Mộ Dung gia tộc, Hoàng đế tạm thời không xử trí, y cùng với Trịnh Dung Trinh trải qua một đêm thương thảo, cuối cùng cho rằng tốt nhất nên trực tiếp đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu đàm phán. Cùng với ngồi đây vùi đầu khổ nghĩ lãng phí thời gian, không bằng trực tiếp nói thẳng, lấy công làm thủ.
Ngoài mặt bố cục hết thảy, Diệp Hoa cũng không bỏ việc âm thầm phái người dò xét tin tức về Bình An, nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu sao có thể đem Bình An giấu ở nơi y có thể dễ dàng tìm thấy?
Cho nên Diệp Hoa không chỉ một lần thất vọng rồi.
Ngày đó đến cung Từ Ninh, Diệp Hoa không dẫn theo nhiều người, chỉ có vài thái giám cùng tám liễn sĩ nâng long liễn, lại thêm một Trịnh Dung Trinh.
Diệp Hoa biết, y không phải đi áp chế thanh tra, mà là đàm phán, đàm phán không cần mang thân quân, nhưng để đề phòng vạn nhất, Diệp Hoa vẫn chuẩn bị chút ít, những người đi theo, người người đều thân thủ bất phàm, đương nhiên, ngoại trừ Trịnh Dung Trinh.
Hoàng đế còn chưa tới cung Từ Ninh, sớm đã có người tiến đến thông báo, một tiếng một tiếng ‘Hoàng thượng giá lâm’ biểu thị công khai đế vương tôn nghi bất phàm thân giá.
Hoàng đế hạ kiệu trước một gian tiểu viện trong Từ Ninh cung, lệnh những người khác chờ ở ngoài, một mình đi vào. Lần đầu tiên bước vào hậu cung, Trịnh Dung Trinh mắt nhìn theo bóng y rời đi. Đứng thẳng tại chỗ, thật lâu không động.
Hoàng đế vào phòng ngồi xuống chỗ của mình, cùng Thái Hoàng Thái Hậu nhàn thoại việc nhà. Thái Hoàng Thái Hậu vẻ mặt từ ái, sai cung nữ dâng trà cùng một ít điểm tâm, sau đó nói: “Các ngươi đều đi ra ngoài đi, để ai gia cùng Hoàng thượng hảo hảo tâm sự, lâu nay Hoàng thượng vẫn luôn bề bộn, không biết bao lâu rồi mới hướng ai gia thỉnh an?”
Chúng cung nữ hiểu ý yểm cười, lần lượt lui ra ngoài.
Hạ nhân rời đi, Thái Hoàng Thái Hậu cầm chén trà nhấp một ngụm, cười nói: “Hoàng thượng gần đây vẫn khỏe chứ?”
“Phiền Hoàng tổ mẫu quan tâm, trẫm ăn ngon ngủ ngon.” Hoàng đế hiếm khi cầm một miếng điểm tâm ngọt ăn, “Hoàng tổ mẫu thân thể như thế nào?”
Thái Hoàng Thái Hậu cười mị mắt: “Hoàng thượng có lòng, ai gia sống thêm hơn mười, hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Hoàng thượng cười đến so với nàng còn tươi: “Nếu Hoàng tổ mẫu cảm thấy ở trong cung lâu nhàm chán, trẫm liền xây cho ngài tòa Dưỡng Tâm điện ở gần kinh thành để ngài dọn qua nghỉ dưỡng.”
“Ai gia thật sự là làm cho Hoàng thượng phải lo lắng.”
Tổ tôn hai người ngươi tới ta đi, vui vẻ hòa thuận, không rõ nguyên do còn tưởng quan hệ của bọn họ không tệ, giương cung bạt kiếm bên trong có lẽ chỉ có hai người bọn họ mới có thể biết được.
Hoàng đế ăn xong một miếng ngọt cao, vỗ vỗ mảnh vụn dính ở tay, mới nói: “Nếu Hoàng tổ mẫu cảm thấy chủ ý này không sai. Trẫm sẽ lệnh người đi làm, đến lúc đó, Hoàng tổ mẫu cũng có thể mời một, hai người bạn cũ cùng đi, tỷ như, Mộ Dung gia chủ.”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu hơi liễm, thở dài một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy: “Hoàng thượng chắc hẳn cũng tra ra không ít chuyện đi.”
“Không nhiều không ít, lại quả thực ngoài ý muốn, ngài cùng Mộ Dung gia chủ cư nhiên từng có hôn ước.”
Thái Hoàng Thái Hậu đặt chén trà xuống, lấy khăn lụa lau lau khóe miệng: “Nhắc tới việc này, vẫn cảm thấy xa xôi như không thực. Năm đó cùng Mộ Dung gia chủ đính ước là tiền bối hai nhà định ra, chờ đến khi lớn lên, mắt thấy hôn sự sẽ hoàn thành, đáng tiếc…”
“Đáng tiếc Mộ Dung gia chủ vì nữ tử khác không tiếc vi phạm hứa hẹn giữa hai nhà, dứt khoát hủy hôn.”
“Đúng vậy.” Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, “Không quan tâm đến thể diện hai gia tộc, không quan tâm đến danh dự của ai gia, cứ như vậy cùng nữ tử khác tư định chung thân, thề không phải nàng không cưới, năm đó ai gia đối Mộ Dung gia chủ chỉ có bốn chữ, hận thấu xương.”
Hoàng đế trầm ngâm nói: “Đó cũng là lý do vì sao Mộ Dung gia chủ nợ ngài một lần.”
Thái Hoàng Thái Hậu không biết nhớ lại cái gì, vẻ mặt nhu hòa rất nhiều, nàng nói: “Về sau ai gia tức giận bỏ nhà trốn đi, chính gặp chiến sự nổi lên, trong hỗn loạn lại gặp được y…Lúc đó, ai gia chẳng những không hận Mộ Dung gia chủ, còn cảm kích hắn. Bằng không sao có thể cùng y gặp gỡ tương tri….”
Người ấy chính Thái tổ Thuận An đế, y cùng Thái Hoàng Thái Hậu phu thê tình thâm đã trở thành giai thoại lưu truyền dân gian, chỉ tiếc Thái tổ qua đời quá sớm, sớm đến mức không ai ngờ được.
Không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên trầm lặng, thật lâu sau, Thái Hoàng Thái Hậu mới trầm giọng nói: “Hoàng thượng, ai gia cam đoan Mộ Dung gia tuyệt đối sẽ không bao giờ sinh lòng phản loạn, năm đó ai gia hộ tống Thái tổ chinh chiến nam bắc, bọn họ cũng không từng nể mặt ai gia nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, là ai gia đem Mộ Dung gia vốn không hỏi thế sự cuốn vào tranh đấu hoàng gia, ai gia có thẹn. Tổ tông ai gia bao đời cùng Mộ Dung gia giao hảo, nếu Mộ Dung nhất tộc xảy ra việc gì, ai gia thực có lỗi với liệt tổ liệt tông.”
Diệp Hoa thẳng tắp nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Vậy Bình An?”
Thái Hoàng Thái Hậu lẳng lặng nhìn đôi con ngươi tĩnh mịch của y, chốc lát sau, lấy ra một khối ngọc bội, đưa đến trước mặt Diệp Hoa. Khối ngọc này, chính là dương chi bạch ngọc cực kỳ quý báu, trên mặt khắc tỳ hưu ngăn tai tránh họa, là năm đó Diệp Hoa tự tay tặng cho Bình An, hy vọng hắn từ nay về sau tránh được tai họa, bình bình an an.
Con ngươi Diệp Hoa co rụt lại, không tiếp, ngẩng đầu lạnh giọng nói: “Ngài có ý gì?”
Thái Hoàng Thái Hậu thấy y không tiếp, liền đặt ngọc bội xuống bàn, thản nhiên nói: “Ngươi buông tha Mộ Dung gia, ai gia bỏ qua cho Tống Bình An một mạng.”
Hai tay Diệp Hoa nắm thành quyền: “Cho Tống Bình An một mạng?” Tha cho một mạng, cũng không thả người!
Thái Hoàng Thái Hậu nhìn ánh mắt y ngày càng lãnh khốc, lạnh nhạt nói: “Hoàng thượng, Tống Bình An hiện đang ở trong tay ai gia, ngươi có thể không buông tha Mộ Dung gia, nhưng nếu ai gia muốn giết một ai, chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình. Đúng rồi, thi thể đám ám vệ bảo vệ Bình An, ngươi tìm được rồi đi?”
“Hoàng tổ mẫu!” Sắc mặt Diệp Hoa lạnh như băng, một chữ một chữ nặng nề gọi.
Thái Hoàng Thái Hậu chỉ chậm rãi, từng ngụm từng ngụm uống trà.
Diệp Hoa hít sâu một hơi, mới đè nén được lửa giận tận trời trong lòng, oán hận nói: “Ngài rốt cục muốn như thế nào mới chịu thả Bình An?”
“Rốt cục muốn như thế nào?” Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nhướn mày, cười nói: “Xem tâm tình của ai gia a, có lẽ qua một, hai ngày, có lẽ phải một, hai năm, hoặc cũng có lẽ là cứ thế để hắn cùng ai gia chết già.”
“Trẫm đã biết.” Diệp Hoa cười lạnh gật đầu, lại một lần nữa lặp lại. “Trẫm đã biết.”
Dứt lời, đứng dậy rời đi, Thái Hoàng Thái Hậu lại gọi y lại. “Ngọc bội ngươi không lấy?”
Diệp Hoa nghiêng người nói: “Trả cho Bình An, nói với hắn, trẫm nhất định sẽ đưa hắn về, nhất định.”
Hoàng đế phất tay áo rời đi, Thái Hoàng Thái Hậu không còn tâm tư uống trà, đặt chén trà xuống, ngồi lặng hơn nửa ngày, thở dài một tiếng, lấy lê hoa kết, bỏ vào chậu than thiêu hủy. Lúc ấy niên thiếu hồn nhiên, mang theo vô hạn mộng mơ, tặng cho Mộ Dung gia chủ - trượng phu tương lai một dây Lê hoa kết, không ngờ đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn lưu lại lê hoa kết nho nhỏ này.
Hắn đối nàng tự thủy tới chung không hề có tư tình, chỉ có xin lỗi, mới đồng ý giúp nàng.
Trong phòng chẳng biết từ lúc nào nhiều hơn một đạo thân ảnh, Thái Hoàng Thái Hậu giương mắt nhìn, trầm mặc một lát sau, thản nhiên nói: “Đợi Hoàng thượng thả Mộ Dung gia, ngươi cũng trở về đi thôi, nhiều năm như vậy, vất vả ngươi.”
Người nọ phác thông quỳ xuống, dập đầu không nói, thân hình run rẩy.
Thái Hoàng Thái Hậu nói: “Sao vậy, ngươi không muốn trở lại Mộ Dung gia? Ngươi chung quy là người họ Mộ Dung a.”
Người nọ ngẩng đầu, đúng là Tần Nghi, chỉ thấy hắn thần sắc thê lương, mặc nhiên im lặng, Thái Hoàng Thái Hậu lại thán: “Ngươi luyến tiếc Diệp Hoa đúng không.”
Thân thể Tần Nghi càng run thêm.
Thái Hoàng Thái Hậu lắc đầu: “Ngươi trở về đi, trở về đi, đứa bé kia đã không dung được ngươi nữa rồi, trở về đi.” Nàng không nên lại bởi vì chuyện năm xưa, trói buộc người của Mộ Dung gia không được an sinh.
Tiếp qua một hồi, trong phòng, chỉ còn lại một mình Thái Hoàng Thái Hậu, còn có một giọt lệ lẳng lặng thấm trên đất.
Ngày đó, tra ra được tội danh của Mộ Dung nhất tộc là bị người vu hãm, ngay hôm ấy liền có thể ra tù, lại bởi vì Mộ Dung gia chủ bao che khâm phạm của triều đình là thật, nhưng niệm hắn không biết, Hoàng đế nương tình, tha cho hắn khỏi tội chết, có điều người Mộ Dung gia đều bị biếm làm thứ dân, từ nay về sau không được bước vào kinh thành nửa bước.
Có Thái Hoàng Thái Hậu tự tay an bài, Dương chiêu dung nguyên đối việc đệ đệ vào cung làm thị vệ tin tưởng tràn đầy, nhưng mà một năm trôi qua, ngoại trừ lúc đầu Hoàng thượng gọi tới Càn Thanh cung hỏi qua vài câu sau, liền không có bất cứ tiến triển gì khác, Hoàng đế vẫn là mỗi ngày nên làm gì thì làm cái đó, Dương Tử Nguyên cũng vẫn là mỗi ngày an phận cẩn trọng làm việc.
Dương chiêu dung không khỏi có chút nóng vội, trái lo phải nghĩ sau, dùng số ít ngân lượng, châu ngọc trang sức tích góp từng tí một từ khi vào cung mua chuộc một vài thái giám, cung nữ hầu hạ trong Càn Thanh cung, nhất là những người đã hầu hạ lâu năm. Xem như trời không phụ lòng người, thật đúng là giúp nàng hỏi ra chuyện về thị vệ bị Thái hậu ban chết mười hai năm trước.
Năm đó có thể nói là sự phát đột nhiên, tất cả mọi người đều trở tay không kịp, Hoàng đế còn trẻ bị quyền thần áp chế, đáy lòng vô cùng bất cam cùng oán phẫn, làm người xử sự phóng đãng không chút kiềm chế, từ khi nếm thử tình thú, cung nữ hầu hạ bên cạnh chỉ cần tư sắc không tồi đều được triệu hạnh, hiện tại tần phi trong hậu cung, có non nửa đều là cung nữ đã từng phụng dưỡng Hoàng đế.
Hoàng Thái Hậu lúc ấy cũng không khuyên can, thậm chí còn như là cổ vũ mà thỉnh thoảng tuyển chọn tú nữ xinh đẹp thông tuệ, tiến cung hầu hạ vị đế vương trẻ tuổi lại không có thực quyền.
Không biết là nghe ai khuyến khích, hay là nghĩ nếm thử điểm mới lạ, tóm lại là Hoàng đế trước giờ chỉ sủng hạnh nữ tử đêm đó lại đột nhiên cho gọi một thị vệ vào Càn Thanh cung. Những người hầu hạ Hoàng đế đều cảm thấy bất ngờ, hai mặt nhìn nhau ngầm hiểu, làm hết phận sự lui ra ngoài, lẳng lặng chờ Hoàng đế tận hứng.
Người được Hoàng Thái Hậu phái tới ‘chăm sóc’ Hoàng đế khi đó, lặng lẽ rời đi giữa chúng cung nhân. Đương vị nữ nhân thống lĩnh hậu cung biết được việc này, tức thì biến sắc, thất thủ làm rơi cháo nóng cung nhân mới dâng lên, bị phỏng đến mặt mày xanh trắng.
“Việc dơ bẩn như thế, việc dơ bẩn như thế!” Nữ tử quyền quý đó lập đi lập lại cũng chỉ một câu ấy.
Muốn lập tức gọi người đi ngăn cản, lại bị tâm phúc vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ: “Hoàng Thái Hậu, vốn cũng chỉ là vài người biết, ngài gọi một đám người lớn tiếng chạy tới, chẳng phải làm cho tất cả mọi người đều biết sao?”
“Vậy phải làm như thế nào mới được?”
Cung nhân nọ cúi đầu, thanh âm trầm thấp: “Trước đè nặng, gọi vài người tay chân nhanh nhẹn canh giữ bên ngoài, đợi thị vệ kia vừa đi ra liền….thần không biết quỷ không hay, cho dù Hoàng thượng có biết, cũng không có mặt mũi đi chất vấn.”
Hoàng Thái Hậu không còn khẩu vị ăn khuya, cả một đêm trằn trọc không ngủ.
Đích xác, hào môn quý tộc nuôi cái tiểu quan, nam sủng cũng không hiếm gặp, tộc nhân của nàng cũng có vài người ưa thích chuyện này, nhưng mà nàng trước giờ đều cảm thấy nam nhân cùng nam nhân là chuyện cực kỳ dơ bẩn, Hoàng đế là con của nàng, y sủng hạnh nữ nhân là thiên kinh địa nghĩa, với nam nhân lại là tội không thể tha thứ.
Có điều, Hoàng đế không sai, có sai, cũng chỉ có thể là lỗi của người khác, là người khác câu dẫn Hoàng đế, khiến y nhầm đường lạc lối, càng nghĩ, Hoàng Thái Hậu càng tức giận, ngực như bị tảng đá đè nặng, hít thở không thông.
Sáng sớm ngày thứ hai, thị vệ kia vừa bước ra khỏi đại môn Càn Thanh cung, đã bị người chụp bao tải trói gô kéo vào chỗ tối, không đợi biện giải liền dùng dây thừng giết chết.
Chờ khi Hoàng đế biết được, đã là quá muộn không thể làm gì được nữa, ngay cả thi thể của hắn cũng chẳng biết đi đâu, Thái Hoàng Thái Hậu đã đem chuyện này hoàn toàn áp xuống.
Thiếu niên Hoàng đế làm ầm ĩ một hồi, thậm chí lòng ôm bất mãn đối Hoàng Thái Hậu, nhưng cuối cùng, cũng không giải quyết được gì.
Hoàng đế oán giận Hoàng Thái Hậu, bản thân nàng cũng rõ, cho nên vì giải oán hận trong lòng con trai, nàng từng hướng Thái Hoàng Thái Hậu xin chỉ bảo, lão nhân gia thở dài một tiếng sau, nói: “Y cũng khổ, hoàng cung hoa lệ này như một tòa lao lung, dù sao cũng là tử tôn của Thiệu gia, chúng ta không thương xót y thì ai xót, có đôi khi, cứ tùy theo y chút đi.”
Nghe xong Thái Hoàng Thái Hậu chỉ dạy, khúc mắc dần dần mở, Hoàng Thái Hậu từ đấy về sau phái người tìm trong dân gian không ít nam hài nhân phẩm, tư sắc đều là thượng đẳng, mang vào cung, tặng cho Hoàng đế, Hoàng đế nhất nhất thu, cười với mẫu hậu, nói: “Làm cho ngài phải lo lắng.”
Nhưng những nam sủng ấy, Hoàng đế chẳng hề chạm qua, Hoàng Thái Hậu cho là y không thích, lại tìm tiếp vài người, nhưng có vẻ như Hoàng đế đã chơi chán, cuối cùng dứt khoát không nghe không nhìn, chỉ sủng hạnh tần phi trong hậu cung.
Khúc mắc đã giải, lại đoán rằng Hoàng đế nắm giữ đại quyền sau biết nên tu thân dưỡng tính, không thích những chuyện lệch lạc này nữa, Hoàng Thái Hậu cũng âm thầm may mắn.
Việc này đến đây xem như kết thúc, nhưng Dương chiêu dung sau khi nghe xong, vẫn thấy có điểm gì đó không hợp, chưa từ bỏ ý định lại sai người đi tìm hiểu, quả nhiên, làm cho nàng tìm ra một việc mà ngay cả Hoàng Thái Hậu đến nay cũng không biết, đó chính là, đêm hôm ấy thị vệ kia căn bản chưa từng thừa ân hoàng sủng.
Biết được việc đó, Dương chiêu dung thầm nghĩ trong lòng, không ngờ ngay cả Hoàng Thái Hậu cũng suy đoán sai rồi, có lẽ năm ấy Hoàng đế hoàn toàn chưa từng yêu thích nam sắc, làm sao nói đến si luyến thị vệ kia, nếu là không thích, vậy thì đệ đệ Dương Tử Nguyên mỗi ngày ở tại Càn Thanh cung, đối Hoàng đế mà nói, bất quá là nhiều thêm một cây cột biết động thôi.
Hy vọng của Dương chiêu dung nháy mắt hóa thành tro tàn, vốn định lại tra xem Hoàng đế cùng thị vệ năm xưa ở trong cung Càn Thanh rốt cục đã làm cái gì, nói những gì, nhưng việc ấy, thị vệ đã chết, người biết được chỉ còn mỗi mình Hoàng đế, đi hỏi ai đây? Chỉ sợ Hoàng Thái Hậu cũng không dám tự tiện mở miệng.
Ở trong phòng vòng vo vài lần sau, Dương chiêu dung liền đi ra ngoài, định nói cho Thái Hoàng Thái Hậu biết việc này, thuận tiện hỏi nàng, bước tiếp theo nên làm như thế nào.
Nàng không biết rằng, chân trước mới bước ra cửa chính, chân sau đã có người đem hành tung của nàng nói cho một người, người đứng ở nơi cao nhất – đương kim thiên tử - Thiệu Diệp Hoa.
Ngay cả Hoàng Thái Hậu cũng phải đau đầu trước sự nắm giữ Càn Thanh cung kín kẽ không một sơ hở của Hoàng đế, Dương chiêu dung lại có thể điều tra được rõ ràng sự thật năm ấy, tất là có người bày mưu đặt kế tiết lộ cho nàng.
Mấy năm qua, Dương chiêu dung là người duy nhất thân cận Thái Hoàng Thái Hậu, trong việc Tống Bình An bị bắt, cho dù không có trợ giúp, nhưng tuân theo ý của Thái Hoàng Thái Hậu đưa đệ đệ tiến cung làm thị vệ, trở thành quân cờ cảnh báo Hoàng đế, nàng cũng đã không ít thì nhiều dính vào chuyện này. Tâm kế của Thái Hoàng Thái Hậu quá sâu, bố cục quá mức chu đáo chặt chẽ, Hoàng đế trước mắt chỉ có thể trông mong có được kẽ hở đột phá từ nàng.
Đương nhiên, quân cờ không thể chỉ bày một cái, trên bàn cờ mà mỗi bước đi đều gian nan khó lường, tất nhiên là bên nào có càng nhiều quân, tỉ lệ thắng càng lớn. Về phương diện khác, Hoàng đế cũng cố gắng chèn ép thế lực cả ngoài sáng lẫn trong tối của Thái Hoàng Thái Hậu, ý đồ công kích toàn diện, bức nàng không thể không giao người!
Trịnh Dung Trinh là người duy nhất có thể cùng y thương lượng chuyện này, hắn cũng không làm Hoàng đế thất vọng, với sự khôn ngoan sắc bén của mình, trong việc tranh đoạt thế lực của Thái Hoàng Thái Hậu, Trịnh Dung Trinh đề xuất không ít diệu kế mà đến Hoàng đế cũng không thể đoán được.
Trải qua hơn một năm cố gắng, Hoàng đế tổn thất không ít, nhưng Thái Hoàng Thái Hậu cũng không khá hơn chút nào, thậm chí còn có phần tệ hơn. Nhưng Diệp Hoa cũng không vì thế mà vui sướng, ngược lại bởi vì cố gắng đến mấy cũng không thể tìm được tung tích Bình An mà thường xuyên trắng đêm không ngủ.
Vì để Dương chiêu dung tìm hiểu được chuyện thị vệ năm đó, Hoàng đế khó tránh khỏi bắt đầu nhớ lại một đêm kia. Từ nhỏ, y đối Tống Bình An đã có một loại cảm giác khó nói thành lời, về sau ở trên người nữ nhân, y chiếm được đáp án, lại không tìm được thỏa mãn, y cho rằng chỉ có nam nhân mới có thể, vừa vặn khi đó, thị vệ có gương mặt giống hệt Tống Bình An kia xuất hiện.
Lệnh hắn tiến vào hầu hạ là nhất thời nổi hứng, nhưng đợi khi hắn không thể không cởi sạch y phục đứng trước mặt, y lại tự nhiên thấy chán nản vô vị, nửa điểm hứng thú cũng không có, cuối cùng lại bảo hắn mặc vào, còn mình cứ thế quay lưng lại nằm ngủ, chờ khi tỉnh lại, phát giác hắn vẫn còn đứng đấy, mới nhớ ra vẫn chưa cho hắn rời đi, chắc là hắn cũng không dám tự tiện lui ra, cho nên liền phất phất tay bảo hắn đi đi.
Vốn là một việc cực kỳ bình thường, nhưng khi tin tức thị vệ đó bị Hoàng Thái Hậu ban chết, thi thể không biết xử lý như thế nào rơi vào tai y thì không hiểu sao liền giận không thể át. Ngay lúc ấy y liền nghĩ, nếu ngày nào đó thực tiếp Bình An đến bên người, kết cục của hắn có hay không cũng sẽ như vậy, ý nghĩ này khiến y đổ một thân mồ hôi lạnh, ngực cũng tùy theo đau đớn.
Chỉ mới nghĩ đến Bình An sẽ chết, y đã phẫn nộ muốn giết người, nhưng mà khi đó, cho dù Bình An thật sự bị giết, y lại có thể làm được gì? Có lẽ, hắn cũng sẽ giống như thị vệ kia, chết một cách không minh bạch a.
Cho nên, khi chưa có được quyền lực cao nhất, khi chưa có năng lực chân chính bảo vệ hắn….
Bình An, xin ngươi tạm thời chịu ủy khuất một chút, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn, bất luận trước đây, hay sau này, ngươi chỉ cần bình yên, ngây ngốc sống trong thế giới của mình là được rồi, tất cả tàn khốc cùng hắc ám, cứ để một mình ta gánh vác.
Khi Dương chiêu dung đến thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, thì thấy một thái giám đang bị phạt quỳ gối, cúi đầu, không thấy rõ mặt mũi. Dương chiêu dung có chút ngạc nhiên, có lẽ là nhiều năm ăn chay niệm Phật, Thái Hoàng Thái Hậu đối cung nhân trước giờ khoan dung độ lượng, bất luận là sai lầm gì, nặng thì phạt nhẹ, nhẹ thì mắng mắng vài câu coi như xong, nàng phụng dưỡng lão nhân gian nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy nàng phạt người quỳ xuống, mà ước chừng thời gian cũng không ngắn.
Dương chiêu dung lòng còn tò mò, thỉnh an xong, nhiều lời hỏi Thái Hoàng Thái Hậu một câu, không biết thái giám này phạm phải tội gì, mà bắt phạt quỳ.
Thái Hoàng Thái Hậu tay gẩy hạt châu, ôn hòa cười liếc mắt nhìn thái giám quỳ trên mặt đất, nói: “Không có gì sai, ai gia chẳng qua chỉ là đang dạy hắn một ít quy củ trong nội cung thôi. Vào cung, cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cũng không thể tùy tiện như ở bên ngoài, tỉnh tỉnh mê mê, bằng không, chết như thế nào cũng không biết.”
Dương chiêu dung thản nhiên cười: “Thái Hoàng Thái Hậu thật sự là nhân từ, còn dạy cung nhân những chuyện này nha.”
Thái Hoàng Thái Hậu ý vị thâm trường nói: “Cũng không phải ai cũng sẽ dạy. Đúng rồi, giờ này ngươi lại đến chỗ ai gia, hay không có chuyện gì muốn nói?”
“Thái Hoàng Thái Hậu ngài thật đúng là liệu sự như thần.”
Sau đó, Dương chiêu dung nhất nhất bẩm báo cho Thái Hoàng Thái Hậu những gì nàng tìm hiểu được, cuối cùng, lại nói: “Thái Hoàng Thái Hậu, nếu Hoàng thượng không có tình cảm gì với thị vệ kia, thì đệ đệ của thiếp thân ở lại trong cung e là cũng không có tác dụng gì a.”
Thái Hoàng Thái Hậu rũ mắt, phật châu trong tay chậm rãi chuyển động, không khí như bị ngưng kết, hóa thành một màn sương mù dày đặc, lan khắp gian phòng.
Dương chiêu dung im lặng chờ đợi hồi lâu, nhịn không được, nhẹ nhàng gọi: “Thái Hoàng Thái Hậu….”
“Sao có thể sẽ vô dụng chứ?” Thái Hoàng Thái Hậu bỗng nhiên cười, mí mắt cũng chỉ là thoáng giật giật. Tác dụng rất lớn đâu, một Dương Tử Nguyên tướng mạo tương tự mỗi ngày đều đứng ở Càn Thanh cung, có thể khiến Hoàng đế sốt ruột lo lắng hơn bất cứ thứ gì a.
Người có tâm cơ thâm trầm luôn luôn tính toán sâu xa, một con cờ, chưa phát huy được tác dụng lớn nhất thì sao có thể phế đi.
“Có thể làm được cái gì?” Dương chiêu dung cẩn thận hỏi.
Thái Hoàng Thái Hậu không đáp, chỉ nói: “Chỉ cần Hoàng thượng không nói lời nào, thì ngươi cứ để đệ đệ tiếp tục làm việc của hắn đi.”
Cẩn cẩn thận thận dò xét sắc mặt lão nhân gia, thấy thật sự không thể nhìn ra được gì, lại không dám dò hỏi đến cùng, Dương chiêu dung chỉ phải nhẹ nhàng ứng thanh vâng.
“Thái Hoàng Thái Hậu, kế tiếp nên làm gì bây giờ?”
“Việc này tạm gác lại, chờ ai gia ngẫm nghĩ đã.”
Nghe vậy, Dương chiêu dung cũng không tiện ở lâu, hướng Thái Hoàng Thái Hậu cáo từ sau, xoay người rời đi, đi ra cửa phòng, đột nhiên lại vụng trộm nhìn về phía thái giám vẫn đang quỳ kia, lần này, chỉ thấy một nửa bên mặt của hắn, quay đầu đi, Dương chiêu dung lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cũng không biết vì sao, Dương chiêu dung lại giả bộ ra Từ Ninh cung, sau đó thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ theo một lối tắt nhỏ khác quay trở lại, bởi vì thường xuyên tới đây, đối nơi này đã quen thuộc đến từng gốc cây ngọn cỏ, cho nên không có người phát hiện ra nàng, cứ như vậy một đường vòng tới dưới cửa sổ bên hông, xuyên qua khung cửa sổ, nín hơi nhìn vào trong.
“Quỳ đã bao lâu?”
Thanh âm của Thái Hoàng Thái Hậu truyền đến, Dương chiêu dung nhìn không rõ lắm, cũng không biết là nàng nói với ai.
“Nói!”
“….Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, ước chừng hai canh giờ.”
Đáp lời là một giọng nam tính trầm thấp hơi chút khàn khàn, tuyệt đối không giống tiếng thái giám lanh lảnh, Dương chiêu dung kinh ngạc, nàng nhớ rõ sau khi mình đi ra, trong phòng chỉ còn có thái giám đang quỳ và Thái Hoàng Thái Hậu, như vậy người vừa nói chuyện là….
Đúng rồi, nàng nghĩ ra tại sao lại cảm thấy thái giám đang quỳ kia có gì đó khác thường rồi, bởi vì nàng thấy được cằm hắn có thanh ấn, thái giám bị tịnh thân sau cằm sẽ trơn bóng như là nữ nhân, chỉ có nam nhân kiện toàn mới có thanh ấn như vậy, đó là dấu vết do râu mọc lên không kịp cạo sạch sẽ.
Vì cái gì trong cung của Thái Hoàng Thái Hậu sẽ có nam nhân giả dạng thái giám, chính đang hồ nghi, giọng nói của Thái Hoàng Thái Hậu lại truyền đến.
“Được rồi, ngươi đứng lên đi.”
Nam tử đưa lưng về phía Dương chiêu dung có lẽ là quỳ quá lâu, chân tê dại, cho nên vẫn không thể đứng lên.
“Hừ, đứng không được thì ngồi tại chỗ đi.” Ngữ khí của Thái Hoàng Thái Hậu có phần lạnh lùng, cũng không hiền hòa như ngày thường Dương chiêu dung vẫn nghe, “Vừa mới những gì Dương chiêu dung nói ngươi đều nghe được?”
“….Vâng.”
“Việc thị vệ mười hai năm trước bị ban chết, ngươi cũng biết?”
“Một chút….”
“Ngươi biết hắn vì sao phải chết không?”
“….Không.”
“Suy cho cùng, vẫn là vì ngươi.”
“….Ta?”
Thái Hoàng Thái Hậu tựa hồ thở dài một tiếng: “Thị vệ đó tướng mạo giống ngươi, Hoàng thượng nhất thời nổi hứng triệu hắn vào tẩm cung, tuy không có làm gì, lại khiến Hoàng Thái Hậu hiểu lầm, thị vệ đó mới phải chết một cách không minh bạch.”
“Đây là hoàng cung, ngươi hiểu không? Là nơi tập trung quyền lực cao nhất, mạng sống của mỗi người đều bị người khác nắm giữ, rút dây động rừng, trong mắt ngươi chỉ là một việc rất nhỏ, lại sẽ dẫn tới họa sát thân cho người khác. Hoàng thượng yêu ngươi thương ngươi, vì làm ngươi vui vẻ, có thể không quan tâm đến thể diện hoàng thất để Hoàng trưởng tử nhận ngươi làm cha. Đại môn cấm cung, ngươi bị tiền Binh bộ Thị lang Lạc Đông Hải đánh trọng thương, Hoàng thượng không để ý đại cục tùy tiện đối địch với phe phái Điền Trấn, ngươi có biết lúc ấy có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ một sơ suất nhỏ, Điền gia thế đông lực mạnh cực có khả năng cắn trả, bức vua thoái vị xưng đế?”
“Vì cùng ai gia đổi ngươi một mạng, y thậm chí có thể bỏ qua cái gai trong mắt, tha cho Mộ Dung nhất tộc, nếu Mộ Dung gia thực sự có phản tâm, ngươi có biết như vậy chẳng khác gì thả hổ về rừng? Nhưng tất cả đều chỉ vì ngươi, vì ngươi, Tống Bình An! Đích xác, là ai gia bắt ngươi bức Hoàng thượng không thể không làm như vậy, nhưng mà nếu không có ngươi, Hoàng thượng căn bản không cần làm như vậy!”
“Trong hoàng cung này có bao nhiêu nguy hiểm, thiên hạ này có bao nhiêu đáng sợ, ngươi biết không? Hoàng thượng ngồi trên vị trí cao quý nhất thiên hạ, phải đối mặt cũng là những việc nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất thiên hạ, y tuyệt đối không thể có nhược điểm, nhược điểm một khi bị nắm giữ, hậu quả sẽ không thể tưởng được, mà Tống Bình An, ngươi chính là nhược điểm của y.”
“Ai gia thực hận không thể giết ngươi, diệt trừ tai họa ngầm có thể ảnh hưởng đến giang sơn Thiệu thị là ngươi. Có điều, ai gia đã hứa với Hoàng thượng không động đến ngươi, thì nhất định sẽ không động đến ngươi. Nhưng một khi ngươi còn nằm trong tay ai gia, ai gia phải dạy cho ngươi ghi khắc bản phận của một nam sủng, cho ngươi hiểu can thiệp vào quyết định của Hoàng thượng, là một việc nguy hiểm cỡ nào!”
Thái Hoàng Thái Hậu càng nói càng lạnh, rõ ràng đã là hạ chí, lại như mùa đông khắc nghiệt khiến người ta lạnh đến mức răng va lập cập.
Dương chiêu dung nghe được đến cuối, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, không biết là như thế nào ra khỏi Từ Ninh cung, bị cơn gió bất chợt thổi qua, lại mạnh rùng mình một cái, nhìn về phía cung Từ Ninh, mới hiểu được, từ đầu tới cuối, bọn họ cũng chỉ là thế thân của người khác.
Tống Bình An..Tống Bình An---Người Hoàng thượng thật lòng yêu, là Tống Bình An.