Uyển Nhi cười đầy ẩn ý, nàng thật sự yêu thích dáng vẻ này của Thái Bình, vừa thẹn vừa giận, chỉ hận không thể “vẽ” thêm vài nét bút, để nàng ấy hoàn toàn trầm luân.
“Thần cũng không dám muốn tánh mạng của điện hạ.” Uyển Nhi học theo Thái Bình vào ngày Tết Thượng Nguyên ấy, thong thả ung dung mà lui ra, nhưng chỉ lui đến một nửa, liền bị Thái Bình nắm chặt cổ tay.
Hai má Thái Bình đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào hai mắt Uyển Nhi, “Ai cho phép nàng không viết?”
Uyển Nhi nhẫn cười, “Nơi này thật sự không được.”
“Đợi!” Hô hấp của Thái Bình hơi trầm xuống, vội vàng nhìn lướt qua bầu rượu trên kỷ án, một tay nâng bầu rượu, ngửa đầu ừng ực uống một hơi nữa bầu, khàn khàn nói: “Bổn cung say, Thượng Quan đại nhân đưa bổn cung về Thanh Huy Các!”
Uyển Nhi nhíu mày, “Điện hạ thật sự không sợ……”
“Bổn cung uống say, Thượng Quan đại nhân chiếu cố bổn cung mấy canh giờ, trái với điều nào trong cung quy?” Thái Bình uống quá gấp gáp, lúc này hơi rượu xông lên đầu, chỉ cảm thấy Uyển Nhi trước mắt như bị sa mỏng che kín, dương giọng nói: “Bổn cung thật sự say!”
Uyển Nhi lắc đầu cười khẽ, lập tức đỡ Thái Bình dậy, “Điện hạ say, mau cập bờ.”
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy còn tưởng rằng hai người sẽ thân mật một lát, không nghĩ thế nhưng lại chờ được một câu như vậy. Sau khi hai người phân phó cung nhân chèo thuyền cập bờ, liền bước nhanh đến.
Chưa đến gần, đã ngửi được mùi rượu trên người điện hạ.
Xuân Hạ vội vàng tiếp nhận bầu rượu từ trong tay công chúa, mở nắp nhìn vào, rượu lại vơi đi hơn phân nửa. Nàng kinh ngạc nhìn công chúa, vội la lên: “Đều là một mình điện hạ uống?”
“Sao?” Thái Bình không vui mà hừ một tiếng.
Xuân Hạ nào dám nghi ngờ điện hạ.
Hồng Nhụy nhìn thoáng qua Uyển Nhi, Uyển Nhi đưa ánh mắt cho nàng, nàng liền kéo kéo ống tay áo của Xuân Hạ, ý bảo nàng ấy chớ có nhiều lời.
Thuyền rất nhanh đã cập bờ, nghe nói điện hạ uống say, các cung nhân liền nâng kiệu tới, nâng công chúa về Thanh Huy Các.
“Bổn cung đau đầu, Uyển Nhi xoa xoa cho bổn cung!” Thanh âm của Thái Bình lúc này đã hàm hồ, mới được Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đỡ ngồi xuống giường, liền kêu to Uyển Nhi, “Mau tới đây!”
“Vâng.” Uyển Nhi nghe lời đi tới, liền bị Thái Bình lôi kéo ngồi xuống. Chưa giơ tay, Thái Bình đã kéo tay nàng ấn ở trên trán, thúc giục: “Mau hầu hạ bổn cung.”
“Khụ khụ.” Xuân Hạ vội nhắc nhở Hồng Nhụy một cái, hai người rời khỏi tẩm điện, thuận thế đóng lại cửa điện.
Uyển Nhi ôn nhu xoa trán cho Thái Bình, “Thoải mái hơn không?”
“Uyển Nhi, ta có mấy lời, nàng phải nghe thật kỹ……” Thái Bình bắt được tay nàng, nghiêng người đến trước thăm dò, khi trán nàng ấy tựa lên trán Uyển Nhi, Uyển Nhi chỉ cảm thấy nóng đến lợi hại.
Uyển Nhi sợ Thái Bình ngày mai tỉnh lại đau đầu, nhíu mày nói: “Điện hạ nên uống chút canh giải rượu trước, bằng không……”
“Xuỵt……”
Thái Bình không nhớ rõ mình dùng mấy ngón tay ấn lên môi nàng ấy, chỉ cảm thấy lòng bàn tay chạm vào môi Uyển Nhi, xúc cảm vừa mềm vừa ấm, hận không thể một ngụm cắn lấy.
Nàng cố gắng giữ lấy tia lý trí tỉnh táo cuối cùng, gằn từng chữ: “Hôm nay chúng ta du thuyền cũng vậy…… Ta mượn say giữ nàng ở lại chiếu cố cũng thế…… Đều là vì chính sự……”
Uyển Nhi gật đầu, vừa định nói chuyện lại bị Thái Bình đè lại.
“Hôm nay nhị ca……” Hai tròng mắt Thái Bình nhiễm xuân sắc, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Uyển Nhi, như thể muốn đốt ra lửa, “Đem thế lực Đông Cung cũ của hắn cho ta…… Ta nghĩ…… Đây là mục đích mà a nương muốn ta lập đức……” Vừa nói, nàng nhếch miệng cười khẽ, “Uyển Nhi…… Bước đầu tiên này…… Ta xem như đã bước ra…… Nàng đừng sợ…… Mặc kệ phát sinh chuyện gì…… Ta đều sẽ bảo vệ nàng……”
Uyển Nhi nghe được trong tim ấm áp, nàng sao phải sợ? Đời trước cũng vậy, đời này cũng thế, nàng biết điện hạ tâm tâm niệm niệm chỉ muốn có nàng. Đời này nếu lựa chọn đi cùng điện hạ, tính mạng của nàng đã sớm giao cho điện hạ, điện hạ sống, nàng sống, điện hạ chết, nàng chết, trên trời dưới đất, tuyệt đối sẽ không để điện hạ lẻ loi một mình.
“Thần cũng sẽ bảo vệ điện hạ.” Uyển Nhi nắm lấy tay Thái Bình, nghiêm túc nói những lời này cho Thái Bình nghe.
“Nếu a nương hỏi nàng…… Vì sao cùng ta gặp gỡ riêng tư……”
“Thần biết ứng đối như thế nào.”
Uyển Nhi dứt khoát đáp, giờ này khắc này, điện hạ của nàng còn gắng gượng một tia lý trí cuối cùng, quan tâm nàng làm sao tự bảo vệ mình. Phần thâm tình này, đối với nàng như mật ngọt.
Thái Bình híp mắt nhìn Uyển Nhi, lúc này men say hoàn toàn dâng đầy, nàng không còn thấy rõ ràng bộ dáng của Uyển Nhi.
“Uyển Nhi……”
“Vâng.”
“Uyển Nhi.”
“Thần ở đây.”
Thái Bình gọi hai tiếng Uyển Nhi liên tiếp, bỗng nhiên nhào đến trước, đè Uyển Nhi dưới thân, khàn khàn nói: “Nàng còn thiếu bổn cung một đầu thơ……” Khi nói chuyện, đầu ngón tay để trên ngực Uyển Nhi, nhẹ nhàng đảo quanh, “Còn nhớ không?”
“Điện hạ nói xong rồi?” Hô hấp của Uyển Nhi hơi trầm xuống, mỉm cười nhìn Thái Bình, tình tố dâng trào trong đáy mắt như sóng cả Đông Hải, một khắc cũng không dừng lại được.
Thái Bình nhíu mày, không vui nói: Nàng lại muốn chạy?” Vừa nói, nàng chống thân thể lên, tức giận mà nhìn xuống Uyển Nhi, “Nàng không có lương tâm…… Ta nói những chuyện này vì điều gì…… Ta uống say lại vì điều gì…… Ta…… A.”
Mấy lời say đều bị nụ hôn của Uyển Nhi che kín, Uyển Nhi câu lấy cổ công chúa, xoay người đè công chúa dưới thân. Mượn lúc tách ra để thở, lời nói nhiệt liệt của Uyển Nhi tràn ra khỏi môi, “Hôm nay thần chỉ vì…… điện hạ.”
Hai má Thái Bình đỏ bừng, cũng không biết là những lời này của Uyển Nhi quá mức say lòng người, hay là uống xong men say quá nặng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình đều bị thiêu đốt.
“Không chỉ hôm nay, bổn cung muốn……”
“Cả đời, đều chỉ vì điện hạ.”
Dù sống hay chết, chỉ vì Thái Bình.
Uyển Nhi chậm rãi áp xuống, cũng không vội vã hôn môi Thái Bình, nàng nhớ đến hơi thở của Thái Bình, có vị ngọt của quả nho, làm trong tim nàng cũng ngọt ngào.
Thái Bình cười, có lẽ là cao hứng, có lẽ là kích động, thế nhưng nhịn không được ướt hốc mắt.
Uyển Nhi hôn hôn từng chút, từ vầng trán đến chóp mũi, từ chóp mũi đến cánh môi, từ cánh môi đến cằm. Nàng vô cùng yêu tiểu công chúa, là tiểu công chúa tươi đẹp nhất Đại Đường, cũng là người trong lòng mà nàng hết mực yêu thương.
Nàng có một đầu thơ, muốn tự tay viết cho Thái Bình của nàng.
Uyển Nhi dịu dàng thắm thiết, đối với Thái Bình đã dấy lên lửa tình mà nói, không thể nghi ngờ là một hồi dày vò.
Thái Bình thật lâu không được thống khoái, rồi lại bị nàng hôn đến ý loạn tình mê, kiều thanh nói: “Uyển Nhi khi dễ người ta!”
Uyển Nhi mỉm cười, trong ý cười nhiều thêm một tia nóng bỏng.
“Vậy thần liền viết thơ cho điện hạ.” Nàng quyết đoán mà vẽ nét bút đầu tiên, chớp mắt liền lấp đầy chờ mong của Thái Bình.
Ánh nến leo lắt, cả phòng ôn nhu.
Trường An đã vào Xuân, trong cung ngẫu nhiên có mèo hoang đạp lên tường nức nở, chẳng mấy chốc đã gọi đồng bọn đến, cùng nhau ở dưới hiên kêu to không thôi.
Xuân Hạ cùng Hồng Nhụy đứng ở bên ngoài tẩm điện một lúc lâu, Xuân Hạ kéo kéo ống tay áo của Hồng Nhụy, hai người cùng nhau ngồi xuống bậc thang.
Hồng Nhụy ngửa đầu, nhìn ánh trăng trên trời, lẩm bẩm: “Lúc này ánh trăng mới thật sự lên rồi.”
Xuân Hạ nhìn nhìn ánh trăng, lại nghiêng mặt nhìn về phía Hồng Nhụy. Nghĩ đến cũng kỳ quái, lúc trước cảm thấy Hồng Nhụy ngốc nghếch, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nàng càng nhìn Hồng Nhụy càng thấy thuận mắt. Đặc biệt là lúc này, ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên mặt nàng ấy, nàng bỗng nhiên cảm thấy Hồng Nhụy đặc biệt thanh lệ, cực kỳ dễ coi.
Hồng Nhụy cảm nhận được ánh mắt của Xuân Hạ, “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Xuân Hạ ra vẻ nàng ấy hiểu lầm, “Ta nhìn ngươi lúc nào?”
“Không phải nhìn ta, vậy đó là……” Hồng Nhụy chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, thân mình bỗng nhiên cứng đờ, nào dám quay đầu lại nhìn về phía sau, gấp giọng hỏi, “Xuân Hạ, phía sau ta có thứ gì bẩn thỉu sao?”
“Hả?” Xuân Hạ không nghĩ tới Hồng Nhụy thế nhưng sẽ nghĩ như vậy, nàng sửng sốt một lúc, rất nhanh đã nổi lên ý niệm khác, ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu, “Đừng nhúc nhích, nó đang ghé vào vai ngươi đó!”
“Xuân Hạ cứu mạng!” Lúc này, Hồng Nhụy sao còn dám động, sợ tới mức thanh âm cũng run lên.
Xuân Hạ nhịn cười, ghé sát vào Hồng Nhụy, “Ta đuổi nó đi cho ngươi, đừng sợ.” Khi nói chuyện, làm bộ làm tịch mà chụp một cái lên vai Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy thật sự sợ hãi, nhìn thấy Xuân Hạ tới gần, liền chui vào trong lòng Xuân Hạ, gắt gao mà dán lên người Xuân Hạ, run giọng hỏi: “Đi…… Đi rồi sao?”
Lần này, Xuân Hạ hoàn toàn ngây dại.
Chưa bao giờ nghĩ tới ôm một cô nương, sẽ có tư vị ngọt ngào như vậy, càng chưa bao giờ nghĩ tới Hồng Nhụy ôm nàng, nàng sẽ vui mừng đến thế.
Hồng Nhụy không nghe thấy Xuân Hạ trả lời, nàng vừa gấp gáp vừa lo lắng, hoảng loạn mà giương mắt nhìn Xuân Hạ, “Xuân Hạ, ngươi đừng làm ta sợ, ngươi nói một câu đi, chẳng lẽ là bị yểm……” Những lời này Hồng Nhụy còn chưa nói xong, liền kinh ngạc nhận ra nàng cùng Xuân Hạ thật sự dựa đến quá thân mật, gần đến mức hô hấp đã có thể đan chéo vào nhau, chỉ cần đầu ai nghiêng về phía trước nửa ngón tay, môi hai người liền có thể chạm vào nhau.
Hôn môi một người, rốt cuộc là tư vị gì?
Ý niệm này không ngừng quay cuồng trong đầu hai người, nhưng ai cũng không dám tiến đến trước một bước.
Gương mặt Xuân Hạ rất nhanh liền bị thiêu đến đỏ bừng, nàng lấy đủ dũng khí, nhắm mắt dán đến trước, nào biết Hồng Nhụy đã cúi đầu thấp xuống trước nàng một bước, vừa lúc tránh đi cái hôn này.
Xuân Hạ hôn vào không khí, chỉ cảm thấy thẹn thùng, cứng họng nói: “Không có việc gì…… Không có việc gì…… Nơi này chính là Đại Minh Cung…… Có long khí ở đây…… Làm sao có đồ vật gì bẩn thỉu?”
Hồng Nhụy cũng không biết Xuân Hạ mới vừa rồi muốn hôn nàng, nghe thấy Xuân Hạ nói, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lúc này xấu hổ buồn bực mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn Xuân Hạ một cái, “Ngươi gạt ta?!”
Xuân Hạ thuận thế cười: “Ngốc nghếch, không gạt ngươi thì gạt ai? Không nghĩ tới Hồng Nhụy lại nhát gan như vậy!” Vừa nói, trước khi nắm tay của Hồng Nhụy rơi xuống, nàng đã nhảy dựng lên, trốn đến sau trụ, ghé vào bên cạnh cây cột, ló ra nửa cái đầu, “Nhìn đi, đánh người cũng chậm một bước, đánh không trúng, đánh không trúng!”
“Ngươi xem ta có thể đánh trúng ngươi hay không!” Hồng Nhụy lúc này thật sự tức giận, đứng dậy nhấc váy, đuổi theo Xuân Hạ mà đánh.
Hai người náo loạn một phen, thẹn thùng của Xuân Hạ đã vơi đi phân nửa, tức giận của Hồng Nhụy cũng vơi đi phân nửa.
Một đêm này, không thể nghi ngờ là ngắn ngủi lại ôn nhu.
Đèn cung đình trong tẩm điện của công chúa một đêm cũng không tắt.
Thời điểm trời sắp sáng, Uyển Nhi đã mặc chỉnh tề ra mở cửa điện, từ bên trong đi ra.
Hồng Nhụy vội vàng đến đón, “Đại nhân, phải đi sao?”
Bên tai Uyển Nhi còn đỏ, nàng quay đầu nhìn phía trong điện, vầng sáng đèn cung đình chiếu vào sườn mặt nàng đặc biệt rõ ràng. Nàng nói cho Xuân Hạ nghe, “Xuân Hạ, trước để điện hạ ngủ một lát, chờ nàng tỉnh, lại hầu hạ nàng tắm gội.”
Xuân Hạ cúi đầu, “Vâng.”
“Hồng Nhụy, đi thôi.” Uyển Nhi vội vàng nói một tiếng, liền mang Hồng Nhụy rời khỏi Thanh Huy Các.
Xuân Hạ không dám đi vào quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, liền khép lại cửa điện, tĩnh chờ điện hạ tỉnh ngủ.
Hồng Nhụy đi theo phía sau Uyển Nhi, giống ngày thường, cố tình duy trì khoảng cách nửa bước. Nàng lén lút đánh giá đại nhân, chỉ cảm thấy lúc này trên mặt đại nhân đầy xuân sắc, khác rất nhiều so với ngày thường.
Rõ ràng đại nhân không có cong môi mỉm cười, nhưng mặt mày lại cất giấu ý cười, ngọt ngào như kẹo đường.
“Hồng Nhụy, ngươi nhìn ta làm gì?” Uyển Nhi đột nhiên nghiêng mặt, bắt được ánh mắt đánh giá của Hồng Nhụy.
Hồng Nhụy kinh hãi, “Nô tỳ…… Nô tỳ chỉ cảm thấy đại nhân đêm nay rất đẹp.” Đây cũng là lời nói thật lòng của nàng.
Uyển Nhi nhịn không được cười ra tiếng, “Nói bậy.”
“Nô tỳ nói thật.” Hồng Nhụy nghiêm túc đáp.
Uyển Nhi không đáp lại Hồng Nhụy, nhìn con đường dài đằng đẵng trở về Tử Thần Điện, lòng tràn đầy vui vẻ. Đêm nay trong Đại Minh Cung to lớn này, đẹp nhất cũng không phải nàng, mà là vị công chúa điện hạ say mê viết thi văn.
Uyển Nhi lại không nhịn được mà bật cười.
Hồng Nhụy càng thêm tò mò, những chuyện thân mật cùng nhau đó thật sự có thể làm người ta vui không giấu nổi sao? Nàng bỗng nhiên có chút hối hận, hôm nay lúc nàng bị Xuân Hạ lừa gạt, hẳn là nên nếm thử một cái hôn.
“Suy nghĩ cái gì?” Uyển Nhi cảm thấy Hồng Nhụy thất thần.
Hồng Nhụy ngẩn ra một chút, “A?” Nàng đối diện con ngươi của Uyển Nhi, lại vội vàng tránh đi, rõ ràng đại nhân cái gì cũng không biết, nhưng nàng chính là cảm thấy chột dạ.
“Trong lòng có việc?”
“Bẩm đại nhân…… Nô tỳ……”
Hồng Nhụy hơi hơi hé miệng, chỉ cảm thấy việc này thật sự không thể hỏi ra miệng.
Uyển Nhi trơ mắt nhìn Hồng Nhụy đỏ hết cả mặt, liền đoán được vài phần, “Một ngày kia, nếu ngươi có lang quân mà mình thích, cứ việc nói với ta, ta sẽ an bài cho ngươi.”
Hồng Nhụy lắc đầu, “Nô tỳ muốn cả đời phục vụ đại nhân.”
“Ngốc quá.”
Có mấy lời hiện nay nói cho Hồng Nhụy nghe, Hồng Nhụy không nhất định có thể lĩnh ngộ, cho nên Uyển Nhi cũng không nhiều lời, chỉ nắm tay nàng rồi nói, “Ngươi thật lòng đối đãi ta, ta cũng sẽ thật lòng đối đãi ngươi, nhất định sẽ để ngươi yên bề gia thất.”
Cũng như đời trước, nàng sẽ cho nàng ấy một con đường sống.
_____
Chú giải
Thứ bẩn thỉu: ám chỉ mấy thứ đáng sợ như ma quỷ