Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 133:




Lăng Gia An không còn là đứa nhỏ như năm đó cần Lăng Tịch quan tâm, hắn phải biết chịu trách nhiệm, đi xử lý tốt chuyện này, mà không phải dựa vào nhất thời xúc động, liền vội vàng ra quyết định. Vừa rồi điều cần nói đã nói, còn Lăng Gia An rốt cuộc có thể nghe vào hay không, cũng không có nắm chắc. Bất quá đối với Lăng lão gia cùng Phương Văn, Lăng Tịch thấy mình đã tận lực hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Nhìn ra được Lăng Gia An khó xử cùng thống khổ, nhưng nam nhân cũng không muốn cùng Lăng Gia An chia sẻ. Nhớ lại chuyện xưa, nam nhân vẫn đau. Tuy cũng không còn oán hận Lăng Gia An, nhưng cũng không quên đi chuyện này. Mặc dù qua nhiều năm, Lăng Gia An cũng đã giải thích, cũng bất quá là chuyện đã quá muộn, đã không còn bất cứ ý nghĩa nào.
Một câu " ta nên làm cái gì bây giờ? ", làm cho Lăng Tịch phát giác, vô luận là trước kia hay là hiện tại, Lăng Gia An đều không có thay đổi, đều không có chủ kiến. Bất quá xem ra chuyện Lăng Gia An cùng Phương Văn là hoàn toàn có hi vọng.
Lăng Tịch hồi tưởng lại chuyện xưa của mình và Gia An, làm tâm vô cùng đau. Có lẽ vì sự phụ bạc của Gia An mà đến nay đối với tình yêu nam nhân luôn sợ hãi, đó là lý do nhiều năm rồi vẫn không tìm người bầu bạn, chỉ chuyên tâm chăm sóc Bạch Tiểu Hàn, chính Bạch Tiểu Hàn cũng đem lại ấm áp cho nam nhân.
Đặt hai chuyện gần nhau suy nghĩ một chút, nam nhân cảm thấy được có chút buồn cười. Bất quá cũng may cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhìn thấy sự xuất hiện của nam nhân, Lăng lão gia cùng Phương Văn đang ngồi không hẹn mà cùng đứng lên, trên mặt tràn ngập sầu lo, hiện lên sự chờ mong. Có lẽ là cảm thấy ngại đặt câu hỏi, bọn họ cũng không có mở miệng. Nam nhân đi đến bên cạnh, mở miệng một tiếng
"Lăng thúc."
"Vâng. Lăng Tịch, con... con gặp Gia An chưa?"
"Gặp rồi."
"Vậy hắn nói như thế nào?!"
Phương Văn ở một bên có chút cấp bách hỏi, môi của cô có chút khẩn trương run rẩy. Mắt nhìn Phương Văn chờ mong, nam nhân chậm rãi nói:
"Thật có lỗi, Gia An không có đáp ứng ta."
"Tại sao có thể như vậy, không nên thế."
Nghe được nam nhân xin lỗi, Phương Văn ngã ngồi trên ghế sa lon, hoảng hốt nỉ non. Cô có chút chịu không nổi.
"Thật có lỗi."
Nam nhân lại một lần nữa áy náy nói.
"Lăng Tịch, chuyện này không liên quan con, con có thể làm cho chúng ta nhiều như vậy, ta đã rất cảm kích. Thật sự là làm khó cho con."
"Không có việc gì."
Nam nhân cười nhẹ với Lăng lão gia, ý bảo ông không cần lo lắng.
"Con ngồi một lát, ta đi xem nhà bếp đồ ăn làm có xong chưa."
Đợi Lăng lão gia rời khỏi, phòng khách chỉ còn lại có nam nhân cùng Phương Văn hai người.
"Vì cái gì... Vì cái gì lại như vậy?! Hắn vì cái gì không cần ta? Ta làm sai cái gì? Ta vì hắn làm nhiều như vậy, vì hắn sinh một đứa con gái đáng yêu như vậy, kết quả lại là như thế này, đến tột cùng là vì cái gì? Lăng Gia An, Phương Văn ta đến tột cùng có chỗ nào có lỗi ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta sửa. Đừng ly hôn được không?"
Đối với Phương Văn lầm bầm lầu bầu, nam nhân nắm chặt tay, đồng thời cầu mong Lăng lão gia nhanh trở về. Hiện tại Phương Văn tâm tình không ổn định, nam nhân cũng không biết nên đi khuyên giải an ủi gì, có chút đứng ngồi không yên. Thế nhưng lại không thể rời đi, chỉ có thể tiếp tục ngồi ở trên ghế sa lon, nghe Phương Văn nói.
Có lẽ là cảm xúc quá mức dao động, cũng không lâu lắm, Phương Văn liền cảm giác được bụng đau từng đợt. Nghe được động tĩnh nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Phương Văn khi nhìn đến Phương Văn ôm bụng, cái trán cũng đang không ngừng ra mồ hôi, nam nhân có chút cấp bách dò hỏi:
"Cô làm sao vậy?"
"Không... Biết, bụng... Bụng đau quá."
"Ta đi gọi Lăng thúc, cô lại kiên nhẫn một chút."
Nam nhân chạy đến phòng bếp. Sắp đến phòng bếp đã thấy Lăng lão gia đi ra.
"Lăng Tịch, con tìm ta? Vừa rồi ta tự mình làm đồ ăn, cho nên chậm trễ một chút."
"Lăng thúc, mau đi xem Phương Văn, cô ấy che bụng, nói rất đau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.