Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 167:




"Ngươi phát cáu gì? Bệnh thần kinh!"
Thương Huyền tiếp được cái gối bay về phía hắn, tức giận hướng Trọng Thần rống lên một tiếng. Nhìn Trọng Thần cuộn mình một chỗ, lại nhìn vai hắn run run, Thương Huyền đem gối để lại trên giường, cũng tận lực hạ giọng nói:
"Này! Ngươi đừng như vậy."
Thấy Trọng Thần như trước không để ý đến hắn, Thương Huyền dùng chân đẩy mấy chai rượu mở đường bước tới, sau đó ngồi ở bên giường, tiếp tục nói:
"Thật sự... Ta cũng chỉ là uống nhiều quá, mới có thể như vậy. Ngươi đừng quá để ý, nếu ngươi nghĩ muốn bồi thường cái gì, có thể nói với ta."
Nhìn vết máu trên giường, Thương Huyền giọng nhu hòa rất nhiều, trong mắt hiện lên một chút không đành lòng.
Do hắn uống rất nhiều, nhưng cũng không phải hoàn toàn mất ý thức. Nếu ôm lấy không thoải mái, hắn còn muốn sao. Hắn xem ra là bệnh thần kinh rồi. Không ôm mỹ nữ trẻ đẹp mà ôm trai già xấu xí này. Bất quá hồi tưởng lại tối hôm qua đúng là một đêm mê loạn, Thương Huyền đột nhiên cảm thấy, ngẫu nhiên ôm một tên đàn ông, cũng không tệ lắm.
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền? Một trăm vạn? Hai trăm vạn? Ba trăm vạn?"
Trọng Thần không có đáp lại, mà vẫn dùng ánh mắt mang theo hận ý nhìn hắn, Thương Huyền mất kiên nhẫn nói ra những lời châm chọc,
"Như thế nào? Ngươi tưởng mình là bảo vật sao? Muốn cùng ta trả giá? Không phải là đã làm rồi sao, có thể đáng giá mấy đồng tiền. Huống chi, ngươi ở trên giường vẫn không thú vị như vậy, chỉ nằm ngay đơ, làm cho người ta một chút cũng không dậy nổi hứng thú."
Trọng Thần đầy lửa giận, thống khổ quát:
"Cút đi! Ngươi cút cho ta!"
"Ngươi phát bệnh a? Bệnh thần kinh! Ngày mai ta sẽ sai người mang tới một tờ chi phiếu, đến lúc đó chính ngươi ghi số đi."
Dù Trọng Thần thái độ rất có vấn đề, làm cho hắn cảm thấy rất không thích. Nhưng nghĩ lại hắn vẫn phải có chút trách nhiệm, nên quyết định đền bù một chút, cho Trọng Thần một chút tiền, coi như làm dưỡng phí.
Nghe bên ngoài truyền đến âm thanh đóng cửa, biết được ôn thần đã rời khỏi, Trọng Thần thống khổ tóm chặt đầu của mình nước mắt không ngừng tràn ra.
Tại sao có thể như vậy? Vì cái gì phát sinh chuyện như vậy? Trọng Thần ở trong lòng không ngừng chất vấn chính mình, càng nghĩa, ngực lại càng lạnh buốt.
Lần trước ôn thần rời khỏi, liên tiếp vài ngày, đều không có làm ra động tĩnh gì. Qua vài ngày thoải mái, ôn thần lại xuất hiện không làm gì mà chỉ ngồi nhìn quán, không gọi món mà chỉ uống trà.
Hắn mang theo một đám người đều có hình xăm, thoạt nhìn giống là bang hội gì đó. Không có khách nào dám ghé quán.
Trọng Thần muốn nghỉ bán, nhưng còn cần kiếm tiền sinh hoạt. Ba mẹ ở quê muốn sửa nhà đã gọi điện thoại hỏi hắn hỗ trợ một ít chi phí. Nói sau, hắn cũng không bỏ được quán làm ăn tốt này. Huống chi, hắn lại không có bản lãnh gì, không bán quán, chẳng lẽ lại làm đi làm công lương ba cọc ba đồng như trước đây sao?
Không được, không thể như vậy. Hắn còn muốn chăm sóc cha mẹ tốt hơn. Đồng thời hắn còn muốn có tư cách đi chiếu cố Lăng Tịch. Hắn cần tiền, rất cần tiền.
Suy nghĩ kỹ vài ngày sau, hắn quyết định cúi đầu cầu xin Thương Huyền. Cũng tỏ ra thành ý làm bữa cơm mời Thương Huyền.
Ngại chỉ là ăn cơm có chút nhàm chán, Thương Huyền gọi điện bảo mấy tên côn đồ mua rượu để hai người uống.
Hắn uống không được nhiều rượu, nhưng Thương Huyền la hét bắt hắn uống, sợ Thương Huyền phật ý, hắn cũng không dám từ chối. Hắn cũng không biết đã uống bao nhiêu. Sau đó thật sự là uống không nổi nữa, liền chống đầu ngồi ở bên giường, nhìn Thương Huyền uống.
Mông lung, hắn nhìn thấy gương mặt Thương Huyền càng ngày càng gần, theo sau, một vật thể ấm áp đặt lên môi hắn. Sau đó, có gì đó chui vào miệng của hắn, cũng không yên mà càn quét khắp nơi, làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Hắn dùng sức đẩy Thương Huyền, lại đẩy không ra, cũng bị Thương Huyền đè lên trên giường, vừa cười vừa xé rách quần áo của hắn. Hắn có phản kháng, nhưng chính là vô lực. Để mặc Thương Huyền đụng chạm, vuốt ve.
Không chỉ vậy, ôn thần cư nhiên đưa ngón tay hướng về phía phía sau, cường ngạnh nhét vào chỗ tư mật khuấy đảo. Hắn thét lên, ôn thần lại hưng phấn. Ôn thần rút ngón tay ra, thay thế bằng một vật cứng to lớn hơn để tại phía sau cường bạo đi vào.
Bị xé rách đau đớn làm cho hắn khống chế không được la lớn, ai biết nghe được tiếng kêu của hắn, ôn thần có vẻ càng hưng phấn, bắt đầu tiến sâu hơn, đồng thời đông đưa khuấy động.
Hắn tỉnh hẳn không còn say rượu, có thể cảm giác được rõ ràng phía sau đang có dị vật ra vào, còn có thể nghe được ôn thần hưng phấn gầm nhẹ. Một khắc kia, hắn hận không thể nhảy dựng lên bóp chết ôn thần. Chính là một chút khí lực cũng không có, cũng phản kháng không được, chỉ có thể cắn môi, không để cho mình kêu lên, hốc mắt lệ không ngừng chảy xuống.
Hắn bị cưỡng gian, bị một tên nhãi con cưỡng gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.