Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 140:




Nghe Lăng Tịch nói như vậy, Bạch Tiểu Hàn gật gật đầu, sau đó ra khỏi phòng bếp ngồi đợi.
Khi tất cả các món làm xong, đều được bưng ra ngoài, Bạch Tiểu Hàn nhỏ giọng thỉnh cầu,
"Ba, đói bụng, chưa thể ăn cơm sao?"
"Tiểu Hàn, hiện tại khách còn chưa có đến, chờ một chút được không? Nếu đói, uống một chén canh cá lót bụng trước nhé."
"Thôi chờ một chút cũng được."
Nghĩ đến nam nhân đã nói cần tiếp đãi khách, Bạch Tiểu Hàn xoa xoa bụng đáp
"Vâng, Tiểu Hàn ngoan."
"Ba, vậy khi nào thì họ đến vậy?"
"À... Ta gọi điện thoại hỏi một chút."
Tần Tường chỉ nói muốn tới dùng cơm, cũng không nói thời điểm đến. Nhìn Bạch Tiểu Hàn, nam nhân quyết định gọi hỏi Tần Tường.
Nam nhân gọi nhưng không ai bắt máy. Ngược lại nghe được tiếng chuông càng ngày càng gần. Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến vài tiếng đập cửa.
Cửa vừa mở ra đã thấy Tần Tường mặt nhăn nhó.
"Được rồi đến rồi gọi cái gì? Ta không phải đến đây rồi sao?"
Nhìn trong tay Tần Tường là cái điện thoại đang reo, nam nhân không biết nói gì.
" Anh im lặng đi."
Mạn Ny lấy khuỷu tay chọc vào Tần Tường, sau đó cười cùng nam nhân giải thích:
"Để bá phụ đợi lâu? Thật ngại, bởi vì nhất thời nghĩ đến muốn tới, cho nên cũng không có chuẩn bị cái gì, vừa rồi tùy ý mua vài thứ, hy vọng người không phiền lòng."
Nói xong, Mạn Ny từ tay Tần Tường lấy cái túi to đưa cho nam nhân.
"Con quá khách sáo."
"Đây là một chút thuốc bổ, cố ý mua đến cho bá phụ bồi bổ thân thể. Nghe nói người còn có một đứa con trai, con liền mua cho em vài món đồ chơi này hy vọng em ấy thích."
"Mạn Ny, tốn kém quá."
Xem túi to thuốc bổ, khẳng định Mạn Ny tiêu không ít tiền
"Không có bao nhiêu tiền, nếu không mang theo chút quà, con ngại khi lại đây ăn cơm."
Mạn Ny vui vẻ hướng nam nhân cười cười,
"Sao, bá phụ, không định mời tụi con đi vào sao? Không hoan nghênh tụi con đến à?"
"Nói gì vậy, thấy các con có thể tới đây, ta vui còn không kịp, sao lại không chào đón. Mời vào."
Mạn Ny mở miệng hỏi:
"Không phải đổi giày sao?"
"Không cần, trực tiếp vào đi."
Nơi này không có dép lê cho Mạn Ny đổi thuận tiện. Nghe được nam nhân nói vậy, Mạn Ny mới yên tâm đi vào, cũng thong thả đánh giá nơi này.
Phòng ở rất nhỏ, thoạt nhìn cũng rất cũ, nhưng mang lại một loại cảm giác rất ấm áp. Loại cảm giác này ở nhà lớn không có.
"Các con ngồi đợi một lát "
Nam nhân đem quà Mạn Ny mua tới để một bên, sau đó đi vào bên trong, muốn đem Bạch Tiểu Hàn ra ăn cơm.
"Tiểu Hàn, ăn cơm."
"Không đói bụng, các người ăn đi. Con muốn ngủ một hồi."
"Không phải mới vừa rồi còn nói đói sao?"
Xem ra, Bạch Tiểu Hàn là không muốn gặp lại Tần Tường, nên cố ý trốn. Nam nhân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay nhéo nhéo hai má Bạch Tiểu Hàn, sau đó kéo hắn từ trên giường đứng lên,
"Đi, đi ăn cơm."
"Dạ... Được thôi."
Nam nhân thái độ rất cứng rắn, Bạch Tiểu Hàn không tình nguyện mang giầy theo nam nhân đi ra bên ngoài. Mang theo Bạch Tiểu Hàn đi ra ngoài, nam nhân đem Bạch Tiểu Hàn lôi ra phía trước, cùng đẩy đẩy lưng Bạch Tiểu Hàn,
"Tiểu Hàn, chào mọi người."
"Chào chị. Chào anh."
Tiếng chào dành cho hai người với hai thái độ khác nhau. Với Mạn Ny là thật tâm lớn tiếng chào hỏi, với Tần Tường là miễn cưỡng như muỗi kêu.
Nhìn ra được thái độ Bạch Tiểu Hàn, làm cho Mạn Ny liếc mắt nhìn Tần Tường bên cạnh một cái, nhưng Tần Tường lại như không hề để ý. Mạn Ny nhìn Bạch Tiểu Hàn vẫy vẫy tay,
"Đến, đến bên này."
Nhìn nhìn Tần Tường không hề để ý, lại nhìn nhìn Mạn Ny thân thiện mỉm cười, Bạch Tiểu Hàn rất là do dự, chậm chạp không có ra quyết định, vẫn đứng ở tại chỗ cẩn thận tự hỏi rốt cuộc nên đi qua hay không.
"Này! Thu hồi sắc mặt của anh đi, đừng dọa đến em ấy."
Mạn Ny liếc nhìn Tần Tường, rồi tiếp tục hướng về Bạch Tiểu Hàn vẫy vẫy tay,
"Lại đây đi, không cần sợ, có chị, sẽ không ai ăn hiếp em."
Mạn Ny biết rõ tâm trí của Tiểu Hàn có vấn đề, liền tự nhiên mà xem Tiểu Hàn như trẻ con.
"Nào ngoan. Em tên là gì nha?"
"Bạch Tiểu Hàn."
"Rất êm tai, Tiểu Hàn thật đáng yêu. Tần Tường, nếu về sau chúng ta sinh đứa con giống Tiểu Hàn thì thật đáng yêu."
"Giống hắn, hay là thôi đi."
Tần Tường ghét bỏ nhìn Bạch Tiểu Hàn, vừa định nói Bạch Tiểu Hàn là ngốc, nhưng nghĩ đến nếu nói ra Mạn Ny lại sẽ lại thuyết giáo hắn.
"Sao? Không được à? Anh xem xem, Tiểu Hàn rất đáng yêu, lại rất ngoan nha."
"Á... Vẫn là ăn cơm trước đi, đồ ăn nguội liền ăn không ngon."
Nhìn Bạch Tiểu Hàn cắn môi, nam nhân ở một bên mở miệng, gọi Bạch Tiểu Hàn cùng Mạn Ny đến bàn ăn.
"Dạ, được. Lần trước bá phụ làm đồ ăn thật ngon, con đến bây giờ vẫn còn rất hoài niệm. Cho nên mới nói với Tần Tường, muốn tới bên này ăn cơm."
"Nếu thích đừng ngại thường xuyên lại đây chơi."
"Cứ như vậy đi."
Thấy nam nhân đi vào phòng bếp bới cơm, Mạn Ny hiểu chuyện đi theo vào, cũng tiếp nhận bát từ tay nam nhân.
"Bá phụ, con tới giúp người."
"Được."
Cùng Mạn Ny mang cơm tới cho Bạch Tiểu Hàn và Tần Tường, nam nhân mở miệng nói:
"Ăn cơm đi."
"Dạ."
Mạn Ny cầm lấy đũa gắp đồ ăn cho nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn, mới bưng bát cơm nhấm nháp món ăn trong bát mình.
"Mạn Ny, của anh đâu?"
Tần Tường có chút khó chịu đẩy tay Mạn Ny, cũng đem bát đưa tới trước mặt Mạn Ny.
" Cái gì?"
Mạn Ny ra vẻ khó hiểu nhìn Tần Tường, rồi tiếp tục ăn, đồng thời phát ra một tiếng cảm thán,
"Bá phụ, người làm đồ ăn ngon thật, so với đầu bếp nổi tiếng không hề thua kém."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.