Ba ngày sau, Thái Bình thay y phục nữ quan, khởi hành đến Tấn Dương cầu phúc. Nhị Thánh một đường đưa tiễn, cho đến đầu phố Chu Tước mới dừng bước, nhìn về xa xa nơi xe ngựa Thái Bình trùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Trường An.
Lần này Thái Tử giám quốc, xử sự có rất nhiều chỗ không ổn, Lý Trị đã giáo huấn qua một hồi, Võ Hậu cũng triệu Lý Hiển đến, hung hăng mà mắng một trận. Sau đó, Lý Trị phái vài trọng thần trong triều phụ tá Thái Tử, chỉ điểm Thái Tử đến nơi đến chốn.
Thái Bình rời đi Trường An không lâu, Đông Cung liền truyền ra tin vui, Thái Tử Phi Vi Diễm có thai. Chuyện vui này không đơn thuần chỉ có Đông Cung cao hứng, ngay cả Thiên Tử Lý Trị cũng rất cao hứng, lập tức hạ lệnh cho các thái y dụng tâm hầu hạ.
Tất cả đều đúng với quỹ đạo của đời trước, chỉ có quỹ đạo của Thái Bình, đang phát triển đúng như kỳ vọng của nàng.
Nơi xe ngựa của nàng đi đến, chính là Tấn Dương, là địa phương long hưng năm đó của Đại Đường. Lúc đặt chân đến vùng đất này, Thái Bình chỉ cảm thấy suy nghĩ trong lòng bốc lên một ngọn lửa hừng hực. Năm đó hoàng đế Thái Tông ở vùng đất này ba ngày ba đêm không cởi bỏ giáp, truy đuổi quân địch, đánh thắng một trận chiến hùng vĩ. Cũng bắt đầu từ khi đó, Đại Đường liền có một khúc "Tần Vương phá trận nhạc", may mắn là khi còn bé nàng đã nghe qua khúc này, làn điệu trào dâng, nghe đến tâm thần kích động.
Nàng nhấc màn xe lên, nhìn về cánh đồng xanh mướt ngoài xe ngựa.
Chiến hỏa năm đó đã hạ màn, hiện giờ tại Quan Trung nông nghiệp phát đạt, lương thực cung cấp cho Trường An, cung cấp cho phía Tây, còn nhập vào kho lúa Tấn Dương, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trận hán hạn lớn năm sau, sẽ làm màu xanh trước mắt này hóa thành đất vàng.
Thái Bình chỉ cần nghĩ đến đây, liền cảm thấy ưu phiền. Quan Trung năm nay dù là được mùa, lương thực thu được cũng có hạn, sang năm hạn hán không thu hoạch được gì, chỉ sợ lượng tích trữ trong năm nay cũng không đủ dùng.
Nên lấy lý do gì, để quan viên bốn phía Tấn Dương hỗ trợ tích trữ lương thực, lại nên lấy biện pháp gì, thu thập lương thực bên ngoài Quan Trung nhập vào kho lúa?
Hai vấn đề không ngừng nấn ná trong lòng Thái Bình, may mà nơi đây cách Tấn Dương còn chút khoảng cách, nàng có thể nghĩ lại, hẳn là có thể nghĩ ra lý do thật tốt, hạ thấp thương vong trong trận thiên tai năm sau.
Mùa Xuân qua đi, rất nhanh Trường An đã tiến vào mùa Hạ oi bức.
Mỗi năm vào lúc này, chứng đau đầu của Lý Trị sẽ ít phát tác hơn, nguyên nhân chính là vì như thế, đã nhiều ngày hắn đều tự mình tham chính. Võ Hậu thừa dịp hiếm khi được thanh nhàn, ám chỉ tâm phúc, đi tra thế lực cũ của Đông Cung, loại bỏ từng người một. Hoặc là thêu dệt tội danh, hoặc là liên lụy nên bị buộc tội, con người không hoàn mỹ, luôn có thể bắt được cơ hội xuống tay.
Chứng cứ vô cùng xác thực, vài tên quan viên cũng đã ký tên điểm chỉ. Tấu chương đưa đến trước mặt Lý Trị, Lý Trị cũng không tìm ra nửa điểm không ổn, liền phê duyệt đồng ý.
Uyển Nhi hầu hạ ở bên cạnh Võ Hậu, mấy tháng qua, cái gì cũng đều thấy được rõ ràng. Vì muốn để Võ Hậu tín nhiệm, nàng thậm chí ngẫu nhiên ám chỉ một chút, dù chưa chỉ ra, lại đúng lúc đúng mực mà làm Võ Hậu lĩnh hội được nội dung quan trọng.
Lúc ban đầu, Võ Hậu nhìn chằm chằm Uyển Nhi, nhìn chằm chằm vô cùng, chỉ vì nàng vẫn để ý quan hệ giữa Uyển Nhi cùng Thái Bình đến tột cùng là như thế nào? Lẽ ra hai nàng thành duyệt, lại đang lúc niên thiếu tình nồng, đột nhiên phân biệt nhất định sẽ có buồn rầu. Nhưng mỗi ngày Uyển Nhi hành sự đều như thường, làm việc cũng càng thêm thoả đáng, nửa điểm buồn bã cũng nhìn không ra. Sau đó, Võ Hậu cố ý ở trước mặt Uyển Nhi đề cập đến chuyện của Thái Bình ở Tấn Dương, Uyển Nhi cũng bình tĩnh không lay động, nửa điểm gợn sóng trong đáy mắt đều không có.
Thử nhiều, Võ Hậu cũng cảm thấy không thú vị. Cho nên từ lúc vào Thu, Võ Hậu liền không hề thử Uyển Nhi nữa. Niên thiếu tách biệt nhiều ngày, cho dù có hảo cảm, phân biệt lâu như vậy, có đậm cũng phai nhạt.
Từ khi Uyển Nhi từ thiên lao ra ngoài, đã là hạ thần của Võ Hậu, Lý Trị không có lý do gì tuyên thần tử lâm hạnh, đơn giản liền từ bỏ Uyển Nhi, lường trước sau khi trải qua những việc đó, Võ Hậu cũng sẽ không tin tưởng Uyển Nhi trăm phần trăm.
Thiếu đi tai mắt của Thiên Tử cùng Võ Hậu nhìn chằm chằm, có một số việc Uyển Nhi làm cũng dễ dàng hơn nhiều. Tỷ như, Võ Hậu phân phó nàng đến Đông Cung tặng nhân sâm, nàng liền có thể mượn cơ hội lặng lẽ nói mấy lời với Thái Tử Phi Vi Diễm. Đây là kế hoạch khác của nàng, nàng cần phải quản cho tốt.
Uyển Nhi nói cho Vi Diễm biết nguyên nhân được thịnh sủng, Vi Diễm cuối cùng đã minh bạch đứa nhỏ này vì sao được Thiên Tử coi trọng như thế. Nếu Thiên Tử có tâm để đứa nhỏ này làm Hoàng thái tôn, vậy nàng cần phải sinh đứa nhỏ này ra một cách thuận lợi. Thậm chí, nàng cũng không cho Thái Tử Lý Hiển gặp phải tai họa gì vào ngay lúc này, đương không hai tay đem ngôi vị Đông Cung nhường cho Ân Vương.
Cho nên, lúc phụ chính sự có đại thần khuyên nhủ, bên gối có Vi Diễm nhắc nhở, mấy tháng qua Lý Hiển an phận thủ thường, tính tình ham chơi thu liễm không ít, khó có được Lý Trị khen ngợi một lần.
Trường An gió êm sóng lặng, ngoại trừ Thái Bình cùng Uyển Nhi, ai cũng không hiểu rõ Đại Đường năm sau sẽ là một năm nhiều tai ương.
Thái Bình đã dùng hết sức cố gắng của mình, lấy chuyện Hạn Bạt cổ động quan viên tích trữ lương thực, gặp phải người không tin quỷ thần, chỉ đành hứa hẹn lợi ích, nói rằng chờ khi hồi kinh, nàng sẽ nói mấy lời đề cử tốt đẹp với Thiên Tử.
Kho lúa đã đầy, kỳ hạn cầu phúc đã đến.
Thái Bình liền thu thập hành trang, mang xe ngựa hướng về Trường An đi được ba ngày, sau đó ra vẻ nhiễm bệnh, ở lại dịch quán nghỉ ngơi ba ngày, tiếp đến sẽ hạ lệnh về Lạc Dương tĩnh dưỡng.
Mới vừa vào tháng mười, đêm đến gió lạnh lộ ra một mạt hàn ý.
Xuân Hạ lo lắng công chúa bị cảm lạnh, vội vàng đóng chặt cửa sổ dịch quán, ôm một kiện áo choàng lại đây, đắp lên người Thái Bình, khuyên nhủ: “Điện hạ, sắc trời đã tối, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.”
Thái Bình nhàn nhạt cười cười, cầm bút tiếp tục sao chép kinh văn, “Bổn cung còn muốn viết hạ lễ mừng thọ a nương một lát nữa.”
Xuân Hạ nhíu mày, “Hai ngày trước điện hạ nhiễm phong hàn, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Cái này rất quan trọng.” Thái Bình trịnh trọng nói, “Uyển Nhi sao chép chính là "Pháp Hoa Kinh", bổn cung sao chép chính là "Dược Sư Như Lai Bản Nguyện Kinh", phải xong trước tháng hai năm sau, là hạ lễ mừng thọ dành cho a nương.”
“Cũng không vội ngay lúc này mà.” Xuân Hạ lại khuyên, “Đến tháng hai năm sau, còn có vài tháng nữa.”
“Đúng vậy, mỗi ngày sao chép ba câu, là vừa kịp thời gian.” Thái Bình nói xong, liền thành kính mà viết vài chữ.
Xuân Hạ cũng không hiểu ý của Thái Bình, chỉ đành từ bỏ, cung kính mà ngồi quỳ ở bên cạnh công chúa, mài mực cho công chúa.
Mới tới Tấn Dương, tâm tư đều đặt ở chuyện tích trữ lương thực, tuy là rất nhớ Uyển Nhi, lại cũng có thể dùng chính sự để xoa dịu nỗi khổ tương tư ăn sâu trong xương tủy. Hiện giờ đã xong chuyện lương thực, đêm dài chậm rãi, nàng chỉ cần khép lại mắt, trong đầu hiện lên chỉ có Uyển Nhi. Nàng muốn biết mấy tháng qua Uyển Nhi có bị người khác khi dễ hay không, Uyển Nhi có lâm vào tình huống khó xử hay không, Uyển Nhi có hay không cũng…… nhớ nàng?
Nhớ nhung như biển cả, quay đầu lại chẳng phải bờ, đi xa đến vô cùng.
Với Thái Bình mà nói, nàng chỉ có thể mượn kinh văn, làm chính mình tĩnh lặng một chút.
Xuân Hạ nhìn Thái Bình viết xong ba câu kinh văn ngày hôm nay, “Điện hạ, nô tỳ đỡ người đi nghỉ ngơi.”
“Ngươi nhớ Hồng Nhụy không?” Thái Bình bỗng nhiên mỉm cười hỏi.
Xuân Hạ sửng sốt một chút, nàng làm sao lại không nhớ cái cô nương ngốc nghếch kia chứ?
“Bẩm điện hạ, nô tỳ…… tất nhiên là nhớ.”
Ý cười Thái Bình hơi sâu, “Tháng hai năm sau, đã có thể gặp được rồi.” Không đợi Xuân Hạ cao hứng đáp lời, Thái Bình liền trầm giọng xuống, “Chỉ là, không thể lại giống như lúc trước, nắm tay thầm thì.”
“A?” Xuân Hạ kinh hãi.
Thái Bình gật đầu, “Ngươi là cung tì bên cạnh bổn cung, nàng là cung tì bên cạnh Uyển Nhi, hai người các ngươi thân thiết, người khác không biết nội tình, nếu nghĩ đến chỗ khác……”
“Nô tỳ đã hiểu!” Trái tim Xuân Hạ chợt lạnh, chỉ cảm thấy chua xót.
“Đêm Đông qua đi, ngày Xuân sẽ tới, phải tồn tại mới có sau này, nhớ kỹ.” Thái Bình nghiêm túc dặn dò Xuân Hạ. Tuy đến Lạc Dương có thể lẩn tránh chút chuyện, nhưng Lạc Dương vẫn là địa bàn mà a nương nắm giữ nhiều năm, tai mắt ở đó còn nhiều hơn so với Đại Minh Cung, hơi vô ý, liền sẽ hại người hại mình. Cho nên, trước khi tiến vào Lạc Dương, nàng cần phải dặn dò Xuân Hạ thật kỹ.
Xuân Hạ càng nghĩ càng khổ sở, bỗng nhiên hiểu được vì sao công chúa một đường này hiếm khi đề cập Uyển Nhi.
Không phải không nhớ nhung, chỉ là không dám nói ra ngoài miệng.
Không phải không chờ mong tái kiến, chỉ là sợ hãi lúc gặp nhau, sẽ cầm lòng không đậu, ngược lại mất đi tính mạng.
Sao chép kinh văn chỉ vì khắc kỷ, mỗi ngày ba câu, những câu đều là những lời cảnh tỉnh.
Tương tư luyện ngục, không chỉ dày vò một mình Thái Bình.
Gió lạnh thổi qua mái cung Đại Minh Cung, thổi bay hoa cúc khắp nơi, biểu thị Trường An đã vào Đông.
Uyển Nhi đêm đêm đều sẽ đọc vài câu kinh văn, tiêu tan nhớ nhung nồng đậm của mình.
Hồng Nhụy nghe được nhiều, cũng sẽ đọc vài câu kinh văn.
Nhưng đêm nay, Uyển Nhi không đọc kinh, chỉ cầm một quyển thơ Nhạc Phủ, thật lâu không mở ra.
Hồng Nhụy cảm thấy Uyển Nhi không thích hợp, liền rót một ly nước ấm cho Uyển Nhi, ôn thanh hỏi: “Đại nhân không thoải mái sao?”
“Nếu hắn không sinh ra trong gia đình đế vương, có lẽ sẽ là văn nhân giỏi.” Uyển Nhi buông quyển thơ Nhạc Phủ, đôi tay nâng ly lên, ủ ấm lòng bàn tay, cũng không vội vã uống nước.
“Ơ?” Hồng Nhụy nghe được không hiểu ra sao.
Uyển Nhi cười nhạt, “Ngày mai điềm xấu lại xuất hiện, lần này không ai giữ được tính mạng của hắn rồi.”
Hồng Nhụy không hiểu, nhưng nhìn Uyển Nhi cũng không có ý tứ nói tiếp, nàng cũng không tiện hỏi nhiều, liền nói sang chuyện khác, “Đại nhân, nghe nói trên đường hồi kinh điện hạ nhiễm bệnh, liền đến Lạc Dương tĩnh dưỡng.”
Thần sắc Uyển Nhi ngưng trọng, “Nghiêm trọng không?”
“Nô tỳ không biết.” Hồng Nhụy đáp.
Uyển Nhi lẳng lặng nghĩ nghĩ, “Có lẽ…… Đây là Thiên Hậu đang bảo hộ điện hạ……”
Hồng Nhụy càng nghe không hiểu, “Bảo hộ?”
“Thổ Phiên thỉnh hôn không thành, mấy ngày nay có phần không an phận, chỉ sợ sang năm bên đó muốn dấy lên chiến sự.” Uyển Nhi chỉ hy vọng chính mình suy đoán là đúng, “Điện hạ đến Lạc Dương, không đi lại ở trước mặt bệ hạ cũng là chuyện tốt.” Nghĩ lại việc này Võ Hậu cũng không đề cập một chữ ở trước mặt nàng, chỉ sợ vẫn không có hoàn toàn buông lỏng nghi ngờ.
Hồng Nhụy cái hiểu cái không, nàng biết đánh giặc cũng không phải chuyện tốt, càng biết kể từ đây, Uyển Nhi cùng công chúa lại phải rất lâu mới có thể gặp nhau. Thật vất vả chờ qua được nửa năm, hiện giờ điện hạ đến Lạc Dương, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, trong lòng đại nhân nhất định rất khổ sở.
“Đại nhân, rồi sẽ gặp lại điện hạ thôi.” Hồng Nhụy mở miệng trấn an.
Uyển Nhi cười khẽ, “Ta biết.” Nàng không sợ không thấy được Thái Bình, nàng chỉ lo lắng cho điện hạ, rất nhanh sẽ bắt đầu mùa Đông, cũng không biết thân thể điện hạ như thế nào, đã hết bệnh hay chưa?
Hồng Nhụy đè thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi: “Lỡ như…… cuối cùng điện hạ vẫn phải gả đi?” Hoàng mệnh làm khó, Hồng Nhụy biết kháng chỉ là tội chết, lưỡng tình tương duyệt ở trước chiếu lệnh của Thiên Tử, kỳ thật yếu ớt không chịu được một kích.
Uyển Nhi hơi cười cười, cũng không lập tức trả lời Hồng Nhụy.
Nàng tuy từng nổi lên ý niệm độc chiếm, khi đó cầm lòng không đậu mà yêu cầu điện hạ không được gả, nhưng mà, thân phận điện hạ ở nơi đó, thân phận của nàng ở chỗ này, đã vào địa ngục, không có chỗ cho ngây thơ. Nếu không, vạn kiếp bất phục, xương cốt không còn.
Hồng Nhụy tự biết mình nói sai, vội vàng nói: “Nô tỳ biết sai rồi, không nên hỏi cái này.”
“Nàng sẽ cho ta một lời giải thích.” Ngữ khí Uyển Nhi chậm rãi, đời trước Thái Bình gả đi hai lần, trong lòng từ đầu đến cuối chỉ có mình nàng, đời trước cũng không quên nàng, một đời này Thái Bình cũng sẽ không quên nàng.
Lưỡng tình tương duyệt, quý ở một chữ “Tin”. Nếu gả đi coi như bỏ, vậy nàng cũng không cần si tâm bất hối.
Cùng tháng đó, thiên cẩu lại lần nữa thực nhật.
Vì bình ổn bá tánh lo sợ nghi hoặc, Thiên Tử hạ lệnh, trục xuất phế Thái Tử Lý Hiền khỏi kinh, chuyển đến Ba Châu.
Lý Hiển được Vi Diễm chỉ điểm, lấy lá gan dâng thư lên Nhị Thánh, thỉnh cầu cấp cho huynh trưởng y phục chống lạnh. Nhị Thánh cho phép, Thiên Tử cảm khái Thái Tử có nhân tâm, trên dưới triều đình cuối cùng cũng có một tia ấn tượng tốt với vị tân Thái Tử này.
Nhưng mà Thái Bình cùng Uyển Nhi đều biết, Lý Hiền bước ra khỏi Trường An, liền chú định không thể về được nữa.
_____
Chú giải
Tần Vương phá trận nhạc: vũ khúc cung đình nổi tiếng nhất của triều Đường. Năm 602, Tần Vương Lý Thế Dân đã phản công tái chiếm Thái Nguyên và thành đô của Lưu Thế Chu, giải vây cho nhà Đường khỏi mối nguy hiểm rình rập, mở đường đến Hà Đông. Quân nhân trong lúc thắng trận đã sáng tác ra ca khúc để mừng thắng lợi này.
Điểm chỉ: ấn dấu tay
Khắc kỷ: kiềm chế dục vọng của bản thân, nghiêm khắc tuân theo kỉ luật
Si tâm bất hối: Mê muội không thể quay đầu