Chiến tranh tất nhiên cần phải chiêu binh mãi mã, chuẩn bị lương thảo, mà chiêu binh mãi mã, chuẩn bị lương thảo đều cần có ngân lượng. Mặc dù tịch thu toàn bộ gia sản của bốn vị phụ chính đại thần đã làm đầy quốc khố, nhưng cũng không thể chi hết quốc khố cho chiến tranh, mà còn phải dùng để xây dựng đất nước, hay ngẫu nhiên xảy ra thiên tai nhân họa cũng cần một lượng lớn tiền tài. Quan viên trên dưới Hộ bộ phụng hoàng lệnh cẩn thận tính toán tất cả số ngân lượng bảo vật, sau đó nơm nớp lo sợ tâu trình lên Hoàng thượng, bất luận tiết kiệm như thế nào, dùng số tiền đó cung ứng cho chiến tranh cùng xây dựng đất nước là tuyệt đối không đủ.
Không đủ tiền thì phải làm sao? Đương nhiên là kêu gọi dân chúng quyên góp. Thương nhân phải quyên nhiều nhất, nhà nào có tiền cũng phải quyên kha khá, nhà nào không có tiền thì góp lực hoặc đồng thiết hay cái gì chế tạo được vũ khí đều tốt.
Đương nhiên, triều đình kêu gọi dân chúng quyên tiền mà chính mình lại không bỏ ra xu nào thì ảnh hưởng sẽ không tốt, sẽ bị dân chúng trách móc chửi rủa, cho nên quyên tiền trước nhất chính là đương triều thiên tử. Từ cung điện xa hoa mà tiền triều xây dựng trên mồ hôi nước mắt của dân chúng, thiên tử ra lệnh một tiếng, tất cả những vật phẩm xa xỉ trong cung đều bị đem đi bán, theo Hoàng đế dẫn đầu, các phi tử nương nương hậu cung cũng dâng ra nào là bảo châu, trâm cài, ngọc hoàn, lăng la tơ lụa…vv..
Một vị nương nương địa vị không thấp, dâng ra toàn bộ bảo vật mang theo từ gia nương lúc tiến cung, được thiên tử tán thưởng, lập tức giành thêm không ít thể diện; chúng phi tử thấy vậy, cắn răng đem tất cả vật quý yêu thích đều dâng ra, chỉ vì được đến một cái liếc mắt của Hoàng đế.
Xem đi, hoàng tộc đều đã khẳng khái như vậy, triều đình sao có thể rớt lại phía sau? Quyên tiền, quyên vật, quyên đồ gia bảo, cái gì cũng có, về phần có phải đồ thật hay không thì tất nhiên là không thể biết được rồi.
Triều đình đi bước này, dân chúng hiển nhiên không có gì để chê trách, có bao nhiêu đều dâng ra bấy nhiêu.
Tống Bình An cũng góp ra không ít, trong đó còn có nửa tháng lương bổng của hắn.
Trịnh Dung Trinh hỏi Tống Bình An: “Ngươi quyên đi tất thảy như vậy, chẳng lẽ cho rằng có số tiền đó, triều định nhất định có thể thắng trận này?”
Tống Bình An hỏi lại hắn: “Ngươi biết trận này nhất định đánh không thắng?”
Trịnh Dung Trinh cười một cái, nhìn trời nói: “Nếu đương kim hoàng thượng là kẻ thông minh, y chắc chắn sẽ hiểu, cái hoàng triều thiếu, không phải là ngân lượng, mà là nhân tài có thể cầm quân chống địch!”
Trịnh Dung Trinh không chỉ một lần nói với Tống Bình An, cuộc chiến tranh đoạt hoàng quyền của Hoàng đế cùng bốn vị đại thần đã làm tiêu hao một lượng lớn nhân tài của hoàng triều. Hoàng đế chiến thắng, nhưng lại là thắng thảm, bởi bốn vị đại thần quyền khuynh hướng dã xây dựng thế lực gần ba mươi năm, những người tài có thể chiêu mộ hầu hết đều bị bọn họ chiêu mộ, nên sau cùng mới dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay.
“Không phải còn có một bộ phận nhỏ cao nhân sao?”
Tống Bình An nói lời này khiến Trịnh Dung Trinh cất tiếng cười to, cười hắn quá mức lạc quan, cũng cười thế sự vô thường, phong vân đột biến vốn dĩ không người đoán được.
Hiện tại, Hoàng đế ước chừng đã hai tháng chưa từng tìm Tống Bình An, nhưng giờ này, Tống Bình An lại không thể thả lỏng một hơi.
Đại môn hoàng cung trong khoảng thời gian này thường xuyên ngày đêm rộng mở, bởi vì quan viên ra vào nối liền không dứt, tin tức mang đến một lần lại một lần khiến lòng người nặng trĩu. Tống Bình An không khỏi muốn biết, bộ dáng thiếu niên Hoàng đế chau mày nhìn chăm chăm vào địa hình đồ hiện giờ sẽ thành dáng vẻ gì.
Bốn vị phụ chính đại thần lần lượt bị xử tử, triều đình trên dưới tiến hành công cuộc thay máu với quy mô cực lớn trong vòng một năm, rất nhiều quan viên mới nhậm chức chưa có kinh nghiệm về lĩnh vực quân sự đã phải đối diện với vấn đề đặc biệt nghiêm trọng này, những tướng lĩnh họ đề cử mỗi lần khẩn cấp đến chiến trường, đều không quá mười ngày, thì sẽ hoặc là chết trận, hoặc là chiến bại, chưa từng có một tin tức tốt lành. Nghe nói, sắc mặt thiếu niên Hoàng đế ngày càng âm lãnh, bất kể là ai, chỉ hơi liếc mắt nhìn qua, đều có thể sợ tới mức hai chân như nhũn ra.
Đương tin tức Lạc Hà Quan thất thủ truyền đến kinh thành, cả nước xôn xao.
Đêm hôm đó, Tống Bình An đang nằm trên giường chung tại phòng nghỉ trong doanh trại hộ vệ, lăn qua lăn lại không ngủ được, nghe tiếng gáy liên tục của những hộ vệ khác bên cạnh, cuối cùng hắn bò xuống giường mặc quần áo đi ra ngoài. Sau khi đi vệ sinh xong, trên đường về, hắn bất ngờ nhìn thấy Tần công công chính như một u hồn, lẳng lặng đứng ở chỗ tối.
Nếu không phải Tống Bình An gan lớn, nhất định sẽ kinh sợ tới mức tè ra quần.
Tống Bình An thầm giật mình, bước chân lại không hề do dự tiến lên.
“Tần công công….” Tống Bình An ngừng một chút, mới nói: “Là Hoàng thượng sai ngài tới?”
Không ngờ Tần công công lại lắc đầu: “Không, là chúng ta tự tới tìm ngươi.”
“Tần công công có chuyện gì quan trọng?”
“Chúng ta muốn đưa ngươi…đi gặp Hoàng thượng một lần.”
“Ta?” Tống Bình An kinh ngạc trừng to mắt.
Tần công công nhìn thẳng hắn: “Trừ ngươi ra, chúng ta không nghĩ ra còn có ai có thể khuyên Hoàng thượng.”
“Hoàng thượng y xảy ra chuyện gì?”
“Hoàng thượng đã ba ngày ba đêm chưa chợp mắt….” Tần công công trầm thanh nói, sau đó lại nói: “Tống hộ vệ, nếu ngươi không muốn, chúng ta cũng không cưỡng cầu. Dù sao lần này là chúng ta tự mình đến tìm ngươi, Hoàng thượng có tức giận hay không, có trách phạt hay không, chúng ta cũng không dám cam đoan.”
“Ta có thể chứ?” Tống Bình An ấp úng hỏi.
Tần công công lắc đầu nói: “Chúng ta cũng chỉ đành thử một lần.”
Tống Bình An không khỏi trầm mặc, thế nhưng dáng vẻ yếu ớt của thiếu niên Hoàng đế khi ôm hắn, luôn quanh quẩn trong đầu hắn mấy ngày nay giờ phút này lại hiển hiện. Lòng của hắn nói cho hắn biết, không nên đi, ngươi đã quên thị vệ bị Thái hậu ban chết kia sao? Hoàng thượng, không phải người mà kẻ phàm phu tục tử như ngươi có thể thân cận, vướng vào càng sâu, kết cục sẽ càng thảm thương….
Có điều, thân thể hắn đã sớm phản bội lòng hắn, hắn đối Tần công công nói: “Ta đi!”
Lời vừa dứt, Tần công công lập tức lấy ra mảnh vải đen che mắt từ trong tay áo, Tống Bình An đối thứ này chưa từng có hảo cảm, vì thế nhanh mồm nhanh miệng nói: “Tần công công, vì cái gì nhất định phải bắt tiểu nhân bịt kín mắt?”
Tựa hồ không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, Tần công công thoáng chút sững lại, lắc đầu nói: “Đó là ý của Hoàng thượng, về phần vì sao, chúng ta cũng không biết.”
Hoàng thượng từng căn dặn Tần công công, khi dẫn hắn đến, phải bịt kín hai mắt của hắn a. Tần công công cẩn thận hỏi lý do vì sao, thiếu niên Hoàng đế không đáp lại, ánh mắt xa xăm nhìn ra bên ngoài cửa cung.
Tần công công dẫn người tới ngoài cửa một tòa điện, giật mảnh vải xuống, nhìn cung điện sáng đèn nói khẽ: “Hoàng thượng đang ở bên trong, ngươi vào đi thôi, mọi sự nhớ cẩn trọng, chúng ta ngay tại bên ngoài.”
Tống Bình An đi tới, nhẹ nhàng đẩy ra đại môn khép hờ, đầu tiên là trố mắt vì một đống tấu sớ tán loạn trên mặt đất, sau mới nhấc chân đi vào, cẩn thận nhìn đại điện phía trên.
Nơi này còn trang trọng, rộng rãi, xa hoa gấp bội so với hai cung điện hắn từng đến trước đó, liếc nhìn chung quanh, các nơi khác đều không có trụ cột, chỉ có bốn kim trụ đỡ mái điện, đặt tại bốn góc đài cao chính giữa, phía trên là kim long bình phong cao rộng tinh mỹ, trên bình phong là bức hoành phi bốn chữ, đài cao được chạm trổ kim quy, hạc, nhật quỹ, mặt trước đài còn bày bốn tòa lưu kim lư hương, toàn điện được lát bằng kim chuyên sáng loáng, quả thực làm Tống Bình An trợn mắt há mồm. (nhật quỹ: hình mặt trời, kim chuyên: gạch lát màu vàng.)
Sau này, Tống Bình An mới biết bốn chữ hắn xem không hiểu đó chính là “Chính Đại Quang Minh”, còn cái cung điện mà hắn nghẹn họng nhìn trân trối như nông dân lên kinh kia, chính là chính điện hoàng cung – Càn Thanh cung, là nơi Hoàng đế thường ngày xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương cùng tiếp kiến các vị đại thần, cũng là tẩm cung của Hoàng đế.
Tống Bình An cũng không nhìn được lâu, Hoàng đế vẻ mặt âm lãnh không ngừng phê duyệt tấu chương chỉ phun ra hai chữ “Cút đi!” lạnh băng đã khiến hắn hoàn toàn bừng tỉnh, không thể không lần nữa đối mặt tình hình thực tại.
Một tiếng “Cút đi” lạnh lẽo tới tận xương tủy, nếu là người khác nghe xong nhất định sợ tới mức vội vàng rời đi ngay lập tức. Tống Bình An mặc dù có lá gan không nhỏ, không có thực sự cút ra ngoài, nhưng cũng bị kinhh hãi đến nhũn chân, thiếu chút nữa muốn xoay người rời đi. Nhưng lúc đó, xa xa thoáng nhìn Hoàng đế sắc mặt tái nhợt ngồi trên đài cao, không hiểu vì sao lại bất giác dừng bước.
Người đứng dưới dám can đảm kháng chỉ! Hoàng đế nộ khí bừng bừng quơ lấy một quyển tấu chương bên cạnh hung hăng ném qua, đồng thời mắng to: “Ai cho cẩu vật này vào! Người tới, bắt hắn kéo ra ngoài phạt trượng cho trẫm____”
Đương nhìn thấy người phía dưới là ai thì thanh âm tức khắc đình chỉ, nhưng tấu chương ném ra đã không kịp thu hồi, trơ mắt nhìn nó đập vào người Tống Bình An, ba một tiếng, rơi xuống.
Tống Bình An bị ném trúng, ngơ ngác nhìn Hoàng đế, tựa hồ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, mà Hoàng đế Thiệu Diệp Hoa thì thẹn quá hóa giận đập bàn đứng dậy, chỉ hắn mắng to: “Ngươi thật khờ, cũng không biết trốn!”
Mắng xong, thấy người phía dưới còn không có phản ứng, đột nhiên như tiết hết hỏa khí trong lòng, ngồi phịch xuống ghế, chống tay phù trán, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Lúc này Tống Bình An mới chậm rãi quỳ trên mặt đất: “Hộ vệ doanh thủ vệ tam đẳng hộ vệ Tống Bình An khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Giọng hắn thập phần mạnh mẽ, thanh âm to rõ. Câu này lúc trước chưa bao giờ có thể nói hết, hôm nay rốt cục cũng nói xong. Hoàng đế vẫn như cũ phù trán, vô thanh vô tức, Tống Bình An quỳ trên mặt đất, không dám tự tiện đứng lên.
“Đứng lên.”
Thanh âm thanh lãnh khàn khàn cắt ngang bầu không khí yên tĩnh.
“Tạ ơn Hoàng thượng.”
Tống Bình An giờ mới đứng lên.
“Tần công công đưa ngươi tới?”
Tống Bình An cúi đầu lặng im, Hoàng đế cũng đã sớm biết được đáp án, ngoại trừ Tần công công, không ai có bản lĩnh cùng động cơ làm việc này.
“Bảo ngươi đến lại có ích gì đâu?” Hoàng đế lầu bầu lẩm bẩm, nói xong, cười tự giễu.
“Tần công công gọi tiểu nhân tới khuyên hoàng thượng một chút.”
“A? Vậy ngươi làm thế nào khuyên trẫm?” Hoàng đế thay đổi tư thế, nheo mắt chờ đợi.
Im lặng hồi lâu, Tống Bình An thành thật lắc đầu: “Tiểu nhân không biết.”
Nghe hắn nói vậy, Hoàng đế thực không biết là nên khóc hay nên cười, lẳng lặng nhìn người dưới đài một lát, đột nhiên nói: “Bình An, bảo Tần công công đưa ngươi quay về đi.”
Tống Bình An kinh ngạc ngẩng đầu, Hoàng đế trầm thấp nói: “Trẫm không muốn để ngươi nhìn thấy bộ dáng này của trẫm, ít nhất cũng không phải bây giờ.”
Thiếu niên Hoàng đế vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Tống Bình An lại phảng phất như nhìn thấy vẻ tịch liêu thoáng qua trên mặt y, hắn phác thông một tiếng quỳ xuống, đôi mắt nhìn thẳng đế vương cao cao tại thượng: “Hoàng thượng, xin để tiểu nhân hỗ trợ a!”
“Ngươi có thể làm cái gì?”
“Xin để tiểu nhân ra chiến trường, tiểu nhân Tống Bình An nguyện vì bảo vệ quốc gia mà da ngựa bọc thây, thề cùng Tây Địch ngoại xâm quyết chiến đến hơi thở cuối cùng!”
Hoàng đế cầm lấy một tờ tấu chương, mở ra, vừa nhìn vừa nói: “Vốn có hai mươi vạn đại quân đóng ở Đồng quan, về sau Đồng Quan thất thủ, hai mươi vạn đại quân còn lại chưa đến mười ba vạn tử thủ Lạc Hà Quan. Trẫm ban lệnh khẩn liên tiếp tới các nơi điều thêm mười lăm vạn binh lực tiếp trợ Lạc Hà Quan, kế đó, tướng lĩnh tiền nhiệm cũng dẫn thêm ba mươi lăm vạn quân gia nhập chiến trường, binh lực trước sau cộng lại, đã hơn năm mươi vạn. Thế nhưng sau khi Lạc Hà Quan thất thủ, ngươi có biết còn lại bao nhiêu không? Không đến hai mươi vạn!”
Ba một tiếng nặng nề khép lại tấu chương trong tay, Hoàng đế lại vứt nó xuống đất.
“Gần năm mươi vạn đại quân Thiệu thị hoàng triều ta, lại không địch nổi mười lăm vạn quân Tây Địch, thật đáng xấu hổ, thật đáng buồn cười! Bình An, ngươi đi thì có ích gì, bất quá sẽ lại có thêm một thi thể nữa mà thôi! Lạc Hà Quan thất thủ, đại quân Tây Địch chiếm được cứ điểm quan trọng, xông thẳng tới tất cả thành trấn thôn xóm ở biên giới phía tây, không chỉ đốt nhà, giết người, cướp của, còn kiêu ngạo nói vương triều ta toàn một lũ vô dụng, bọn chúng nhất định sẽ có thể một đường đánh thẳng đến kinh thành!”
Tống Bình An thất thần ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Tin Lạc Hà Quan bị mất hắn đã nghe nói, nhưng hắn không ngờ người Tây Địch lại hung ác như thế, dân chúng những nơi không kịp chạy trốn, tình cảnh, chắc chắn còn thống khổ hơn cả xuống địa ngục.
Hoàng đế một mỏi hướng hắn khoát khoát tay: “Bình An, ngươi đi xuống đi, để trẫm yên tĩnh một chút.”
Ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc tái nhợt tiều tụy của thiếu niên Hoàng đế, Tống Bình An cắn cắn răng một cái, đứng lên, lại không hề đi ra, mà khẽ nói: “Hoàng thượng, Tần công công nói ngài đã ba ngày ba đêm không chợp mắt. Hoàng thượng vẫn nên nghỉ ngơi một chút a. Có tinh thần mới có thể nghĩ ra được biện pháp, nếu cơ thể suy sụp, đó mới là tất thảy đều hết rồi!”
“Đối mặt tình thế như vậy, trẫm sao còn có thể ngủ được?”
“Hoàng thượng….”
Thiếu niên Hoàng đế vốn định lệnh hắn rời đi, nhưng thấy mặt hắn tràn đầy lo lắng, lời đến bên miệng lại ngừng lại, sau cùng nói: “Ngươi nếu thật muốn trẫm nghỉ ngơi, vậy cùng trẫm ngủ đi.”
Phản ứng duy nhất của Tống Bình An chính là ngây ra như phỗng.
Bất quá cuối cùng hắn vẫn cùng Hoàng đế nằm ngủ trong tẩm cung, bởi vì Hoàng đế nói không có hắn, y sẽ không ngủ được. Chỗ nghỉ ngơi nằm ngay phía sau điện, nơi đó rất rộng, bất giác khiến người ta cảm thấy lành lạnh.
Lần này không cần đặc biệt tẩy rửa, sau khi cởi áo tháo đai lưng, hai người song song nằm thẳng trên giường, mặt đối mặt mà nằm. Tay Hoàng đế đặt lên eo hắn, hơi thở nóng ấm phả trên đỉnh đầu. Bình An nhắm mặt lại một hồi vẫn không sao ngủ được, khi hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn, thì thấy Hoàng đế đã ngủ say, bên dưới lông mi thật dài là một vòng thâm quầng, hậu quả của nhiều ngày thức trắng.
Sợ đánh thức y dậy, một cử động nhỏ hắn cũng không dám, mà ngay cả hô hấp cũng tận lực giảm khẽ. Nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập gần trong gang tấc, cũng có chút bất tri bất giác chợp mắt ngủ say.
Khi Hoàng đế tỉnh lại, Tống Bình An còn đang ngủ, y cẩn thận nhìn nam tử tướng mạo bình thường bên cạnh, lại phát hiện kỳ thật mỗi bộ phận trên người hắn đều rất phù hợp, càng xem càng thuận mắt.
Trên người hắn có mùi hương nhàn nhạt, như có như không, phải kề thật sát mới có thể ngửi thấy, mùi hương đó khiến y cảm thấy an tâm, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ cho đến nay, đều là như thế.
Thiếu niên Hoàng đế nhìn người ngủ say trên giường, âm thầm hạ quyết định.
Lúc hắn tỉnh lại, Tần công công nói cho hắn biết, hoàng thượng đi tới cung Từ Ninh.
Cung Từ Ninh hiện là tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu. Sau khi đi vào, Diệp Hoa vẫy lui tất cả nội thị, một mình tiến vào từ đường được dựng cách đây không lâu, thấy lão phụ nhân đầu đầy tóc bạc đang cung kính ngồi tụng kinh trước tượng Phật. Y bước nhẹ tới bên nàng, ngồi vào bồ đoàn bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Hoàng tổ mẫu.” (bồ đoàn: đệm hương bồ; đệm cói (đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ)
Lão phụ nhân một mực yên lặng niệm kinh văn không đáp lại y, mãi đến khi tụng hết đoạn kinh, mới từ từ nhắm hai mắt nói: “Hoàng thượng có thời gian rảnh rỗi đến thăm ai gia rồi?”
Diệp Hoa không đáp lời, lão phụ nhân mở to mắt, nhìn tượng Phật trên cao, đối Diệp Hoa nói: “Hoàng thượng tìm ai gia có chuyện gì?”
“Hoàng tổ mẫu tuy lui cư hậu cung không hỏi chính sự, nhưng trẫm nghĩ, mọi chuyện lớn bé trong triều chắc chắn không thể giấu được ngài, trẫm tìm hoàng tổ mẫu vì lý do gì, hoàng tổ mẫu hẳn là đã biết.”
Lão phụ nhân liếc mắt nhìn Diệp Hoa, hừ cười nói: “Hoàng thượng đây là đang trách ai gia?”
“Tôn nhi không dám.” Diệp Hoa hạ mi.
Lão phụ nhân lại bắt đầu lần đếm tràng hạt, lẩm bẩm niệm: “Chờ cánh đã cứng, còn không dám sao.” Diệp Hoa cũng đứng lên, ở tại chỗ cũ nhìn lão phụ nhân lấy ra một phong thư từ một quyển kinh Phật.
“Hoàng thượng đến tìm ai gia, chứng tỏ Hoàng thượng đã không chống đỡ nổi nữa, đại sự quốc gia, cũng không thể tất thảy đều như ý, khó khăn còn lớn hơn người nghĩ rất nhiều, kinh nghiệm lần này, Hoàng thượng chắc hẳn hiểu được không ít. Lúc trước vì sớm ngày trợ giúp người đoạt lại hoàng quyền, việc xử tử bốn vị phụ chính đại thần làm đại khái có phần qua loa, mới có thể dẫn đến cục diện ngày hôm nay. Ai gia lường trước sẽ có ngày này, vì thế cũng lưu lại một tay. Hoàng thượng phái người cầm phong thư này chạy tới Mộ Dung gia ở phương bắc, giao cho Mộ Dung gia chủ, hắn tức sẽ sắp xếp giải nguy giúp người. Đến lúc đó, bất luận hắn đưa ra yêu cầu gì, Hoàng thượng đều phải nhất nhất thỏa mãn, không được có một điểm chậm trễ, sau khi sự tình giải quyết xong, cũng thỉnh Hoàng thượng từ nay về sau đừng quấy rầy Mộ Dung gia thêm nữa.”
Diệp Hoa tiếp nhận phong thư, không khỏi hơi hơi cau mày.
Mộ Dung gia tộc định cư đã lâu ở vùng đất phía bắc, từ trước đến nay không tranh quyền thế, gia tộc của họ hình như cũng không xuất ra một danh nhân nào, càng không lưu lại chuyện gì oanh động thế nhân, nói là an phận xử thế cũng không đủ, thật sự là một gia tộc dễ dàng bị người ta quên lãng, Diệp Hoa có chút khó hiểu vì cái gì Thái Hoàng Thái Hậu sẽ nhắc tới Mộ Dung gia, hơn nữa còn có vẻ đặc biệt coi trọng.
Nhưng nếu là do người nhìn xa trông rộng, mưu tính cặn kẽ như nàng đề cử, chắc hẳn phải có lý do của nàng.
“Mộ Dung gia từ trước đến nay không tham dự quốc sự, nếu không phải ai gia đã từng cứu Mộ Dung gia chủ, cũng không thể có được cơ hội như vậy.” Nhìn y nhíu mày, lão phụ nhân ý vị thâm trường nói.
Diệp Hoa cầm phong thư, lui ra sau một bước. “Hoàng tổ mẫu, sự tình khẩn cấp, tôn nhi trước đi lo liệu.”
“Đi đi.”
Diệp Hoa cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, không ngờ đã thấy Hoàng Thái Hậu đang đứng ở ngoài cửa.
“Hoàng thượng.” Hoàng Thái Hậu thi lễ.
“Mẫu hậu.” Diệp Hoa đáp lễ.
“Mẫu hậu, trẫm còn có chuyện quan trọng cần làm gấp, ngày khác lại đến hướng ngài vấn an.” Nói xong, cũng không chờ Hoàng Thái Hậu đáp lời, phất tay áo vội vàng rời đi.
Y bước đi dứt khoát, không hề ngoảnh đầu lại, nên không biết Hoàng Thái Hậu một mực dõi theo bóng y rời đi, rồi sau đó mới kéo váy bước vào điện, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu đứng tại trong phòng, nói nhỏ: “Mẫu hậu.”
Thái Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài: “Đứa bé kia trong lòng vẫn hận chúng ta.”
Nhớ tới vừa rồi Diệp Hoa một câu cũng không nguyện nói thêm liền xoay người rời đi, mi mắt Thái hậu rũ xuống, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, chúng ta cũng là vì muốn tốt cho y, đợi một thời gian, y chắc chắn sẽ hiểu.”
Thái Hoàng Thái Hậu không nói, xoay người đi vào tẩm phòng bên trong, thái hậu chậm rãi đi theo sau.
.
Tháng ba năm Khai Nguyên thứ mười lăm, tướng lĩnh Tây Địch là Nặc Tháp suất hai mươi vạn quân công chiếm biên cảnh Đồng Quan của hoàng triều Thiệu Thị, đại quân Thiệu thị bị bức lui đến trăm dặm ngoài Lạc Hà Quan. Tháng sáu, Lạc Hà Quan thất thủ, quốc thổ lần lượt bị chiếm cứ, quân đội Thiệu thị bị tổn thất thảm trọng, nhất thời triều đình chấn kinh, cả nước hoảng loạn. Hạ tuần tháng sáu, hoàng cung phái sứ giả ngày đêm ra roi thúc ngựa suốt ngàn dặm, thay vô số ngựa mới đến được Mộ Dung gia ở phương bắc. Đầu tháng bảy, Mộ Dung gia chủ cùng trưởng tử và ba hạ nhân tiếp nhận hổ phù điều binh, đi tới chiến trường.
Tháng tám, trải qua một tháng dụng kế ngươi đánh ta chạy, giả vờ yếu thế đối quân Tây Địch, đến ngày mười bảy tháng tám, dụ quân Tây Địch đang chủ quan đắc ý sa vào ổ mai phục, tiêu diệt sạch sẽ quân địch, giành được đại thắng, đoạt lại Lạc Hà Quan, bắt giữ ba vạn tù binh, tiêu diệt gần một vạn địch quân, phó tướng Tây Địch tử trận, tướng quân Nặc Tháp may mắn thoát chết, còn quân đội Thiệu thị thương vong tổng cộng ba nghìn binh sĩ.
Sau sáu ngày nghỉ ngơi dưỡng sức tại Lạc Hà Quan, đêm ngày hai mươi ba, quân Thiệu thị chia làm ba đường tập kích Đồng Quan, quân địch trở tay không kịp, mặc dù nhanh chóng điều chỉnh, nhưng vẫn không thể địch lại hai mươi vạn đại quân đang sĩ khí bừng bừng sau khi giành được đại thắng dưới sự dẫn dắt của Mộ Dung gia chủ. Cuối cùng, quân đội Tây Địch đóng ở Đồng Quan, bị quân hoàng triều ba mặt giáp công, trước sau thụ địch, vào buổi trưa ngày thứ hai bị vây đánh, quân tâm tan rã, không chịu nổi một kích. Trận này đại thắng, tướng địch Nặc Tháp dẫn chưa đến hai vạn tàn binh còn lại lùi về biên giới Tây Địch, phía bên kia sông lớn ngăn cách lãnh thổ hai nước.
Quân Thiệu thị thừa thắng xông lên, đánh thẳng vào biên cảnh địch quốc, liên tiếp đoạt được ba cứ điểm quan trọng. Đối chúng binh sĩ lòng mang phẫn hận vì quốc thổ từng bị xâm chiếm, quốc gia dân chúng bị lăng nhục, Mộ Dung gia chủ nghiêm khắc ra lệnh không được trả thù người dân địch quốc vô tội, bất luận kẻ nào dám vi phạm quân lệnh, giết không tha!
Từ đó, quân đội một đường đại thắng, đánh thẳng tới kinh đô địch quốc, buộc Tây Địch quốc chủ phải phái sứ giả tới cầu hòa. Trải qua hơn một tháng thương lượng, Tây Địch quốc chủ nguyện ý cắt đất bồi thường, cùng hàng năm tiến cống một lượng lớn bảo vật cho Thiệu thị hoàng triều, đổi lấy nhiều năm hòa bình tương giao.
Chiến loạn gần nửa năm, từ lúc bắt đầu liên tiếp bại lui đến sau này một đường đại thắng, buộc Tây Địch quốc chủ chủ động cầu hòa mà chấm dứt.
Bởi vì thảm án đoạt quyền dẫn đến việc chém giết vô số sĩ phu hữu chí, tạo thành quốc nạn ngày sau, do đó, sự kiện lần này được sử sách gọi là tứ sĩ chi nan.
Trải qua sự kiện này, và cũng vì mong muốn hoàng triều mãi mãi được hòa bình, ổn định, tháng mười hai cùng năm, Long Khánh đế sửa niên hiệu thành Bình An.
Tháng mười năm Khai Nguyên thứ mười lăm, Long Khánh đế hạ lệnh nới lỏng điều kiện thi cử, trước đây ba năm một lần thi hội, giờ đổi thành một năm một lần, võ khảo cũng tương tự.
Việc làm này của Long Khánh đế khiến người trong thiên hạ trầm trồ ca tụng không ngớt, Thiệu thị hoàng triều trước đó đều do bốn vị phụ chính đại thần nắm giữ, Hoàng đế không có thực quyền, khoa cử chỉ là thùng rỗng kêu to. Người nào có một chút tài hoa lại muốn ra làm quan thì chỉ cần đút tiền nhờ người tiến cử, trực tiếp theo phe của một trong bốn vị đại thần; làm cho vô số môn sinh có chính khí, không muốn thông đồng làm việc hại nước hại dân chỉ có thể quăng sách, ngửa mặt lên trời thở dài.
Về phần Mộ Dung gia chủ, sau khi chiến cuộc ổn định, lại kiên quyết không tiếp nhận công danh cùng ban thưởng, càng không để ý đến việc Long Khánh đế hết lần này tới lần khác mời lưu lại, mà trả lại binh phù, quay về Mộ Dung gia tiếp tục cuộc sống ẩn dật. Trưởng tử của hắn cùng ba tùy thị thì ở lại bồi dưỡng các tướng lĩnh cho đến khi có đủ khả năng cầm quân, sau đó, cũng tức khắc hồi Mộ Dung gia.
Long Khánh đế bất đắc dĩ, đành hạ lệnh từ nay về sau, bất luận là ai cũng không được phép quấy nhiễu cuộc sống thanh tĩnh của Mộ Dung gia.
Long Khánh đế mười bảy tuổi trải qua chuyện lần này, xử lý chính vụ về sau cũng càng thêm cao minh khôn khéo, cuối cùng trở thành một minh quân lưu danh thiên cổ.
Tống Bình An vừa xuất cung đã đi tìm kẻ điên Trịnh Dung Trinh, biết rõ tên điên này mê uống rượu, Tống Bình An thỉnh thoảng sẽ mang cho hắn một bình, chẳng qua chỉ là một bình rượu gạo bình thường, lại thực sự làm cho cái tên Trịnh Dung Trinh cả ngày không biết làm gì kia mừng rỡ như vớ được vàng.
Chỗ ở của kẻ điên Trịnh Dung Trinh còn rách nát hơn cả nhà của Tống Bình An, trời hơi mưa một chút, nhà hắn đã dột lên dột xuống. Tống Bình An từng muốn giúp hắn sửa sửa nóc nhà, nhưng Trịnh Dung Trinh lại thần bí cười hề hề, nói: “Sửa cái gì, đây gọi là cùng trời chung vui hiểu không?”
Tống Bình An thành thật lắc đầu, nói: “Ta chỉ biết nếu buổi tối nước mưa cứ nhỏ tong tong xuống giường, ta chắc chắn sẽ không ngủ được.”
Trịnh Dung Trinh nghe xong, cất tiếng cười to.
Tống Bình An thật sự không biết hắn điên thật hay điên giả, có đôi khi cảm thấy hắn không điên, có đôi khi lại cảm thấy hắn quá mức điên khùng.
Cả ngày hắn lẩm bẩm cằn nhằn, cũng không giống người thường đi tìm việc kiếm tiền để sống hay làm gì đó, hơn nữa, miệng hắn đầy đạo lý thật đúng là có thể dọa người, tỷ như hiện tại___
“Nới lỏng điều kiện thi cử đúng thật là đánh vào điểm trọng yếu, thế nhưng nó lại chỉ trị được phần ngọn mà không trị được phần gốc nha.”
Tống Bình An rót rượu cho hắn, nghe hắn nói vậy, liền buông bình rượu hỏi: “Vì cái gì?”
Nội dung thảo luận hôm nay của bọn họ hiện quay quanh chuyện đang khiến cho sĩ tử khắp thiên hạ vô cùng phấn khởi này. Tống Bình An không biết chữ, vốn không hiểu được gì nhiều, nhưng khi bảng thông cáo dán hoàng lệnh trên thì vẻ hưng phấn khó nén trên mặt mọi người cũng không khỏi nhiễm sang hắn, lúc về nói với Trịnh Dung Trinh, kẻ từ trước đến nay cực kỳ ghét bỏ triều đình như hắn cũng không khỏi gật gật đầu, thế nhưng lời nói rất nhanh đã đảo ngược, lại bắt đầu bới lỗi của triều đình.
“Hoàng đế nới lỏng điều kiện thi cử là vì cái gì gì? Chẳng qua là vì muốn tìm thêm nhân tài cho triều đình, có điều nhân tài phải trải qua rèn luyện, trải qua bồi dưỡng mới có thể dần dần hình thành. Năm đó Hoàng đế ra lệnh một tiếng, chém giết bao nhiêu sĩ tử? Hiện giờ người có thể dùng quả thực quá ít a, cách này, sợ rằng chỉ có thể tìm được mấy kẻ tài trí bình thường, nếu muốn tìm thêm vài người có bản lĩnh đích thực, còn phải chậm rãi bồi dưỡng.”
Trịnh Dung Trinh cầm lấy chén rượu, một ngụm uống cạn, sau đó buông cái chén ý bảo Tống Bình An rót thêm.
Tống Bình An đành phải rót đầy cho hắn.
“Vậy ngươi nói, làm thế nào mới có thể trị tận gốc?”
Chén rượu tới bên môi lại dừng lại, rồi mới một ngụm uống vào: “Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Mở thêm trường học ở khắp nơi, nhận nhiều trẻ em vào học. Chiến loạn mới kết thúc hơn mấy chục năm, đa số mọi người đều cho rằng đọc sách không ích lợi bằng cày cấy, Hoàng đế tốt nhất vẫn nên nghĩ cách chấn hưng quốc gia trước tiên, dân chúng ăn no mới có thể nghĩ tới cái khác, đến lúc đó học sinh tự khắc sẽ nhiều lên.”
Tống Bình An tiếp tục rót rượu cho hắn, lại âm thầm đem những lời này ghi tạc trong lòng.
Về sau hắn đem nguyên lời của Trịnh Dung Trinh nói với Hoàng đế, thiếu niên Hoàng đế suy tư thật lâu, cảm khái nói: “Chủ ý này của bằng hữu ngươi quả thực rất hay. Có điều trước mắt chiến sự vừa kết thúc, quốc khố hư không, ta hỏi một đám đại thần trong triều, lại có vài kẻ nêu ý kiến định tăng thuế nhiễu dân, thật là một lũ ngu ngốc.”
Kế đó Hoàng đế lại hỏi Bình An: “Bằng hữu của ngươi tên là gì, có nguyện ý vào triều làm quan, vì triều đình cống hiến sức lực hay không?”
Tống Bình An nghe xong, lắc lắc đầu.
Hoàng đế hỏi hắn vì sao, hắn lại ấp úng không đáp được, Hoàng đế nhìn hắn vẻ mặt bối rối, suy nghĩ một chút nói: “Là hắn không muốn?”
Tống Bình An do dự nói: “Hắn thường điên điên khùng khùng, tiểu nhân sợ hắn khó có thể đảm nhiệm trọng trách.” Bình An không dám nói Trịnh Dung Trinh đối triều đình cực kỳ bất mãn.
“Nga.” Hoàng đế khẽ nói một tiếng, lâm vào trầm tư.
Sau đó Tống Bình An lại nói với Trịnh Dung Trinh về việc quốc khố hư không sau chiến sự, mặc dù những lời Trịnh Dung Trinh nói không phải lúc nào người khác cũng có thể hiểu được rõ ràng, nhưng nếu thật sự phân tích vấn đề, xác thực có thể chỉ rõ từng điểm, huống chi Hoàng đế nói chủ ý của hắn rất hay, có điều những lời đó cũng không biết có phải là Hoàng đế chỉ tùy tiện nói nói hay không.
Lại là một bình rượu, một lần nữa khiến Trịnh Dung Trinh mừng rỡ như vớ được vàng. (ai, vợ đi mua rượu ‘hối lộ’ lấy mưu kế giúp chồng a J)
Chờ Tống Bình An nói hết, Trịnh Dung Trinh cười meo meo vỗ vai hắn, nói hắn bất quá là một thủ vệ nho nhỏ, lại quan tâm tới quốc gia đại sự như vậy, chỉ bằng một phần tâm ý này mà nói, coi như là đáng quý.
“Nghỉ ngơi dưỡng sức, hiện tại triều cục ổn định, Tây Địch tổn thất nghiêm trọng, ít nhất ba đến năm năm nữa cũng không dám xâm phạm, thời kỳ đầu xây dựng, quốc gia nào chẳng phải đối mặt với hậu quả của chiến tranh? Tuy nhiên, tình hình hoàng triều hiện giờ có phần đặc biệt hơn một chút, nhưng không phải không có biện pháp. Tây Địch cầu hòa tiến cống, quốc khố tuy nói là hư không, nhưng nhất định vẫn phải còn, nếu dùng vào đúng chỗ chắc chắn vẫn có thể đạt được hiệu quả lớn. Ân, giờ số dân ở nhiều nơi rất thưa thớt, phần lớn đất đai bị bỏ hoang, ta nghĩ, nếu triều đình có thể dùng một phần ngân lượng chuẩn bị tốt lương thực, nông cụ phân cho nông hộ khắp cả nước, cũng miễn đi một phần sưu thuế nhất định, khuyến khích dân chúng khai khẩn đất hoang, trồng thêm nhiều loại cây lương thực. Số tiền thu được từ tiền thuế của dân nhìn như giảm bớt, nhưng bởi vì số lương thực thu hoạch của nông hộ tăng cao, thực tế mức thuế không những không giảm mà ngược lại còn tăng thêm rất nhiều. Dân chúng có thể ăn no mặc ấm, quốc khố lại có thể gia tăng, nhất cử lưỡng tiện. Đến lúc đó, tiếp tục phát triển việc xây dựng thành trấn, khởi công xây mới, tu sửa thủy lợi, quốc gia chắc chắn sẽ trở nên hưng thịnh.” (nhất cử lưỡng tiện: đại ý = một mũi tên trúng hai đích)
Tống Bình An nghe đến sững sờ, quay lại cung đợi đến khi gặp được Hoàng đế, liền vội vàng nói lại lời của hắn, Hoàng đế lại thêm một hồi trầm tư.
“Người này thật là kẻ điên?” Sau một lúc trầm tư, Hoàng đế không khỏi thở dài.
“Hoàng thượng, cách này có thể chứ?” Đôi mắt Tống Bình An chờ mong hỏi.
Hoàng đế hướng hắn nở nụ cười: “Đáng giá suy tính.”
Tống Bình An thả lỏng một hơi. Cái gì hắn cũng không hiểu, không thể vì Hoàng đế phân ưu, nếu biện pháp hắn tìm được có thể giúp được y thì thật quá tốt rồi. Dù sao Hoàng đế phiền não chính là quốc sự, quốc sự cũng là đại sự của dân chúng thiên hạ, Hoàng đế thông thuận, thiên hạ cũng sẽ thông thuận theo.
Hoàng đế bị bộ dáng thành thực của hắn chọc cười, bất ngờ ôm lấy hắn, nhân cơ hội hắn không phòng bị hôn lên mặt hắn một cái.
“Hoàng thượng!” Mặt Tống Bình An tức thì đỏ như gấc chín.
Mặc dù chiến sự đã kết thúc, nhưng trong khoảng thời gian này Hoàng đế vẫn một mực lo lắng quốc sự, rất ít khi sai Tần công công đưa Tống Bình An tới, cho dù hắn đến, cũng chỉ là cùng hắn nói đôi câu chuyện, cùng ngủ một lát mà mà thôi. Tống Bình An từ trước đến nay không có tâm tư gì khác, kỳ thật là kiểu người gặp qua là quên, không hay để bụng, thấy Hoàng đế cử chỉ bình thường, không có quá nhiều hành vi ‘gây rối’, dần dần cũng buông lỏng cảnh giác, không mấy phòng bị, lúc này bị Hoàng đế ôm vào lòng, mãnh liệt hôn môi, mới đột nhiên nhớ tới, người trước mắt này không phải cừu non mà chính là ác hổ.
Thế nhưng Tống Bình An cũng thực quên mất một điều, người trước mắt là đương kim thiên tử, là Hoàng đế thống trị cả thiên hạ, cho dù hắn cảnh giác phòng bị, cuối cùng cũng chỉ có một kết cục, ngoan ngoãn nghe lệnh.
Bất quá hiện tại Hoàng đế tựa hồ cũng không muốn dùng thân phận của mình ép buộc hắn, mà là nổi lên hứng thú cùng hắn chơi trò trốn tìm. Tống Bình An trốn, Hoàng đế truy. Tống Bình An là thật sự chạy trốn, chẳng qua hắn rất nhanh đã phát hiện đại môn tẩm cung bị người bên ngoài đóng chặt, muốn trốn cũng không thể trốn. Hoàng đế cũng thật sự đuổi theo, cười hì hì một phát bắt được người đang cố sức mở ra đại môn, vòng tay thoải mái ôm lấy, đi vào nội cung, trực tiếp ném thẳng lên giường.
Về phần kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, hiển nhiên là thanh âm kiều mị của ai đó ngượng ngùng ngân nga dưới ánh trăng…