“Lạnh quá,” Đinh Mùi mặc áo lông cực kỳ dày đi theo sau Quý Kiêu, khăn quàng cổ che nửa khuôn mặt, “Thật sự rất lạnh.”
“Trước kia cậu trải qua mùa đông kiểu gì vậy.” Quý Kiêu cảm giác vẫn tạm, đút tay trong túi áo rụt cổ lại, “Chỉ có một đoạn đường này thôi, lát nữa đến siêu thị là ổn rồi, cố chịu chút.”
“Trước kia cứ đến mùa đông là tôi sẽ không ra ngoài nữa, tôi với Tô Quý sẽ làm ổ ở trong nhà, không đi đâu hết,” Đinh Mùi mang bao tay rất dày, thò vào trong ngực áo kẹp ra một tờ giấy, “Đồ cần mua nhiều quá, tại sao các anh ăn tết lại cần nhiều đồ như vậy chứ.”
“Vầy là còn đỡ rồi đấy, năm nay Thẩm Du không ở nhà, nếu mà có chị ấy, cái danh sách này phải dài gấp đôi lên nữa,” Quý Kiêu xoay tay lại ôm lấy vai Đinh Mùi, “Thực đơn của chị ấy không đơn giản một món như cậu, mẹ tôi hỏi cậu thích ăn cái gì cậu lại không nói được... bây giờ bà mua luôn cho cậu hai mươi cân cá nhỏ, này mà cậu ăn xong chắc cũng phát sốt lên mất.”
“Tôi chưa bao giờ ốm đau gì hết.” Đinh Mùi hơi đắc ý, chuyện này đối với loài người ngu ngốc quả thật là rất xịn sò.
Năm nay Thẩm Du không ăn tết ở nhà mà đến nhà Lâm Tử. Mặc không ở trong cùng một thành phố nhưng cũng chỉ cách có hai giờ lái xe thôi. Thế mà mẹ lại cảm giác hoàn toàn khác, cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, vì thế đem lực chú ý lớn nhất khi ăn tết chuyển lên người Đinh Mùi.
Mấy ngày nay mẹ cứ gọi điện thoại không ngừng đến hỏi Đinh Mùi muốn ăn cái gì, Đinh Mùi thật sự hơi phát sầu, cậu không có món gì là đặc biệt thích cả, cũng chỉ có cá khô nhỏ là món yêu thích nhất thôi.
Vì thế mỗi lần mẹ Quý hỏi cậu thích ăn gì, câu trả lời của cậu đều là cá.
“Đứa nhỏ này thích ăn cá như vậy thì mua nhiều cá chút đi, để bố con làm kho tàu, hấp, chiên gì đó,” mẹ liệt kê danh sách đồ ăn cơm tất niên, có mấy dãy toàn là cá, “Mẹ lại làm thêm mấy cân cá khô nhỏ cho mấy đứa ăn dần.”
Thật ra Tết Âm lịch này Quý Kiêu không được nghỉ, có duy nhất 3 tiếng tối 30 thôi, 8 giờ đến 11 giờ, mẹ anh quyết định dùng đồ ăn để nhét đầy 3 giờ này.
“Thật sự không cần gọi Tô Quý lại đây ăn cùng à?” Quý Kiêu dẫn theo Đinh Mùi loay hoay trong siêu thị cũng mấy tiếng rồi, đồ đạc cũng mua khá đầy đủ rồi.
“Tôi gọi cậu ấy rồi, nhưng mà không nhanh bằng Trần Tu Vũ, cậu ấy đến nhà Trần Tu Vũ ăn cơm rồi,” Đinh Mùi xách theo một cái giỏ cá lớn cứ rớt lên rớt xuống, đi đường cũng không đàng hoàng, “Còn gọi cả chú nữa, chắc chắn anh ấy không biết chú ăn cực kỳ nhiều.”
“Tôi tưởng là chú sẽ về nhà Lục Khoan chứ, không phải chú toàn ở chỗ anh ấy ăn trực uống trực à?”
“Lục Khoan muốn dẫn bé gái mèo kia về nhà ăn tết, cũng không thèm dẫn chú nữa.” Đinh Mùi lại đánh rơi túi cá.
“Cậu đi đường đàng hoàng đi nào,” Quý Kiêu bị túi trong tay Đinh Mùi đập vào chân mấy cái rồi, “Lát nữa cậu mà làm rơi túi xuống vỡ tóe loe cá ra thì cậu đi mà nhặt lại.”
“Trực tiếp ăn luôn.” Đinh Mùi nhìn anh cười cười.
“Sáng sớm ngày 30 mẹ đã gọi điện thoại tới báo là bắt đầu chuẩn bị đồ ăn rồi, bảo Quý Kiêu nhớ để ý giờ giấc, đừng có về muộn.
“Buổi tối anh còn phải về trực ban nữa đúng không?” Đinh Mùi nằm trên giường ôm gối đầu.
“Ừm, đây là Ngũ đội trưởng khai ân cho tôi nghỉ ba tiếng đó,” Quý Kiêu ngồi trước máy tính, dẫn theo nhân vật Đường Phao Phao vào phó bản, so với ngày thường thì nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vì nhân vật Phao Phao là do Tô Quý chơi, chưa bao giờ treo máy, tùy lúc còn có thể phân ưu giải nạn, “Đệt, từ khi có Tô Quý, tôi phát hiện Trần Tu Vũ dứt khoát bỏ luôn việc treo máy, trực tiếp để cậu ấy chơi luôn.”
“Thế không phải càng tốt à, anh không phải lần nào cũng bị luống cuống tay chân nữa,” Đinh Mùi thò qua nhìn chằm chằm màn hình một hồi, “Hình như Tô Quý lợi hại hơn Trần Tu Vũ nhiều.”
“Trần Tu Vũ cũng lợi hại, tôi quen biết với nhân vật Phao Phao này chính là vì thao tác của tiểu tử này không tệ, còn nghĩ là dẫn theo acc này hành tẩu phó bản có thể trâu bò một chút,” Quý Kiêu nhấp nhấp chuột, “Không nghĩ được tới lúc sau khi kết hôn, tiểu tử này cũng chỉ biết treo máy……”
Đinh Mùi ngả xuống giữa Quý Kiêu và màn hình máy tính: “Tôi muốn xem.”
“Cậu nghiêng qua như vậy tôi còn không thấy gì nữa đây,” Quý Kiêu rất bất đắc dĩ mà chui đầu qua bên eo cậu ngước lên nhìn màn hình, “Hay là cậu chơi đi, đúng lúc chơi cùng với Tô Quý luôn.”
“Anh tách chân ra.” Đinh Mùi vỗ vỗ chân anh.
“Hửm?” Quý Kiêu sửng sốt một chút, “Nói gì thế, ban ngày ban mặt mà cậu lưu manh vậy.”
“Tôi muốn ngồi.” Đinh Mùi dẩu dẩu mông ra sau đụng lên phía trước anh một chút.
“Bây giờ tôi không muốn làm,” Quý Kiêu vui vẻ vỗ vỗ lên mông cậu, “Cậu kiên nhẫn chút, buổi tối tôi còn phải trực ban đến tận sáng mai nữa.”
“Tách chân ra!” Đinh Mùi quay đầu lại, duỗi tay tát lên vai Quý Kiêu một phát, híp mắt nhìn anh, “Tôi muốn ngồi ghế dựa! Anh đừng tưởng là tôi không biết anh giả ngu nhá!”
“Nhẹ chút, nhẹ chút,” Quý Kiêu nhanh chóng tách chân ra để Đinh Mùi ngồi trước mặt anh, ôm lấy eo cậu, “Sao cậu không biết nặng nhẹ chút nào vậy, thi thoảng tôi luôn có chút lo lắng, không khéo ngày nào đó lúc hai ta làm cậu có thể làm đến mức gãy cả tôi mất.”
“Thế thì vừa khéo,” Đinh Mùi quay đầu lại cười cười hôn anh một cái, “Tôi sẽ yêu thương anh chu đáo.”
“Đệt,” Quý Kiêu hơi cạn lời, đẩy mặt Đinh Mùi quay lại trước màn hình, đi sát tường bên trái đi, đừng dẫn quái tới.”
Đối với thứ đồ máy tính này, Đinh Mùi vẫn luôn rất mâu thuẫn, cảm thấy nó cũng làm người khác chán ghét như điện thoại vậy, cho nên trước giờ chưa từng chạm vào, bây giờ cầm con chuột trong nay cảm giác như thể cầm cục gạch, đừng nói đến đi sát tường, cậu vừa động vào con chuột một cái, đến phương hướng như thế nào cũng nhìn không rõ nữa.
“Đi về phía trước đi, phía trước, phía trước,” Quý Kiêu khoa tay múa chân trước màn hình, “bây giờ cậu đang đi ngược về cổng thoát.”
“Không thể nào, tôi có xoay người đâu,” Đinh Mùi cảm thấy mình vẫn luôn đi về phía trước, nhưng chưa đi được hai bước đã đột nhiên chạm mặt phải Đường Phao Phao vẫn luôn đi theo phía sau mình, “Hả? Sao cậu ấy lại ở trước tôi rồi?”
“Cái gì mà ở trước cậu, tại sao cậu không nói là cậu quay lại phía sau người ta ấy chứ,” Quý Kiêu nắm tay cậu, điều khiển nhân vật xoay người, “Bên này mới là phía trước...”
Đường Phao Phao ở phía sau nhảy nhảy, kênh chat trước mặt hiện ra một hàng chứ: Là Đinh Mùi đúng không?
“Sao Tô Quý biết được là tôi vậy,” Đinh Mùi nhíu mày, cậu cảm thấy ở trước mặt Tô Quý, mình đến phương hướng cũng không phân biệt được rất mất mặt, “Anh đánh chữ giúp tôi, nói với cậu ấy tôi đang ngủ.”
“Tuân lệnh.” Quý Kiêu duỗi tay gõ trên bàn phím vài cái.
Đinh Mùi đang ngủ
Đường Phao Phao không nói gì, nhảy lên hai lần, sau đó bật cười lớn. Cô bé tiểu LOLI ôm bụng, cúi người cười mãi mới dừng lại.
Mèo con chết vì sĩ.
“A!” Đinh Mùi quăng chuột một cái, “Tại sao cậu ấy lại chắc chắn là tôi như vậy! Phiền thật!”
“Nếu đổi lại là tôi thì có đánh chết cũng không thể tin được mà,”
Quý Kiêu xoa xoa tóc, hôn lên cổ cậu một cái, “Hơn nữa Tô Quý đã quen biết cậu bao lâu rồi, một chút suy nghĩ này của cậu chắc chắn cậu ấy còn rõ hơn tôi.”
“Đáng lẽ lúc lần đầu gặp nên cắn chết cậu ấy mới đúng,” Đinh Mùi xoa xoa mặt, lại cầm chuột lên, “Đi bên nào đây?”
“Vẫn là sát tường, phía trước có cái cửa, đi vào là được.”
Quý Kiêu chọt chọt trên màn hình.
Đinh Mùi rất thông minh, điểm này Quý Kiêu đã sớm nhận ra từ lúc cậu đọc sách giáo khoa tiểu học rồi, ở điểm này, Đinh Mùi với Tô Quý đều vượt trội hơn nhân loại bình thường rất nhiều.
Không mất bao nhiêu lâu, Đinh Mùi đã có thể thao tác thành thục rồi, hơn nữa đã nhớ kỹ kỹ năng trên bàn phím tay trái, phối hợp với Tô Quý, hai người bắt đầu quét sạch hết quái nhỏ.
“Tôi đi WC, lát nữa chỉ cho cậu đánh boss.” Quý Kiêu đứng lên nhấc cao chân trèo khỏi lưng ghế.
Chờ tới lúc anh từ WC trở về, phát hiện nhân vật của anh cùng với Đường Phao Phao đã lập đội cùng nhau đi đánh boss rồi, tay Đinh Mùi gõ trên bàn phím cành cạch liên hồi.
“Hai cậu đây là…..” Quý Kiêu nhìn thoáng qua, cách đánh rất phóng khoáng, cả hai đều trực tiếp dùng dược phẩm cấp cao, “Chơi cái phó bản nhỏ thế này mà hai cậu cũng phải dùng đến thuốc này à!”
“Tô Quý nói trên người cậu ấy có rất nhiều dược phẩm, tôi xem trên người mình rồi, cũng có rất nhiều,” tay Đinh Mùi rất hăng say gõ phím, cảm thấy chơi rất vui, cậu với Tô Quý mới chỉ từng đánh nhau thôi chứ chưa từng hợp lực cùng đánh người khác, loại cảm giác này rất đặc biệt, “Cậu ấy nói BOSS này dễ lắm, không cần chờ anh.”
“Tất nhiên, Hai cậu cắn bao nhiêu thuốc như vậy, nhắm mắt cũng qua được,” Quý Kiêu bò lên vai Đinh Mùi, ”Bảo bối à, cậu biết chỗ thuốc đó phải làm sao mới kiếm được không? Chỗ thuốc của acc tôi với Đường Phao Phao đó?”
“Mua à?” Đinh Mùi rất vui vẻ mà uống thêm một lọ nữa.
“Chỗ thuốc mà hai người vừa cắn tôi phải cày cuốc một tháng mới có thể lăn lộn ra được từng đó đó…..”
Quý Kiêu nhắc đến chuyện này lại buồn bực đến rớt nước mắt, từ trước tới nay Trần Tu Vũ chưa từng giúp anh kiếm được cái bí kíp nào, đã thế lần nào anh cũng phải kiếm luôn cả dược phẩm cho Đường Phao Phao.
“A?” Đinh Mùi rất ngạc nhiên quay đầu lại, “Thôi tôi không cắn nữa.”
“Cũng không cần cắn nữa, Boss bị hai người cho ngập thuốc mà gục rồi." Quý Kiêu ngồi xuống phía sau Đinh Mùi, duỗi tay gõ một hàng chữ.
Bảo Trần Tu Vũ lại nói chuyện với ông đây.
Qua vài giây, nhân vật Đường Phao Phao chuyển động một chút, đi đến bên người nhân vật của anh bắt đầu nhảy, lại vừa nhảy vừa cởi đồ.
Phu quân, dược phẩm hết rồi.
Thế mà cậu lại để Tô Quý chơi như vậy!
Nhân vật của Quý Kiêu rút đao ra quay lại hăm dọa.
Tôi vừa mới ngủ một lát, đừng nặng lời thế chứ, dược phẩm này đó chỉ là vật ngoài thân thôi mà, đúng không thân ái.
“Trần Tu Vũ đúng là đồ thần kinh,” Đinh Mùi gục xuống bàn cười, “Thực sự muốn nghe anh ta mặt đối mặt nói mấy lời này.”
"Nếu cậu ta dám nói như vậy với tôi chắc chắn tôi sẽ không nhịn được mà đánh cậu ấy." Lúc 7 rưỡi tối, Ngũ Chí Quân gọi một tiếng, Quý Kiêu chạy xuông lầu, Đinh Móng Nhỏ dựng đuổi theo sát anh.
"Về đi, đổi sang thường phục, nhớ trở lại trước 11 rưỡi,” Ngũ Chí Quân ngồi trong văn phòng, Ngũ Tiểu Tuệ đang cúi đầu đọc truyện tranh trên bàn, “Giúp tôi gửi lời chúc mừng năm mới đến người nhà cậu.”
“Cảm ơn đội trường Ngũ,” Quý Kiêu hành lễ với Ngũ Chí Quân một cái, từ khi anh tới trung đội đến giờ, dường như Tết nào Ngũ Chí Quân cũng đón ở trung đội, chưa từng về nhà, luôn luôn là anh ấy với Ngũ Tiểu Tuệ cùng nhau xem TV ở trong phòng họp, cùng ăn với những người trực ban, “Mẹ tôi làm nhiều đồ ăn lắm, còn bảo tối tôi mang về đây nữa đấy.”
“Cậu đừng quan tâm mấy chuyện đó, ăn tết vui vẻ.” Ngũ Chí Quân vỗ vỗ vai anh, thấy được Đinh Móng Nhỏ đang quấn bên chân anh thì nói, “Mang cả mèo về à? Để ở trung đội cũng được mà, tôi trông giúp cậu, mang về sợ phiền phức đấy.”
Meo ngao ngao ngao ngao! Không được!
Đinh Móng Nhỏ kêu lên, trốn ra sau chân Quý Kiêu chỉ ló nửa cái đầu với đuôi ra, còn lâu nó mới thèm ngốc ở đây!
“Mẹ tôi bảo tôi mang về đấy, bà ấy thích mèo,” Quý Kiêu nhanh chóng khom lưng bế Đinh Móng Nhỏ lên ôm lấy, còn lâu mẹ mới thích, bà bị dị ứng lông mèo, "Tôi đi đây đội trưởng Ngũ, đảm bảo trả phép đúng giờ."”
Đinh Mùi đã trải qua rất nhiều cái Tết, cậu cũng đếm không nổi là bao nhiêu cái nữa rồi.
Có một vài năm là trải qua cùng với Tô Quý, hai người đứng ở đầu đường nhìn bầu trời tràn ngập khói pháo, xung quanh là tiếng nổ đinh tai nhức óc, lần nào cũng phải tìm chỗ trốn đi, đối với cậu mà nói, Tết Nguyên đán là một dịp lễ làm cho người ta tâm phiền ý loạn, cậu sẽ ngủ không yên được một thời gian rất dài. Thi thoảng đến Tết cậu sẽ không ở cùng với Tô Quý, cậu không biết năm đó thì Tô Quý sẽ ăn Tết như thế nào nhưng cậu thì vấn sẽ tìm một chỗ để trốn đi.
Cô đơn giữa đám người, cậu hiểu không?
Đã có lần Tô Quý gân cổ lên nói với cậu câu này giữa một mảng tiếng pháo đì đùng.
Cậu không biết như thế nào gọi là cô đơn giữa đám người, cậu không hiểu được cảm xúc của Tô Quý, ngay lúc đó, cậu không quan tâm gì đến bất kỳ điều gì về loài người, cũng không có hứng thú đi cảm nhận, khi đó tất cả những gì cậu có đều chỉ là vì để tu luyện cái đuôi mà thôi.
Nhưng nếu như hiện tại, Tô Quý còn hỏi cậu như vậy, cậu cảm thấy mình đã có thể hiểu được cảm giác này, cảm giác cô đơn khi tự do vô định giữa đám người.
Nhưng Tô Quý sẽ không hỏi cậu như vậy nữa, bây giờ cậu ấy đã không còn là một con chuột xám nhỏ luôn luôn mang theo một tia ưu thương trong nụ cười nữa, cậu ấy đã tìm ra chính mình, cũng không phải là con mèo chỉ biết tu luyện cái đuôi kia.
"Dì ăn tết vui vẻ ạ,” Đinh Mùi đứng sau Quý Kiêu nghiêng đầu nhìn Mẹ Quý đang mở cửa cho mình, sau đó đưa một hộp giấy lớn đang ôm ở trong ngực qua,
“Con tặng dì ạ.”
“Ai, ăn tết vui vẻ, năm mới vui vẻ, ăn một bữa cơm mà còn mang quà cáp làm gì,” mẹ Quý rất vui vẻ nhận hộp quà, “Trong này là gì đây?”
Suýt nữa thì Đinh Mùi đã buột miệng thốt ra không biết, quà này là Quý Kiêu chuẩn bị, cậu cũng chưa từng hỏi nó là cái gì, nhanh chóng nhìn thoáng qua Quý Kiêu.
“Mở ra là biết thôi, đồ làm cho mẹ mãi mãi tuổi thanh xuân," Quý Kiêu móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, “Đây là quà cho bố con."
"Bố còn không cần lưu giữ thanh xuân,” mẹ kéo Đinh Mùi vào phòng khách, “Bố con bây giờ trông cực kỳ tệ hại, cả ngày ngâm mình trong phòng tập thể dục với một đám ông bà già, nhìn thôi cũng đủ nhức đầu rồi.”
“Thứ đồ này là để nhắc nhở thanh xuân đã không còn nữa rồi, đừng chấp niệm mù quáng,” Quý Kiêu vui vẻ, quà anh mua cho mẹ là một bộ mỹ phẩm dưỡng da, còn bố là một chiếc đồng hồ, “Tất cả là do Đinh Mùi chọn đấy.”
Đinh Mùi nhìn nhìn Quý Kiêu, đâu có phải cậu chọn đâu, cậu căn bản còn không biết mấy thứ trong đó là gì.
Có điều cậu biết tại sao Quý Kiêu lại nói như vậy, duỗi tay nhéo trên eo anh một cái nhẹ, nhỏ giọng nói: “Anh tốt thật.”
“Thật ra tôi muốn để cậu chọn đấy,” Quý Kiêu ôm vai cậu hạ giọng xuống, “Nhưng mà sợ cậu sẽ chọn một hộp cá khô nhỏ……”
“Chú ăn tết vui vẻ ạ.” Đinh Mùi không để ý đến anh, cười về phía bố Quý đang đi ra từ phòng bếp.
“Ngoan ngoan ngoan, chúc cháu mau ăn chóng lớn,” Bố Quý vẫn đang cầm cái muôi xào trên tay, “Chú đang xào rau, thấy mấy đứa đến mới bắt đầu xào, sợ để lâu nguội mất, ngồi đi ngồi đi.”
“Hay ăn chóng lớn là câu để chúc tết à?” Quý Kiêu sửng sốt nhìn mẹ một hồi.
“Ai biết bố con bị khùng điên cái gì, ngay cả câu ăn tết vui vẻ cũng chưa thấy nói, còn ngâm ngoài phòng tập thể hình với mấy ông bà già khác nữa cơ đấy,” mẹ liếc mắt về phía phòng bếp một cái, “Chỉ số thông minh tụt như tuyết lở vậy.”
“Mẹ đừng như vậy mà,” Quý Kiêu ôm mẹ ngồi xuống sô pha, “Thật sự đàn ông ở nhà mình cũng không dễ dàng gì.”
“Con đừng có nói đỡ cho ông ấy, mẹ nói với con này, khoa học đã chứng minh rồi, không thể ở chung với người ngốc lâu được, một hồi chỉ số thông minh cũng co lại," mẹ đưa quả táo cho Đinh Mùi, "Mẹ sợ cứ đà này mẹ cũng bị ngốc đi giống bố con mất."
”A,” Đinh Mùi cắn một miếng táo, rất kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, “Bảo sao càng ngày con càng ngốc…..”
“Cậu đừng có học theo mẹ tôi,” Quý Kiêu cũng cầm một quả táo, ”Tôi vậy mà chơi trò chơi còn biết phân biệt trước sau đấy nhé."
Đinh Mùi vừa định phản bác thì mẹ Quý đột nhiên vỗ tay một cái: “Đúng rồi, Đinh Mùi, dì có món quà này tặng cho con.”
“Không cần đâu mẹ ơi, cậu ấy có thiếu gì đâu, mẹ còn phung phí làm gì.” Quý Kiêu sửng sốt một chút, từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng được nhận quà tết của bố mẹ, cùng lắm là nhờ vào hào quang của Thẩm Du vớt vát được mấy bộ quần áo mới.
“Không tốn tiền, không tốn đồng nào nết,” mẹ cười với anh một chút, “Được chưa nào?”
Lúc mẹ Quý lấy cái gọi là quà không tốn một đồng nào ra từ trong phòng Quý Kiêu ngay lập tức nhảy dựng lên ngăn mẹ lại: “Mẹ, cái này không được, quá quý giá, Đinh Mùi chỉ là một đứa nhỏ......"
Đinh Mùi nhìn lướt qua, thấy được trên tay mẹ Quý là một miếng ngọc bội nho nhỏ, cậu không phân biệt được đây là tốt hay xấu nhưng cậu có thể cảm nhận được hơi thở của miếng ngọc này, đây là một miệng ngọc đã rất lâu đời.
Thứ này thực sự là quý giá, cậu cũng đứng lên theo, không biết tại sao mẹ Quý lại đột nhiên muốn đưa thứ này cho mình.
“Thứ này,” mẹ Quý đẩy Quý Kiêu ra, đi đến bên người Đinh Mùi, “Là bà nội của bố Quý Kiêu cho dì lúc dì quen ông ấy, bà ấy nói với dì đây là tổ truyền.”
“…… Quý Kiêu.” Đinh Mùi hơi khó xử nhìn Quý Kiêu.
“Mẹ,” Quý Kiêu cũng hơi hụt hẫng, anh biết vật này có ý nghĩa gì, lẽ ra là để cho con dâu, nhưng bây giờ mẹ lại quyết định tặng cho Đinh Mùi, anh biết ý của mẹ, nhưng cũng biết được sự bất đắc dĩ của mẹ, "Nếu không thì cái này để cho Thẩm Du đi."
"Thẩm du đã có cái khác, con đừng quản,” mẹ vỗ vỗ anh, “Mẹ nói không phản đối thì là không phản đói, nên mẹ không thể để Đinh Mùi thiệt thòi được, cũng coi như mẹ có thêm một đứa con trai.”
Quý Kiêu nhìn ánh mắt rất kiên định của mẹ chỉ đành gật gật đầu với Đinh Mùi: “Cậu cầm đi, giữ gìn cẩn thận."
"Con cảm ơn dì ạ.” Đinh Mùi nhận lấy miếng ngọc bội nắm trong tay, rất ấm áp.
“Hai đứa ngồi chơi một lát đi, mẹ đi xem bố con, tay chân càng ngày càng chậm,” Mẹ Quý cười cười, xoay người đi về phía nhà bếp, "Con trai ông chỉ có 3 tiếng nghỉ thôi đấy, ông có thể nhanh lên chút không nào!"
“Đây là vật gia truyền cho con dâu,” Quý Kiêu ngồi xuống bên người Đinh Mùi, “Vậy là mẹ tôi đã chính thức tỏ thái độ rồi.”
“Tỏ thái độ, tôi là con dâu của anh?” Đinh Mùi có hơi mờ mịt với mấy thứ này.
“Cậu là vợ của tôi, nhưng mà nếu cậu muốn làm con dâu của tôi thì tôi móc đâu ra con trai để gả đây,” Quý Kiêu thở dài, “Bảo bối này, mấy cái bối phận này cậu cũng không biết rõ hả?”
“Nhưng tại sao anh không phải là vợ của tôi?”
“Sao mà tôi là vợ cậu được…..”
“Vậy tôi càng không phải, tại sao tôi lại phải là vợ!” Đinh Mùi rất bất mãn.
“Thôi được rồi, thôi được rồi, hai chúng ta đều không phải, cái này không phải trọng điểm, Quý Kiêu nắm cằm cậu, cái tật xấu không nắm được trọng điểm này của Đinh Mùi không biết từ đâu ra nữa, “Trọng điểm là kể từ lúc này mẹ tôi đã chính thức đồng ý cho hai ta ở bên nhau rồi.”
“Hiểu rồi.” Đinh Mùi gật gật đầu, cười rất vui vẻ, “Tôi sẽ giữ gìn cẩn thận, không bao giờ làm mất, sau này nếu anh không để ý đến tôi thì tôi cũng không trả lại anh, tôi sẽ cầm cái này chạy trốn.”
“Đừng nói bậy.”
“Đồ vật quý giá như vậy, nhất định anh sẽ đuổi theo tôi để lấy lại,” Đinh Mùi cười đến mức mắt cũng híp lại, “Vậy nên tôi sẽ chạy mãi, anh cũng sẽ đuổi mãi, sẽ không thể nào không để ý đến tôi nữa.”
“Đinh Mùi này,” Quý Kiêu nhìn thoáng qua phòng bếp, xác định bố mẹ đều đang bận việc, nhanh chóng hôn mạnh lên môi Đinh Mùi một cái, “Cả đời này của cậu cũng không cần nghĩ mấy chuyện này, chắc chắn cậu thoát không nổi ma chưởng của tôi đâu.”
“Lúc anh biến thành ông lão rồi có phải sẽ rất xấu không?” Đinh Mùi nhìn chằm chằm mặt anh một hồi lâu đột nhiên hỏi.
“Không thể nào,” Quý Kiêu sờ sờ mặt, “Cậu chắc cũng không thể nào đẹp mãi đến lúc đó được, không khéo lúc biến về mèo còn bị rụng lông…...."
”Anh im miệng!” Đinh Mùi đẩy anh một cái, còn lâu cậu mới rụng lông!
“Không sao hết, đến lúc đó ai mà để ý mấy chuyện này nữa, cái gì mà già rồi sẽ xấu xí hay không xấu xí, rụng lông hay không rụng lông,” Quý Kiêu cười ôm lấy vai cậu, “Đến thời điểm đó tôi sẽ chỉ biết là mình thật may mắn, vì ở bên cạnh còn có cậu.”
- --
Toàn hoàn văn