Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 105:




Lăng Gia An vừa mới bắt đầu hôn lên đã bị đẩy ra, Lăng Tịch có chút mỏi mệt đã mở miệng,
"Gia An, đủ rồi. Ta mệt mỏi, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Nam nhân sợ sẽ không khống chế được. Đã ra quyết định chấm dứt là mọi việc, nhưng vẫn là sợ phát sinh biến cố. Dù sao, đối với Lăng Gia An, nam nhân không có nhiều sức chống cự.
"Tiểu Tịch, anh ở cùng em, đừng đuổi anh đi được chứ?"
Lăng Gia An thật cẩn thận thỉnh cầu, sợ làm cho nam nhân mất vui. Lăng Gia An vĩnh viễn đều làm bộ dạng rất đáng thương này để cầu xin nam nhân.
Đè nén cảm xúc, nam nhân bất đắc dĩ hít một hơi, tiếp tục kiên trì làm cho Lăng Gia An rời đi, chính là sự kiên định hơi bị lung lay.
"Tiểu Tịch, cho anh ở cùng em, đêm nay, được chứ?"
Nhìn ra nam nhân dao động, Lăng Gia An tiếp tục thuyết phục
"Ngươi không có trở về phòng, vợ ngươi sẽ không lo lắng sao?"
"Không có sao, cô ấy sẽ không để ý. Cho anh ôm em ngủ một buổi tối cuối cùng, được chứ? Đợi ngày mai, anh sẽ không tiếp tục quấn quít lấy em."
Hắn là quyết định buông tha sao? Cúi đầu nhìn về phía Lăng Gia An đáy mắt cô đơn, nam nhân chần chờ thật lâu, mới khẽ gật đầu,
"Được."
Một đêm cuối cùng mà thôi, coi như là làm cái kết thúc đi.
Được nam nhân đồng ý, Lăng Gia An mỉm cười, sau đó hướng đến gần rồi đem tay khoác lên thắt lưng nam nhân,
"Tiểu Tịch, ngủ ngon."
Nói xong, Lăng Gia An ghé vào nhẹ hôn nam nhân một cái, sau đó lại nằm trở về khép lại mi mắt. Không kềm chế được lại bật khóc.
Lăng Tịch nằm im thật lâu, đợi bên cạnh tiếng khóc nức nở nhỏ dần, nam nhân mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Lăng Gia An bên cạnh.
Lăng Gia An ngủ thật sự không an ổn, mặc dù là đang ngủ, mày hắn cũng gắt gao nhíu lại, trên khuôn mặt mang vẻ bất an. Nam nhân giơ tay lên vuốt mày Lăng Gia An, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt Lăng Gia An.
Gương mặt trẻ con phúng phính trước kia, hiện tại có vẻ gầy gò không ít, thậm chí còn có thể đụng đến xương gò má. Hàng mi dài, cái mũi là hếch rất đáng yêu, còn hai cánh môi mềm mại hồng hồng đã hôn qua vô số lần.
Nam nhân đưa tay thay Lăng Gia An đắp tốt chăn, rời giường đi đến phía trước ghé vào cửa sổ nhìn bầu trời đêm bên ngoài.
Không trung chỉ có mấy vì sao lấp lánh, có vẻ rất u ám, bất quá cũng may có ánh sáng dưới lầu chiếu rọi, có thể đủ thấy rõ một bụi cây cách đó không xa trong hoa viên. Trải qua nhiều năm như vậy, khóm hoa nhỏ đã trở nên rất rậm rạp. Nam nhân cùng Gia An đã trồng nó ngày xưa.
Ban đêm có chút lạnh, nam nhân đi đến bên giường, một lần nữa nằm trở về giường. Một lúc sau, nam nhân ý thức bắt đầu có điểm mơ hồ, cũng chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, nhìn đến bên cạnh, Lăng Gia An khóe môi chậm rãi cong lên, sau đó nghiên qua hôn nhẹ lên môi nam nhân.
Hôm nay cuối cùng hắn cũng hoàn thành tâm nguyện, hắn rất thỏa mãn. Bất quá vừa nghĩ tới lời hứa tối hôm qua, Lăng Gia An khóe môi lại hạ xuống, đôi mắt bất an rung động. Nếu đã quyết định, sẽ không có thể đổi ý, Lăng Gia An bất đắc dĩ thở dài, sau đó cẩn thận xốc chăn xuống giường.
Cầm quần áo mặc tử tế, Lăng Gia An lại ngồi ở bên giường nhìn nam nhân trong chốc lát, mới nhẹ nhàng đi ra, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chính là không đợi hắn đi đến thang lầu, liền thấy Lăng Duệ, trên mặt của hắn có không ít mồ hôi, xem ra là vừa chạy bộ về.
"Tiểu... Tiểu Duệ, chào buổi sáng."
Lăng Duệ nhìn hắn rất không thoải mái, hắn không phải là phát hiện cái gì chứ? Lăng Gia An có chút chột dạ.
"Cậu, tại sao lại ở chỗ này?"
Lăng Gia An ở tại một phòng khác. Mà ở bên cạnh phòng hắn, tối hôm qua ngủ lại là Lăng Tịch.
Hay là... tối hôm qua nam nhân ở cùng cậu? Hồ nghi nhìn nhìn Lăng Gia An kia không có đổi qua quần áo, Lăng Duệ suy đoán.
"À... Ta, ta tùy tiện đi vòng quanh. Ta đi xuống trước."
Lăng Duệ nhìn về phía Lăng Gia An khi rời đi có vẻ bối rối, mày không tự giác nhíu lại.
Cùng nam nhân ở chung một buổi tối, lại từng có quan hệ. Nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, Lăng Duệ sắc mặt trầm xuống, tối tăm có chút dọa người.
Không biết xấu hổ! Lăng Duệ trong lòng đầy căm giận mắng một tiếng, sau đó bỏ khăn mặt trên tay, đi nhanh tới phòng nam nhân. Mạnh mẽ gõ cửa, trong phòng không có động tĩnh, Lăng Duệ trực tiếp nâng chân hung hăng đạp cửa phòng.
Oành...
Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bị hắn đá văng. Nằm ở trên giường, nam nhân cũng từ từ mở mắt, tầm mắt có chút mơ màng
"Tiểu Duệ?"
Này chết tiệt nam nhân, giả bộ hồ đồ. Lăng Duệ hít sâu một hơi, sau đó đóng sầm cửa đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.