Cấm Đình

Chương 20: Dư âm




Khi Thái Bình cùng Uyển Nhi trở lại Thanh Huy Các, Xuân Hạ đã đổ nửa người mồ hôi lạnh.
Thái y vội vàng chạy tới xem qua công chúa, lập tức ra phương thuốc, dặn dò Xuân Hạ làm việc cẩn thận, sau đó bước nhanh đến bên nhị thánh phục mệnh. Lý Hiển cùng Lý Đán biết muội muội không có việc gì, cuối cùng nhẹ nhàng thở một hơi. Bởi vì không tiện ở lại Thanh Huy Các lâu, liền dặn dò hai câu, từng người hồi phủ của mình.
Xuân Hạ cầm phương thuốc đi sắc, Uyển Nhi cho các cung nhân khác trong tẩm cung công chúa lui xuống, lấy cớ công chúa không thể trúng gió, đem cửa điện đóng lại, chuẩn bị cùng Thái Bình nói chuyện rõ ràng.
"Điện hạ không nên lỗ mãng như vậy." Uyển Nhi trực tiếp mở miệng, "Nếu Thiên Hậu thật sự muốn đem thiếp ban thưởng cho vương tử Thổ Phiên, sẽ không đề cập đến xuất thân của thiếp."
"Ta biết." Thái Bình ngồi dậy, trên mặt không có nửa điểm ý cười.
Uyển Nhi nhíu mày, "Biết sao người còn làm bậy?"
"Ta chỉ là không thích xem nữ tử như lễ vật để đưa tới đưa đi." Thái Bình cay chát cười cười, "Đương nhiên, ta cũng biết ngươi sẽ không cảm kích."
"Điện hạ!" Uyển Nhi dường như tức giận, "Đó chính là sứ thần Thổ Phiên, nếu không cẩn thận, sẽ là chuyện của hai nước."
"Ta không phải hài tử." Thái Bình nghiêm túc nói, "Những lời ta đã nói hôm nay, tuy rằng kiêu căng, nhưng cũng chính là lời trong lòng ta. Ngươi cũng vậy, Xuân Hạ cũng vậy, thậm chí các cung nhân khác cũng vậy, nếu ta không đồng ý, ai cũng đừng nghĩ lấy đi."
Uyển Nhi hơi kinh ngạc, yên lặng nhìn Thái Bình.
"Thời điểm ta quay đầu lại, đã tính đến chuyện xấu nhất." Thái Bình duỗi tay nắm lấy tay Uyển Nhi, gắt gao chế trụ, không cho nàng ấy rút ra, "Nếu không giữ nổi ngươi, ta liền tự mình xin đi hòa thân. Ai làm ta không thoải mái, ta liền làm tất cả mọi người đều không thoải mái!" Khi nói chuyện, đáy mắt nàng tràn đầy vẻ âm trầm, đây là Thái Bình mà Uyển Nhi chưa bao giờ gặp qua, cho dù là đời trước, nàng ấy cũng không gặp qua một Thái Bình âm trầm như vậy.
Mất đi Uyển Nhi ba năm, Thái Bình giống như cái xác không hồn, bây giờ thật vất vả mới tìm lại được, Thái Bình sẽ không để nàng ấy lại rời đi nửa bước. Một đời này, Thượng Quan Uyển Nhi chính là nghịch lân của nàng, ai cũng không thể chạm vào!
Uyển Nhi dường như cảm thấy Thái Bình không thích hợp, cũng bất chấp quá nhiều, nàng nâng tay kia lên, dán lên trán Thái Bình, "Điện hạ nóng quá." Xem ra công chúa hôm nay uống rượu xong rồi ra gió, lại đột nhiên bạo phát cảm xúc, nên đầu mới có thể nóng hổi như vậy.
Uyển Nhi hiếm khi ôn nhu như vậy, Thái Bình cuối cùng cũng giãn mày, cả người bỗng nhiên ôm tới, làm nũng gọi: "Uyển Nhi."
"Điện hạ người......" Uyển Nhi muốn né tránh, nhưng Thái Bình tới quá nhanh, nàng còn không kịp phản ứng, Thái Bình đã chui vào trong ngực nàng, chặt chẽ ôm lấy nàng, "Không thoải mái thì nên nằm nghỉ ngơi."
"Thật không có lương tâm." Thái Bình khàn khàn mắng một câu, cái trán nóng bỏng kề trên cổ Uyển Nhi, nàng một bên mắng, một bên giống như mèo con nhẹ nhàng cọ vào người nàng ấy, "Bổn cung không thoải mái, ngươi cũng không dỗ dành một câu."
Nỗi lòng Uyển Nhi phức tạp, có thể thấy được Thái Bình như thế, những lời nói lạnh băng lại một chữ cũng nói không nên lời.
"Xin điện hạ......"
"Tự trọng sao?"
Uyển Nhi không dám nhìn Thái Bình, không phát hiện đáy mắt Thái Bình đã ngấn lệ.
Đúng vậy, hiện nay Uyển Nhi có lẽ chưa thích nàng. Nàng cầu nàng ấy dỗ dành một câu, với Uyển Nhi xem ra, chẳng qua là một câu mê sảng của công chúa mà thôi.
Uyển Nhi cắn chặt môi dưới, không nói thêm gì nữa.
Chỉ cảm thấy một giọt nước ấm áp rơi xuống mu bàn tay, Uyển Nhi kinh ngạc, khi nhìn về phía Thái Bình, Thái Bình đã buông lỏng ra hai tay, kéo góc chăn, đưa lưng về phía nàng mà nằm xuống.
"Bổn cung mệt mỏi." Thanh âm Thái Bình khàn khàn, hạ lệnh trục khách với nàng.
Thái Bình đã quá quen thuộc với những lời nói lạnh như băng sương của Uyển Nhi, ngay cả khi Uyển Nhi yêu nàng sâu sắc, Uyển Nhi cũng có thể nói ra những câu chữ đau thấu tâm can.
Thừa dịp Uyển Nhi còn chưa mở miệng nói những lời này, Thái Bình chạy trốn trước, ít nhất hiện tại nàng không muốn nghe thấy bất luận câu chữ lạnh lùng nào.
Uyển Nhi âm thầm thở dài, đứng dậy đi hai bước, rồi lại dừng bước chân.
"Hôm nay, đa tạ điện hạ." Thanh âm của Uyển Nhi tuy nhỏ, nhưng Thái Bình lại nghe đến rõ ràng.
Nàng cho rằng Uyển Nhi sẽ như vậy mà trầm mặc rời khỏi tẩm cung, lại không nghĩ Uyển Nhi lúc mở miệng lại nói ra lời có độ ấm như vậy.
"Hôm nay thiếp cũng đã dự tính đến chuyện xấu nhất." Uyển Nhi tiếp tục nói, nếu cuối cùng không giống như trước, nếu hôm nay Thái Bình trốn không khỏi kiếp này, vậy nàng nguyện ý thay Thái Bình hòa thân Thổ Phiên.
Thái Bình muốn biết nàng ấy tính toán cái gì, cố tình lúc này Uyển Nhi lại không nói.
Uyển Nhi hít sâu một hơi, đổi sang chuyện khác, "Hôm nay điện hạ nói, mệnh thiếp vào đây hầu hạ, điện hạ mới vừa rồi chỉ nói mệt mỏi, cũng không nói thiếp phải ra ngoài." Nàng đến gần mép giường, chậm rãi ngồi xuống, chỉnh lại góc chăn cho Thái Bình, "Thiếp sẽ ở chỗ này an tĩnh bồi điện hạ, chờ Xuân Hạ đem chén thuốc đưa tới, hầu hạ điện hạ dùng dược xong thiếp lại rời đi."
Thái Bình cuộn lên thân mình, không nói lời nào.
Uyển Nhi biết tính tình của nàng ấy, như vậy xem ra đã ngầm đồng ý. Uyển Nhi xưa nay thích yên tĩnh, cho nên lẳng lặng bồi tiếp, cũng sẽ không cảm thấy không thú vị. Cẩn thận nghĩ lại, đây cũng là thời gian hiếm có để nàng ở cùng nàng ấy, nhiều một khắc đều là đáng giá.
"Uyển Nhi......" Thái Bình bỗng nhiên khàn giọng khẽ gọi.
Uyển Nhi ôn thanh đáp: "Thiếp ở đây."
Thái Bình không có xoay người lại, chỉ trở tay ngoắc ngoắc tay với nàng, "Đưa ống tay áo cho ta."
Uyển Nhi chần chờ một chút, vẫn là đem ống tay áo đưa qua.
Thái Bình nắm lấy ống tay áo, nghiêm túc nói: "Đừng sợ."
Uyển Nhi giật mình, bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Thái Bình. Bên Thổ Phiên xem như hạ màn, nhưng bên Võ Hậu cũng cần một lời giải thích.
"Điện hạ hôm nay đã giúp thiếp rất nhiều."
"Việc này bổn cung cũng nên cho a nương một công đạo."
Thái Bình khép lại hai mắt, nàng bị cấm túc cũng không phải chuyện xấu, thậm chí a nương đem Uyển Nhi cùng nhau đuổi về, liền chứng minh a nương cũng không muốn thật sự trị tội Uyển Nhi.
Đáy mắt Uyển Nhi hiện lên một mạt nghi ngờ, Thái Bình ở tuổi niên hoa trong trí nhớ của nàng, sẽ không nghĩ xa như vậy.
Chẳng lẽ nàng ấy......
Cái ý niệm này lại một lần nữa nảy lên trong lòng, Uyển Nhi cố nhịn lại lời muốn hỏi, nếu Thái Bình không phải người trùng sinh, sẽ trả lời "Không phải", nếu phải, nàng ấy cũng sẽ trả lời "Không phải".
Đời trước nàng tổn thương Thái Bình nhiều như vậy, từng câu đẫm máu xuyên vào da thịt thấu cả tim gan, đổi lại nếu nàng là Thái Bình, tuyệt đối sẽ không tùy tiện thừa nhận trùng sinh.
Cứ ngờ vực tới ngờ vực đi, chi bằng âm thầm thử một chút, có lẽ sẽ biết được.
Màn đêm buông xuống, thiên tử Lý Trị mở tiệc chiêu đãi vương tử Thổ Phiên, quần thần cùng uống, ca vũ không dứt. Vương tử Thổ Phiên không nhắc lại chuyện hòa thân, Lý Trị thấy vậy cũng vui mừng.
Tiệc rượu say sưa, Võ Hậu nói mình đã mệt, mệnh Thái Tử Lý Hiền đỡ về Tử Thần Điện trước.
Lý Hiền lo sợ bất an, trò vặt hôm nay của hắn, chỉ sợ đã bị mẫu hậu nhìn thấu.
"Đều đi ra ngoài." Võ Hậu ngồi nghiêng ở trên giường, một bên xoa thái dương, một bên phất tay áo.
Lý Hiền thầm thở ra một hơi, còn chưa kịp cáo lui, đã bị Võ Hậu gọi lại.
"Thái Tử lưu lại."
Lý Hiền thấp thỏm không thôi, "Vâng."
Võ Hậu ngồi thẳng lên, lúc Lý Hiền đối diện với gương mặt của mẫu thân, mới phát hiện trên mặt Võ Hậu đã không còn sót lại chút say sưa gì. Trong lòng hắn hoảng loạn, lập tức khom người đối với Võ Hậu nhất bái, "Con, kính cẩn nghe mẫu hậu dạy bảo."
Võ Hậu lặng lẽ liếc nhìn hắn, "Thái Bình là bảo bối trong lòng ta."
Lý Hiền gật đầu, "Nàng cũng là muội muội của con."
"Ngươi cũng biết, vì sao còn dám ở trước mặt vương tử Thổ Phiên hồ ngôn loạn ngữ?" Ngữ khí Võ Hậu lạnh lẽo, như là rồng bị chạm vào nghịch lân, nhìn thẳng xuống Lý Hiền.
Lý Hiền vội vàng quỳ xuống đất, giải thích: "Mẫu hậu hiểu lầm con, con cũng không có hồ ngôn loạn ngữ."
"Thái Bình chỉ là công chúa, nàng cản đường ngươi cái gì?" Võ Hậu nửa chữ cũng không tin, tiếp tục ép hỏi, "Ngươi biết rõ Thổ Phiên lần này tới Đại Đường là vì cái gì, ngươi ở trước mặt vương tử khen Thái Bình càng nhiều, sẽ chỉ làm vương tử đối với Thái Bình càng cảm thấy hứng thú."
Lý Hiền hít một ngụm khí lạnh, nghiêm mặt nói: "Con biết sai rồi."
"Là người cai trị, lòng dạ lại hẹp hòi, vì việc tư của bản thân......" Võ Hậu cố tình nhấn mạnh chữ "tư", phảng phất đã xuyên thủng hết tất cả, "Ngay cả muội muội của chính mình cũng có thể xuống tay......"
"Vương tử Thổ Phiên trời sinh anh tư khí phách, ở Thổ Phiên có phần được sủng ái, dân vọng cũng rất cao, kỳ thật......" Lý Hiền khẩn thiết mà nhìn Võ Hậu, "Cũng coi như lương xứng, không phải sao?"
Võ Hậu cười lạnh nhìn hắn, "Nói như thế, Thái Bình ngược lại còn phải cảm tạ ca ca như ngươi, tận tâm mà tìm người tương xứng với nàng."
Lý Hiền quỳ gối, dập đầu với Võ Hậu nói: "Nếu con biết mẫu hậu không muốn Thái Bình xa gả Thổ Phiên, liền cho con mười lá gan, con cũng sẽ không làm chuyện như vậy."
"Không cần người khác cho ngươi lá gan, chính ngươi liền có." Võ Hậu nghiêng người về phía trước, trong thanh âm lộ ra một tia áp bức, "Thái Bình xưa nay không thích đọc sách, ngươi bên ngoài sưu tập nhiều thi văn như vậy, thỉnh thoảng lại đưa cho Thái Bình, rốt cuộc là vì ai, ngươi cho rằng bổn cung không rõ ràng sao?"
Sau lưng Lý Hiền lạnh ngắt, lúc này mới phản ứng lại, hôm nay Võ Hậu cố ý ở trước mặt vương tử Thổ Phiên đề cập Thượng Quan Uyển Nhi, thì ra là muốn để cho hắn xem.
Ngữ khí của Võ Hậu càng ngày càng lạnh, "Ngươi ân cần với nàng như thế, nếu đơn giản chỉ là thích nàng, giúp ngươi có được cũng không khó."
Bàn tay bên dưới tay áo của Lý Hiền gắt gao cuộn chặt, không dám tùy tiện đáp lời.
"Nhưng hướng về phía nàng lại là tôn nữ của Thượng Quan Nghi, bổn cung chỉ có thể chặt đứt ý niệm của ngươi trước." Võ Hậu đứng dậy đi đến trước người hắn, hai tay thả lỏng phía sau, từ trên cao mà nhìn xuống, "Ngươi hỏi phụ hoàng của ngươi một chút xem, có nguyện giúp ngươi hoàn thành ước vọng hay không?"
Lý Hiền nói giọng khàn khàn: "Thượng Quan Nghi đã đền tội, Thượng Quan Uyển Nhi chẳng qua chỉ là tội thần chi hậu, nếu như thu nạp vào Đông Cung, cao nhất chỉ có thể là chiêu huấn."
"Phải không?" Võ Hậu cười lạnh, "Ngày sau khi ngươi trèo lên vị trí cửu ngũ, lại vì nàng sửa lại án oan, có bao giờ nghĩ tới người hạ lệnh trị tội năm đó chính là phụ hoàng cùng mẫu hậu của ngươi không?"
Tâm tư Lý Hiền lại bị Võ Hậu chọc phá, lập tức ngậm miệng.
"Ngươi xưa nay thích kết giao văn nhân nhã khách, bá quan khen ngươi, bệ hạ khen ngươi, tự nhiên, khi sửa lại án kẻ sai tuyệt đối không thể là bệ hạ, liền chỉ có thể là a nương như ta." Võ Hậu chậm rãi ngồi xuống trước mặt Lý Hiền, nắm lấy cằm hắn, buộc hắn nhìn thẳng vào mắt nàng, "Nhị Lang à, ngươi vẫn là tin cái lời đồn kia."
Rõ ràng là khuôn mặt giống nhau như đúc.
"Vất vả hoài thai mười tháng chính là ta, xông qua quỷ môn quan gian nan đem ngươi sinh ra cũng là ta." Võ Hậu đột nhiên cười cười, ý cười như sương, không mang theo một tia độ ấm, "Ngươi tin cũng được, không tin cũng được, đó cũng chỉ là chuyện của ngươi."
Lý Hiền chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu, hôm nay Võ Hậu không có nửa điểm giận dữ, lại so với ngày xưa làm cho lòng người càng sợ hãi.
Võ Hậu đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Lui ra đi."
"Vâng." Lý Hiền bước đi rời khỏi Tử Thần Điện.
Võ Hậu lẳng lặng mà nhìn theo Lý Hiền dần biến mất khỏi tầm mắt, đáy mắt dâng lên một mạt sát khí phức tạp.
_____
Chú giải
Nghịch lân: vảy ngược của rồng ở trước yết hầu, là điểm yếu của nó, nếu kẻ khác chạm vào sẽ bị giết chết. Nguyên câu là "Long hữu nghịch lân, xúc tất chi nộ" (Rồng có vảy ngược, đụng vào sẽ nổi giận)
Chiêu huấn: thời Đường, tại Đông Cung, chính thất của Thái Tử là Thái Tử Phi, cấp bậc thị thiếp theo thứ tự là lương đệ, lương viên, thừa huy, chiêu huấn, phụng nghi
Cữu ngũ: bậc đế vương chí tôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.