Cấm Cung

Chương 18:




Trên cành đào ngoài điện, có con chim nhỏ đậu đón bình minh, tiếng hót thanh thúy dễ nghe, đánh thức Tống Bình An.
Mờ mịt thất thần nhìn đỉnh màn, hơi chút tỉnh táo mới dần dần đưa mắt nhìn sang người nằm bên cạnh. Trong chăn bông ấm áp, hai cơ thể trần trụi ôm lấy nhau, đầu của y tựa vào vai hắn, chân gác chân, còn cánh tay săn chắc hữu lực của y thì như xiềng xích ôm chặt eo hắn, làm hắn dù có đang ngủ, cũng không rời khỏi lòng y.
Người này chính là Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn thống trị thiên hạ.
Y vẫn còn ngủ say, Tống Bình An không dám nhúc nhích, thậm chí thở mạnh một chút cũng không dám, chỉ sợ sẽ đánh thức đến y. Ở bên nhau đã gần bảy năm, Tống Bình An một tháng ít nhất có ba ngày là sống cùng Hoàng đế, nhưng số lần hắn tỉnh dậy sau mà còn thấy được y nằm ngủ say cạnh bên thì lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bởi vì y là vua của một nước, chưởng quản cả thiên hạ, mỗi ngày đều phải dậy thật sớm xử lý triều chính, tới tận đêm khuya mới có thể đi ngủ, bộ dáng an ổn say giấc như vầy, thật đúng là không mấy khi nhìn thấy. Cho nên Tống Bình An không dám giãy dụa, sợ đánh thức y, muốn cho y ngủ lâu thêm một ít, nghỉ ngơi nhiều một ít.
Cũng nhờ vậy, Tống Bình An mới có thể chuyên chú quan sát khuôn mặt của đế vương.
Bình thường có cho mười lá gan Tống Bình An cũng chẳng dám vô lễ nhìn thẳng vào mặt thiên tử, nhưng hôm nay, không biết là do dư vị đêm qua lưu lại, hay do ở chung đã lâu nên không còn cố kỵ như trước, bất quá dẫu sao cũng chỉ là thừa dịp y đang ngủ thì cẩn cẩn thận thận quan sát thôi.
Hoàng thượng vẫn dễ nhìn như vậy. Chưa từng đọc sách, cũng không biết chữ, số từ Tống Bình An biết dùng để miêu tả không nhiều lắm, nên cuối cùng chỉ có thể cảm thán một câu như thế.
Nhìn kỹ, mới biết năm tháng trôi qua đã mang đi vẻ non nớt trên gương mặt đế vương thời còn niên thiếu, chỉ để lại những khắc ngân lạnh lùng uy nghiêm. Giữa lông mày, chẳng biết từ bao giờ lại nhiều thêm một nếp nhăn nhàn nhạt, dưới sống mũi thẳng tắp, môi mỏng hồng nhạt khinh mân, tạo cảm giác đạm bạc.
Cho dù là trong lúc ngủ, cũng hiển hiện khí chất lãnh tuấn của một Hoàng đế.
Tống Bình An bất giác vươn tay vuốt nhẹ nếp nhăn trên trán y. Trịnh Dung Trinh từng nói nhất định là ba đời hắn không thắp hương bái Phật nên mới gặp phải Hoàng đế, thường xuyên bị y khi dễ trêu đùa, khi đó hắn ngây ngốc trả lời nói, Hoàng thượng cả ngày quan tâm quốc sự, đương nhiên sẽ có rất nhiều việc không hài lòng, hắn nguyện ý vì y phân ưu giải phiền.
Biểu tình của Trịnh Dung Trinh lúc đó như là một hơi nuốt cả quả trứng gà, Tống Bình An nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mà, mỗi lần thấy Hoàng đế trắng đêm phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự, vất vả mỏi mệt, thì hắn rất muốn làm chút gì đó cho y.
Giống như hiện tại, trông thấy y vì suy nghĩ quá nhiều mà trên trán đã xuất hiện nếp nhăn, Tống Bình An sẽ cảm thấy ngực mình nhói đau.
Thế nhưng hắn lại không thể làm được gì, bởi vì hắn rất ngốc, không biết cách nói chuyện, cũng không biết chữ, lại càng không hiểu quốc sự, cái gì cũng không thể giúp. Cho nên khi Hoàng đế nói, “Bình An, trẫm không ôm ngươi là không ngủ được” thì, hắn sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng y, khi Hoàng đế lộ vẻ không hài lòng, hắn sẽ phá lệ nghe lời hết sức phối hợp, khi Hoàng đế đang bề bộn với triều chính, hắn sẽ thực im lặng đợi ở bên…
Chính đang thất thần, cổ tay đột nhiên bị cầm lấy, Tống Bình An bừng tỉnh, trông thấy Hoàng đế chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt.
“Hoàng thượng, Bình An đánh thức ngài sao?” Tống Bình An lại càng hoảng sợ, muốn ngồi dậy lại bị ấn lại.
“Không, đã trễ vậy, trẫm phải dậy rồi.” Hoàng đế cười cười với hắn, ôm người vào lòng, vùi mặt vào cổ hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy có tinh thần hơn rất nhiều.
“Hoàng thượng, hôm nay không cần vào triều?”
“Ừ, hôm nay là ngày nghỉ.”
Hoàng đế dùng sức ôm chặt thêm, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, môi thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên tóc Bình An.
Ngẩng đầu nhìn ánh nắng lấp ló ngoài cửa sổ, Hoàng đế lẩm bẩm: “Giờ này không biết giờ nào?”
Bình An ngoan ngoãn nằm mặc y vuốt ve cũng quay qua liếc nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Xem nắng vậy, chắc phải gần tới giờ Tỵ đi.” (giờ Tỵ: 9-11h sáng)
“Đã muộn thế sao.” Hoàng đế dời mắt, nhìn hắn hỏi: “Bình An, đói bụng không?”
Bình An lắc đầu: “Còn chưa đói lắm.”
“Trẫm trước gọi người chuẩn bị.” Dứt lời, Hoàng đế xoay người ngồi dậy, Tống Bình An cũng muốn rời giường, lại bị y ấn nằm xuống. “Ngươi cứ nằm đó, trẫm đi lấy cái này.”
Tống Bình An liền thành thật tiếp tục nằm, Hoàng đế kéo trường bào qua loa khoác vào, rồi đi ra ngoài, tựa hồ ở ngoài điện dặn dò cái gì, sau một lúc lâu, mới cầm một cái hộp to trở về. Chờ y ngồi xuống mép giường mở hộp ra đặt bên, Tống Bình An mới biết bên trong là gì, mặt không khỏi ửng đỏ, thân thể hơi hơi rụt vào trong.
Hoàng đế không để ý đến hắn, kéo chăn, chui vào nằm cạnh, miệng nói: “Tối hôm qua quá mệt mỏi, chúng ta tắm rửa xong là đi ngủ luôn, quên chưa cho cái này vào trong, cũng may đã ngâm qua nước thuốc, tùy thời có thể dùng.”
Hoàng đế vòng tay kéo người vào lòng xoay lại quay lưng về phía mình, nhéo nhéo cặp mông rắn chắc vài cái, Tống Bình An cũng đã chịu không được giãy dụa nói: “Hoàng..Hoàng thượng, xin để cho tiểu nhân tự làm có được không?!”
Tống Bình An cũng không dám trái thánh lệnh, Hoàng đế phân phó mỗi ngày phải dùng ngọc thế ngâm qua nước thuốc sau nhét vào hậu huyệt bảo dưỡng, hắn chưa dám quên mất ngày nào. Hoàng đế ngoại trừ lần đầu tiên giúp hắn ra, sau này bởi vì thời gian ở bên nhau không nhiều lắm, cùng tỉnh lại lại càng ít, cho nên liền không có cơ hội tự mình động thủ. Việc trước giờ đều do mình tự giải quyết hiện tại lại để người khác làm, cho dù đó là Hoàng đế, da mặt mỏng như Tống Bình An cũng rất khó chấp nhận.
Hoàng đế lại một lần nữa không quan tâm tới hắn, đè hắn lại, trước tách ra hai chân đang cố kẹp lại của hắn, lại dùng tay kia lấy ngọc thế dài nhỏ.
“Đừng giãy nữa, nếu không cẩn thận để bị thương, trẫm sẽ cột ngươi vào giường không cho đi!”
Tống Bình An thật sự không dám giãy dụa nữa, vùi mặt vào gối đầu, quyết tâm trốn tránh. Thấy hắn xấu hổ đến mức cả lưng cũng hơi hơi ửng đỏ, làm cho da thịt vốn màu nâu mạch khỏe mạnh càng trở nên quyến rũ, y không khỏi cười cười, động tác lại vẫn không ngừng lại, trước nhẹ nhàng dùng ngón tay tách ra cửa huyệt, rồi mới đem ngọc thế đã bôi một tầng nhuyễn cao chậm rãi đẩy vào trong người hắn, đợi đến khi toàn bộ đã vào, chỉ để lộ ra đầu lỗ nhỏ buộc dây.
Sau khi hoàn thành, Diệp Hoa cũng không lập tức rời tay, mà là hai mắt sáng quắc ngắm nhìn diễm cảnh trước mặt, cuối cùng hít sâu một hơi, kéo chăn đắp lên, trong đầu niệm đi niệm lại mấy lần ‘Kim cương kinh’.
Tiếp đó hai người lại ở trên giường ôm hôn một hồi. Trên cơ bản đều là Hoàng đế trêu chọc Bình An, đợi y khi dễ hắn đến toàn thân đỏ bừng như tôm chín cuộn mình, ngay cả dũng khí rời giường ra ngoài cũng không có, ngoại điện truyền tới tiếng Tần công công, tâu nhỏ rằng đồ ăn sáng đã đưa đến, vô tình giúp Tống Bình An giải vây.
Khi Tống Bình An ở Càn Thanh cung, Diệp Hoa sẽ không để cung nữ tiến vào hầu hạ, nên mấy chuyện như mặc quần áo chỉ có thể do mình tự làm, sáng nay hiếm khi được thức dậy cùng Bình An, Diệp Hoa đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội này, bắt Tống Bình An mặc quần áo cho mình.
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, Tống Bình An chỉ phải trước tìm bộ y phục khoác tạm, sau đó mới lóng nga lóng ngóng mặc từng kiện y phục thêu công tinh mỹ, chất lượng thượng thừa lên người Hoàng đế. Cũng may dù chất liệu có khác nhau một trời một vực, thì kiểu dáng vẫn giống như quần áo bình thường, cho nên Tống Bình An cũng không tốn quá nhiều thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, chỉ có điều, chờ hắn mặc quần áo cho Hoàng đế xong, thì vẫn cứ khẩn trương đầu đầy mồ hôi.
Nhìn Hoàng đế quần áo chỉnh tề, còn chưa kịp thở phào một hơi, Hoàng đế đã cầm quần áo tà tà cười nhìn hắn, nói: “Được rồi, đến phiên trẫm mặc cho ngươi.”
Tất nhiên, cãi lời là không thể, cự tuyệt càng không có khả năng, cuối cùng Tống Bình An chỉ có thể bất đắc dĩ dang tay, cứng người để cửu ngũ chí tôn với nụ cười bỡn cợt đùa dai mặc quần áo cho mình.
May là trong quá trình Hoàng đế hoàn toàn quy củ không chọc ghẹo hắn nữa , động tác thuần thục mà lại ôn nhu. Áo ngoài của Tống Bình An cũng như các hộ vệ khác, nhưng áo trong lại bằng loại vải đặc biệt chỉ dành riêng cho Hoàng đế - vải bông ngự cống, đông ấm hạ mát.
Tống Bình An không hề hay biết quần áo mình mặc thuộc hàng thượng thừa, hắn cũng không biết ở bên Hoàng đế nhiều năm như vậy, bất tri bất giác hắn đã làm những chuyện không tưởng gì. Không chỉ là mặc y phục chỉ có hoàng thất mới được mặc, dùng ngự thiện, ngồi ngang hàng với Hoàng đế, làm cha của hoàng trưởng tử, thậm chí là ảnh hưởng tới quyết định của Hoàng đế…
Có lẽ cái gì cũng không biết mới là hạnh phúc, cho nên Tống Bình An vẫn như trước ngốc nghếch, vụng về, khiến Hoàng đế ngày nhớ đêm mong, mãi mãi không quên.
Mặc quần áo xong, Tống Bình An cúi đầu nhìn toàn thân gọn gàng ngăn nắp, đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười, tràn đầy vẻ hạnh phúc, Hoàng đế thấy vậy, nhịn không được ôm chặt hắn vào lòng, không muốn buông ra.
Bình An, trẫm là vua của một nước, chỉ cần ngươi muốn, trẫm có thể cho ngươi vô số vinh hoa phú quý, mà ngươi, chỉ cần trẫm đối với ngươi hơi tốt một chút, là có thể thỏa mãn rồi sao?
Tâm tư của Hoàng đế Tống Bình An không thể hiểu được, chỉ im lặng dựa vào ngực y, cảm thụ hơi ấm bao bọc.
Vào khoảnh khắc yên tĩnh đó, không biết từ đâu truyền ra tiếng ùng ục phá vỡ không khí, Diệp Hoa buông Bình An ra, tươi cười nhìn hắn đỏ bừng mặt.
Quên mất a, đến giờ này rồi, ngốc tử mỗi bữa đều ăn ba bát chắc đã đói lắm đi.
“Bình An, chúng ta đi ăn thôi.”
Bình An đỏ mặt gật gật đầu.
Diệp Hoa cười nắm tay hắn ra tẩm phòng. Ngoại điện, Tần công công đã phân phó người bày cả một bàn ngự dụng toàn sơn hào hải vị. Tuy đã sang tháng ba, nhưng tiết trời vẫn lạnh lẽo như cũ, món ăn nguội lạnh rất nhanh, bởi vậy một ít món bên dưới còn để một ấm lô nho nhỏ, dùng lửa nhỏ giữ nóng từ từ, cả cung điện hương phiêu bốn phía, Tống Bình An không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Y như mọi lần, dọn xong đồ ăn chờ hai người đi ra, Tần công công mới rời khỏi điện đóng cửa lại, để riêng hai người cùng ăn.
Diệp Hoa ngồi xuống trước, sau đó gọi Bình An đứng ngây một bên ngồi xuống. Bình An không chỉ bản tính đơn thuần chất phác, mà còn đặc biệt bảo thủ, lúc nào cũng ‘tiểu nhân’ này, ‘tiểu nhân’ nọ, Diệp Hoa phải mất mấy năm uy hiếp dụ dỗ, cộng giả bộ đáng thương mới dần dần thay đổi được hắn, tuy vậy những lúc khẩn trương Bình An vẫn sẽ bật thốt như cũ. Tới tận bây giờ, số lần bọn họ cùng nhau dùng bữa đã nhiều không kể xiết, nhưng mà Tống Bình An vẫn cứ kiêng kị thân phận đế vương của y, làm cái gì cũng đúng quy đúng củ, nói không được, cũng sửa không được.
Bất quá, lâu dần, vẫn ít nhiều có chút hiệu quả, dù sao hiện tại Tống Bình An đã không còn giống như lúc đầu, phải đợi Hoàng đế tức giận ra lệnh, mới sợ hãi rụt rè hơi hơi dính mông vào ghế. Bây giờ chỉ cần Hoàng đế nói một tiếng, hắn sẽ theo thói quen ngồi vào vị trí của mình.
Bày trước mặt Tống Bình An, là một bát cơm Tần công công đã xới sẵn, hạt gạo trắng ngần óng ánh, hạt nào cũng to tròn, thơm ngát, hiển nhiên thức ăn ở nhà Tống Bình An hay hộ vệ doanh đều không thể sánh bằng được. Loại cơm này lùa một đũa vào miệng, thậm chí còn có thể dùng đầu lưỡi cảm nhận hình dáng đầy đủ hạt gạo, hàm răng cắn xuống, vừa mềm, vừa dẻo, hương gạo nhàn nhạt tản ra trong miệng, ăn ngon đến mức làm Tống Bình An không chỉ một lần hoài nghi nó rốt cục có phải là cơm hay không nữa.
Bình thường Tống Bình An đều hùng hục ăn như hổ đói, nhưng mỗi lần bưng bát cơm lên, hắn vẫn luôn không nhịn được từng đũa từng đũa nhỏ nhấm nháp, cảm thụ hương vị thơm ngon của gạo.
Diệp Hoa thì rất thích nhìn bộ dáng hắn chăm chú dùng cơm, khi ấy y sẽ không nói gì, chỉ thỉnh thoảng gắp một ít thức ăn bỏ vào bát hắn.
Diệp Hoa từng hỏi Bình An, ngươi thích ăn cái gì.
Bình An không cần suy nghĩ lập tức trả lời: “Cơm!”
Diệp Hoa trầm mặc một hồi sau, đổi phương thức tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi thích ăn cái gì nhất?”
Bình An vẫn không chút do dự đáp: “Cơm!”
Diệp Hoa như cười như không nhìn hắn thật lâu, lại hỏi: “Trừ cơm ra ngươi còn thích ăn cái gì?”
Bình An vắt óc suy tư, sau nửa ngày mới chần chừ nói: “Cháo cũng rất ngon….”
Vua của một nước cứ như vậy bị hắn đả bại. Từ đó về sau, mỗi lần Tống Bình An ở lại dùng bữa, trên bàn đều bày rất nhiều món ăn làm từ gạo, hoàn toàn bảo đảm hắn ăn căng bụng.
Mà mỗi lần nhìn đến mỹ thực chưa từng lặp lại, Tống Bình An chỉ có hai chữ, thật ngon!
“So với cơm thì sao?” Hoàng đế cười meo meo hỏi.
Lúc ấy Tống Bình An đang bưng một bát cơm đầy, nhìn cả bàn sơn hào hải vị khiến người ta nhịn không được nuốt nước miếng, lại nhìn sang hạt cơm trắng trắng tròn tròn như ngọc trong bát, so so sánh sánh, suy đi nghĩ lại, cuối cùng mới khó xử nhìn về phía Hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, cơm vẫn tốt hơn.”
Hoàng đế khó hiểu hỏi hắn: “Vì cái gì?”
Bình An nhìn bát cơm, nói: “Hoàng thượng, món ăn trên bàn mặc dù ăn ngon nhưng lại có cũng được mà không có cũng chẳng sao, còn dân chúng mỗi ngày đều phải ăn cơm mới sống được. Làm việc xong mệt mỏi đói bụng, được ngồi xuống ăn một bát cơm nóng hổi, đối dân chúng mà nói, đã là một việc vô cùng hạnh phúc.”
Thì ra, Bình An thích, không chỉ vì nó ăn ngon, mà còn vì nó rất thực dụng. Sơn trân hải vị ngày ngày ăn rồi cũng sẽ chán, còn cơm, lại là món ăn không thể thiếu trong sinh hoạt hàng ngày.
Đó chính là sự khác nhau giữa cơm và mỹ thực, cơm nhìn như bình thường nhưng nếu không ăn sẽ rất đói, cũng như mỗi ngày đối mặt với một đại mỹ nữ tuyệt sắc, chung quy nhất định sẽ có một ngày chán ghét, thế nhưng đối mặt Bình An, tình cảm bình thản lại như dòng nước nhỏ từng chút từng chút một làm dịu mát tâm linh khô cạn của y.
Đó cũng là lý do vì sao, càng ở bên Tống Bình An, thì lại càng không nỡ buông tay đi?
Ngày đó dùng bữa xong, Hoàng đế không để Tống Bình An trở về ngay, mà bớt chút thời gian nghỉ ngơi, nhàn nhã dựa ghế ngồi ôm hắn, cũng không làm gì cả, chỉ là dỗ Bình An ngồi lên đùi y, để ngực kề sát lưng hắn, tay phải cầm tay hắn, từng chút một dạy hắn viết chữ, viết Bình An, viết Diệp Hoa.
Tới chiều, Hoàng đế dưới cái nhìn chờ đợi, muốn nói lại thôi của Bình An, sai người tiếp Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm tan học qua Càn Thanh cung, chưa đợi Hoàng trưởng tử đi vào, đã có người tới thông báo nói có việc phải xử lý, Hoàng đế liền tạm thời rời đi trước.
Đợi lúc y trở về, đã là lúc tối muộn, trong cung thắp đèn sáng trưng, không có sự đồng ý của y, Tống Bình An đương nhiên sẽ không tự động rời đi, cả Hoàng trưởng tử cũng vậy.
Dưới ánh đèn ôn hòa, Bình An ngồi trên ghế cười ha ha, đứa nhỏ cầm một thanh trường kiếm ra sức huy vũ, luyện mới được mấy ngày, nhưng vẫn múa ra vài phần tư thế. Diệp Hoa đứng ở góc, nhìn cả hai mỉm cười, không lên tiếng quấy nhiễu bọn họ. Chừng qua một khắc, Tĩnh Lâm múa xong, nghiêm túc cho kiếm vào vỏ đặt xuống, mới ba bước nhảy còn hai bước nhào vào lòng Bình An làm nũng.
“Phụ thân, ngươi xem, Bình Nhi vũ kiếm như thế nào?”
Tĩnh Lâm ngước cái mặt tròn nhỏ nhắn tràn ngập chờ mong, con ngươi đen láy phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Nếu là Hoàng đế bình luận, chỉ có bốn chữ, mới tạm được thôi. Nhưng mà trong mắt Tống Bình An, đứa nhỏ này làm cái gì cũng là giỏi nhất, giờ phút này lại thấy đôi mắt to sáng của nó không chớp mắt nhìn mình, trong lòng càng cảm thấy vui sướng, liên tục gật đầu nói: “Rất giỏi, thật lợi hại, Bình Nhi của phụ thân giỏi nhất!”
Tiểu tử kia mừng rỡ nhảy tưng tưng, mắt thấy nó lại muốn chạy tới tiếp tục cầm kiếm múa, Hoàng đế sớm coi không được đúng lúc nặng nề mà khụ một tiếng, rồi mới từ chỗ tối đi ra. Tĩnh Lâm vừa thấy là phụ hoàng, lập tức sợ tới mức đem hai tay giấu sau lưng, cúi đầu uể oải đứng thẳng, từng bước từng bước nhỏ chậm rãi dịch qua chỗ phụ thân.
“Tiểu tử ngươi có cái gì đắc ý, kiếm luyện được đâu ra đấy, còn sách lại chẳng đọc được chữ nào ra hồn, nếu mấy ngày nữa phu tử lại tới tìm trẫm cáo trạng, coi chừng trẫm đánh sưng tay như lần trước!”
Bình An ôm nhi tử bị Hoàng đế dọa sợ tới mức ôm chặt đùi mình, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nó, nói: “Đừng sợ, phụ hoàng ngươi dọa ngươi thôi.”
Tĩnh Lâm vừa định ngẩng đầu, Hoàng đế lại uy nghiêm hừ một tiếng, dọa nó lại rúc đầu trốn vào lòng phụ thân, lúc này Tống Bình An cũng không nhịn được nữa liếc Hoàng đế một cái, trong mắt không dám có chỉ trích, chỉ là âm thầm cầu y đừng có hù dọa đứa nhỏ nữa thôi.
Diệp Hoa thoáng nhướn mày, trực tiếp đi qua đem Tĩnh Lâm kéo ra khỏi lòng Bình An, bắt nó đứng thẳng trước mặt.
Vừa vặn cả nhà ba người đều ở, y cũng nên cùng Bình An bàn bạc về việc giáo dục đứa con trước mặt cha nó một vẻ, sau lưng lại một vẻ này.
Diệp Hoa bước tới ngồi bên Bình An, không dám cùng Hoàng đế ngồi ngang hàng, Bình An đương nhiên là vội vàng đứng lên, kết quả Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, dứt khoát kéo hắn lại ngồi chỗ cũ.
“Ngươi ngồi đi, trẫm hôm nay vừa vặn nói với ngươi chuyện của Tĩnh Bình.”
Tống Bình An còn chưa an vị, trừng mắt khó hiểu nhìn Hoàng đế: “Chuyện của Tĩnh Bình?”
Hoàng đế nhìn Tĩnh Lâm đang cúi đầu rầu rĩ, buồn bực nói: “Vì chuyện của nó, phu tử phụ trách dạy nó đọc sách biết chữ cũng không thiếu cáo trạng với trẫm. Ngươi cho rằng trẫm thật sự nghiêm khắc như vậy? Nó không biết gây ra bao nhiêu tai họa, lần trước đánh tay nó, cũng vì nó làm quá mức, trẫm không thể không trừng phạt cho phu tử xem mới đánh nó.”
Tống Bình An không khỏi nhìn sang Tĩnh Lâm nãy giờ vẫn cúi đầu không dám lên tiếng, sửng sốt một lát mới hướng Hoàng đế hỏi: “Hoàng thượng, Tĩnh Bình gây nên chuyện gì?” Ngay từ đầu hắn còn nghĩ là Tĩnh Lâm không chăm chỉ học bài nên Hoàng đế mới trách phạt nó, thực không ngờ chuyện này còn có nguyên nhân khác, vì thế lúc trước thấy tay đứa nhỏ sưng lên, dù rằng không giận hoàng thượng, nhưng vẫn có chút thầm oán y xuống tay quá nặng.
“Hừ, ngươi tự hỏi nó!”
Tống Bình An chỉ phải nhìn sang nhi tử, Tĩnh Lâm còn đang cúi đầu không dám ngẩng lên, hắn chỉ phải gọi một tiếng: “Bình Nhi.”
Tĩnh Lâm lúc này mới ngẩng đầu, vụng trộm liếc nhìn Hoàng đế, cuối cùng tầm mắt chuyển về đối diện với Tống Bình An, dẩu môi kéo dài thanh âm đáng thương nói: “Cha, Bình Nhi….”
“Nói cho rõ ràng.”
Hoàng đế lạnh lùng quát, sợ tới mức đứa nhỏ co rụt lại. Thấy vậy, Hoàng đế cũng không quan tâm, quay qua chỗ khác hừ nhẹ. Đứa nhỏ này ở trước mặt Tống Bình An cùng Tống gia hai lão thì ngoan ngoãn, nghe lời, vào trong cung, có ai lại không biết nó là tiểu bá vương ‘uy danh hiển hách’? Người nào thấy nó cũng đều hận không thể dài thêm bốn cái chân để chạy trốn cho nhanh, không chỉ có thái giám, cung nữ sợ nó, mà ngay cả các tần phi lẫn hoàng tử cũng sợ nó như mãnh thú.
Những chuyện này Hoàng đế luôn cho là không phải vấn đề gì to tát, một là trong nội tâm thiên vị yêu thương, hai là cảm thấy tuổi nó còn chưa lớn, chờ thêm vài năm sẽ chậm rãi sửa lại, nhưng thời gian qua liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện khiến y không thể không chú tâm.
“Hoàng thượng….” Hoàng đế đối đứa nhỏ tựa hồ quá mức nghiêm khắc, Tống Bình An thấy Tĩnh Lâm bị dọa đến đáng thương không khỏi muốn nói đỡ cho nó vài câu.
Thế nhưng lần này Hoàng đế không hề để ý đến hắn, chỉ vào Tĩnh Lâm lạnh giọng nói: “Ngươi một năm một mười nói rõ với phụ thân ngươi, phụ hoàng vì sao phải đánh ngươi.”
Tĩnh Lâm mím mím môi lạnh run nhìn phụ hoàng, lại nhìn nhìn Bình An, mới lên tiếng: “Bình Nhi vứt vỏ chuối trên đường phu tử qua, làm cho phu tử té ngã….”
“Như vậy, phu tử bẩm báo việc này với trẫm, trẫm trách phạt ngươi sau, ngươi lại như thế nào trả thù hắn!”
Hai tay giấu ở sau lưng, Tĩnh Lâm di di chân phải trên sàn nhà, ấp úng trả lời: “Nhân lúc phu tử nghỉ ngơi thì, dùng lửa đốt cháy râu của phu tử….”
“Ngươi biết phu tử về sau bị sao không?” Nói đến chuyện này, cơn giận của Hoàng đế lại bùng lên, vỗ mạnh một cái xuống tay vịn. “Chòm râu của phu tử dài hơn nửa thước, ngươi phóng lửa xong bỏ chạy, đợi phu tử bị lửa thiêu tỉnh, thì không chỉ có râu cháy rụi, cả khuôn mặt cơ hồ đều bị bỏng nặng!”
“Ai nha, thảo nào mấy hôm nay ta đang kỳ quái là sao không thấy lão già kia mà!” Tĩnh Lâm vừa nghe, hai mắt sáng ngời, buột miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, khi thấy sắc mặt đóng băng của Hoàng đế và thần sắc không dám tin của Tống Bình An, mới hiểu được chính mình để lộ.
Tống Bình An ngơ ngác nhìn khuôn mặt ngây thơ của đứa con mới tròn sáu tuổi, một lúc lâu sau mới thốt ra được hai chữ: “Bình Nhi….”
“Đâu chỉ có thế, trong nội cung này, người chịu nó khi dễ không tới trăm cũng phải hơn mười.” Hoàng đế mặt không biểu tình tiếp tục vạch trần những trò tinh quái của nó. “Hai ngày trước, nó còn sai người lột sạch quần áo của Nhị hoàng tử Tĩnh Hi ném vào trong nước lạnh, Tĩnh Hi đến bây giờ vẫn còn đang bệnh chưa khỏi đâu.”
Thấy sắc mặt Bình An càng ngày càng khó coi, Tĩnh Lâm nhịn không được cãi lại: “Cha, là bọn họ không tốt! Phu tử bắt Bình Nhi chép một đống sách, Bình Nhi không muốn hắn còn đi cáo trạng với phụ hoàng! Tĩnh Hi còn đáng ghét hơn, ta không phải chỉ là muốn nó học chó sủa sao, ta bảo bọn thái giám học cẩu bò chúng đều nguyện ý, muốn nó kêu vài tiếng thì sao chứ, hừ, còn dám không để ý tới ta, ta đương nhiên muốn trừng phạt nó!”
Tống Bình An trương trương miệng hồi lâu, sững sờ không nói nổi một lời.
Nhìn sắc mặt Bình An dần dần trở nên tái nhợt, Hoàng đế không khỏi đau lòng, cũng có chút thầm trách chính mình lại đi vạch trần một mặt khác của Tĩnh Lâm trước mặt hắn. Vốn định âm thầm giải quyết, thế nhưng vừa rồi nhận ra tin tưởng tuyệt đối cùng yêu thương đối đứa nhỏ trong mắt Bình An, làm y không khỏi có phần nôn nóng.
Khi biết rõ những việc này, Hoàng đế cũng rất bất ngờ, đích xác, quốc sự quá nhiều khiến y không có thời gian quan tâm tới đứa nhỏ, ngoại trừ lúc Bình An tới thỉnh thoảng gọi Tĩnh Lâm đến ra, ngày thường trên cơ bản y không hề gặp Tĩnh Lâm, chỉ có lúc nhàn hạ thì tìm người hỏi một câu Tĩnh Lâm như thế nào, nghe được hồi báo lần nào cũng đều là Hoàng trưởng tử hết thảy an khang.
Trước đó, Hoàng đế đối Tĩnh Lâm vô cùng hài lòng, dù sao từ khi nó chưa đầy một tuổi đã được ôm ra ngoài cung, gần ba năm thời gian, cơ hồ đều là Tống gia dưỡng dục, cá tính rất là nhu nhuận ôn thuần, nhưng không ngờ trở lại nội cung sau, cũng không đến ba năm thời gian, tính cách của nó lại hoàn toàn biến đổi.
Hoàng đế trước hết tìm hiểu nguyên nhân, nhưng mà tất thảy đúng là do y thiên sủng tạo thành. Bởi vì từng có ác mộng thưở ấu thơ, cho nên đối với Tĩnh Lâm, Hoàng đế có nhiều phần cưng chiều, thả lỏng, trong nội cung từ trên xuống dưới người người đều biết rõ y sủng ái Hoàng trưởng tử, nên cũng đem nó kính sợ đến vô pháp vô thiên. Mà cuộc sống trong hoàng cung vĩnh viễn đều là dối trá quỷ quyệt như vậy, đứa nhỏ khờ dại rất dễ bị người ngoài lợi dụng dụ dỗ, cá tính theo đó cũng trở nên lệch lạc.
Quá mức nghiêm khắc sẽ làm nội tâm đứa nhỏ sinh ra rất nhiều mặt trái, thí dụ như y, mà quá mức sủng ái lại sẽ làm tính cách đứa nhỏ biến đổi lệch lạc, thí dụ như Tĩnh Lâm. Giờ này khắc này, Hoàng đế mới đau đầu hiểu, giáo dưỡng đứa nhỏ quả thật chẳng phải chuyện dễ dàng, nhất là trong hoàn cảnh như hoàng cung, vĩnh viễn cũng không thể nào nuôi dạy ra một người thành thật chất phác như Tống Bình An.
Tống Bình An một mực không lên tiếng, bất luận Tĩnh Lâm gọi hắn ra sao đều không có tác dụng, dần dần, mới hiểu được phụ thân từ trước đến nay luôn yêu thương nó lần này thật sự tức giận, Tĩnh Lâm đến giờ mới sợ hãi muốn khóc, đỏ mắt ra sức kéo tay hắn, có điều Tống Bình An vẫn chỉ kinh ngạc nhìn nó, không hề mở miệng.
“Phụ thân, phụ thân, đừng bỏ mặc Bình Nhi, Binh Nhi biết rõ sai rồi, Bình Nhi thật sự biết rõ sai rồi!”
Nhìn đứa con khóc gọi thê thảm, Hoàng đế cảm thấy nói cho Bình An, có lẽ, cũng không phải hoàn toàn là không tốt. Tĩnh Lâm coi trọng Bình An như thế, có thể lợi dụng điểm này để từ từ uốn nắn cá tính lệch lạc của nó.
Tống Bình An vẫn không có phản ứng gì, Tĩnh Lâm khóc càng to, Hoàng đế liền gọi người dẫn nó đi, đứa nhỏ không chịu rời đi, lúc bị ôm ra khỏi điện, tiếng kêu gào còn vang vọng thật xa.
Phản ứng hiện tại của Tống Bình An giống hệt như lúc trước thấy hai tay Tĩnh Lâm bị trách đánh đến sưng đỏ, Hoàng đế cho là hắn tức giận, không, có lẽ hôm nay càng nghiêm trọng hơn một chút, bởi vì khi Hoàng đế thử gọi hắn, thì ngay cả, ‘Vâng, hoàng thượng’ hắn cũng không nói.
Diệp Hoa ngồi trên ghế suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay Bình An đang rũ xuống đặt trên đầu gối, thở dài một tiếng, nói: “Bình An, có biết tại sao lần đầu khi trẫm sai người đưa ngươi vào thâm cung, lại phải hạ lệnh bịt kín mắt ngươi không?”
Tống Bình An lặng im thật lâu, mới quay sang phía Hoàng đế, chậm rãi lắc đầu.
Diệp Hoa thoáng nở nụ cười: “Ngươi biết không, hoàng cung này rất bẩn, bẩn đến mức chỉ cần sống một thời gian ở đây, trái tim con người sẽ biến thành một màu đen, đen hơn mực. Trẫm không muốn ngươi nhìn thấy phần hắc ám đó, không muốn trái tim ấm áp của ngươi cũng trở nên lạnh như băng, không muốn ngươi thay đổi giống như những người ở trong nội cung này.” Cũng không muốn có một ngày, không thể không cầm kiếm đâm vào tim ngươi.
Nụ cười của Hoàng đến mang theo một chút cô đơn, Tống Bình An thất thần nhìn vào một chỗ vô định, sau đó yên lặng đem tay kia đặt lên tay y. “Hoàng thượng….” Ngẫu nhiên, Bình An sẽ đôi lúc thấy y lộ ra những biểu tình khác ngoài lãnh ngạnh, hắn không biết, chỉ có trước mặt hắn, Hoàng đế mới có thể bộc lộ phần yếu ớt trong đáy lòng mình, càng không biết, Hoàng đế không chỉ một lần lợi dụng nó cầu xin hắn thương yêu cùng an ủi.
Hoàng đế cầm ngược hai tay hắn, nói: “Hôm nay trẫm nói cho ngươi biết những chuyện này, là để ngươi không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều, trong nội cung rất phức tạp, Tĩnh Bình sống trong hoàn cảnh đó rất dễ dàng sinh ra một ít tật xấu. Trẫm nên cùng ngươi nói rõ chuyện của Tĩnh Bình, ngươi nói thật với trẫm, việc của Tĩnh Bình, ngươi nghĩ nên làm gì bây giờ?”
Bình An vẻ mặt do dự: “Tĩnh Bình nói như thế nào cũng là hoàng tử, Bình An sao có thể nhúng tay, hết thảy đều tùy Hoàng thượng.”
Hoàng đế hơi nhướng mày nhìn hắn, cười nói: “Nếu toàn bộ đều tùy trẫm, trẫm liền đơn giản mặc nó cứ tiếp tục như vậy, thế nào?”
Tống Bình An lập tức bối rối: “Hoàng thượng!” sau đó bắt gặp ý xấu trêu chọc trong mắt Hoàng đế, mới biết mình lại bị lừa.
“Nói tất cả đều tùy ý trẫm, còn khẩn trương như vậy làm gì?” Hoàng đế cười đủ rồi mới tiếp tục chính đề. “Nói đi, trong lòng ngươi rốt cục nghĩ như thế nào, nói cho trẫm.”
Bình An cúi đầu suy nghĩ kỹ một hồi, mới cẩn cẩn thận thận nói: “Hoàng thượng, nếu trong nội cung không tốt…Có thể để Tĩnh Bình ra cung được không?” Hơn nữa hai lão nhân trong nhà cũng rất muốn gặp đứa nhỏ, lần này tiến cung sau, Tĩnh Bình đều chưa hề xuất cung, thoắt cái đã ba năm, Tống gia hai lão không biết đã nhắc đi nhắc lại bên tai hắn bao nhiêu lần.
“Để cho Tĩnh Bình ra cung tôi luyện cũng có thể xem là một biện pháp tốt, đáng tiếc chính là, nó quý vi Hoàng trưởng tử, không thể ra cung quá lâu, cũng không thể thường xuyên ra cung.” Nếu hắn khư khư cố chấp, chỉ sợ đến lúc đó trong triều đình một số đại thần cổ hủ sẽ không để cho y được ngủ yên.
Sau khi nói xong, nghĩ nghĩ, Hoàng đế lại nói: “Trẫm cũng biết cha nương ngươi lâu như vậy không được gặp Tĩnh Bình nên rất nhớ nó, như vầy đi, chờ giải quyết xong việc giáo dưỡng Tĩnh Bình, trẫm sẽ cho nó ra cung đi gặp bọn họ.”
Vừa nghe lời này, Tống Bình An vừa vui mừng vừa ẩn ẩn cảm thấy bất an, dù sao những hành động vừa rồi của Tĩnh Bình đối với người thiện lương, thành thật như hắn quả thật tạo thành đả kích còn hơn cả sấm dậy trời quang, vấn đề này nhìn qua cũng biết không dễ giải quyết. Dù sao cũng đã từng chăm sóc đứa nhỏ, Bình An hiểu giáo dưỡng hài tử cũng không phải vê nặn tượng đất, muốn biến nó thành hình gì cũng được, bằng không thế gian này cần gì phải phân biệt người tốt người xấu?
Lúc này, Hoàng đế lại lên tiếng: “Đầu tiên phải tìm cho Tĩnh Bình một vị phu tử, với cá tính hư hỏng của nó, phu tử không chỉ cần có tài học, mà còn phải không chấp nhất bảo thủ, khôn khéo tinh quái, mới có thể trị được tiểu tử này…”
Nghe đến đó, hai mắt Tống Bình An lập tức sáng ngời, vui vẻ nói: “Vậy tìm Trịnh huynh a, ách, là Trịnh Dung Trinh – Trịnh đại nhân!”
Hoàng đế không ngờ hắn sẽ đề cử Trịnh Dung Trinh, nói thật ra, y vốn không hề có ý định để Trịnh Dung Trinh phụ trách dạy dỗ hoàng tử. Dù sao phụ trách giáo dục các hoàng tủ từ xưa đến nay đều tuyển chọn từ Hàn Lâm viện, mà Trịnh Dung Trinh thì lại không hề thông qua khoa cử, nửa đường vào triều làm quan, cho dù hiện tại nổi danh bên ngoài, thế nhân đều biết Hoàng đế trọng dụng hắn, cơ hồ chuyện gì cũng cùng hắn trao đổi, nhưng nếu chọn hắn là phu tử cho hoàng tử, mọi người nhất định sẽ cho rằng Thái tử tương lai chắc chắn là Tĩnh Bình, như vậy đối với Tĩnh Bình chỉ có hại mà không có lợi.
Nhưng giờ phút này, khó khăn lắm mới dỗ được Bình An vui vẻ trở lại, Hoàng đế thật sự không đành lòng phá vỡ một chút đắc ý của hắn, nên cũng không chỉ ra ngọn nguồn, mà chỉ nói sẽ suy nghĩ xem sao.
Hoàng đế không lập tức đồng ý, còn Bình An trước giờ tuy rằng ngốc nghếch, nhưng cũng hiểu việc chưa quyết định thì hoàn toàn có khả năng thay đổi, cho nên nghe vậy trong lòng cũng để vài phần lưu tâm. Về sau ngẫm lại, Trịnh Dung Trinh bây giờ ở trong triều thân kiêm mấy chức, đâu còn thời gian đến dạy học cho Hoàng trưởng tử, vì vậy cũng thầm cảm thấy có chút áy náy.
Quyển 3
Văn án:
Sau khi giải quyết xong việc dạy dỗ nhi tử.
Hoàng đế quyết định tổ chức Thu thú lần đầu tiên từ khi khai quốc tới nay.
Thu thú, sở dĩ đi săn vào cuối thu, là vì lúc này động vật sẽ ăn no để tích mỡ cho mùa đông, cho nên con mồi săn được tất nhiên cũng sẽ mỹ vị vô cùng.
Bất quá, mỹ vị không chỉ là đám mồi kia, mà còn cả Tống Bình An bị Hoàng đế ôm lên ngựa phi vào trong rừng, sau đó mới từ từ nhấm nháp sạch sẽ.
Có điều, Thu thú náo nhiệt cuối cùng lại không thể thuận lợi kết thúc.
Tia sáng quỷ dị xẹt qua.
Ám khí đả thương Hoàng đế, mang theo vô số khả nghi.
Lẽ nào, hoàng cung này thật sự chỉ có hao tận tâm tư tính kế thôi ư?
(Thu thú: lễ đi săn vào cuối thu thời phong kiến)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.