“Chiếu tướng!”
Một nước cờ thẳng đảo hoàng long[1], ăn tươi quân của đối phương, Hoàng đế lần nữa giành được chiến thắng, vẻ mặt đắc ý.
Trịnh Dung Trinh phù trán ai thán: “Hoàng thượng, kỳ thuật của ngài thật sự là càng ngày càng cao.”
“Đâu có đâu có, là tiên sinh khiêm nhượng.” liên tiếp thắng vài ván, Hoàng đế hiếm khi khiêm tốn như hôm nay.
Đương kim Thánh thượng tranh thủ thời gian nhàn rỗi, phái người đi tìm Trịnh đại thị lang thân kiêm mấy chức, loay hoay bận rộn chân không chạm đất, nói là có việc quân cơ quan trọng cần thương lượng, đợi Trịnh Dung Trinh vội vội vàng vàng chạy đến, Hoàng đế đã sai người chuẩn bị bàn cờ ở Đông Noãn các ngồi chờ sẵn.
Trịnh Dung Trinh trừng mắt nhìn bàn cờ trước mặt hỏi: “Hoàng thượng, đây là việc quân cơ quan trọng mà ngài nói?”
Hoàng đế cười meo meo chỉ vào bàn cờ vua nói: “Đây chẳng lẽ không phải việc quân cơ __quan trọng?”
Trịnh Dung Trinh cảm thấy Hoàng đế còn vô lại hơn cả hắn, dứt khoát nói thẳng: “Hoàng thượng, hạ quan thực sự rất bận, ngài sao không tìm người khác?”
Hoàng đế không đáp lời, hướng hắn vẫy tay ý bảo hắn mau mau ngồi xuống: “Trừ ngươi ra, đánh cờ với người khác ai cũng nhường trẫm, chẳng có chút hứng thú nào cả, mau mau đi!”
Trịnh Dung Trinh đối y thật sự không có cách nào, chỉ phải bi phẫn ngồi xuống.
Có lẽ là kỳ nghệ của Hoàng đế dần dần lên cao, hoặc là trong lòng hắn còn lo lắng một đống công vụ chưa xử lý, dù sao hôm nay Trịnh Dung Trinh cũng thua liên tục, sau đó nhìn vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của Hoàng đế, mặc dù biết thầm oán vua của một nước là không nên, nhưng hắn vẫn không nhịn được âm thầm chửi vài câu.
Trận tiếp theo bắt đầu, đương lúc Hoàng đế đang hào hứng chuẩn bị hạ cờ, Trịnh Dung Trinh chọn đúng thời cơ đột nhiên nói: “Hoàng thượng rảnh rỗi như vậy sao không đi tìm Bình An?”
Cạch một tiếng, tay Hoàng đế lệch đi, hạ nhầm chỗ, Trịnh Dung Trinh cười ha hả tranh thủ thời gian chấp cờ ăn ngay quân của y.
Hoàng đế trừng hắn, Trịnh Dung Trinh chẳng chút sợ hãi ha ha cười.
Đánh cờ với cao thủ không thể có nửa điểm sơ sẩy, hạ sai một quân bằng định giang sơn, ván này thắng thua đã có thể đoán được. Cho dù là đối phương chơi gian, Hoàng đế cũng không có ý định đi lại, dù sao định lực của mình không đủ mới là nguyên nhân chính.
Bất quá, có lẽ cũng chỉ có chuyện liên quan đến người nào đó, mới có thể làm cho Hoàng đế trước nay lãnh tĩnh thản nhiên thất thố như thế a.
Hoàng đế chần chừ, chậm chạp không hạ quân, cuối cùng thả về chỗ cũ, rốt cục mở miệng nói: “Bình An đang giận trẫm.”
Trịnh Dung Trinh nghe thế thì vô cùng kinh ngạc: “Bình An tức giận?” Hơn nữa còn là giận Hoàng đế? Làm sao có thể! Phải biết dạo trước lời đồn đãi Hoàng đế sủng ái Trầm hiền phi như thế nào từ trong nội cung truyền ầm ĩ ra ngoài, Tống Bình An cũng không biết là trì độn thật hay không có cảm giác, nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống, buổi tối dính gối là ngủ ai cũng không đánh thức được.
Tống Bình An bên này không có việc gì, ngược lại là Hoàng đế biết thái độ của hắn thì thở phì phì tức giận hồi lâu, sau đấy hạ lệnh bắt người đến ném lên giường nghĩ lăn qua lăn lại như thế nào thì lăn qua lăn lại như thế ấy. Chờ ba bốn ngày sau, Trịnh Dung Trinh gặp được Tống Bình An, thấy bộ dáng hắn vẫn còn đờ đẫn đáng thương chưa khôi phục hoàn toàn thì nhịn không được đi an ủi hắn vài câu, nói hắn ba đời không thắp hương bái Phật mới phải chịu tội như ngày hôm nay, ai ngờ tên ngốc kia lại ngơ ngác nói đó là bởi vì Hoàng thượng tâm tình không tốt mới có thể như vậy, Hoàng thượng cả ngày quan tâm quốc sự, hắn đương nhiên nên vì Hoàng thượng giải ưu.
Vẻ mặt Hoàng thượng làm gì cũng đúng, Hoàng thượng muốn hắn làm gì thì hắn sẽ làm cái đó của Tống Bình An thật sự khiến Trịnh Dung Trinh á khẩu không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể vạn phần đồng tình cộng thêm thương tiếc vỗ vỗ vai hắn.
Xem đi, một tên ngốc nghếch thành thật coi từng câu từng lời của Hoàng đế đều là thánh chỉ như thế sẽ giận hoàng thượng, ngươi bảo Trịnh Dung Trinh làm sao tin được?
Chờ Trịnh Dung Trinh hồi phục tinh thần, đột nhiên hiểu ra một việc: “Hoàng thượng, ngài tìm ta tới, không đơn thuần là vì đánh cờ a?”
Hoàng đế hướng hắn nở nụ cười giảo hoạt ý nói quả nhiên thông minh.
“Là về Bình An?”
“Tiên sinh thật sự là quá thông minh!” Hoàng đế tuyệt không keo kiệt ca ngợi hắn.
Trịnh Dung Trinh không còn gì để nói, đồng thời ai oán cho cái số của mình.
Hắn làm quan đương nhiên là phải xử lý công vụ, nhưng đâu có nghĩa cả việc riêng của Hoàng đế cũng phải giải quyết a….
“Hoàng thượng……”
Châm chước châm chước nói như thế nào để cự tuyệt Hoàng đế.
“Trịnh ái khanh.” Hoàng đế chỉ liếc một cái đã nhìn thấu ý định của hắn, vẻ mặt có thương có lượng nói: “Nếu ngươi đồng ý giúp trẫm chuyện này, thì việc chuẩn bị thi đình đầu xuân trẫm sẽ tự xử lý không giao cho ngươi, ngươi thấy sao?”
Trong đầu Trịnh Dung Trinh đang tại giằng co, hắn nghĩ, hắn đã lâu không thể nhàn nhã ngồi uống thả sức một phen, đề nghị của Hoàng đế lại đánh đúng vào điểm yếu của hắn, mặc dù nó vốn nên do Hoàng đế có thời gian rảnh rỗi tìm người chơi cờ trước mắt này tự mình giải quyết!
“Trịnh ái khanh, chuyện này đối với ngươi không hề khó khăn.” Hoàng đế tươi cười chân thành tiếp tục khuyên bảo dụ dỗ, “Hơn nữa nó hoàn toàn không thương tổn gì tới Bình An, ngươi cứ yên tâm đi. Đúng rồi, sau khi xong việc, trẫm cam đoan đến Tết sẽ phân cho người vài vò cống tửu, được chứ? Đừng trách trẫm không nhắc nhở ngươi, rượu kia một năm tổng cộng chỉ thượng cống mười vò, uống hết sẽ không có.”
Hoàng đế thành công dụ tỉnh con sâu rượu trong bụng hắn, nhưng Trịnh Dung Trinh cuối cùng vẫn còn một phần lý trí, do dự hướng Hoàng đế hỏi: “Hoàng thượng, ngài trước nói cho hạ quan, ngài rốt cục muốn ta làm gì a.”
Muốn Trịnh Dung Trinh hỗ trợ, phải cho hắn biết sự thật. Hoàng đế mím môi nghĩ nghĩ, mới thầm thì kể ra, cũng làm cho Trịnh Dung Trinh biết rõ vì sao Tống Bình An lại giận Hoàng đế.
Nguyên lai, Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm đã tròn sáu tuổi, đã đến lúc phải bắt đầu học tập, Hoàng đế lệnh nó tới Thượng thư phòng học văn, cũng chỉ một danh võ tướng dạy nó tập võ, không ngờ Tĩnh Lâm ghét văn thích võ, làm phu tử tức chết chạy đến cáo trạng với Hoàng đế. Long Khánh đế nghe xong giận dữ, bắt nó tới dùng thước đánh vào lòng bàn tay hơn mười cái, cả bàn tay sưng vù lên, lúc ấy đối diện Hoàng đế, Tĩnh Lâm cố gắng nhịn đau không khóc. Thế nhưng vừa nhìn thấy Tống Bình An, tiểu tử hỗn đản kia lại lập tức nhào vào lòng hắn khóc lớn, còn giơ cao hai tay nhỏ bé sưng đỏ cho hắn xem, nói là phụ hoàng đánh nó thành như vậy.
Lúc đó Hoàng đế còn không coi ra gì, ngồi một bên xem nó muốn khóc loạn đến bao giờ, không nhận ra Tống Bình An nhìn tay Tĩnh Lâm sưng to trong mắt ngoại trừ đau lòng, còn có phiền muộn mơ hồ khó phát hiện.
Sau, bất kể Hoàng đế nói gì với Tống Bình An, hắn luôn chỉ ba chữ: Vâng, hoàng thượng.
Lần thứ nhất, lần thứ hai không có gì, đến lần thứ ba, thứ tư, Long Khánh đế có ngốc cũng biết Bình An giận mình.
Nhưng dù Long Khánh đế giải thích như thế nào, hắn vẫn chỉ ba chữ: Vâng, hoàng thượng.
Người hiền lành không có nghĩa là không tức giận, ngược lại người hiền lành nóng giận, chỉ có hai chữ, bướng bỉnh! Quả thực là so với trâu còn bướng!
Hoàng đế lần đầu tiên xem như cảm nhận được.
Nịnh nọt mãi, uy hiếp, dụ dỗ, chỉ kém nước quỳ xuống cầu xin, Tống Bình An vẫn cứ ba chữ. Cùng đường, Hoàng đế mới phải tìm đến Trịnh Dung Trinh nhờ giúp đỡ.
Sau khi kể xong, Hoàng đế nói thật không biết Tống Bình An tức giận cái gì, bằng không cũng có thể đúng bệnh hốt thuốc. Mà Trịnh Dung Trinh nghe xong cũng thấy có chút kỳ quái, nguyên nhân nghe ra hoàn toàn chẳng có gì đặc biệt. Bất luận nói thế nào, Tĩnh Lâm dù sao cũng là hoàng tử. Là con của Hoàng đế, dạy bảo nó theo cách nào đương nhiên đều phải do y định đoạt, nhưng vì sao Tống Bình An lại đặc biệt để tâm tới chuyện này?
Hoàng đế cùng Tống Bình An cũng không phải như người yêu bình thường muốn gặp là gặp, huống chi ở trước mặt Hoàng đế, Bình An rất khó có thể như đối đãi bằng hữu, người thân, hay càng sâu hơn là như người yêu bình thường đối với y, đừng nói những lời thật lòng, ngay cả cãi lời cũng chưa từng. Còn Trịnh Dung Trinh thì lại khác, dù hôm nay đã là đại thần quan trọng trong triều, nhưng Tống Bình An đối hắn lại không hề câu thúc, có thể xem như thoải mái trò chuyện.
Cho nên Hoàng đế mới đi nhờ Trịnh Dung Trinh giúp đỡ, muốn biết hắn rốt cục tức giận cái gì, và phải như thế nào mới có thể làm hắn nguôi giận.
Mà Trịnh Dung Trinh nhận giúp, không chỉ vì hắn tò mò tại sao Tống Bình An lại giận, còn bởi Hoàng đế trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng bất giác thở dài một tiếng.
Phải biết, dù là Trầm hiền phi mỹ mạo vô song được sủng ái cực độ, thì khi Long Khánh đế nhắc tới nàng, trong mắt đều chỉ có lạnh lùng, kể cả khi quyết định vì thắng lợi mà vứt bỏ quân cờ này cũng không hề có nửa điểm luyến tiếc.
Hoàng đế và Tống Bình An?
Mỗi lần một mình độc ẩm tự túy, nhớ tới tổ hợp không bình thường kia, Trịnh Dung Trinh đều không khỏi lắc đầu cười khổ.
Thế gian thật đúng là có nhiều chuyện tưởng như không thể lại rõ ràng xảy ra ngay trước mắt a.
.
Khác với cửa ra vào của các quan viên, cửa dành cho hộ vệ là một cánh cửa nhỏ bên cạnh đại môn, tương đối nhỏ hẹp. Hôm nay, Tống Bình An đi ra cửa cung đang định hướng phía đường về nhà, lại chợt nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu lại xem, thì ra là Trịnh Dung Trinh hạ triều sau sớm nên trở về.
Tống Bình An lập tức đi qua, tới gần mới hỏi nhỏ: “Trịnh huynh, ngươi sao còn chưa về?”
“Đang đợi ngươi.” Trịnh Dung Trinh kéo hắn lên xe ngựa ở bên: “Đi, mau lên xe, đến chỗ ta ngồi một chút.”
Sau khi Trịnh Dung Trinh làm quan, Tống Bình An từng gọi hắn Trịnh đại nhân, bị Trịnh Dung Trinh nghiêm khắc răn dạy một trận, nói nếu hắn không đổi miệng thì từ nay về sau sẽ coi như không có bằng hữu là hắn, Tống Bình An bị dọa sững, chỉ phải ngoan ngoãn sửa gọi như trước.
Tống Bình An lên xe ngồi, quay sang nhìn kỹ mới thấy Trịnh Dung Trinh vẫn còn mặc triều phục, không khỏi hỏi: “Trịnh huynh ngươi hạ triều rồi vẫn chờ ở đây?”
“Ừ.”
“Vậy chẳng phải đợi thật lâu?”
“Không sao.”
Trịnh Dung Trinh không chút để ý, Tống Bình An lại vẫn băn khoăn nhíu mày: “Trịnh huynh lần sau có việc ngươi cứ tìm người nhắn cho ta, ta qua chỗ ngươi là được.”
Trịnh Dung Trinh không khỏi liếc mắt nhìn hắn: “Đều là ngươi đi tìm ta, còn ta thì không thể tìm ngươi?”
“A?” Miệng lưỡi kém cỏi như Tống Bình An mà muốn đấu mồm với Trịnh Dung Trinh thì đúng là chỉ có thể nằm mơ.
“Được rồi.” Không để hắn tiếp tục bận tâm nữa, Trịnh Dung Trinh lập tức chuyển sang chuyện khác: “Hôm nay ngươi qua nhà ta đi, chúng ta đã lâu không thoải mái uống vài chung, lần này phải uống cho đủ mới được.”
Gã khùng họ Trịnh này, ba câu không rời được chữ rượu, Tống Bình An bị hắn thành công dời đi chú ý dở khóc dở cười lắc đầu.
Xe ngựa xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, không lâu đã tới nhà của Trịnh Dung Trinh. Vẫn là căn phòng cũ, chỉ sửa chữa lại một lần sau khi làm quan, không còn dột lên dột xuống như trước nữa, nhưng vẫn không khác gì nhà dân xung quanh, hoàn toàn không giống như là phủ đệ của đường đường tứ phẩm quan viên. Đã thế, loại nhà chỉ có ba gian phòng, một sân nhỏ này, đừng nói là nha hoàn, tạp dịch hầu hạ gì đó, cộng thêm một lão hạ nhân phụ trách trông nom sinh hoạt hàng ngày kiêm đưa đón Trịnh đại nhân đều thiếu chút nữa không chen chúc được.
Không chỉ có các đại thần đồng liêu đề nghị Trịnh Dung Trinh đổi nơi khác, mà ngay cả Tống Bình An cũng có điểm nhìn không được nói với hắn vài lần, nhưng mà Trịnh đại quan nhân lại bảo, hắn ở chỗ này lâu như vậy, quen rồi.
Cho nên Tống Bình An không khuyên nữa, vả lại chính vì Trịnh Dung Trinh còn ở chỗ như thế, mới cảm thấy đặc biệt thân thiết, đi tới đây cũng không như đến phủ đệ của các quan viên khác, chỉ riêng hai con sư tử đá uy phong lầm lẫm đặt trước cửa cũng đã khiến người ta nhụt chí lùi bước.
Hai người xuống xe liền đẩy cửa đi thẳng vào nội viện, lão trượng phụ trách đánh xe dẫn xe ngựa đến nơi khác gửi. Trịnh Dung Trinh dẫn Tống Bình An vào phòng ngủ kiêm thư phòng, phòng khách của hắn. Vào phòng, bảo Tống Bình An cứ tự nhiên, còn mình tới trước giường thay triều phục thuận tay lấy một bộ trường bào phủ thêm, rồi lại cúi xuống lôi từ gầm giường ra một bình rượu.
“Biết đây là rượu gì không?” Trịnh Dung Trinh thần thần bí bí đặt bình rượu lên bàn, “Là ngự cống tuyệt thế hảo tửu, thiên kim nan cầu, hoàng thượng nhà ngươi có việc nhờ ta, mới tặng cho vài vò.”
“Hoàng thượng?” Đột nhiên nghe hắn nhắc đến y, Tống Bình An không khỏi sửng sốt.
Phản ứng của Bình An thật là kỳ quái, hoàn toàn không phải bất ngờ, mà là lúng túng.
Xem ra Hoàng đế không nói dối, Trịnh Dung Trinh nhíu mày, xoay người tìm hai cái chén lớn bày lên bàn, mở vò rượu lần lượt rót đầy, sau đó ngồi xuống đẩy một chén tới trước mặt Tống Bình An.
“Nếm thử xem hương vị thế nào.”
Tống Bình An lướt nhìn chất lỏng trong suốt trước mặt: “Ta không biết phẩm rượu.”
“Ta bảo ngươi uống, chứ đâu bảo ngươi phẩm.”
Nghe hắn nói như vậy, Tống Bình An mới cầm chén nhấp một ngụm, nuốt xuống sau không khỏi khen: “Thơm quá, thực thuần, so với loại rượu trước kia ta mua cho ngươi ngon hơn nhiều.”
Trịnh Dung Trinh cũng uống một ngụm, híp mắt tinh tế thưởng thức, hồi lâu mới đối Bình An cười nói: “Mỗi loại rượu đều có hương vị riêng của nó, tâm tình khác nhau uống rượu sẽ cảm giác khác nhau, rượu ngươi mang tới cho ta lúc trước, là thánh phẩm của thánh phẩm, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”
Tống Bình An nghe mà chẳng hiểu ra sao, còn Trịnh Dung Trinh thì cũng không cần hắn hiểu, cầm chén uống hơn phân nửa, mới nói: “Ngươi không muốn biết Hoàng đế nhờ ta chuyện gì?”
“Còn có thể có chuyện gì, các ngươi cùng một chỗ không phải đều nói về quốc gia đại sự?” Tống Bình An luôn cho rằng như thế. Cũng khó trách hắn, hai người họ một là Hoàng đế, một là mệnh quan triều đình, ở cùng một chỗ trừ bỏ bàn chuyện quốc sự ra, không lẽ còn uống rượu mua vui sao?
Trịnh Dung Trinh cười lắc đầu: “Ngươi nhầm rồi, hoàng thượng nhà ngươi lần này tìm ta, không phải vì quốc sự, mà là vì ngươi.”
“Cái gì?”
“Y muốn biết, ngươi rốt cục là vì cái gì lại giận y.”
“Ta giận Hoàng thượng?” Tống Bình An mặt đầy khiếp sợ, “Làm sao có thể?’
Trịnh Dung Trinh không khỏi gật gật đầu, hắn cũng nghĩ không có khả năng. Chẳng qua Hoàng đế đã hạ mình cầu hắn, hơn nữa thành tâm thành ý ôm một đống việc cùng dâng tặng vài vò rượu ngon, hoàn toàn không giống như là nói đùa a. Vì thế nghĩ qua nghĩ lại một chút, Trịnh Dung Trinh đơn giản kể hết những gì Hoàng đế nói với hắn cho Tống Bình An.
Còn Tống Bình An sau khi nghe xong, thì lâm vào trầm mặc, hồi lâu không nói lời nào.
Trịnh Dung Trinh vừa uống rượu vừa quan sát sắc mặt Bình An, thấy hắn như vậy, Trịnh Dung Trinh khẳng định, nếu Bình An thật sự không giận Hoàng đế, thì chắc chắn trong chuyện này có điều gì đó tác động đến tâm tình của hắn, khiến hắn trở nên im lặng khác thường.
Quả nhiên, qua gần nửa nén hương thời gian, Tống Bình An mới nhỏ giọng nói: “Ta không hề giận Hoàng thượng, chỉ là y trách phạt Tĩnh Lâm khiến ta nhớ tới một chuyện cũ.”
“Là chuyện gì?”
Tống Bình An lại im lặng thật lâu, mới lên tiếng: “Rất lâu trước kia, kỳ thật ta cũng không còn quá nhớ rõ, nhưng hôm đó nhìn thấy Tĩnh Lâm bị đánh sưng tay khóc lóc, thì lại chợt nhớ tới tiểu nam hài mười mấy năm trước trên người đầy vết thương, bị bỏ đói đến mức phải đi trộm thức ăn của ta.”
Tống Bình An đem lần gặp gỡ năm 15 tuổi ấy kể cho Trịnh Dung Trinh, nói hắn không quên được nam hài với ánh mắt quật cường kia, vẫn luôn lo nghĩ tình cảnh của nó, không biết hiện giờ nó sống ra sao, có còn bị người ta đánh đập nữa hay không. Tuy rằng đã rất lâu không nhớ tới, nhưng mỗi lần nhớ đến tâm tình đều vô cùng phiền muộn, bởi vì hắn biết nam hài kia chịu khổ mà lại chẳng hề giúp được gì.
“Ta không phải giận Hoàng thượng, ta chỉ giận chính mình.” Cuối cùng, Tống Bình An thở dài nói.
“Ta sao có thể giận Hoàng thượng chứ…” Bình An gãi gãi đầu, vẻ mặt buồn rầu, “Trịnh huynh ngươi cũng biết, ta là người rất ngốc, ngay cả việc khống chế tâm tình này cũng không làm được, ta khi đó không phải đối Hoàng thượng…..Biết nói thế nào đây, một khi có gì thì chỉ lo tự phiền lòng, những việc khác sẽ rất khó bận tâm, kỳ thật ta cũng không nhớ rõ lắm ngày đó đã nói cái gì….”
Tống Bình An giải thích, không biết nhớ tới gì lại ngây ngô thoáng cười: “Khó trách ngày đó Hoàng thượng hòa khí như vậy, ta còn đang thấy lạ đâu.”
Cái đôi này đúng thật là.... _ _____||||
Trịnh Dung Trinh không khỏi nhìn trời thở dài.
Cười qua đi, Tống Bình An lại thất thần nhìn chén rượu trước mắt, nói: “Nhiều năm đã qua, bây giờ tuy không còn nhớ rõ mặt mũi nam hài kia, thế nhưng mỗi lần nghe nói trong nội cung lại có thái giám hoặc ai đó chết đi, sẽ lại lo sợ là nam hài kia.”
Trịnh Dung Trinh uống cạn chén rượu trong tay, một lần nữa rót đầy cho mình.
“Bình An, vì sao ngươi không nói chuyện này cho Hoàng thượng? Có y giúp đỡ, tìm một người trong cung, dễ như trở bàn tay.”
“Không được.” Tống Bình An dùng sức lắc đầu, “Hoàng thượng cả ngày vất vả vì quốc sự, ta sao có thể đem những chuyện nhỏ nhặt như thế đi phiền y.”
Trịnh Dung Trinh nghe hắn nói vậy chỉ cười nhạt. Cả ngày vất vả vì quốc sự? Cả ngày tính toán làm thế nào hành qua hành lại người ta thì có! Biết rõ hắn loay hoay sứt đầu mẻ trán, còn bắt hắn đến hạ cờ gần một ngày.
“Ta cam đoan y một chút cũng không thấy phiền, nếu như ngươi có thể đem tâm sự nói cho y biết, y chắc chắn còn có thể vụng trộm mừng thầm.” Đừng tưởng rằng lần này Hoàng đế thoải mái dứt khoát hạ mình nhờ hắn, một hơi nói xong, Hoàng đế không biết đã trừng hắn mấy lần, nhất là nhắc tới Tống Bình An ở trước mặt y luôn nơm nớp lo sợ tuân thủ quy củ, nói một câu cũng đều cẩn cẩn thận thận; còn đối Trịnh Dung Trinh thì lại luôn luôn nghĩ gì nói đó, cho nên nếu nhìn không cũng có thể giết người thì mắt đao Hoàng đế ném tới đã đủ để đem hắn lăng trì xử tử rồi.
Trịnh Dung Trinh biết, Hoàng đế tuyệt không muốn nhờ cậy chút nào, là chuyện nhà mình đâu ai muốn đi nhờ người khác, trải qua việc này, Trịnh Dung Trinh lại một lần nữa khắc sâu nhận thức, ham muốn độc chiếm của Hoàng đế không chỉ mạnh mẽ thường thường thôi a.
“Trịnh huynh, Hoàng thượng không phải là người như thế.” Trịnh Dung Trinh nói xấu hoàng đế, lông mày Tống Bình An không khỏi nhíu lại.
Thái độ kiên quyết bao che tin tưởng hoàng đế nham hiểm này của hắn làm Trịnh đại quan lắc đầu thở dài: “Tống Bình An đầu óc ngươi thật là bảo thủ!”
Bất quá điều đó cũng chứng minh tận sâu trong lòng Tống Bình An, hoàng đế có lẽ đã không còn chỉ là vua của một nước, mà trở nên thân thiết hơn bằng hữu một chút.
Trịnh Dung Trinh vừa uống rượu vừa nhìn Tống Bình An trước mặt hai tay cầm chén, ngay cả uống rượu cũng quy quy củ củ, thành thành thật thật. Một người tốt bụng, nhân hậu như vậy, sao lại có thể quan hệ với cái tên hoàng đế đứng trên đỉnh thiên hạ, thay đổi như chong chóng, hô mưa gọi gió kia chứ? Đã thế còn là loại quan hệ không tầm thường, chẳng thể công khai này.
Những gì bọn họ đã trải qua Trịnh Dung Trinh đương nhiên không biết, nhưng hắn biết rõ quyết tâm kiên định của Tống Bình An khi nói muốn ở bên hoàng đế vĩnh viễn. Hắn đã từng nghĩ đến một ngày, hoàng đế cũng giống như chán ghét vô số mỹ nhân trong hậu cung mà chán ghét Tống Bình An, thậm chí sẽ lãnh khốc vô tình phái người âm thầm xóa bỏ hoàn toàn chuyện tình ám muội này, cho nên hắn mới quyết định vào triều làm quan, hy vọng có thể đủ khả năng trước khi Tống Bình An gặp phải nguy hiểm, giải vây cho hắn một phen, mà không phải giống như trước kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu chết đi.
Thế nhưng, năm Bình An thứ năm xảy ra một việc khiến hắn một lần nữa thay đổi cách nhìn về hoàng đế.
Đối với phán quyết dành cho Trầm hiền phi cùng Trầm gia, thân là Hình bộ lang trung phụ trách chính, Trịnh Dung Trinh cầm bản án đã thương nghị với các quan viên Hình bộ khác đi gặp hoàng đế xin quyết định. Xét theo hiểu biết của hắn về hoàng đế, hắn cho rằng Trầm gia sẽ bị diệt cỏ tận gốc, bất lưu hậu họa như gia tộc của tứ đại quyền thần lúc trước, nhưng không ngờ, hoàng đế suy nghĩ sau, chỉ đánh dấu chọn vào một vài hình phạt trong số phán quyết Hình bộ định ra.
Nhận được kết quả ấy, Trịnh Dung Trinh trầm mặc hồi lâu, mới mở miệng thử đề nghị: “Hoàng thượng, hạ quan cho rằng với các tội danh của Trầm gia, tịch thu gia sản, giết kẻ phạm tội không đủ.”
“Trịnh đại nhân cho là trẫm sẽ không làm vậy đúng hay không?” Trịnh Dung Trinh nghĩ gì trong lòng, hoàng đế như thế nào lại không biết? Chỉ thấy y hừ cười một tiếng, lại nói: “Trẫm quả thật biết làm như vậy tương đối nhẹ nhàng, nhưng mà, trẫm đã hứa với Bình An, sẽ không tùy tiện giết người….”
Hoàng đế ngồi trên long ỷ cao cao, thở dài một tiếng. Khua tay nói: “Ngoại trừ hơn ba mươi người liên quan trực tiếp đến vụ án của Trầm gia toàn bộ xử trảm, ấu đồng nữ tử biếm vi nhạc tịch, nam tử thì sung quân, cứ vậy đi, theo như lời trẫm đi làm.”
Trịnh Dung Trinh đứng sững tại chỗ một lát, mới lui xuống.
Sau Trầm gia chính là phe phái Điền Trấn, lần này hoàng đế thống khoái diệt trừ họa lớn ưu tâm nhiều năm, nhưng trừ bỏ Điền thị nhất tộc chịu trọng hình, những quan viên khác nặng nhất cũng chỉ xử trảm xét nhà, còn thân nhân của bọn họ nhiều nhất cũng chỉ bị đuổi về nguyên quán, trọn đời không được bước vào kinh thành nửa bước, không như trước bị liên lụy phải cùng chịu xử tử.
Sau đó, Trịnh Dung Trinh từng hỏi Tống Bình An, chứng thực xem hắn có phải đã nói như vậy với hoàng đế hay không, Tống Bình An ngay thẳng cười cười, cũng khẽ gật đầu.
“Lúc ấy sau khi biết được chuyện của Trịnh huynh, cảm thấy trong lòng nặng nề khó chịu, về sau liền nói với Hoàng thượng, cầu y đừng tùy tiện hạ lệnh giết người. Ta cũng cho rằng, phạm nhân bị phạt là trừng phạt đúng tội, còn người nhà của họ không đáng phải chịu liên lụy, một người gây tội một người đương, không phải sao?”
Tống Bình An nói xong, cười lộ một hàng bạch nha, trông thật ngốc nghếch, nhưng có lẽ chỉ có người như vậy, mới có thể lay chuyển được quyết định của đế vương.
.
Trịnh Dung Trinh cũng không nói cho Long Khánh đế đáp án hắn tìm hiểu được từ Tống Bình An, mà là động viên Tống Bình An tự mình đi nói.
Tống Bình An ngay từ đầu vốn không đồng ý, nhưng Trịnh Dung Trinh đã hiểu rõ tính tình của hắn nên chỉ cần nói lý một phen đã khiến hắn phải đầu hàng triệt để.
“Hoàng đế nhà ngươi vì việc này mà ưu phiền đến độ đi bắt kẻ cả ngày phải vội vàng xử lý công vụ là ta đây hỗ trợ, y không nghĩ thử xem, đây là chuyện của hai người các ngươi, ta nhảy vào làm cái gì nha! Hơn nữa, ta bận tới mức không có thời gian để ngủ, Bình An ngươi nỡ lòng nào còn bắt ta phải hao tâm tốn sức vì chuyện của các ngươi a?”
Đối phó với loại người như Tống Bình An, kế sách giả khổ càng công hiệu hơn là ngạnh bức ép buộc, Trịnh Dung Trinh thực thành công lợi dụng nhược điểm này của hắn.
Mà một người khác đồng dạng biết rõ điểm đó, chính là đương kim hoàng thượng.
Đợi khi Tống Bình An ấp úng giải thích ngọn nguồn với y, hoàng đế cảm thấy mỹ mãn kéo người vào lòng, hôn nhẹ gặm gặm, rốt cục gặm tận hứng, mới ra vẻ ai oán, tay ôm mặt hắn nói: “Bình An, từ nay về sau ngươi có tâm sự gì nhất định phải nói thẳng với trẫm, suốt từ hôm đó đến giờ trẫm còn tưởng ngươi đang giận trẫm, buồn tới mức ngày không yên lòng đêm không thể ngủ, ai, Bình An, hứa với trẫm, được không?”
Nghe hoàng đế nói như vậy, Tống Bình An vốn đã áy náy lại càng áy náy thêm, cũng không thấy được ý cười xấu xa trong mắt hoàng đế, lập tức gật đầu hứa hẹn: “Hoàng thượng, tiểu nhân nhớ kỹ, lần sau Bình An nhất định sẽ nói.”
Mưu kế thành công, hoàng đế tức thì cười mị mắt, lần nữa ôm chặt người vào lòng, đang định động tay động chân, chợt nhớ tới một chuyện, liền dừng lại ghé vào tai Bình An trầm giọng nói: “Bình An, về phần tiểu nam hài kia ngươi không cần lo lắng, hiện giờ nó sống rất tốt, gặp được một người vô cùng quan trọng với nó, sau này vì bảo vệ người đó, nó sẽ càng cố gắng để trở nên cường đại hơn nữa.”
“Hoàng thượng?” Tống Bình An nghe mà không hiểu gì cả. Hoàng đế cũng không nói rõ, thoáng nở nụ cười, hôn nhẹ lên môi hắn.
“Bình An, tin tưởng trẫm.”
Bình An sa vào đôi mắt ôn nhu như nước của y, không khỏi gật gật đầu: “Bình An tin Hoàng thượng.” Bất kể là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai.
Được một lời này, còn hơn vô số trân bảo nhân gian.
Diệp Hoa nâng cằm hắn lên, thật sâu hôn môi Bình An.
.
Thời gian Trầm hiền phi được sủng ái, kỳ thật Tống Bình An cũng không hề thoải mái như bề ngoài.
Đừng tưởng rằng chỉ có nữ nhân mới thích nói xấu sau lưng người khác, một đám nam nhân tụ cùng một chỗ luận ba luận bốn cũng không cách được mấy đề tài này. Nhất là hộ vệ vừa không phải binh cũng không phải tướng, không phải quan cũng chẳng phải dân như hắn, ngày thường ở trong cung chịu người ức hiếp, ra ngoài cũng không ai nể mặt ngươi, uất ức trước sau chỉ có thể nén trong bụng, rất dễ biến thành tâm lý vặn vẹo, thích ở sau lưng nói xấu người khác, hả hê nhìn người gặp họa.
Mặc dù đã làm trong hộ vệ doanh không dưới mười năm, Tống Bình An vẫn như trước gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, không hề tiêm nhiễm tật xấu này, đây cũng là cá tính sở tạo, bởi vì Tống Bình An cho tới giờ cũng không đem bất cứ chuyện gì không vui đặt trong lòng quá một khắc, tính tình chất phác lại không thích nói chuyện, càng không thể dung nhập vào trong những cuộc thảo luận như vậy.
Tống Bình An là dị loại duy nhất trong hộ vệ doanh, không chỉ có tiền nhiệm đội trưởng, nay đã vinh thăng lên Phó thống lĩnh – Cổ Tư Kỳ nghĩ như thế, mà tất cả những hộ vệ khác trong doanh cũng nghĩ như thế.
Đoạn thời gian đó, không chỉ người ngoài cung bàn tán về Trầm hiền phi và gia tộc của nàng, mà ngay trong phòng nghỉ chung nho nhỏ của hộ vệ doanh, đề tài này cũng đã liên tục được lôi ra lôi lại suốt ba, bốn ngày, Tống Bình An cảm giác lỗ tai của mình cũng sắp ù luôn rồi.
Đứng gác suốt hai, ba canh giờ, thật vất vả mới được thay đi nghỉ, Tống Bình An mệt mỏi chui thẳng vào trong chăn, những hộ vệ khác ngồi vây quanh một chỗ, tiếp tục kéo dài chủ đề tối hôm qua.
“Thấy không? Cái người hôm nay cưỡi ngựa, vênh váo tự đắc tiến cung diện thánh chính là Trầm thống lĩnh, thân ca ca của Trầm hiền phi, chậc chậc, nhìn bộ dáng, cái cằm hếch lên trời, từ Chính An môn đến Trường Thanh môn đều không thèm cúi nhìn ai!”
“Vậy đã tính là gì, ngươi không nghe nói sao? Cô cô của Trầm hiền phi hai ngày trước còn một hơi đem toàn bộ ngọc sức trong tiệm ngọc khí bao trọn, mua về rồi lại ngại chất lượng không tốt, sai hạ nhân đập nát đâu!”
“Phi tử được sủng ái quả nhiên khác biệt, không chỉ có trong cung địa vị như nước lên thì thuyền lên, ngay cả gia tộc cũng được hưởng lợi, Trầm đại nhân làm quan ở Hình bộ bao nhiêu năm mới bò lên chức Hình bộ Thị lang, bây giờ nữ nhi được sủng ái, mới nửa năm đã trở thành Hình bộ Thượng thư, trong gia tộc người có thể làm quan đều được làm quan, có thể kiếm tiền đều kiếm được tiền a.”
“Sao nào, ngươi hâm mộ? Hâm mộ thế sao không đi sinh cái nữ nhi khuynh quốc khuynh thành đi? Ha ha ha!”
Chúng hộ vệ ngồi quây một chỗ lớn tiếng cười vang, Tống Bình An nằm trên giường thấy ồn ào, đơn giản xoay người quay lưng về phía họ.
Bọn hộ vệ cười xong, một người trong đó lại hạ giọng nói: “Các ngươi nói, lần này Trầm hiền phi có thể được sủng ái bao lâu?”
Một hộ vệ sờ sờ cằm, phân tích: “Hoàng thượng của chúng ta cho tới bây giờ chỉ sủng ái qua hai vị phi tử, một người là Dương chiêu dung xuất thân không tốt, một người khác chính là Trầm hiền phi, năm đó Dương chiêu dung được sủng không đến hai năm, lần này Trầm hiền phi nghe nói dung mạo diễm lệ vô song, vào cung năm năm, sau khi sinh hạ Nhị hoàng tử thì vẫn được sủng ái như cũ, gần đây còn truyền ra tin lại hoài long loại, với tình hình này thật đúng là khó đoán. Bất quá chính vì thế, Trầm gia mới càng thêm kiêu ngạo, đem cả kinh thành đệ nhất gia tộc Điền gia đều hạ xuống dưới.”
Tên còn lại gật đầu phụ họa, “Đúng đúng, ta còn nghe nói Điền gia đứng về phía Hoàng hậu, hiện tại Hoàng hậu sinh hạ Trưởng công chúa sau liền không hề có tin tức gì, địa vị trong cung đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng, Điền gia thấy Trầm gia ỷ vào Trầm hiền phi được sủng ái mà mỗi ngày một kiêu ngạo, chắc chắn cực kỳ nén giận.”
“Hoàng hậu tính gì chứ, cho dù nàng không được sủng cũng là chính thất, ngồi trên ngai hoàng hậu thống lĩnh hậu cung, Dương chiêu dung mới thảm nhất a, ngoại trừ Hoàng trưởng tử, nàng cơ bản chẳng còn chỗ dựa vào, nghe nói Hoàng thượng quanh năm suốt tháng đều không đến cung của nàng một lần, còn không biết có nhớ rõ nàng hay không a!”
Nghe vậy, một hộ vệ không khỏi cảm thán: “Từ xưa tới nay chỉ nghe người mới cười, đâu nghe người xưa khóc chứ.”
“Ai nha, còn có thể nói hai câu thi từ a, tiểu tử ngươi, được!”
Kế tiếp lại là một hồi nói đùa ầm ĩ, Tống Bình An dứt khoát kéo chăn trùm đầu.