Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 154:




Ngay lúc Trọng Thần còn do dự, Thương Huyền chạy tới bên cạnh choàng bờ vai của hắn.
"Ngươi làm cái gì?!"
Thương Huyền làm cho Trọng Thần tâm cả kinh, cũng nhanh chóng đẩy tay Thương Huyền ra, lui vài bước. Hắn là bị ôn thần làm sợ hãi, ăn ngủ không yên, khiến cho thần kinh suy nhược, phải về nhà mấy ngày qua.
"Này! Ngươi khẩn trương như vậy có chuyện gì? Ta lại không giống ngươi, là tên đồng tính luyến ái, ngươi khẩn trương cái gì?"
Hắn rất muốn mở miệng mắng to tên ôn thần, nhưng nói không nên lời, chỉ có thể dùng cặp mắt sung huyết nhìn chằm chằm.
Đồng tính luyến ái... Hắn rất muốn hung hăng phản bác. Nhưng là... Nhưng là vừa nghĩ tới trong lòng mình là Lăng Tịch. Trọng Thần đã không có phản đối nữa.
"Sao? Không phản đối? Đồng tính luyến ái".
Hắn cũng không phải khinh thường đồng tính luyến ái, chính là muốn chọc ghẹo Trọng Thần, xem phản ứng Trọng Thần làm cho hắn cảm thấy được rất sảng khoái. Tại thế giới của hắn, tình cảm chính là thích phải nói ra miệng, dù có bị từ chối. Cho nên Trọng Thần luôn giấu giếm, làm cho hắn rất không vừa mắt.
"Ngươi đủ rồi đó!"
"Nổi giận? Ta còn chưa nói đủ đâu, đồng tính luyến ái! đồng tính luyến ái!"
Nghe được Thương Huyền giọng càng ngày càng lớn, Trọng Thần khẩn trương hoảng hốt, không có nghĩ nhiều, liền trực tiếp lấy tay bưng kín miệng Thương Huyền, Thương Huyền muốn tránh thoát, Trọng Thần ôm thắt lưng hắn, dùng cả người đè hắn lên bàn, không cho hắn lên tiếng nữa.
Trọng Thần sợ run rẩy. Thương Huyền cũng sửng sốt, hắn còn không có cùng người khác thân mật như vậy, cho nên cũng tạm thời quên đi phản kích, mà là mở to mắt nhìn Trọng Thần.
Sau khi Trọng Thần thanh tỉnh lại, liền đẩy Thương Huyền ra, sau đó thấp giọng cảnh cáo
"Nhóc con miệng còn hôi sữa, nói chuyện cẩn thận một chút."
Này tên đồng tính luyến ái chết tiệt dám đẩy hắn, Thương Huyền dùng cặp mắt căm giận nhìn chằm chằm Trọng Thần. Trọng Thần không khỏi cảm giác được một chút chột dạ, hắn chỉ là muốn muốn đem ôn thần đẩy ra, cũng không có nghĩ tới làm cho hắn đụng vào cạnh bàn.
Khi nhìn đến Thương Huyền bị đau, Trọng Thần khẩn trương liếm liếm môi, định hỏi thăm Thương Huyền, nhưng vừa nghĩ tới hắn đã bị ôn thần quấy rầy khổ sở, Trọng Thần lại đem lời quan tâm thu trở về, không cam lòng yếu thế nhìn về phía Thương Huyền.
Thương Huyền hắn từ nhỏ đã được cưng chiều muốn gì được nấy, chưa khi nào bị ủy khuất như vậy. Lão đồng tính chết tiệt này, một lần lại một lần chống đối, chọc giận hắn, thật sự là tức chết hắn. Vẫn nghĩ tên thấp kém này chịu cúi đầu hắn sẽ thu tay, đại nhân đại lượng bỏ qua. Nhưng qua lâu như vậy, tên này không chỉ có không có cúi đầu, còn dám thô lỗ đối với hắn như vậy! Tốt lắm, nếu như vậy lần này không chơi chết tên này hắn sẽ không gọi là Thương Huyền.
Nhìn Thương Huyền từng bước từng bước một tới gần, cặp mắt cực nóng chuyển dần sang lạnh băng, Trọng Thần lại một lần nữa cảm giác khẩn trương, thân mình một chút một chút lùi ra sau
"Ngươi... Ngươi muốn thế nào?"
Nhìn dáng vẻ khẩn trương là sợ sao? Hừ! Lần này cho dù đồng ý cầu xin tha thứ hắn cũng không có dễ dàng như vậy buông tha. Thương Huyền đắc chí.
"Cẩn thận."
Mắt thấy Trọng Thần chân không vững, nam nhân đúng lúc chạy tới đưa tay ra đỡ Trọng Thần. Trọng Thần chậm rãi quay đầu nhìn nam nhân ở phía sau. Một cỗ vui sướng nổi lên trong lòng Trọng Thần, hắn quên mất tên ôn thần ở đó, mà dùng cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nam nhân.
"Ngươi không sao chứ?"
Nam nhân buông Trọng Thần ra, cười cười giải thích:
"Vừa rồi thấy ngươi thiếu chút nữa ngã xuống, ta liền đỡ ngươi một phen, không dọa đến ngươi chứ?"
"Không có, ta không sao."
Nhìn đến nam nhân xin lỗi, Trọng Thần mau lắc đầu, cũng tỏ vẻ chính mình không có bị dọa, làm cho nam nhân không cần cảm thấy ngượng ngùng.
"Chết tiệt!"
Nhìn Trọng Thần khẩn trương, Thương Huyền mở miệng hô một tiếng khinh thường.
Nghe được Thương Huyền chửi, nam nhân đem tầm mắt chuyển dời đến Thương Huyền, đánh giá vài cái mở miệng nói:
"Á... Ta hình đã gặp qua ngươi."
"Đúng, đã gặp qua. Thương Huyền."
"Xin chào, ta gọi là Lăng Tịch."
Theo Lăng Tịch được biết có một nhà họ Thương địa vị không kém Lăng gia, cùng Lăng gia cũng có giao tình không tệ lắm, nhưng cũng không biết Thương Huyền liên quan họ không. Có lẽ, Thương Huyền này là từ phương khác tới.
"Lăng Tịch? Tên dễ nghe."
Thương Huyền tiến lên bắt lấy tay nam nhân lôi kéo ngồi xuống
"Lần trước đã nghĩ cùng ngươi làm quen, kết giao bằng hữu. Vẫn không có cơ hội, lần này gặp phải, không biết ta có vinh dự cùng ngươi làm bằng hữu?"
Khi nói chuyện Thương Huyền còn không ngừng đưa mắt nhìn Trọng Thần đứng ở phía sau, tay hắn thủy chung cầm lấy tay nam nhân không có ý buông ra.
"À... Có thể."
Đối mặt Thương Huyền nhiệt tình nam nhân cũng ngại từ chối, nói xong nam nhân rút tay mình trở về

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.