Thái Bình đã không nhớ được ngọn nến trong tẩm điện cháy hết từ bao giờ, nàng mệt mỏi ôm lấy Uyển Nhi ngủ một giấc cho đến đầu giờ Mão, nếu không phải Uyển Nhi thức dậy làm nàng tỉnh giấc, chỉ sợ nàng còn muốn ngủ thêm chốc lát.
Võ Hậu giờ Thìn sẽ thượng triều, lúc này chạy trở về, vừa lúc có thể phụng dưỡng Võ Hậu chuẩn bị lâm triều. Tuy nói Uyển Nhi cũng muốn ở lâu thêm một chút, nhưng bên Võ Hậu lại trăm triệu lần không thể chậm trễ.
Uyển Nhi đốt lên đèn cung đình cạnh bên giường, ở mép giường mặc xong váy áo, vừa muốn đến bên gương đồng thắp đèn cung đình, chiếu sáng vấn tóc, lại phát hiện tay áo bị Thái Bình lặng lẽ nắm lấy, chôn ở dưới chăn.
Uyển Nhi khẽ cười, "Thần xác thật cần phải đi."
Thái Bình híp mắt tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy Uyển Nhi, đầu tựa trên vai Uyển Nhi, cắn cắn vành tai nàng, "Ta ôm một lát thôi......"
Vành tai Uyển Nhi cực kỳ mẫn cảm, nàng hơi rụt rụt cổ, thấp giọng nói: "Điện hạ còn như vậy, thần lại muốn đi quá giới hạn."
Là cảnh cáo, cũng là lời nói trong lòng.
Thái Bình nghe được trong tim ngứa ngáy, không biết xấu hổ mà trả lời: "Thần tử dưới váy bổn cung, cũng chỉ có thể là nàng."
"Điện hạ......" Uyển Nhi cực lực kiềm chế, cảm thấy mùi hương trên người Thái Bình là dụ hoặc trí mạng, nàng ngửi đến tim rối loạn, cũng ngửi đến tim nóng bỏng.
Thái Bình vùi đầu vào cổ Uyển Nhi, lẩm bẩm: "Buổi tối trên người nàng lây dính mùi phấn mặt của bổn cung, sợ là a nương sẽ đoán được."
Uyển Nhi nhíu mày.
Thái Bình khẽ xoa gương mặt Uyển Nhi, "Ta còn một hộp phấn mặt hoa lê mới, nàng mang theo đi, giúp ta đưa cho a nương, nói đó là ý của ta." Nói xong, Thái Bình câu lấy cằm Uyển Nhi, áp sát tới, tình nồng mật ý mà hôn một cái, "Ta muốn thoa phấn mặt cho Uyển Nhi......"
Uyển Nhi đã ý loạn tình mê, sao có thể không nghe thỉnh cầu của Thái Bình.
Đèn cung đình bên cạnh gương đồng được Uyển Nhi thắp lên, chiếu sáng Thái Bình trong gương đang mỉm cười nhìn nàng, cũng chiếu sáng dáng người nổi bật của nàng ấy bên dưới nội thường sa mỏng.
Bất giác hô hấp của Uyển Nhi nặng nề hơn, "Đêm lạnh, điện hạ vẫn nên mặc thêm xiêm y đi."
"Xuỵt, nhìn bổn cung." Thái Bình một tay cầm lấy hộp phấn mặt, một tay nắm lấy cằm Uyển Nhi, nàng hơi hơi khom người, từ góc độ này nhìn nàng, tất nhiên không thể không nhìn thấy một ít cảnh xuân khác.
Uyển Nhi thu lại hai tay, nắm chặt tay áo, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Nàng xua đi ý niệm không đứng đắn của mình, biết rằng lúc này không thể lại bị tiểu công chúa tùy ý trêu chọc, lại đi quá giới hạn khi dễ tiểu công chúa một lần. Nói cũng kỳ quái, từ trước đến nay nàng vẫn là người bình tĩnh tự kiềm chế, nhưng thoáng qua một tối, nàng giống như cao tăng thủ giới nhiều năm một khi phá giới, liền chỉ biết hồng trần sáng lạn, chỉ nghĩ sa vào trong đó, trầm luân đến chết.
Thái Bình xác thật nghiêm túc thoa phấn mặt cho nàng ấy, nhưng đáy mắt Uyển Nhi kích động nóng bỏng nàng cũng xác xác thật thật mà nhìn thấy rõ ràng. Nàng liền thích Uyển Nhi như vậy, vì nàng khó có thể kiềm chế, vì nàng mà đi quá giới hạn.
"Đẹp không?" Thái Bình đột nhiên khẽ hỏi.
Rõ ràng là Thái Bình thoa phấn mặt cho nàng, nàng sao biết Thái Bình thoa đến như thế nào? Uyển Nhi chỉ ngây người trong chốc lát, liền phản ứng lại, Thái Bình không phải hỏi cái này, mà là màn xuân sắc như ẩn như hiện của nàng ấy.
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, nhắc nhở Thái Bình, "Trời sắp sáng......"
Ánh mắt Thái Bình tràn ra mật ý nồng đậm, nàng đặt hộp phấn mặt xuống, lại đem son môi thoa lên môi mình, không đợi Uyển Nhi phản ứng, liền trằn trọc hôn lên cánh môi Uyển Nhi.
Uyển Nhi bị nàng hôn đến hoàn toàn rối loạn tâm trí, biết rõ tiểu công chúa đang trêu chọc, lại vẫn trúng kế của nàng ấy, nàng đứng dậy ôm lấy eo tiểu công chúa, đem Thái Bình dựa trên gương đồng hung hăng mà hôn một cái.
Lý trí cùng tiếng lòng rung động, Uyển Nhi không thể không buông cánh môi tiểu công chúa, chống lại cái trán nàng ấy, "Còn thỉnh điện hạ tiết chế...... Thần không chịu nổi điện hạ như vậy......"
"Làm sao?" Thái Bình một tay câu lấy cổ nàng, một tay lau đi son môi dư thừa trên môi nàng, bá đạo mở miệng, "Ta liền muốn nàng phải nhớ kỹ ta, muốn nàng làm gì cũng đều phải nghĩ đến ta......"
Uyển Nhi làm sao có thể không nhớ nàng ấy?
Nàng khẽ cười âu yếm nhìn điện hạ của nàng, "Thần nhớ rõ, tối hôm qua đã đáp ứng với điện hạ, sẽ không lui tới thi thư cùng Thái Tử."
"Được." Thái Bình rất vừa lòng với "nhớ rõ" này của Uyển Nhi.
Uyển Nhi nhanh chóng vấn tóc, Thái Bình giúp Uyển Nhi vuốt lại tóc mai, tự tay cài trâm hoa cho nàng ấy, hơi hơi ngẩng đầu lên, khen ngợi: "Tuyệt sắc trên đời này, cùng lắm cũng chỉ được như thế này thôi."
Uyển Nhi nghe được bên tai nóng lên, liếc mắt nhìn Thái Bình, rõ ràng tuyệt sắc ở ngay trước mắt, tiểu công chúa hiện tại y quan không chỉnh tề, tóc đen hơi rũ xuống, làm người nhìn thấy không khỏi rung động.
Thái Bình bắt được tia trầm mê trong đáy mắt Uyển Nhi, nàng cố ý ngồi lên bàn trang điểm, trầm giọng nói: "Thượng Quan đại nhân lát nữa lại tô son môi một lần nữa đi."
Uyển Nhi giật mình, "Vì sao?"
Ngón trỏ Thái Bình câu lấy cằm Uyển Nhi, "Còn kịp."
Tiếng lòng Uyển Nhi lại nóng bỏng lại rung lên, giật mình nhận ra Thái Bình ôm lấy hai má nàng nhẹ nhàng đẩy xuống, bên tai nàng như thiêu, chỉ nghe thấy Thái Bình trầm thấp nói: "Uyển Nhi, nàng lại hôn ta một cái, chỉ một cái thôi......"
Tim Uyển Nhi đập như sấm, mày liễu nhíu lại rồi giãn ra.
"Vâng."
Ánh nến yếu ớt, sáp tan chảy dọc theo giá cắm nhỏ xuống từng giọt, kéo dài không thôi.
Đêm qua Hồng Nhụy nghỉ tại thiên điện của Xuân Hạ, giờ Mão hai khắc, bên ngoài thiên điện vang lên tiếng Uyển Nhi thúc giục. Hồng Nhụy vội vàng đứng dậy vội vàng chỉnh sửa xiêm y, liền đi theo Uyển Nhi rời khỏi Thanh Huy Các.
Dọc theo cung giai một đường đi xuống, Hồng Nhụy xách đèn chiếu sáng, thỉnh thoảng nhìn lại Uyển Nhi phía sau.
Uyển Nhi bị nàng nhìn đến có chút không được tự nhiên, "Phấn trên mặt ta có vấn đề gì sao?" Trong tay nàng còn cầm thi văn đã viết xong, bất giác khẩn trương mà siết một cái.
Nếu ngay cả Hồng Nhụy cũng có thể nhìn ra không thích hợp, cửa ải Võ Hậu lại càng khó qua.
Cánh mũi Hồng Nhụy khẽ nhúc nhích, cười nói: "Phấn mặt đại nhân rất đẹp, chính là mùi hương phấn mặt này thật sự dễ ngửi, giống như là...... hương hoa lê!"
Uyển Nhi bất động thanh sắc mà thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng mà cười cười.
"Thượng Quan đại nhân cũng thật bận rộn."
Hai người mới vừa mới bước qua một cánh cổng vòm cung uyển, liền nghe thấy thanh âm của Đức An.
Hồng Nhụy giật nảy mình, sắc mặt tái nhợt mà nhìn về phía Đức An công công đang đứng trang nghiêm ở bên cạnh, "Đức công công, ngươi như vậy sẽ dọa chết người!"
Uyển Nhi tiến lên hơi hơi cúi đầu, "Trong cung sinh hoạt không dễ, cũng nên vì niềm vui của chủ tử, ngày tháng mới có thể thoải mái hơn một ít. Tối hôm qua ta đến chỗ công chúa, chỉ là đọc sách làm thơ mà thôi, công công có muốn nhìn một chút thơ viết như thế nào không?" Nói, Uyển Nhi liền muốn mở ra thi văn cầm trong tay, để Đức An xem rõ ràng.
Thời gian Đức An ở trong cung không ngắn, đã gặp qua không ít cung nhân khéo léo, nhưng loại giống Thượng Quan Uyển Nhi thuận lợi mọi bề, trong chốc lát làm cho Võ Hậu cao hứng, trong chốc lát lại làm cho công chúa cao hứng, thậm chí có đôi khi ngay cả Thiên Tử cũng tán dương, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy.
"Thượng Quan đại nhân, bệ hạ mệnh ta tới, hỏi ngươi về việc tập viết chữ theo mẫu lần trước." Đức An cũng không cùng nàng vòng vo, trực tiếp nói ra yêu cầu.
Uyển Nhi tính tính thời gian, xác thật đã qua bảy ngày, còn chưa đưa cho Thiên Tử bên kia tin tức hữu dụng gì. Nàng hơi hơi hành lễ, "Tập viết theo mẫu vẫn chưa viết tốt, đại khái tháng tám có thể thành công."
"Tháng tám?" Đức An xác nhận lại một lần.
Uyển Nhi gật đầu, "Tháng tám, gió thu bắt đầu nổi lên, thời tiết sẽ thay đổi." Nàng đoán được Đức An còn muốn biết cái gì, liền bỏ thêm một câu, "Kỳ hạn tập viết theo mẫu chữ này, Thiên Hậu cũng không biết được."
Đức An vừa lòng mà cười cười, "Được rồi, ta không quấy rầy Thượng Quan đại nhân trở về hầu hạ nữa."
"Công công đi thong thả." Uyển Nhi cung tiễn Đức An đi vài bước, lúc này mới đưa ánh mắt cho Hồng Nhụy, mang theo nàng ấy đi vào hành lang dài bên kia, về tới Tử Thần Điện.
Lúc đó, Võ Hậu mới dậy, Bùi thị mang theo các cung nhân đang hầu hạ.
Uyển Nhi trước tống cổ Hồng Nhụy về thiên điện nghỉ ngơi, chính mình lưu lại trước cửa điện, chậm rãi đợi Võ Hậu truyền triệu.
Sau khi Võ Hậu mặc y phục chỉnh tề, liền hỏi Bùi thị, "Uyển Nhi đã trở lại?"
Bùi thị đúng sự thật đáp: "Nàng đang chờ ở ngoài điện."
Võ Hậu nhìn nhìn đồng hồ nước ở một bên, cười như không cười, "Không sớm cũng không muộn, canh giờ tính ra vừa lúc." Nói xong, liền mệnh Bùi thị đem Uyển Nhi truyền vào trong điện.
Uyển Nhi cầm thi văn đi vào, cung kính mà hành lễ với Võ Hậu, "Tham kiến Thiên Hậu."
"Trước để bổn cung nhìn xem, tối hôm qua ngươi cùng Thái Bình rốt cuộc viết thơ gì?" Võ Hậu ngồi xuống bên long án, Bùi thị liền tiến lên phía trước, tiếp nhận thi văn từ trong tay Uyển Nhi.
Võ Hậu đem thi văn mở ra, đọc tên bài thơ này, "Theo yêu cầu của thánh, ngày yến tiệc lập xuân dâng lên ứng tác Tiễn Thái Hoa?"
Uyển Nhi rũ mắt, "Thần nhớ rõ, khi đó Thiên Hậu mệnh thần làm thơ, chỉ là thần khi đó câu từ bế tắc, không thể lập tức làm ra. Tối hôm qua nghe điện hạ nói một câu, thần nhớ đến đầu thơ kia, liền đem đầu thơ này làm xong."
Võ Hậu nghĩ lại, xác thật có một chuyện như vậy.
Nàng tiếp tục đọc thi văn, đến một câu cuối cùng, lại đọc ba lần, "Tương loạn dục hà như......"
Uyển Nhi chỉ cảm thấy bên tai nóng lên, tối hôm qua Thái Bình xác thật như một con mèo hoang, nhất thời kích động, thế nhưng cào hai vết trên lưng nàng, lúc này vẫn còn nóng rát.
Ánh mắt Võ Hậu hơi nghiền ngẫm, "Một câu hay, Tá vấn đào tương lý, tương loạn dục hà như."
Thử hỏi đào cùng mận, lẫn lộn sẽ thế nào.
Uyển Nhi không dám trả lời, lúc này đem mặt cúi xuống, sợ bị Võ Hậu nhìn ra manh mối gì.
Võ Hậu đọc xong câu thơ, liền bắt đầu nhìn kỹ chữ viết, có vài câu là Thái Bình viết, vài câu là Uyển Nhi viết, so công chúa nhà mình cùng Uyển Nhi, xác thật vẫn còn kém, lại phải tìm cho Thái Bình một thư pháp gia, chỉ điểm nhiều hơn.
"Bùi thị."
"Nô tỳ ở đây."
"Mang thơ cất đi."
Dường như tâm tình Võ Hậu không tồi, sau khi đưa thi văn cho Bùi thị, đứng dậy đi đến trước mặt Uyển Nhi, "Cùng bổn cung thượng triều thôi."
Uyển Nhi lĩnh mệnh, nhỏ giọng nói: "Ở trên đường thần có gặp Đức An công công."
Võ Hậu chắp tay cười khẽ, "Ngươi làm việc, bổn cung yên tâm."
"Thần không dám." Võ Hậu không hỏi rõ, Uyển Nhi ngược lại không an lòng.
"Chữ giống như người, câu "tương loạn dục hà như" kia của ngươi, chữ "loạn" viết cực kỳ đoan chính, là sợ bổn cung từ trong chữ viết nhận ra điều gì sao?" Võ Hậu trực tiếp chỉ ra phát hiện nhỏ của nàng.
Uyển Nhi kinh hãi, nàng sở dĩ viết chữ "loạn" thật chỉnh tề, chính là sợ Võ Hậu cảm thấy cái gì.
Võ Hậu thoáng nhìn thấy đáy mắt nàng chợt lóe lên tia hoảng hốt, "Người thông minh, thường sẽ không cố tình che giấu cái gì." Nói, nàng gắt gao nhìn chằm chằm con ngươi Uyển Nhi, "Ngươi là một loại người thông minh khác, biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Nếu bổn cung tin ngươi, về sau ngươi không cần lại làm những việc dư thừa này, tăng thêm sợ hãi."
"Vâng." Uyển Nhi quỳ xuống dập đầu.
Võ Hậu nhìn phượng bào bên cạnh Uyển Nhi, nha đầu này xác thật là kẻ có ý tứ. Nàng chuyển mắt nhìn về phía bầu trời gần sáng ngoài điện, cách một ngày đó còn con đường rất dài phải đi, "Đi thôi, các triều thần đã chờ ở Hàm Nguyên Điện."
Uyển Nhi đứng dậy, đến gần Võ Hậu.
Võ Hậu ngửi được trên người nàng có mùi hương hoa lê, không khỏi liếc mắt nhìn Uyển Nhi một cái, nhìn thấy phấn son trên mặt nàng so với ngày xưa tựa như đậm hơn.
Uyển Nhi chủ động từ trong lòng lấy ra một hộp phấn mặt hoàn toàn mới, hai tay dâng lên, "Điện hạ nói, hộp phấn mặt hoa lê này dùng rất tốt, nếu Thiên Hậu nhìn thích, về sau nàng mỗi tháng đều đưa một hộp lại đây."
Võ Hậu tiếp nhận hộp phấn, cầm trong tay nhìn nhìn, cười lạnh: "Quả nhiên vẫn là hài tử." Nói, Võ Hậu đem hộp phấn trả lại cho Uyển Nhi, "Lần sau ngươi lại đến chỗ nàng, mang một câu nói với nàng, để nàng hồi tâm, tháng tám sắp đến, không nên sa vào son phấn, không biết cái nào nặng cái nào nhẹ."
Uyển Nhi cúi đầu, lại nói giúp Thái Bình, "Chung quy cũng là một phần tâm ý của điện hạ."
Trên mặt Võ Hậu không có ý cười, chỉ nhàn nhạt mà nhìn thoáng qua Uyển Nhi.
Uyển Nhi cúi đầu, không dám cùng Võ Hậu đối diện.
"Quả nhiên là bắt người tay ngắn." Võ Hậu liếc xéo Uyển Nhi, "Không có việc gì lại đưa phấn mặt, nhất định lại muốn đòi hỏi cái gì từ bổn cung, ngươi nói với nàng, từ nay về sau, muốn cái gì thì chỉ có thể lấy bằng bản lĩnh."
"Vâng."
Võ Hậu đi vài bước, ngồi lên loan kiệu, bỗng nhiên vươn tay với Uyển Nhi, "Phấn mặt đưa cho bổn cung."
Uyển Nhi hai tay dâng lên.
Võ Hậu mở ra ngửi một chút, thầm nghĩ: "Coi như có lương tâm, hiếm khi đưa cho a nương lễ vật." Trên mặt nàng vẫn lạnh băng như cũ, nghiêm túc hỏi: "Nàng muốn cái gì?"
Uyển Nhi lắc đầu, "Thần không biết."
Võ Hậu đóng hộp lại, nói thẳng: "Sau khi lâm triều, ngươi đi thỉnh công chúa tới Tử Thần Điện, bổn cung tự mình tới hỏi."
"Vâng." Uyển Nhi cúi đầu cười trộm, mặc kệ là đời trước, hay là đời này, là Võ Hậu cũng vậy, hay là Võ Hoàng cũng thế, người ấy vẫn luôn là a nương thương Thái Bình nhất.
"Uyển Nhi, ngươi nhớ a nương của mình không?" Bỗng nhiên, thanh âm Võ Hậu vang lên.
Uyển Nhi sửng sốt một chút, đúng sự thật đáp: "Thần nhớ."
"Trung Thu năm nay, bổn cung đem nàng đến Trường An, cho các ngươi gặp mặt một lần."
"Tạ Thiên Hậu!"
Đây là ân sủng của Võ Hậu, cũng là áp chế của Võ Hậu, tháng tám Trường An sẽ loạn, Võ Hậu cũng phải để người làm việc cho mình gõ gõ chuông, an an tâm.
Đạo đế vương, nói chung là như thế.
Nhưng dù vậy, Uyển Nhi xác thật nhớ mẫu thân Trịnh thị, tính cho tới bây giờ, nàng đã suốt hai năm không có gặp người.
_____
Chú giải
Giờ Mão: từ 5 đến 7 giờ sáng
Giờ Thìn: từ 7 đến 9 giờ sáng
Bắt người tay ngắn trong "Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm": nhận lợi ích của người khác thì thái độ với người đó cũng mềm mỏng hơn
Gõ gõ chuông, an an tâm: đại ý là so sánh như việc gõ chuông chùa tịnh tâm
_____
Tiễn Thái Hoa – Thượng Quan Uyển Nhi:
Mật diệp nhân tài thổ, tân hoa trục tiễn thư.
Phàn điều tuy bất mậu, trích nhụy cự trí hư.
Xuân chí do lai phát, thu hoàn vị khẳng sơ.
Tá vấn đào tương lý, tương loạn dục hà như?
Cắt hoa lụa – Thượng Quan Uyển Nhi (tạm dịch):
Lá dày do ai cắm, nụ hoa hé từng cành
Vin cành dẫu chẳng sai, ngắt nhụy lại hão huyền
Xuân tới hoa đã nở, thu về chẳng tàn đi
Thử hỏi đào cùng mận, lẫn lộn sẽ thế nào?