Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 173:




"Tiểu Hàn, con đang suy nghĩ gì vậy?"
Lăng Tịch nắm tay Bạch Tiểu Hàn nhéo nhéo, khi nhìn thấy Bạch Tiểu Hàn thẩn thờ, nam nhân phỏng đoán trong chốc lát, sau đó mở miệng hỏi:
"Có phải đang lo lắng hay không?"
"Ba. Con suy nghĩ, con có nên đi hay không."
"Làm sao vậy? Không phải đã muốn đi lắm sao? Hiện tại đổi ý?"
"Cũng không phải, tại... có chút lo lắng."
Nhìn nam nhân mỉm cười, Bạch Tiểu Hàn thè lưỡi,
"Con chỉ xem ti vi, đóng phim, ta không biết."
Trong đoàn phim bình thường sẽ có thật nhiều thật nhiều người, vừa nghĩ tới phải đối mặt nhiều người xa lạ, hắn không khỏi có chút khiếp đảm. Nhưng là hắn cũng đã đồng ý rồi, lại đổi ý giống như không được tốt lắm.
Hạ quyết tâm, Bạch Tiểu Hàn nắm tay nam nhân, sau đó dùng cặp mắt tràn đầy chờ mong nhìn chằm chằm nam nhân, mở miệng hỏi:
"Ba, người cảm thấy, con nên đi hay không?"
"Tiểu Hàn, việc này chính con phải quyết định, ta không thể quyết định thay con. Tiểu Hàn, nếu con thật sự muốn làm chuyện này, vậy mạnh dạn làm đi. Chỉ cần con dụng tâm, ta tin tưởng, con có thể làm tốt. Đem việc làm tốt, tự nhiên không có ai đi cười con, thậm chí sẽ có người khen ngợi con."
Có thể làm sao? Hắn rất nghi ngờ.
Hắn vẫn rất rõ bản thân không thông minh, thậm chí có thể nói là rất ngốc. Người bình thường nghe một lần có thể biết, hắn nghe mấy lần vẫn không hiểu. Ngốc như hắn, có thể đi đóng phim sao?
Hắn có thể đổi ý không? Thế nhưng cũng đã đồng ý rồi, lại đổi ý không phải là nói dối sao?
Nhìn Bạch Tiểu Hàn liên tiếp xoa xoa mũi, nam nhân buồn cười lắc lắc đầu, nhưng cũng không có đi quấy rầy Bạch Tiểu Hàn, như trước vẫn duy trì trầm mặc, để cho Bạch Tiểu Hàn tự suy nghĩ.
Cũng không lâu lắm, xe đỗ tại một tòa nhà cao tầng. Người thanh niên kia không có vội vã dẫn bọn họ vào, mà quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Hàn, chờ hắn cho đáp án. Cũng may không đợi lâu lắm, Bạch Tiểu Hàn liền đáp,
"Ba, con đi."
Người thanh niên nghe Tiểu Hàn đồng ý liền mang theo bọn họ vào văn phòng, rót mỗi người một ly trà, rồi rời đi. Lúc trước khi rời đi, đã nói bọn họ chờ đợi trong chốc lát, Triệu Cương có cuộc hợp, xong sẽ lập tức tới ngay.
Đem tầm mắt nhìn qua những chiếc cúp lớn nhỏ, vài cái giải thưởng trong và ngoài nước, nam nhân cuối cùng đem tầm mắt dừng ở trên người Bạch Tiểu Hàn, cũng lại một lần nữa hỏi Bạch Tiểu Hàn
"Tiểu Hàn, con thật sự quyết định rồi? Không cần suy nghĩ thêm?"
"Dạ, muốn diễn. Ba, đóng phim hẳn là rất vui, con muốn thử xem."
Hắn cũng luôn luôn rất thích phim ảnh, bất quá hắn bình thường đều là xem, bây giờ có thể tự mình đi thể nghiệm, cẩn thận ngẫm lại, cũng không tính là một chuyện xấu. Trọng yếu nhất là hắn muốn cho nam nhân nhìn thấy hắn trên phim, hắn muốn kiếm chút tiền mua quà cho nam nhân. Hắn muốn tới ngày nào đó, nam nhân có thể rất kiêu ngạo chỉ vào TV mà nói với mọi người
"Đây là con ta."
"Con đã quyết định, ba cũng chỉ có thể ủng hộ con. Bất quá, về sau nếu vất vả, con cũng không thể vì quá mệt, mà nói không quay, biết không?"
"Biết."
Bạch Tiểu Hàn gật đầu, nhưng nghĩ nghĩ, vừa cười vừa cầm lấy tay nam nhân lắc lắc làm nũng
"Ba, nếu mệt, người giúp con xoa bóp được không? Còn có, làm nhiều món ăn ngon cho con ăn."
"Heo tham ăn này."
Nam nhân sủng nịnh, nhéo nhéo mũi Tiểu Hàn.
Đợi một lúc, cửa phòng bị đẩy ra, Triệu đạo diễn đi đến, hướng bọn họ giải thích:
"Ngại quá, vừa rồi ta bận hợp, cho nên tới chậm, để cho các người đợi lâu."
"Không có gì đáng ngại."
Nam nhân cười lắc đầu, sau đó nhìn về phía văn kiện trong tay Triệu Cương.
"Như ngày hôm qua đã nói, ta cũng sẽ không nhiều lời. Đây là hợp đồng, anh nhìn kỹ xem, nếu không có vấn đề gì, làm phiền anh ký tên. Bạch Tiểu Hàn còn chưa có trưởng thành, hơn nữa hắn... Là người giám hộ của hắn, cho nên, văn tự này, cho anh ký. Có vấn đề không?"
"Không có, ta xem trước một chút."
Sợ xảy ra vấn đề gì, nam nhân nhìn xem rất cẩn thận, từng câu từng chữ, sợ trong đó có chỗ nào không đúng.
Thấy nam nhân cùng Triệu Cương đều chăm chú nhìn văn kiện trong tay, Bạch Tiểu Hàn nhàm chán đi một vòng trong phòng, sau đó trở lại chỗ ngồi, nhàm chán đá chân.
Bạch Tiểu Hàn nghe được phòng bên truyền đến âm thanh rất giống đang mở TV, Bạch Tiểu Hàn trong lòng không yên, cẩn thận nhìn nhìn rồi nhẹ nhàng đứng lên, chuồn ra ngoài.
Nghiêm túc xem hợp đồng, gặp không có chỗ nào không ổn, nam nhân để văn kiện xuống, cũng nói với Triệu Cương ngồi ở đối diện
"Triệu đạo diễn, không vấn đề gì."
"Xem xong rồi? Muốn xem một lần nữa hay không?"
"Không cần, ta đã xem đủ rồi."
"Ha ha, vậy là tốt rồi. Hợp đồng này có hai bản, phiền anh ký tên vào."
"Vâng."
"Lăng tiên sinh, hợp tác tốt."
Hai bên ký? kết xong, nam nhân bắt tay Triệu Cương, cười đáp lại nói:
"Hợp tác tốt."
"Lăng tiên sinh, mấy ngày nữa chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện, đến lúc đó ta sẽ tự mình liên hệ với anh. Mấy ngày nay phiền anh vì Bạch Tiểu Hàn chuẩn bị một ít đồ dùng, huấn luyện phải ăn ở trong công ty, có thể một thời gian cũng không thể về nhà, bất quá anh có rảnh, có thể đến thăm hắn. Hôm nay cứ như vậy đi, nếu không có vấn đề gì, các người có thể đi trở về."
"Vâng, cứ như vậy."
Nam nhân gật đầu, sau đó quay đầu muốn mang Bạch Tiểu Hàn về nhà. Nhưng khi quay đầu lại, mới phát giác, trong phòng không có Bạch Tiểu Hàn.
"Tiểu Hàn?"
Tiểu Hàn chạy đi đâu? Sao không thấy? Nam nhân trên mặt không khỏi hiện lên vẻ bối rối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.