Cấm Đình

Chương 128: Hoa chúc




Đại hôn của Trấn Quốc Công Chúa, toàn bộ Thần Đô Lạc Dương sôi trào.
Nghi thức thành hôn của hoàng gia rắc rối đa dạng, Võ Hậu lại sủng ái Thái Bình, cho nên từ lúc hừng đông ngày mùng mười tháng Sáu, Thái Bình đã được Xuân Hạ đỡ bước vào Vạn Tượng Thần Cung kính bái tổ tiên, khấu tạ Võ Hậu.
Võ Du Kỵ mặc cát phục đỏ thẫm đứng ở dưới cung giai, trong lòng tràn đầy kích động, một ngày này hắn tựa như bồng bềnh trên mây, lâng lâng không kiềm chế được. Hắn chỉ cảm thấy trời xanh cực kỳ tốt với hắn, đánh mất một phu nhân tri kỷ, lại cho hắn một công chúa mà người trong thiên hạ muôn vàn hâm mộ.
Võ Hậu mặc trang phục lộng lẫy, tự mình nâng Thái Bình đang quỳ đứng lên, lấy hỉ phiến đến, nhưng không vội đưa cho Thái Bình.
“Sớm sinh quý tử, nghi gia nghi thất.”
Võ Hậu mong đợi Thái Bình có thể có tương lai như vậy, Võ Du Kỵ trời sinh tính tình chất phác, có thể không có chí thiên hạ, chỉ cần yêu thương Thái Bình là đủ rồi.
Thái Bình chủ động tiếp nhận hỉ phiến từ trong tay Võ Hậu, rũ mi lại bái, “Con nhất định sẽ không làm mẫu hậu thất vọng.” Những lời này giấu giếm quá nhiều cảm xúc phức tạp.
Võ Hậu vui mừng cười cười, luyến tiếc mà sờ sờ gáy Thái Bình, “Đi thôi.” Thanh âm khàn khàn, Võ Hậu hiếm khi động dung như vậy.
“Vâng.” Thái Bình tạ lễ.
Ánh mắt Thiên Tử Lý Đán phức tạp, trầm giọng nói: “Thái Bình, huynh trưởng chúc ngươi cùng phò mã bên nhau đến lúc đầu bạc.”
“Cảm ơn tứ ca.” Thái Bình lại nhất bái tạ lễ.
Uyển Nhi đi đến trước một bước, giương giọng nói: “Cung chúc điện hạ, cầm sắt hòa minh.”
Chúng thần nhao nhao khom mình hành lễ phụ họa theo: “Cung chúc điện hạ, cầm sắt hòa minh.”
Thái Bình nâng hỉ phiến, che lấp đáy mắt dâng tràn đau thương, nàng mím môi cười khẽ đầy lạnh lẽo —— rồi có một ngày, nàng sẽ tự tay lấy được cầm sắt hòa minh mà nàng thật sự muốn.
Xuân Hạ đỡ Thái Bình, cúi đầu đi theo Thái Bình rời khỏi Vạn Tượng Thần Cung, dọc theo cung giai đi xuống chỗ phò mã Võ Du Kỵ đợi đã lâu.
Cùng lúc đó, Uyển Nhi nhất bái với Võ Hậu, mang một đội nữ quan đuổi theo Thái Bình. Chạng vạng hôm nay, nàng sẽ thay mặt Võ Hậu xem lễ, tự tay dâng rượu hợp cẩn cho công chúa cùng phò mã, kết thúc buổi lễ, liền lập tức hồi cung phục mệnh.
Không thể khóc, không thể để lộ nửa điểm thương tâm.
Uyển Nhi không ngừng nhắc nhở trong lòng, nhưng mà, vẫn nhịn không được lặng lẽ nhìn theo bóng dáng công chúa.
Giờ này ngày này, khổ sở nhất hẳn là điện hạ.
Thái Bình biết Uyển Nhi đi theo phía sau, hôm nay Tu La địa ngục, các nàng cần phải thu lại cảm xúc, nhẫn tâm xông qua kiếp số. Không được quay đầu, không được khóc, cũng không được chần chờ.
Thái Bình đi xuống bậc cung giai cuối cùng, nàng đã cảnh cáo chính mình hàng trăm lần.
“Công…… Công chúa……” Võ Du Kỵ ôn nhu khẽ gọi, bởi vì khẩn trương mà đầu lưỡi run rẩy, nói ra cũng lắp bắp.
Thái Bình hít sâu một hơi, hạ hỉ phiến xuống một chút, lộ ra một đôi mắt đẹp, nàng nở nụ cười với Võ Du Kỵ, “Ha, phò mã đừng hoảng sợ.”
Võ Du Kỵ chỉ cảm thấy tim cũng muốn tan chảy, ngơ ngác nhìn Thái Bình, lại quên mất chính mình phải đỡ Thái Bình lên xe hoa.
Hôm nay mái xe hoa của Thái Bình đều được dát hoàng kim, hai vách trái phải trang trí bằng tú cầu đỏ thẫm, ngay cả màn xe cũng đổi thành rèm đính trân châu.
Sáu con tuấn mã trắng tuyết dàn ngang kéo xe, trong đó có một con Thái Bình nhận ra, đó là Thiên Lí Tuyết mà thời niên thiếu a nương không muốn cho nàng.
Thái Bình nhận ra con ngựa, không có cao hứng, chỉ cảm thấy chua xót. A nương tựa hồ cho nàng tất cả những thứ nàng muốn, nhưng phò mã lại chẳng phải là người nàng muốn.
Có chút châm chọc.
“Phò mã, xin hãy đỡ điện hạ lên xe, bằng không sẽ không kịp giờ lành xuất cung.” Uyển Nhi cảm thấy hốc mắt Thái Bình ửng đỏ, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Võ Du Kỵ phục hồi tinh thần, cười nói: “Ta…… Ta nhất thời cao hứng…… Thế nhưng đã quên mất……” Nói xong, hắn áy náy nhất bái với Thái Bình, vươn tay với nàng, “Công chúa, mời.”
“Làm phiền.” Thái Bình khàn khàn mở miệng, tay đặt lên bàn tay Võ Du Kỵ.
Trong chớp mắt Võ Du Kỵ nắm lấy, tâm thần bay bay, mê man đỡ Thái Bình lên xe hoa, buông rèm châu xuống. Hắn xoay người lại, quỳ xuống dập đầu với Võ Hậu ở trên cao, “Thần khấu tạ long ân của Thái Hậu! Khấu tạ long ân của bệ hạ!” Nói xong, Võ Du Kỵ đứng dậy đi đến hắc mã bên cạnh, xoay người lên ngựa, hạ lệnh: “Xuất cung!”
Lý Đán yên lặng nhìn đội ngũ đưa dâu cùng đội ngũ đón dâu nhập lại, xuyên qua Càn Nguyên Môn, trùng trùng điệp điệp đi về phía Ứng Thiên Môn. Vốn tưởng rằng Thái Bình trở về, mình sẽ có thêm người giúp đỡ, nhưng kết quả là, nàng vẫn trở thành quân cờ trong tay mẫu hậu y như mình. Năm nay tế tổ vào Mùng Một Tết, mẫu hậu đặc biệt phân phó, lệnh Thái Tử cáo ốm, kết quả lại gọi Thái Bình chung hiến. Khi đó hắn còn chưa rõ ý của mẫu hậu, giờ này khắc này, Lý Đán cuối cùng đã hiểu ra, ngôi vị Thiên Tử của hắn chỉ sợ không giữ được mấy ngày. Trữ quân trong lòng mẫu hậu không phải tam ca Lý Hiển, cũng không phải Thái Bình, mà chính là hài tử mang cả huyết mạch Lý thị cùng Võ thị ngày nào đó sẽ xuất hiện trong bụng Thái Bình.
Nghĩ đến đây, Lý Đán tự giễu cười khẽ.
Cùng là quân cờ trong tay mẫu hậu, tam ca lại may mắn hơn hắn quá nhiều, ít nhất tam ca không phải là quân vương cuối cùng của giang sơn Lý Đường.
Chợt thấy có người đưa ánh mắt sắc bén tới, Lý Đán theo bản năng nhìn lại, lại đối diện với ánh mắt âm trầm của Võ Hậu, hắn vội vàng khom lưng, “Mẫu hậu.”
Võ Hậu kéo tay hắn, nắm hắn xoay người sang chỗ khác, đi về Vạn Tượng Thần Cung, vừa đi vừa nói: “Trong đám hài tử, con là hài tử hiểu chuyện nhất, cũng là hài tử mà a nương an tâm nhất.”
Lý Đán nghe mẫu hậu nói mấy lời tri kỷ, lại không thấy ấm áp, chỉ cảm thấy sau lưng như có kim chích.
“Hài tử càng nghe lời, càng có thể rời xa tai họa.” Võ Hậu đầy ẩn ý, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, “Tứ lang à, a nương thực sự rất vui mừng, con là hài tử nghe lời.”
“Con…… Con nhất định cái gì cũng nghe theo mẫu hậu.” Lý Đán vừa hé miệng đã có chút nói lắp.
“Ừ, a nương tin tưởng con.” Võ Hậu nói xong lời này, quan tâm nói: “A nương nghe nói, tiểu tam lang nhà con bị bệnh sao?”
“Bẩm mẫu hậu, hắn chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn.” Lý Đán cung kính trả lời.
Võ Hậu trầm ngâm: “Phong hàn không thể qua loa, trở về bồi tiểu tam lang thật tốt đi.”
“Vâng.” Lý Đán cuối cùng đã có lệnh được lui ra, nhất bái với Võ Hậu, liền vội vàng mang nội thị tùy thân lui xuống.
Võ Hậu nhìn bóng dáng nhi tử đi xa, ánh mắt trầm xuống, lẩm bẩm: “Phải thật sự nghe lời mới được.” Tuy hổ dữ không ăn thịt con, nhưng nếu đứa nhỏ này chắn đường đế vương của nàng, bàn tay tàn nhẫn vẫn phải hạ xuống.
Kết thúc lên triều, chúng thần vội vàng làm chuyện của mình, đến khi chạng vạng lại tiến đến phủ Trấn Quốc Công Chúa ở Chính Bình Phường tham gia hôn lễ của công chúa.
Võ Hậu có đặc chỉ, thiên hạ cùng chúc mừng đại hôn của công chúa, mệnh xe hoa trùng trùng điệp điệp đi một vòng ở Thần Đô, thể hiện không khí vui mừng.
Bá tánh ven đường vui mừng hớn hở, Thành Đô đã nhiều năm không thấy hôn sự của thiên gia, nghe nói xe hoa của công chúa đi trên đường, đều nhao nhao ra lớn tiếng chúc mừng.
Võ Du Kỵ một bên cưỡi ngựa, một bên ôm quyền đáp lễ, đi một vòng xong, chỉ cảm thấy cát phục đã ướt đẫm, dính nhớp trên người rất khó chịu.
Tới giờ Dậu, xe ngựa cuối cùng dừng ngoài cổng phủ Trấn Quốc Công Chúa ở Chính Bình Phường.
Võ Du Kỵ xoay người xuống ngựa, giơ tay lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Hắn hưng phấn đi đến bên cạnh xe hoa, vừa định vén rèm châu, đỡ Thái Bình xuống, lại bị Uyển Nhi ngăn cản, đưa cho hắn một cái khăn sạch sẽ.
“Xin phò mã lau mồ hôi trước đã.” Uyển Nhi biết điện hạ từ trước đến nay ưa thích sạch sẽ, một tay đầy mồ hôi đưa đến, chỉ có chọc điện hạ chán ghét.
Võ Du Kỵ ngây ngô cười, cầm lấy khăn nhanh chóng lau một lần, “Làm phiền Thượng Quan đại nhân.” Nói xong, trả khăn lại.
Uyển Nhi chần chờ không tiếp, Xuân Hạ nhanh chóng chạy đến tiếp nhận khăn, coi như giảng hòa.
“Công chúa, mời xuống xe.”
Võ Du Kỵ đẩy rèm châu ra, đưa tay đến.
Thái Bình một tay chấp phiến, một tay đặt lên lòng bàn tay hắn, để hắn đỡ xuống xe hoa.
Xuân Hạ cầm chiếc khăn đầy mồ hôi trong tay, đừng nói điện hạ không thích, nàng cũng ghét bỏ vô cùng, chỉ cảm thấy trên tay đầy mùi mồ hôi, cực kỳ khó chịu.
Uyển Nhi thoáng nhìn thấy sắc mặt Xuân Hạ ghét bỏ, nghĩ đến nhất định không dám tiến lên nâng công chúa. Nàng bất động thanh sắc đi đến bên cạnh Thái Bình, đỡ Thái Bình, “Điện hạ, vào cửa thôi.”
Thái Bình ngửi được mùi hương quen thuộc, nghiêng mặt mong mỏi nhìn Uyển Nhi một cái, nhìn thấy thần sắc Uyển Nhi không có việc gì, lặng yên thở phào nhẹ nhõm, cách sa mỏng trên hỉ phiến nhìn về phía cổng lớn phủ Trấn Quốc Công Chúa.
“Đi thôi.”
Thái Bình thấp giọng nói xong, để Uyển Nhi đỡ, vượt qua ngạch cửa, bước vào trong phủ.
Hoa viên hai bên giống như tiên cảnh, từ đại môn đến chính điện chừng hơn hai trăm bước dài, theo lệ, có cung nhân trải đệm nỉ trên mặt đất, Thái Bình bước lên đệm nỉ thứ hai, liền có cung nhân đem đệm nỉ đầu tiên đã đi qua đặt ở cuối cùng, nối tiếp nhau tạo thành một con đường đẹp mắt.
Đây gọi là “Chuyển tịch”, ngụ ý tân nương sẽ nối dõi tông đường, tiền đồ như gấm.
Sau chuyển tịch, trước khi nhập điện, còn phải vượt qua yên ngựa, ngụ ý hôn sự bình bình an an.
Vốn dĩ, có một căn phòng khác được xây bên ngoài phủ Trấn Quốc Công Chúa, tên là “Thanh Lư”, tân lang tân nương sẽ bái thiên địa kết phu thê tại đây, sau đó sóng vai ngồi ở mép giường, để cung nhân vứt rải tiền tài cùng hoa quả, để khách nhân tranh đoạt. Nhưng Võ Hậu lo lắng có người gây bất lợi cho Thái Bình, dời Thanh Lư vào chính điện phủ Trấn Quốc Công Chúa, người có thể vào chính điện tranh đoạt tiền tài hoa quả, không phú cũng quý, đều là người có uy tín có danh dự, Võ Hậu đã tính bọn họ cũng không dám sinh sự.
“Kính bái thiên địa ——”
Ti lệnh phủ công chúa cao giọng xướng lên, chính điện vô cùng náo nhiệt bỗng nhiên an tĩnh lại.
Uyển Nhi buông tay đang đỡ Thái Bình, lui đến một bên, chuẩn bị xem lễ.
“Bái ——”
Ti lệnh phủ công chúa tiếp tục xướng.
Thái Bình cùng Võ Du Kỵ quay mặt ra ngoài điện, cung kính quỳ xuống đất nhất bái.
“Kính bái phụ mẫu ——”
Thái Bình cùng Võ Du Kỵ xoay người lại, nhất bái với Võ Du Ninh cùng chính thê trên đường. Phụ mẫu Võ Du Kỵ đã qua đời, cái gọi là trưởng huynh như phụ, trưởng tẩu như mẫu, hôm nay cao đường chính là Võ Du Ninh cùng chính thê.
“Phu thê giao bái ——”
Thái Bình cùng Võ Du Kỵ xoay người đối diện, Võ Du Kỵ vô cùng vội vàng mà chắp tay bái, Thái Bình chấp phiến đứng ở chỗ cũ, cũng không cùng lúc. Thái Bình nhớ rõ, Uyển Nhi của nàng đứng ở phía sau Võ Du Kỵ, nàng đang đợi, đợi một cái cúi đầu bái mà Uyển Nhi dành cho nàng.
Uyển Nhi sao có thể không biết dụng tâm của Thái Bình, một bái này, nàng nguyện thành toàn cho điện hạ.
Thấy Uyển Nhi khom người khẽ bái, Thái Bình tựa như đợi thời khắc này, hôm nay nàng bái, không phải phò mã Võ Du Kỵ, mà là Uyển Nhi ở phía sau Võ Du Kỵ.
Nước mắt vẫn không biết cố gắng mà lặng yên chảy khỏi khoé mắt, lặng yên rơi vỡ trên cát phục, Thái Bình mỉm cười nhịn lại nước mắt, rũ mi nhất bái.
Ở trước mắt bao người, nàng càng muốn tùy hứng mà tranh cái nhất bái này là dành cho ai, người trong thiên hạ cho rằng đây là hôn lễ của nàng cùng phò mã, nhưng ở trong lòng nàng, hôm nay chỉ có hôn lễ của nàng cùng Uyển Nhi.
Khách nhân nhìn thấy nghi lễ kết thúc, vỗ tay chúc mừng, thanh âm như sóng thần đánh úp đến.
Thái Bình chỉ cảm thấy ồn ào cực kỳ, hận không thể lập tức rời xa cái nơi ầm ĩ không thuộc về nàng.
“Thỉnh công chúa cùng phò mã, vào phòng hạ phiến, uống rượu hợp cẩn.” Uyển Nhi đúng lúc nhắc nhở mọi người, “Thái Hậu còn chờ thần trở về phục mệnh.”
Nghe thấy hai chữ “Thái Hậu”, ai dám quấn lấy trêu đùa, vội vàng nhường đường.
Uyển Nhi một lần nữa đỡ Thái Bình, đỡ nàng đi đến mép giường, ngồi ở bên kỷ án.
Võ Du Kỵ gấp không chờ nổi mà ngồi xuống đối diện Thái Bình, kích động không thôi đẩy hỉ phiến trong tay Thái Bình ra.
“Điện hạ sao lại……”
“Bổn cung cao hứng.”
Thái Bình biết Võ Du Kỵ nhất định sẽ phát hiện hai mắt đỏ bừng của nàng, không đợi hắn nói xong, đã ngắt lời hắn.
Võ Du Kỵ nghe được sung sướng rạo rực, xác thật đúng vậy, hôm nay rất nhiều lần hắn cũng muốn khóc, dù sao công chúa cũng chỉ là một cô nương, lần đầu gả đi khóc thút thít cũng là chuyện tầm thường.
Uyển Nhi đem hỉ hồ lô đã được chẻ làm hai tới, rót rượu ngon vào giữa, một nửa đưa cho công chúa, một nửa đưa cho Võ Du Kỵ.
Hai nửa hồ lô được cột bằng tơ hồng.
Võ Du Kỵ cầm trong tay, liền vội vàng ngửa đầu uống cạn, lại không cẩn thận kéo một nữa trong tay Thái Bình rơi xuống đất, rượu ngon cũng đổ đầy đất.
Xuân Hạ nhìn thấy, chỉ cảm thấy không ổn, phò mã là hán tử lỗ mãng như vậy, đêm nay sợ là công chúa phải chịu khổ.
Võ Du Kỵ áy náy, “Công chúa, ta nhất thời lỗ mãng……”
“Đổ rồi thì thôi.” Thái Bình cười khẽ, vốn dĩ cũng không định cùng hắn uống rượu hợp cẩn, đổ đi vừa đúng ý nàng. Nhìn thấy Uyển Nhi chuẩn bị rót rượu lần nữa, Thái Bình ngăn cản, “Thượng Quan đại nhân trở về phục mệnh đi.”
Uyển Nhi lo lắng Thái Bình, “Nhưng mà……”
“Bổn cung có mấy lời tri kỷ, muốn đơn độc nói với phò mã, Thượng Quan đại nhân cứ luôn ở đây, thật là không tiện.” Thái Bình cố ý nâng thanh âm lên lớn nhất, thanh âm truyền ra bên ngoài, khách khứa đều nghe được rõ ràng.
Khách nhân thức thời nhìn nhau cười, tuổi tác công chúa cũng không nhỏ, chỉ sợ đã sớm mong chờ một ngày này thật lâu. Phò mã không vội, công chúa lại gấp, ngược lại cũng là một chuyện thú vị.
Các tân khách hô to ba lần, nhao nhao rời khỏi phủ Trấn Quốc Công Chúa.
Uyển Nhi mong mỏi nhìn theo Thái Bình, lần này Thái Bình không nhìn lại nàng, “Xuân Hạ, tiễn Thượng Quan đại nhân.”
Xuân Hạ chỉ phải tuân mệnh, “Vâng.”
Uyển Nhi không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể đi theo Xuân Hạ. Một ngày như vậy, nàng sớm đã có chuẩn bị, nhưng lòng vẫn đau như đao cắt. Mãng phu như Võ Du Kỵ, tối nay làm sao biết thương hoa tiếc ngọc với công chúa?
Chỉ cần nghĩ đến đây, lửa giận cùng đố kỵ đan xen trong lòng Uyển Nhi, không có cách nào bình tĩnh, nhưng lại chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống, Vô Gian địa ngục này chỉ mới vừa bắt đầu.
Võ Du Kỵ nóng vội khó nhịn, thỉnh thoảng kéo kéo cổ áo, để cho chính mình bớt nhiệt.
Đợi toàn bộ khách khứa rời khỏi đại điện, các cung nhân cũng rời khỏi, đóng cửa điện kỹ càng, chờ ở xa mười bước, không dám quấy rầy đêm đẹp của công chúa cùng phò mã.
Võ Du Kỵ cuối cùng cũng nhịn tới giờ khắc này, hắn đứng lên, kích động cởi áo bào nặng nề bên ngoài, một bên tháo đai ngọc trên hông, một bên cởi xiêm y, “Công chúa đợi chút! Ta cởi trước! Rồi sẽ cởi y phục cho nàng!”
“Cát phục khó cởi, vẫn là để bổn cung tìm người đến giúp phò mã thôi.” Thái Bình ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, bỗng nhiên lạnh lẽo lên tiếng.
Võ Du Kỵ nghe được sửng sốt một chút, “Tìm người?”
Thái Bình liếc nhìn chiếc tủ cao cách đó không xa, “Đi nhìn một cái xem, người này phò mã có vừa lòng không?”
_____
Chú giải
Hoa chúc (động phòng hoa chúc): nến hoa thắp trong phòng tân hôn
Nghi gia nghi thất: nên nhà nên cửa
Cầm sắt hoà minh: cầm và sắt là tên hai loại nhạc cụ, hoà minh là hoà chung giai điệu, câu này ý muốn chúc vợ chồng hoà hợp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.