn Đinh Mùi, anh không nghĩ cậu có thể nói ra lời như vậy.
"Tôi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn anh," Đinh Mùi xé phi lê cá thành từng miếng nhỏ bỏ trong lòng bàn tay, lại cho từng miếng vào trong miệng, "Tôi có thể cảm nhận được cảm giác của anh, lúc cứu người hôm nay, anh cảm thấy chính mình đang cứu Từ Dã."
"....... Tôi không biết." Quý Kiêu hơi mê mang.
Anh duỗi tay định bốc ít cá ăn, nhưng Đinh Mùi rất nhanh ôm túi lại trước ngực: "Không cho."
"Thế tôi uống miếng nước vậy." Quý Kiêu cười cười, xuống giường rót cho mình cốc nước.
"Thật ra tôi cũng không phải thật sự hiểu rõ ràng," Đinh Mùi cắn từng miếng cá, "Nhưng Trần Tu Vũ đã nói một câu, tôi nhớ rất rõ."
"Ưm?"
"Anh ấy nói, bạn bè phải biết quý trọng lẫn nhau," Đinh Mùi vỗ vỗ ngực, "Quý trọng chính là đặt ở chỗ này, không phải là đi chết, tôi cảm thấy nếu như là Tô Quý, tôi cũng sẽ như vậy, cậu ấy chết rồi tôi cũng sẽ không thương tâm nữa."
Tô Quý đang ngồi ở trong bóng tối trên ban công ngắm phong cảnh dưới lầu, rõ ràng thời tiết rất ấm nhưng cậu lại hắt xì liên tiếp mấy cái. Cậu xoa xoa cánh tay mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Cũng không lạnh mà."
Cậu đứng dậy đi lấy áo khoác mặc vào, nhìn lục lạc trên đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một chút, lục lạc phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, một luồng ấm áp nhàn nhạt lướt qua trong lòng cậu, rất tốt, anh vẫn luôn ở đây với tôi.
Tôi cũng ở chỗ này với anh, không phải sao.
Quý Kiêu cảm thấy Đinh Mùi lén lút nhanh chóng trưởng thành mà anh không hề cảm nhận được, anh chống giường, nhìn chằm chằm mặt Đinh Mùi, gương mặt mang theo nét trẻ con cùng với quật cường không khác gì trước kia, nhưng nội tâm lại có khác biệt rất lớn.
"Đinh Mùi," anh nhẹ nhàng hôn lên trái Đinh Mùi một cái, "Tôi phát hiện ra cậu trưởng thành rồi."
"Chắc vậy," Đinh Mùi bỏ một miếng cá vào miệng anh, "Cún con ngoan."
"Đệt," Quý Kiêu vui vẻ, nhéo nhéo cằm cậu, "Cái đồ nít ranh cậu nói cái gì vậy hả."
"Chính anh cũng không hề lớn lên được, vẫn bị cột lại ở nhiều năm trước kia."
Câu này của Đinh Mùi đích thực chạm tới một chỗ nào đó trong lòng Quý Kiêu. Không sai, anh đúng thật là vẫn luôn bị cột lại ở cái kho hàng nơi mà Từ Dã rời đi, trong vô số đêm ác mộng, gương mặt tươi cười của Từ Dã cùng với những đám lửa hừng hực thiêu đốt đó đều giống như nhà giam biệt lập giam anh lại.
"Bây giờ cậu thành Mèo triết gia rồi nha, nói chuyện càng ngày càng có triết lý." Quý Kiêu nhịn không được mà lại hôn lên chóp mũi cậu một cái.
"Cún con ngoan," Đinh Mùi lại nhéo một miếng cá bỏ vào miêng anh, "Thật ra có một số việc, nếu như nghiêm túc suy nghĩ là tôi có thể hiểu được, lúc tôi ngồi ở chỗ đó nhìn anh tìm chết đã suy nghĩ rất nhiều."
"......Tôi không có tìm chết mà." Quý Kiêu có hơi bất đắc dĩ với cách dùng từ của Đinh Mùi.
"Tìm chết." Đinh Mùi rất khẳng định nhìn anh.
"Thôi được rồi," Quý Kiêu cười cười, ôm vai Đinh Mùi, "Về sau tôi sẽ không tìm chết nữa."
Lúc ăn cơm chiều vốn dĩ Quý Kiêu không định đi, trên người toàn là vết thương, quần áo mặc cũng không xong, nhưng Lâm Tử lại đá một phát ngoài cửa phòng anh: "Quý đại gia, đi ăn cơm."
Anh đành phải đứng lên, nhìn tháng qua Đinh Mùi: "Cậu có muốn đi ăn không?"
"Không ăn, ăn cá no rồi." Đinh Mùi nằm trên giường, ôm gối đầu lật qua lật lại, nhìn qua rất thoải mái.
"Vậy tôi đi ăn chút đây, mất công một hồi Lâm đại gia lại phải mang cơm cho tôi."
"Ừm." Đinh Mùi ngồi trên giường nhảy xuống, trốn đến phía sau cánh cửa.
Quý Kiêu mở cửa đi ra ngoài, Lâm Tử đang gõ hộp cơm ở trên hành lang chờ anh, nhìn thấy anh ra tới, xì một tiếng: "Hảo mỹ mai hoa lộc."
"Yêu tôi không," Quý Kiêu cười cười, "Không mắng tôi nữa à?"
"Đói bụng, mắng không nổi," Lâm Tử thở dài, tính theo thói quen mà khoác tay lên vai Quý Kiêu nhưng chợt nhớ ra trên vai Quý Kiêu cũng bị thương nên chỉ đành thu tay lại, "Tôi nói thật với cậu này, sau này đừng như vậy nữa, cũng người lớn cả rồi, lý trí một chút không được à?"
"Yên tâm đi, sẽ không như vậy nữa, thật sự." Quý Kiêu vỗ vỗ Lâm Tử.
Lúc ăn cơm động phải Ngũ Tiểu Tuệ đang chạy nhảy trong nhà ăn, Ngũ Chí Quân còn đang bận ở văn phòng, cô bé lại đây lấy cơm cho bố, Lâm Tử rất cảm khái mà nhìn Ngũ Tiểu Tuệ như sếp nhỏ: "Nuôi một cô nhóc như này tuy là hao tâm tổn sức nhưng mà cũng rất hiểu chuyện."
"Cậu định nuôi với ai đây, nghĩ xa thật." Quý Kiêu cúi đầu ăn cơm.
"Không đúng đâu nhé, tôi còn đang cố gắng biến cậu thành em vợ đây."
"Lâm đại gia này," Quý Kiêu nhớ tới kế hoạch đặt con họ Quý của Thẩm Du, "Cậu đừng trách tôi không nhắc nhở trước, Thẩm Du là một người rất có chính kiến......."
"Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra." Lâm Tử vẻ mặt không để bụng.
"Con của cậu họ Quý, cậu cảm thấy thế nào? Có thể chấp nhận không?" Quý Kiêu nhìn anh ta.
"Tại sao? Thật ra tôi đã nghĩ tới rồi, nếu thật sự có thể thành với chị cậu, có khả năng chị ấy sẽ đặt tên con là họ Thẩm." Lâm Tử rất bình tĩnh, không thấy có phản ứng gì đặc biệt.
"Bởi vì," Quý Kiêu thanh giọng nói, "Bởi vì nếu tôi không kết hôn, đời sau nhà tôi sẽ không có người họ Quý nữa."
Lâm Tử nhìn anh một cái, bỏ hạt lạc vào miệng chậm rãi nhai một lúc lâu sau mới thởi dài: "Quý đại gia, cậu hại chết tôi rồi, cậu nhớ cho kỹ cậu nợ tôi một cái ân tình lớn cỡ nào đấy, về sao tôi sẽ từ từ đòi lại."
"Tôi còn tưởng cậu muốn khóc đấy."
"Khóc gì, tôi cũng không phải con một," Lâm Tử nghĩ nghĩ, "Đến lúc đó lại thương lượng một chút, đặt là Quý Lâm Lâm là được......."
"Công phu đặt tên này của cậu đúng thật là không ai sánh nổi."
Quý Kiêu suýt nữa phun cả canh ra, xem như phục Lâm Tử rồi.
Quý Kiêu cơm nước xong là ngay lập tức quay lại phòng, mới vừa mới vào cửa Đinh Mùi đã nhào lại quàng lấy cổ anh: "Nói cho anh nghe một chuyện này."
"Đau đau đau đau đau đau....." Quý Kiêu càu mày kêu liên tiếp, cánh tay Đinh Mùi chuẩn xác đè lên vết thương trên bả vai anh, "Có chuyện gì tốt mà làm cậu kích động thành như này vậy."
Đinh Mùi không nói gì, chỉ cầm tay Quý Kiêu đặt lên trên mông mình.
"Rất mẩy." Quý Kiêu bóp lên mông cậu một cái.
"Ngu ngốc!" Đinh Mùi mắng một câu những cũng không tát tay anh ra, chỉ nhìn chằm chằm mặt anh.
Quý Kiêu nhìn tia sáng hưng phấn trong mắt cậu, chậm rãi hiểu ra được gì đó, anh nhỏ giọng hỏi một câu: "Cái đuôi mọc ra rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.