Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 151:




Nhận thấy được ý niệm này trong đầu, Lăng Duệ tâm cả kinh, hắn sao có ý nghĩ như vậy? Hắn không phải vẫn rất chán ghét chuyện Lăng Tịch cùng cậu Gia An sao? Tại sao lại đột nhiên...Nhận thấy được chính mình không bình thường, Lăng Duệ bất an nắm chặt ống quần, tầm mắt nhìn Lăng Tịch cũng thu trở về.
Vẻ mặt Lăng Duệ đột nhiên biến hóa nam nhân cũng có nhận thấy, nam nhân ân cần hỏi han:
"Tiểu Duệ, con làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
Nghe được nam nhân hỏi, Lăng Duệ lắc lắc đầu, cũng nhanh chóng đứng lên, cùng nam nhân cáo từ,
"Vậy... Không có gì thôi ta đi về trước."
"Có chuyện gì đang chờ sao? Về gấp như vậy."
" Thật không có."
"Như vậy đi vội vã làm gì? Không phải mới vừa nói muốn lưu lại ăn cơm sao? Vậy ăn cơm rồi đi."
Trải qua vừa rồi cùng Lăng Duệ trao đổi, tâm tình của Lăng Tịch chuyển biến tốt hơn. Nghĩ đến khó được cùng Lăng Duệ ở chung tốt như vậy, hiện tại Lăng Duệ nhìn lại đáng yêu, liền mở miệng giữ Lăng Duệ lại
"À.. Vậy được rồi."
Nếu nam nhân mở miệng giữ lại mà từ chối thì không phải không nể mặt sao. Nghĩ đến đây, Lăng Duệ đồng ý.
"A, vậy ngồi một lát, ta đi phòng bếp nấu cơm."
Gặp Lăng Duệ không có từ chối, nam nhân thư thái cười, lập tức đứng lên đi phòng bếp.
Nam nhân kia thật là kỳ quái. Rõ ràng ban đầu đối với hắn lạnh lùng, bất quá là nghe xong hắn nói xin lỗi, liền lần nữa quan tâm hắn, tuy rằng so ra kém hơn lúc trước, nhưng là đã khá hơn nhiều, không hề lãnh đạm nữa, còn giữ lại ăn cơm. Thật sự là không có nguyên tắc! Bất quá... Loại cảm giác này, cũng không tệ.
Lăng Duệ tìm vị trí thoải mái ngồi xuống, cũng gác chân đưa tay khoanh trước ngực, nhìn nam nhân qua lại trong phòng bếp.
Trong ấn tượng của hắn, nam nhân nói chuyện rất vui vẻ, trừ bỏ ở thư phòng cùng hoa viên, thì là ở phòng bếp. Nam nhân luôn thích ở trong bếp nấu ăn, cũng thích nấu cho hắn ăn. Khi mang món ăn để lên bàn, nam nhân sẽ ở một bên chăm chú nhìn hắn ăn, cũng cẩn thận hỏi ý kiến của hắn, sợ hắn ăn không được, mà sẽ ghét bỏ.
Trải qua nhiều năm như vậy, vài thứ kia là hương vị thế nào hắn đã không nhớ rõ lắm, nhưng vẻ mặt nam nhân khẩn trương, hắn lại nhớ rõ.
Chính là hắn đi xem nhẹ điều này. Hắn từ trước đến nay chính mình cường điệu rằng nam nhân không cần hắn, vứt bỏ hắn, nam nhân rất đáng chết, lại đã quên đi, nam nhân đã hướng mắt nhìn hắn với bao thâm tình.
Là hắn sai lầm rồi sao? Là hắn luôn luôn cho rằng nam nhân đã làm sai, do đó không chú ý đến điều gì đó? Trong lúc nhất thời, Lăng Duệ chỉ cảm thấy đầu óc một trận hỗn loạn, làm cho hắn có chút đau đầu.
Ngay lúc Lăng Duệ miên man suy nghĩ, truyền đến tiếng đập cửa, tại phòng bếp nam nhân quay đầu lại, mở miệng nhờ Lăng Duệ đi mở cửa.
Đứng ở cửa là Bạch Tiểu Hàn cùng một người hắn chưa từng thấy qua. Người này cũng đồng thời đánh giá hắn. Khi nhìn thấy Lăng Duệ, Bạch Tiểu Hàn hơi chút sửng sốt, lập tức, lễ phép hướng Lăng Duệ cười cười. Sau đó lại đi vào trong phòng đổi dép, cũng hướng người này đưa một đôi dép lê.
Nhìn người này cùng Bạch Tiểu Hàn rất hòa hợp, Lăng Duệ thấy không yên tâm, hắn thậm chí suy nghĩ, người này không phải là... người đang qua lại với nam nhân chứ?! Bằng không sao lại cùng Bạch Tiểu Hàn rất quen thuộc, còn mang dép đưa cho để đổi giày?
"Ba, con đã trở về!"
"Tiểu Hàn đã trở lại a, ba nấu canh gà, muốn uống hay không?"
"Muốn uống!"
Nghe được có canh ngon, Bạch Tiểu Hàn vội gật đầu,
"Ba, Trọng thúc đến đây, con đi hỏi chú muốn uống hay không nhé."
"Hả? Trọng Thần đến đây?! "
Nam nhân đem nồi đậy kỹ, cũng đem lửa giảm một chút, rồi đi ra ngoài gặp Trọng Thần.
Tuy rằng Trọng Thần nói là vẫn ổn, nhưng mấy ngày này đều không có tin tin tức, nam nhân có chút lo lắng. Hiện giờ Trọng Thần đến, nam nhân muốn cùng Trọng Thần trò chuyện một chút, là hỏi xem đã có gì xảy ra.
"Lăng Tịch, đã lâu không gặp."
Không đợi nam nhân đi tới cửa, Trọng Thần liền xuất hiện, cũng rất nhiệt tình chào hỏi. Nhìn Trọng Thần có vẻ tiều tụy rất nhiều, thoạt nhìn có chút lôi thôi lếch thếch.
"Vâng, đã đi về quê chơi sao? Hai bác vẫn tốt chứ?"
Nam nhân chậm rãi hỏi, tầm mắt luôn luôn quan sát Trọng Thần, muốn nhìn ra manh mối gì đó.
"Vâng, rất tốt. Đúng rồi, ta mang cho anh chút thổ sản."
Nói xong, Trọng Thần đem vật cầm trong tay là hai túi lớn đưa vào phòng bếp, cũng nói:
"Bên trái có thể trực tiếp ăn, bên phải là nguyên liệu nấu ăn, để nấu dần."
"Trọng Thần, ngươi quá khách sáo."
Nhìn hai túi đặc sản, nam nhân có chút băn khoăn cảm ơn, lo lắng cũng giảm không ít. Có lẽ, Trọng Thần là trở về quê.
"Ba, Trọng thúc nói qua, người không được khách sáo."
Bạch Tiểu Hàn một bên mút canh, một bên nhắc nhở nam nhân, trên mặt mang theo một chút nghịch ngợm mỉm cười.
"Đứa nhỏ này."
Nam nhân buồn cười lắc đầu, khi nhìn Bạch Tiểu Hàn đem canh tiến đến miệng tính uống, nam nhân mở miệng nhắc nhở:
"Tiểu Hàn, uống chậm một chút, canh rất nóng đó."
"Á..."
Nghe được nam nhân nhắc nhở, Bạch Tiểu Hàn hàm hồ lên tiếng, sau đó cẩn thận uống từng chút canh trong bát, một bên uống, một bên hàm hồ nói " uống ngon ", vẻ mặt rất là thỏa mãn.
Đứng ngoài cửa nhìn chăm chú vào bọn họ, Lăng Duệ đi lên, mở miệng nói:
"Này, không giới thiệu cho ta sao?"
Hắn ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, tuy rằng không thể xác định quan hệ của họ, nhưng là có thể khẳng định, họ rất quen thuộc, mà ngay cả Bạch Tiểu Hàn cũng có thể không hề xa lạ. Nghĩ đến Bạch Tiểu Hàn được quan tâm như vậy, Lăng Duệ bắt đầu cảm thấy khó chịu.
"Á... Hắn là Trọng Thần, là bạn tốt của ta."
Khi nói " bạn tốt ", nam nhân nghĩ đến Trọng Thần luôn chiếu cố, trên mặt không tự chủ lộ ra nụ cười.
Còn Trọng Thần, cũng bất đắc dĩ cười cười, bởi vì che dấu rất tốt, nam nhân cũng không có nhận thấy được.
"Bạn tốt?"
Thật sự chính là bằng hữu mà thôi. Nhưng Lăng Duệ vẫn tiếp tục đánh giá bọn họ một hồi, muốn nhìn một chút xem có lừa hắn hay không.
"Vâng, ta và hắn là đồng nghiệp cũ, là bằng hữu thân thiết, ta gọi là Trọng Thần. Không biết ngươi là?"
Từng gặp qua Lạc Phi, hắn phát giác chưa biết rõ quá khứ nam nhân và cũng không muốn hỏi nhiều. Cho nên khi nhìn thấy Lăng Duệ, hắn cũng không có cảm thấy ngạc nhiên, hắn biết người trẻ tuổi này cùng Lăng Tịch có liên quan.
"Lăng Duệ."
Xem xét Trọng Thần kia có chút miễn cưỡng cười, Lăng Duệ cau mày nói ra tên của mình, cảm thấy được người trước mắt có chút dối trá, hắn không thích. Hắn là tin cảm giác của mình đúng, cho nên, nhìn cánh tay đưa ra hướng về phía mình chờ nắm, cùng gương mặt cười cười kia. Dù không muốn cùng Trọng Thần bắt tay, nhưng nhìn đến sắc mặt nam nhân một bên, Lăng Duệ không quá tình nguyện đưa tay bắt tay Trọng Thần, sau đó nhanh chóng rút về, chà xát vào quần vài cái.
Nhìn đến Lăng Duệ làm động tác ghét bỏ, Trọng Thần có chút xấu hổ, sau đó ngượng ngùng rụt tay trở về. Xem ra, người trẻ tuổi này cũng không thích hắn. Cũng đúng, người kia vừa thấy đã biết là người giàu có, xem thường hắn là phải rồi.
Người kia gọi là Lăng Duệ, cùng họ Lăng, hơn nữa tuổi cũng tương đương Bạch Tiểu Hàn, Trọng Thần mi mắt rung động vài cái, đáy lòng, có một suy đoán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.