Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 15:




Chương mười lăm
Không biết qua bao lâu, nam nhân mơ hồ nghe được bên cạnh có người kêu tên của mình, cố hết sức mở mắt, đã nhìn thấy căn phòng có chút quen.
"Anh đã tỉnh?"
Nhìn thấy Lăng Tịch tỉnh lại, Trọng Thần từ một bên lấy một cái khăn lông ướt lau cái trán nam nhân
"Anh cảm thấy tốt hơn không? Có cảm thấy nóng hay không? Trên người có đau hay không?"
"Ngươi..."
Nhìn gương mặt cẩn thận của Trọng Thần, những chuyện đã xảy ra chậm rãi hiện lên trong đầu nam nhân, gương mặt trở nên trắng bệch. Xem ra, Trọng Thần là cái gì cũng biết. Nam nhân tự cười chính mình, lập tức vô lực đích khép lại  mắt
"Ngươi cũng biết?"
"Ừ."
Trọng Thần nhỏ giọng trả lời, sợ chọc tới nỗi đau của nam nhân. Một người đàn ông bị cường bạo, đổi thành ai  trong lòng cũng sẽ vô cùng khổ sở, hắn sợ kích thích đến nam nhân.
"Ta tại sao trở về được?"
Sau khi bị cường bạo đến người kia là ai cũng không biết, sau đó không một chút ý thức cứ như vậy bị ném trở về, nam nhân đột nhiên cảm thấy được chính mình rất buồn cười, buồn cười đến cực điểm.
"Tối hôm qua ta cùng Tiểu Hàn tìm anh rất lâu, đều không có thấy. Sau đó thật sự là không biết đi tìm chỗ nào, liền về nhà chờ, chờ lâu liền ngủ. Sau đó mơ màng nghe được có người gõ cửa, mở cửa liền nhìn thấy anh nằm ở  cửa, sau đó ta cùng Tiểu Hàn mang anh vào."
Trọng Thần đơn giản thuật lại sự tình,
"Nửa đêm anh phát sốt, thật vất vả hạ sốt xuống, ta mới đem Tiểu Hàn đi ngủ"
"Ngươi là nói... Tiểu Hàn cũng nhìn thấy?"
Nam nhân đột nhiên mở to mắt, đáy mắt xuất hiện sự bất an. Bản thân  không chịu nổi bộ dáng đó bị Bạch Tiểu Hàn thấy được?!
"Không có."
Trọng Thần mau thề thốt phủ nhận nói:
"Anh...  có mặc quần áo, hắn chính là nghĩ đến anh sinh bệnh. Vì là ta thấy trên người của anh thật sự là rất nóng, muốn lau chùi, mới có thể... Mới có thể..."
Trọng Thần không có nói tiếp, hắn nói không nên lời. Lúc ấy nhìn thấy dấu vết trên thân cùng với vết thương bị xâm phạm phía sau còn tơ máu cùng trọc dịch, hắn bị chấn động. Tột cùng nam nhân đã gặp chuyện gì rồi? Phẫn nộ đồng thời tim của hắn không ngừng nhói đau.
Lúc mới bắt đầu, hắn nghĩ tới muốn đi báo án. Nhưng hắn đi tới cửa lại đi vòng trở về. Chuyện như vậy đi báo án, nói không chừng kể ra người khác còn có thể cho hắn là điên. Hắn chỉ có khả năng canh giữ ở bên cạnh chiếu cố đến khi Lăng Tịch tỉnh lại.
"Được rồi, ta đã biết."
Còn tốt, Bạch Tiểu Hàn cũng không biết chuyện đã xảy ra. Nam nhân ôm ngực trộm hả miệng nuốt khí, dù sao trong việc xấu còn có việc tốt.
"Tiểu Hàn bị ta đưa đi trường học, chưa trở về. Anh nghỉ ngơi một lát đi, ta đi nấu cháo."
Trọng Thần ôn nhu dặn dò  nam nhân, đưa tay cầm lấy khăn mặt để một bên, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Đợi Trọng Thần đi ra, nam nhân chống đỡ thân bò lên, dựa ngồi ở đầu giường cúi đầu nhìn dấu răng cắn trên mu bàn tay.
Nam nhân hiện tại không có tâm tình suy nghĩ người kia đến tột cùng là ai, người kia thật cẩn thận, khẳng định không đoán ra, cũng không có tinh lực đi đoán cũng không có tinh lực đi đoán.  Hiện tại thầm nghĩ  mau chóng dọn khỏi nơi này... Cho dù Trọng Thần không có kỳ thị, nhưng vừa nghĩ tới một màn kia bị Trọng Thần nhìn thấy thật không chịu nổi, cả người cảm thấy không được tự nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.