Cấm Đình

Chương 91: Mai đỏ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi chuyện Thái Bình thay đổi tuyến đường đến Lạc Dương tĩnh dưỡng truyền đến Diên Anh Điện, Võ Hậu đang cùng Lý Trị thương thảo việc phong thiện Tung Sơn, vốn dĩ Lý Trị chần chừ không quyết định đã lâu, cuối cùng đã bắt được một cơ hội, có thể tạm thời dừng việc phong thiện.
“Là Mị Nương để Thái Bình đến đó sao?” Lý Trị chầm chậm hỏi, trong giọng nói lộ ra một tia không vui, “Mị Nương hồ đồ, thật vất vả lấy chuyện cầu phúc làm cớ từ chối Thổ Phiên thỉnh hôn, hiện nay quan trọng nhất đó là định xong chuyện hôn sự cho Thái Bình.”
“Thái Bình nhiễm bệnh, mặc dù trở về Trường An cũng không có cách nào xuất giá.” Võ Hậu không vội không hoảng hốt, trầm giọng nói, “Nàng chính là nữ nhi duy nhất của chúng ta, cho dù ta ngày thường khắc nghiệt với nàng, ta cũng chưa bao giờ muốn tính mạng của nàng.”
Lý Trị nghe ra Võ Hậu bóng gió, “Trẫm từ trước đến nay thương yêu Thái Bình, trẫm tìm phò mã cho nàng, nàng nhất định sẽ thích.”
“Người mà bệ hạ nhìn trúng là Tiết Thiệu sao?” Võ Hậu đơn giản chỉ ra.
“Thành Dương là muội muội của trẫm, trẫm cũng đã nhìn Tiết Thiệu từ nhỏ đến lớn, tính tình đứa nhỏ này dịu dàng ngoan ngoãn, sẽ đối tốt với Thái Bình.” Lý Trị nói lý do của mình.
“Tính tình dịu ngoan, nhưng tay trói gà không chặt, làm sao bảo hộ Thái Bình của ta?” Võ Hậu tuyệt đối sẽ không để Thái Bình gả cho người bên Lý thị, “Chi bằng……”
“Võ Du Kỵ sao?” Lý Trị đã sớm biết tâm tư của Võ Hậu, nếu đã nói ra, hắn cũng không cần khách khí với nàng, “Mãng phu mà thôi, làm sao xứng đôi với kim chi ngọc diệp của trẫm?!”
Võ Hậu nhướng mày nhìn Lý Trị, Lý Trị trừng mắt nhìn Võ Hậu, hai người cứ như vậy lặng im mà nhìn nhau một thời gian, ai cũng không chịu lui về sau một bước.
“Mị Nương, quá mức tham lam cũng không phải chuyện tốt.”
“Bệ hạ nói quá rồi, ta chỉ có một nữ nhi này, ta để ý hôn sự của nàng hơn bất kỳ kẻ nào.”
Lý Trị cười lạnh, “Mị Nương không phải muốn trẫm phong thiện Tung Sơn sao?”
“Một chuyện là một chuyện……”
“Đi chuẩn bị đi, năm nay đi Lạc Dương trước, qua hết mùa Đông, đầu Xuân sang năm, liền đến Tung Sơn phong thiện!”
Lý Trị đã hạ quyết tâm, nếu Võ Hậu giấu Thái Bình ở Lạc Dương, vậy hắn liền đến Lạc Dương, định xong hôn sự cho Thái Bình. Ngôi vị cửu ngũ là của hắn, nữ nhi của nàng chỉ có thể gả cho người bên Lý thị, sao có thể cho Mị Nương biến thành quân cờ làm lớn mạnh Võ thị.
Võ Hậu muốn nói lại thôi, nàng vốn dĩ muốn để Lý Trị đến Lạc Dương, mặc kệ Lý Trị có mục đích gì, chỉ cần không lưu lại Trường An là được.
“Vâng.” Võ Hậu lĩnh chỉ.
Sau hơn một tháng chuẩn bị, xa giá của Nhị Thánh mới rời khỏi Trường An. Lần này không giống với những chuyến đi về phía Đông khác, hơn phân nửa quan viên Trường An cũng đi theo đến Lạc Dương, vạn người đồng hành từ Trường An đến Lạc Dương, đoàn xa giá kéo dài vài dặm cực kỳ trùng trùng điệp điệp.
Thái Tử Lý Hiển lưu lại Trường An giám quốc, lần này Lý Trị đặc biệt an bài bốn đại thần phụ tá Thái Tử, chỉ sợ hắn lại không làm việc đàng hoàng, nháo ra chuyện gì.
Giữa tháng giêng năm thứ hai, Nhị Thánh đến Lạc Dương. Thái Bình tự mình dẫn quan viên Lạc Dương đến chờ trước Định Đỉnh Môn, nghênh đón thánh giá.
Ngày ấy, tuyết bay đầy trời, chỉ chốc lát liền có thể phủ một tầng tuyết mỏng trên vai.
Thái Bình mặc một thân váy màu đỏ vàng, khoác chiếc áo lông bạch hồ, đứng thẳng ở phía trước, dẫn đầu đám quần thần hành lễ với xa giá của Nhị Thánh, “Cung nghênh Nhị Thánh.”
“Cung nghênh Nhị Thánh ——”
Đám quan viên cùng hô to, thanh thế rung trời.
Lý Trị nghe thấy thanh âm của Thái Bình, nhấc màn xe lên, nhìn ra bên ngoài —— gió lạnh ập vào thùng xe, tầm nhìn của hắn đã nhiều ngày mơ mơ hồ hồ, thật sự nhìn không rõ lắm mặt mày Thái Bình.
“Thái Bình, lại đây, để phụ hoàng nhìn thấy rõ hơn một chút.”
“Vâng.”
Thái Bình đến gần bên xe ngựa, Lý Trị sờ sờ gáy Thái Bình, đã đến gần, hắn cuối cùng có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt của nàng. Công chúa năm nay mười tám, khuôn mặt hoàn toàn nẩy nở, rút đi nét ngây thơ vốn có, có vẻ kiều mị cùng quý khí.
“Trẫm nghe nói, con bị bệnh hồi lâu, đã khá hơn?” Lý Trị quan tâm hỏi.
Thái Bình cầm tay Lý Trị, cười nói: “Để phụ hoàng phải lo lắng, là con không đúng, phụ hoàng an tâm, con đã rất khỏe rồi.” Vừa nói, Thái Bình nghiêng nghiêng đến gần Lý Trị, đè thấp thanh âm, “Mấy tháng qua, con đã tra qua một lượt phe phái quan viên Lạc Dương, nếu phụ hoàng yêu cầu, con có thể tấu danh sách lên cho phụ hoàng.”
Lý Trị nghe được thấy trong tim ấm áp, cảm khái nói: “Không hổ là Thái Bình mà trẫm yêu thương nhiều năm, chờ trẫm vào cung dàn xếp xong, lại tuyên Thái Bình đến nói chuyện.”
“Vâng.” Thái Bình lĩnh chỉ, hơi hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua sắc trời, “Phụ hoàng, vẫn nên vào thành Tử Vi sớm một chút thôi.”
“Được.” Lý Trị gật đầu, chậm rãi buông màn xe xuống.
Thái Bình lui lại một bước, cung kính nói: “Cung nghênh Nhị Thánh vào thành.” Nàng không ngẩng đầu, nàng biết theo sau xa giá của phụ hoàng chính là xa giá của a nương, chỉ cần nàng vừa nhấc mắt lên, liền có khả năng nhìn thấy Uyển Nhi mà nàng ngày đêm tơ tưởng.
Nhưng nếu tham lam một cái liếc mắt này, lại làm a nương hiểu rõ nhớ nhung của nàng, đó là lưỡi dao sắc bén giết chết Uyển Nhi, nàng tuyệt đối không thể mạo hiểm như thế.
Không thấy, liền có thể nhẫn, thấy, làm sao có thể nhịn.
Nhớ nhung mãnh liệt xé rách trái tim nàng, gió tuyết tuy lạnh, nhưng lúc này trái tim nàng đều là nóng bỏng. Nàng cúi đầu, tầm mắt vẫn có thể nhìn thấy đôi giày nữ quay đi cạnh xa giá.
Nữ quan kia đi một đường nhẹ nhàng, lại ngay lúc đi ngang qua nàng, dấu chân trên tuyết lại sâu hơn một phân, rõ ràng như thế, lại khắc chế như thế.
Nàng ấy chính là Uyển Nhi, cho dù không có giương mắt nhìn thấy, nàng cũng biết nữ quan đi qua kia chính là Uyển Nhi.
Xa giá của a nương đi xa mười bước, Thái Bình cuối cùng mới dám ngẩng mặt, nhìn theo bóng dáng nữ quan mà nàng ngày nhớ đêm mong —— trên đầu nàng ấy đội mũ ô sa, một thân quan phục viên khâm bào màu trăng sáng, phía sau lưng thêu hai đóa thược dược bằng chỉ đỏ, trên eo buộc chặt bằng thắt lưng khảm đồng, bên trái treo một túi thơm.
Bên trong túi thơm chứa đụng tóc đen của nàng cùng nàng ấy, cũng chứa đựng hứa hẹn một đời không rời của các nàng.
Uyển Nhi càng lúc càng xa, nàng không cần quay đầu lại nhìn, cũng biết Thái Bình nhất định đang nhìn theo nàng. Mới vừa rồi khi đi qua Thái Bình, Uyển Nhi nhìn thấy sắc mặt điện hạ hồng hào, không có hao gầy, đủ để chứng minh Thái Bình tới Lạc Dương dưỡng bệnh chỉ là lý do thoái thác.
Điện hạ không có việc gì, thật tốt.
Đi xa ba mươi nước, Uyển Nhi mượn cơ hội nhìn chợ Lạc Dương, vội vàng quay đầu lại nhìn lên. Điện hạ của nàng đã xoay người lên ngựa, vẫn luôn duy trì khoảng cách không gần không xa với xa giá của Nhị Thánh.
Sóng mắt lưu chuyển, cứ như vậy vội vàng liếc nhìn nhau.
Uyển Nhi nhanh chóng cúi đầu, cố nén xuống chua xót dâng tràn trong tim, chỉ cảm thấy hốc mắt thoáng chốc thiêu đến nóng bừng.
Thái Bình rưng rưng cười khẽ, Uyển Nhi dám quay đầu lại nhìn lén, nhất định nàng ấy cũng nhớ nàng rất nhiều.
Uyển Nhi ra hiệu mà kéo kéo túi thơm bên hông, động tác của nàng rơi vào đáy mắt Thái Bình, dù chưa nói chữ nào, Thái Bình đã có thể lĩnh ngộ ý của Uyển Nhi.
Thái Bình nhớ rõ lời hứa của nàng, chưa bao giờ quên.
Uyển Nhi nhịn xuống nước mắt, quay đầu lại nhẹ nhàng gật đầu với Thái Bình, điện hạ nhớ rõ, nàng cũng nhớ rõ. Đã lâu không nhìn thấy Thái Bình mỉm cười ấm áp như vậy, trái tim Uyển Nhi đang thấp thỏm nháy mắt cũng kiên định lại.
Nàng hít sâu vài hơi, không dám lại làm càn quay đầu.
Điện hạ vẫn là điện hạ, chỉ cần biết rằng như vậy là đủ rồi.
Xa giá của Nhị Thánh xuyên qua Thiên Nhai, chạy qua cầu Thiên Tân, đi thẳng vào thành Tử Vi.
Màn đêm buông xuống, Nhị Thánh một đường xóc nảy, thật sự mệt mỏi, bóng đêm mới vừa kéo đến liền đi nghỉ ngơi.
Trong tim trong mắt Uyển Nhi, đều là thân ảnh Thái Bình, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, thật sự ngủ không được, liền đơn giản đứng dậy mặc y phục, phủ thêm áo choàng, chuẩn bị tản bộ trong đình nhìn xem mai đỏ.
Võ Hậu giống như năm vừa rồi, nghỉ ở Trinh Quán Điện. Nơi này là Tây Thượng Các, cách Trinh Quán Điện chỉ có một bức tường, giữa tường có một cửa cung, chỉ cần Võ Hậu truyền triệu, Uyển Nhi liền có thể thông qua cửa cung tiến vào tiền đình của Trinh Quán Điện, dọc theo bậc thang sẽ đi vào Trinh Quán Điện hầu hạ Võ Hậu.
Lúc này đã là cuối Đông, mai đỏ trồng dọc bên tường đều đã nở, ánh vào trong tuyết trắng, cực kỳ diễm lệ.
Hồng Nhụy lo lắng Uyển Nhi bị cảm lạnh, ôm áo choàng đuổi theo Uyển Nhi, đắp áo choàng lên người Uyển Nhi, nhẹ giọng nói: “Đại nhân coi chừng bị cảm lạnh.”
“Ngươi cũng thế, đi vào xuyên thêm xiêm y, đừng để cảm lạnh.” Uyển Nhi quan tâm nói xong, nghĩ đến một chuyện, “Mang cái rổ tới đây, ta muốn hái mấy cánh mai đỏ, nghiền nát làm giấy viết thư.”
“Vâng.” Hồng Nhụy lĩnh mệnh lui ra.
Tuy Võ Hậu đã nghỉ ngơi, nhưng còn có Vũ Lâm Quân của Võ Hậu trực đêm ở trước cửa cung, nhất cử nhất động của nàng ở trong đình đều bị Vũ Lâm Quân nhìn chằm chằm, cho nên nàng cũng rõ ràng, đêm nay khẳng định không thể rời khỏi Tây Thượng Các, chạy tới Lưu Bôi Điện thăm Thái Bình.
Thời điểm chạng vạng có thể ở đầu đường Lạc Dương xa xa mà nhìn điện hạ một cái, nàng đã cảm thấy mỹ mãn. Dù sao tương lai còn dài, nhẫn một lúc, sẽ chờ được một đời.
Bóng đêm càng tối, tuyết trên bầu trời cũng càng ngày càng mịn.
Vũ Lâm Quân canh gác thay đổi một vòng, đến lúc đó cửa cung cũng sẽ đóng. Sau khi đóng cửa cung, trong đình này liền chỉ có hai gã Vũ Lâm Quân túc trực. Chỉ là tối nay dường như có chút bất đồng, cửa cung đã đóng, canh giữ trước cửa chỉ có một người Vũ Lâm Quân.
Uyển Nhi cũng lười để ý đến tột cùng có bao nhiêu đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, một người cũng vậy, hai người cũng thế, nàng không để Võ Hậu bắt được nàng đi quá giới hạn là được. Nàng cùng Hồng Nhụy cẩn thận tách mấy cánh mai đỏ, để vào trong rổ, sau này nếu nhớ Thái Bình, nàng cũng có chút chuyện để làm, có thể xua đi đêm dài đằng đẵng.
Chợt thấy phía sau có người đến gần, thậm chí tuyết tơi cũng bị tán ô che khuất.
Uyển Nhi kinh hoảng vội quay đầu lại, biểu tình lại sững sờ ở chỗ cũ, đáy mắt thực mau đã tụ tập nước mắt. Nhưng cũng rất nhanh, nàng lấy lại tinh thần, đè thấp thanh âm khuyên nhủ: “Điện hạ không nên đến đây……”
Thái Bình mặc áo giáp dày nặng của Vũ Lâm Quân, để làm chính mình thoạt nhìn cao lớn một chút, bên trong giày còn nhét hai thanh cọc gỗ, nàng đau lòng mà nhìn Uyển Nhi, giọng nói đã hơi khàn khàn: “Buổi tối không nghỉ ngơi, còn chạy ra ngoài hái hoa mai, nàng không sợ đông lạnh hỏng rồi, làm bổn cung đau lòng sao?” Khi nói chuyện, nàng đến trước một bước, một tay ôm Uyển Nhi vào trong lòng ngực, hờn dỗi: “Tính tình của nàng chính là như vậy, cố ý làm ta đau lòng, nàng liền vui vẻ.”
Uyển Nhi đẩy đẩy Thái Bình, vội la lên: “Điện hạ, chẳng may……”
“Đừng sợ, ta biết đúng mực.” Thái Bình khẽ siết cánh tay phải, ôm nàng càng chặt, “Đêm nay ta cố ý trà trộn vào để gặp mặt a nương, chỉ là nhất thời không nhịn được lấy việc công làm việc tư……” Thanh âm nàng khẽ run, lộ ra một cổ nghẹn ngào khó có thể kháng cự, đột nhiên hỏi, “Nàng có nhớ ta không?”
Bên tai Hồng Nhụy nóng lên, biết điều mà lui đến trước cửa cung đã đóng, dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài cửa cung.
Thanh âm của Uyển Nhi cũng nghẹn ngào, “Nàng nói xem ta có nhớ hay không?” Nàng lại đẩy đẩy Thái Bình, đối diện gương mặt Thái Bình, lúc này mới phát hiện hốc mắt hai người đều đỏ bừng.
Thái Bình khẽ cười, yêu thương mà ôm lấy khuôn mặt Uyển Nhi, “Nàng gầy đi rất nhiều.”
Trái tim Uyển Nhi nóng bỏng, cười nói: “Điện hạ vẫn mạnh khỏe là tốt rồi.”
“Sợ nàng lo lắng, hai ngày nay có gầy cũng ăn cho trở lại.” Thái Bình lẩm bẩm, nghiêng mặt đến, “Uyển Nhi đến bồi thường cho ta.”
Uyển Nhi khẽ cắn môi dưới, nhìn nhìn xung quanh, “Điện hạ vẫn như thế…… Càn rỡ.” Lời nói là vậy, động tác lại thành thật hơn so với ngôn ngữ. Chỉ thấy Uyển Nhi câu lấy cổ Thái Bình, cả người đều dán ở trên người Thái Bình, nhón mũi chân, một ngụm hôn lên cánh môi Thái Bình.
Thái Bình dường như muốn đem muốn nhớ nhung lâu ngày hòa tan giữa hơi thở đan xen, nàng hận không thể cắn phá môi lưỡi của nàng ấy, vẫn ý thức được khả năng sẽ bị Võ Hậu phát hiện, hai người không hẹn mà cùng hoãn lại nhiệt liệt, ngược lại ôn nhu hôn nhẹ vài cái, cuối cùng tách ra.
Tim đập cuồng loạn, bị đè nén không chỉ có tương tư mãnh liệt, còn có một chút lửa tình nóng bỏng.
“Chờ ta một chút……” Thái Bình chống lên trán Uyển Nhi, từng câu từng chữ mà thỉnh cầu, “Tất cả rồi sẽ tốt hơn……”
“Ta biết mà.” Uyển Nhi cười khẽ vuốt ve gương mặt Thái Bình, “Có một số việc nếu trốn không thoát, điện hạ không cần để ý đến ta, ta biết trong tim điện hạ……” Tay nàng dọc theo cổ Thái Bình một đường đi xuống, mở lòng bàn tay ra dán trên hộ tâm kính lạnh lẽo của Thái Bình, “Có ta là đủ rồi.”
Thái Bình phủ lên tay Uyển Nhi, hôn một cái thật mạnh lên trán nàng. Không có nói thẳng, cũng không có hứa hẹn, nàng biết Uyển Nhi hiểu suy nghĩ của nàng, chỉ cần biết rằng như vậy, tất cả đều đủ rồi.
“Thùng thùng! Thịch thịch thịch!”
Hồng Nhụy đột nhiên nghe thấy cửa cung đóng chặt vang lên tiếng đập cửa, bị hoảng sợ, mặt mày tái nhợt nhìn về phía gốc mai đỏ.
Thái Bình thở dài, nói với Uyển Nhi: “Uyển Nhi, ta phải đi làm chính sự đây.”
“Được.” Uyển Nhi gật đầu.
Thái Bình bất đắc dĩ buông Uyển Nhi ra, nhét cây dù vào trong tay Uyển Nhi, nghiêm túc nói: “Không được đông lạnh làm hư Uyển Nhi của ta, bằng không ta tìm nàng tính sổ!”
“Điện hạ, năm nay thiên tai rất nhiều, có thể lợi dụng.” Uyển Nhi vội vàng nhắc nhở Thái Bình.
Thái Bình hiểu ý cười, “Người hiểu ta, chỉ có Uyển Nhi.” Nói xong, nhéo cằm Uyển Nhi một cái, đắc ý mà đi về cửa cung.
Hồng Nhụy cung kính nhất bái với Thái Bình.
Thái Bình thấp giọng nói: “Xuân Hạ có một câu nhờ bổn cung mang đến cho ngươi.”
Hồng Nhụy thụ sủng nhược kinh, “A?”
“Nàng nói, nàng nhớ ngươi.” Thái Bình nói xong, giơ tay gõ lên cửa cung.
“Thịch thịch thịch! Đông!”
Cửa cung một lần nữa mở ra, Thái Bình đi vào nội đình Trinh Quán Điện, chỉ nghe phía sau Hồng Nhụy ấp a ấp úng trả lời: “Nô tỳ cũng…… cũng nhớ nàng.”
Thái Bình gật đầu, “Ngày mai bổn cung sẽ chuyển lời.” Nói xong, liền ra hiệu Vũ Lâm Quân ở một bên đóng cửa cung lại, lập tức đi vào Trinh Quán Điện.
_____
Chú giải
Phong thiện: nghi thức tỏ lòng tôn kính với đất trời
Hộ tâm kính: trang bị bảo vệ trước ngực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.