Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 158:




Tần Tường sắc mặt càng ngày càng khó coi. Hắn không có vội vã đi mở cửa, mà là quay đầu lại nhìn thân mình cuộn tròn trên ghế sa lon, đáy mắt xẹt qua một tia chần chờ.
Đang cao hứng, mà chuẩn bị cũng tốt rồi, hắn hiện tại thầm nghĩ muốn giữ lấy nam nhân, tận tình phát tiết dục vọng của mình. Chính là tiếng chuông cửa đáng ghét lại vang lên không ngừng.
Biết hắn ở nơi này, chỉ vài người, hắn không có tìm người lại đây, như vậy là tên chết tiệt nào ở chỗ này ấn chuông cửa? Đi nhầm chỗ? không thể nào, khu nhà cao cấp này, người bình thường vào không được.
Tiếng chuông cửa ngừng lại, bên trong gian phòng, lại khôi phục im lặng. Có lẽ, thật là có người đi nhầm nhà. Tần Tường cũng không có tiếp tục để ý vấn đề này, mà là xoay người nhìn về phía Lăng Tịch, chuẩn bị tiếp tục sự tình.
Khi nhìn thấy Lăng Tịch đang chuẩn bị mặc lại quần áo, Tần Tường kìm chắc tay nam nhân, mở miệng:
"Ai cho phép ngươi mặc quần áo?"
Người nam nhân này, là muốn mượn cơ hội chạy trốn?!
Tần Tường bất mãn giơ tay lên nắm cằm nam nhân, dùng cặp mắt bá đạo nhìn chằm chằm nam nhân, nói
"Ngươi là người của ta, không có sự cho phép của ta, ngươi còn muốn trốn? Ta quản ngươi có nguyện ý hay không, dù sao hôm nay ta sẽ làm ngươi."
Ban đầu cũng bất quá là nhất thời hứng khởi muốn ôn nhu một phen, làm cho kia nam nhân cùng hắn thoải mái một chút, hắn cũng muốn một chút lạc thú. Nhưng sự kiên nhẫn của hắn, vì nam nhân kéo dài, hơn nữa lâu lắm không có phát tiết, hắn  rất không thoải mái.
Hắn không quản cảm giác nam nhân miễn sao hắn có thể thấy thoải mái là được, chính hắn vừa lòng, thì tốt rồi. Dù sao làm vài lần, không quen cũng sẽ quen. Tần Tường cười hỏi ái muội. Chính là khi hắn kìm chân nam nhân, muốn xâm nhập lần nữa, lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Cái gì! Người nào chết tiệt, quấy rầy hắn!!!
Cùng với tiếng chuông cửa, là tiếng chuông điện thoại từ trong túi vọng ra. Tần Tường vẫn là tận khả năng kiềm chế lửa giận, lấy điện thoại di động ra, tiếp nhận
"Alô?"
Dù sắc mặt khó coi, nhưng giọng của hắn lại khống chế được, rất ôn nhu. Đó là cuộc gọi của Mạn Ny. Nếu như là ai khác thì đừng hòng quấy rầy hắn, hắn sẽ trực tiếp tắt di động, chờ hắn xong xuôi, sẽ đi tìm người kia trút giận. Nhưng người tìm hắn chính là Mạn Ny, cho dù đang làm chuyện gấp gáp gì, cũng phải cùng Mạn Ny trò chuyện.
Nhớ rõ đã nhiều năm trước, hắn phụ trách đi thu nợ của một kẻ rất khó chơi. Sợ hắn sẽ rơi vào phiền phức, Mạn Ny trước đó cùng hắn quy định, nếu hắn làm không xong, liền gọi cho cô, cô sẽ tìm người đi hỗ trợ. Thời gian hạn chế, là một giờ. Kết quả ngày đó thật sự thuận lợi. Tuy nhiên, Mạn Ny đã bị bọn côn đồ đánh. Vì thế, cha nuôi đã định giáo huấn hắn một chút, nhưng Mạn Ny chạy tới cầu xin, mới để cho hắn tránh được trừng phạt. Khi hắn hỏi Mạn Ny sao không triệu tập người tới giúp, Mạn Ny trả lời, sợ chậm trễ một phút đồng hồ, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Từ sự kiện đó về sau, hắn liền hình thành một thói quen. Vô luận có bao nhiêu vội, dù mệt mỏi, hắn đều phải gọi điện thoại cho Mạn Ny. Dù cho hắn đang có một công việc rất quan trọng, chỉ cần là Mạn Ny gọi điện thoại tìm hắn, hắn đều tiếp điện thoại.
"Tần Tường, sao anh chậm vậy. Không phải là đang làm cái gì không tốt chứ?"
Đầu kia, giọng Mạn Ny mang theo một chút trách cứ, có điểm biếng nhác, nghe như là rời giường không bao lâu.
"Sẽ không đâu, anh vừa rồi đang tắm, cho nên chậm trễ."
Tần Tường rất tự nhiên nói dối, ngữ điệu cũng rất bình thường, không có lộ ra một chút sơ hở.
"Được thôi, tạm thời bỏ qua cho anh. Đúng rồi, anh mau đi mở cửa, người ta cũng chờ đã lâu rồi."
"Cái gì?!"
"Ai nha, nhanh lên đi mở cửa đi. Nhanh lên nhanh lên!"
"Á... được."
Tần Tường chần chờ lên tiếng, sau đó vỗ vỗ nam nhân, đợi nam nhân nhìn về phía hắn, hắn chỉ tay hướng về phía phòng ngủ, ý bảo nam nhân mang theo y phục trốn vào trong phòng đi.
Nghe được âm thanh, Mạn Ny nghi ngờ hỏi:
"Tần Tường, bên cạnh anh có những người khác?"
"Á... vâng. Lăng Tịch ở bên cạnh, hắn hiện tại không đi làm ở bên kia nữa, anh đưa tới giúp anh dọn phòng."
"Đúng vậy sao? tốt lắm a, anh nhớ rõ đối tốt với bá phụ một chút. Ai nha, bất hòa mau tháo bỏ đi. Chờ một lát em lại cùng anh nói tiếp."
"Vâng, được."
Mở cửa, Tần Tường mới phát giác, đứng ở cửa, cũng không phải Mạn Ny, mà là một nhân viên giao hàng
"Xin hỏi là Tần Tường tiên sinh sao?"
"Đúng."
Mạn Ny muốn làm cái gì?! Tần Tường nghi hoặc nhìn nhìn phía sau người nọ, nhưng không có nhìn thấy Mạn Ny.
Người nọ từ trong túi lấy ra một biên nhận đưa đến, lại sờ soạng tìm bút đưa cho Tần Tường,
"Tần tiên sinh, phiền ký nhận."
Người nọ đem tới một cái thùng lớn, cũng cùng Tần Tường giải thích:
"Đây là Mạn Ny tiểu thư gửi, nói là tặng cho ngài."
Bên trong là cái gì vậy? Tần Tường đá đá cái rương, bên trong truyền đến vài tiếng kêu, làm cho Tần Tường hoảng sợ, cũng phản xạ có điều kiện lui lại mấy bước.
"Tần tiên sinh không cần sợ, chính là một con cún mà thôi."
Nhìn đến động tác Tần Tường, người nọ  cười trộm.
"Ta sợ khi nào?"
Một con chó? Hắn còn có thể sợ một con chó?!
Tần Tường nhanh chóng ký nhận, sau đó cùng người nọ khiên cái thùng vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.