Trợ lý cao hứng gật đầu, vừa muốn tám chuyện một chút với Lăng Tịch, lại vừa vặn nghe được trên đài gọi tên Lạc Phi đi lên lĩnh thưởng, hắn vội vàng cầm máy ảnh lên chụp Lạc Phi.
"Oa! Thật sự là rất đẹp trai!"
Trợ lý cảm thán một tiếng, sau đó liên tục bấm máy.
Đợi cho Lạc Phi lĩnh thưởng xong đi xuống, nam nhân vừa định đi qua chúc mừng Lạc Phi một tiếng, lại nhìn thấy Lạc Phi bị người đại diện giữ chặt, kéo đến một bên không ngừng nói gì đó, mà Lạc Phi thì thỉnh thoảng hướng bên này nhìn vài lần, bộ dáng như là không vui.
Nam nhân đợi trong chốc lát, chỉ thấy Lạc Phi đẩy người đại diện ra, đi tới bên này. Mà người đại diện, cũng theo sát lại đây.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, chúng ta trở về đi."
"Lạc Phi, chờ một chút."
Lạc Phi lôi kéo nam nhân muốn rời khỏi, người đại diện bước nhanh tới, ngăn cản Lạc Phi
"Chúng ta đều chờ chúc mừng cho cậu, cậu sao có thể rời đi trước? Không phải rất thiếu suy nghĩ sao? Mấy ngày nay tất cả mọi người rất vất vả, vì tổ chức tiệc chúc mừng bọn họ bỏ ra rất nhiều công sức, cậu sao có thể bỏ lỡ?"
"Ta vốn không muốn đi tham gia tiệc mừng gì gì đó, các người làm điều dư thừa."
Nguyên do bọn họ là tại vì chuyện này mà tranh chấp à. Nam nhân ở một bên nghe trong chốc lát, đã hiểu đại khái.
Nam nhân vừa định khuyên nhủ Lạc Phi, người trợ lý đứng ở bên cạnh, hạ giọng nói:
"Vậy thì... Lăng Tịch, có thể phiền anh khuyên nhủ Lạc Phi, để cho hắn đi tham gia tiệc mừng không? Chúng ta đã chuẩn bị tốt, hiện tại vai chính lại nói không đi, rất đả kích người. Không nói cho Lạc Phi, chúng ta chỉ là muốn cho hắn bất ngờ thôi.!"
"A... Ta thử xem."
Đón nhận ánh mắt cảm kích của trợ lý, nam nhân hướng hắn cười cười, sau đó đi lên giữ chặt Lạc Phi, ý bảo hắn không cần cùng người đại diện tranh chấp,
"Phi Phi, chúng ta đi tham gia tiệc mừng đi. Họ cố ý chuẩn bị vai chính sao không đi tham gia."
"Thế nhưng... Ta là ta muốn chỉ hai chúng ta chúc mừng."
Lạc Phi vừa nói xong, sắc mặt người đại diện càng kém, cũng khó chịu nhìn nam nhân. Còn người trợ lý thì trừng lớn mắt nhìn nam nhân, lại nhìn Lạc Phi, đáy mắt giấu không được vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng hưng phấn.
"Đợi đến tối hoặc là ngày mai lại chúc mừng được không? Trước tiên đi tham gia tiệc mừng đi. "
"Được rồi."
Lạc Phi gật gật đầu, không có cự tuyệt.
Sau khi lên xe, người trợ lý liền nghiêng thân mình nhìn về ghế sau, nơi Lạc Phi cùng Lăng Tịch đang ngồi, đầu tiên là chúc mừng Lạc Phi một tiếng, sau đó tò mò nhìn nhìn, trực tiếp nói ra nghi vấn,
"Vậy... Ta có thể hỏi một chút, hai người có phải... Là cái loại quan hệ đó hay không?"
Bị hắn hỏi như vậy, nam nhân sửng sốt, mà Lạc Phi, hỏi ngược lại:
"Vì sao hỏi như vậy?"
"Á... Nhìn giống, ta tò mò thôi, liền muốn hỏi một chút."
Gặp Lạc Phi không có giận, người trợ lý nháy mắt, dùng ánh mắt khát vọng nhìn chằm chằm Lạc Phi.
"Đúng vậy."
" Oa? Thật sự á!". đam mỹ hài
Người trợ lý trừng lớn mắt, bởi vì hưng phấn, mặt của hắn trở nên đỏ rực, thoạt nhìn rất đáng yêu,
"Thật tuyệt! Các người nhìn rất xứng đôi, không đúng, là siêu cấp xứng đôi."
"Ha ha. Lăng Tịch, nghe được không, hắn nói chúng ta siêu cấp xứng đôi."
"..."
Nam nhân như trước không lên tiếng, bất quá lỗ tai lại hơi hơi đỏ.
Nhìn nam nhân khẽ cúi đầu, mặt hồng hồng, Lạc Phi dưới đáy lòng hét to một tiếng đáng yêu. Lạc Phi lấy tay khuỷu tay khẽ chạm nam nhân, đợi nam nhân khó hiểu nhìn qua, Lạc Phi đem cúp đưa qua
"Lăng Tịch, giữ lấy."
"Cho ta giữ?"
"Vâng, thay ta bảo quản, đợi mua nhà xong, lại lấy về."
"À, được."
Mua nhà ở? Bọn họ là muốn sống chung sao? Oa! Một tin tức tốt. Tuy rằng còn muốn hỏi Lạc Phi, nhưng nghĩ nghĩ, người trợ lý vẫn nhịn xuống, quyết định không đi quấy rầy bọn họ, lưu cho bọn họ một chút riêng tư.
"Ha ha, còn rất nhiều, nếu thích tất cả đều đưa Tịch hết. Sau này chúng ta làm một cái tủ lớn, dùng để cúp gì gì đó."
"Vâng, tùy Phi."
Họ đến một nhà hàng gần đó. Lạc Phi vừa đến, tất cả mọi người đều đứng lên, vỗ tay hoan nghênh Lạc Phi.
Bị bầu không khí cuốn hút, Lạc Phi đã quên lúc trước không tình nguyện đến, cùng mọi người nói vài tiếng cảm kích, đã bị người đại diện kéo đi đến một cái bàn chào hỏi.
Đi theo Lạc Phi ngồi xuống, Lạc Phi đem nam nhân giới thiệu cùng mọi người, trừ bỏ mấy người có vẻ không thoải mái, những người khác đều lộ ra một biểu tình hưng phấn, thậm chí có mấy người cứ cười hề hề.
Lạc Phi bị người đại diện kéo lên cảm tạ mọi người, đồng thời tuyên bố khai tiệc. Champagne được rót ra, Lạc Phi nâng ly, nói:
"Mọi người, cùng nhau uống một chén."
Lạc Phi bị mấy người lãnh đạo bắt lấy, thay phiên mời rượu. Sau đó Lạc Phi lại bị các nhân viên kéo đi uống, hết một bàn lại đến một bàn, họ thay nhau chuốc rượu hắn.
Còn nam nhân, cũng bị kính mấy chén. Nam nhân vừa định ngồi nghỉ ngơi một lát, lại bị người trợ lý kéo đi tiếp tục uống rượu.
Uống đến cuối cùng, nam nhân cũng không biết đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bỏng, như là phát sốt. Chung quanh lúc ẩn lúc hiện, nhìn không rõ lắm. Nam nhân chống tay lên bàn, híp mắt tìm Lạc Phi nhưng không thấy.
Lạc Phi gụt trên bàn cơm hồi lâu, định đứng lên muốn đi tìm nam nhân, nhưng mà hắn đi không được, nhiều lần, trực tiếp đụng ngã ghế, cũng may có người giúp đỡ hắn, mới không bị ngã sấp xuống.
"Lạc Phi, cậu muốn đi đâu?"
"Anh có nhìn thấy Lăng Tịch? Ta muốn tìm hắn."
"Cậu đừng vội, ta thay cậu tìm, đừng nóng vội, đừng nóng vội a!"
Đảo mắt một vòng. Vừa nhìn thấy nam nhân người trợ lý liền nâng Lạc Phi dậy, hướng tới chỗ nam nhân đi đến.
Người trợ lý nhìn nhìn Lạc Phi, sau đó lại nhìn nhìn nam nhân, phát hiện, nam nhân giờ phút này tuy rằng so sánh Lạc Phi tốt hơn một chút, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, khẳng định đã uống rất nhiều.
Nhìn trước mắt hai người say rượu, người trợ lý quyết định gọi nhân viên phục vụ giúp đem họ đi mướn phòng.
Người trợ lý rời đi một lúc sau, Lạc Phi chậm rãi mở mắt, đánh giá hoàn cảnh trong chốc lát, phát giác có chút không giống với lúc trước. Hắn bây giờ là ở nơi nào? Sao có điểm gì là lạ.
Lạc Phi muốn đứng dậy nhìn xem xung quanh, vừa ngồi dậy liền ngả trở lại, nhưng hắn ngã xuống đè lên vật thể gì đó.
Lạc Phi kỳ quái sờ sờ bên dưới, ấm nóng. Lạc Phi tiếp tục đụng đến một gương mặt, làn da mềm mịn, đồng thời rất nóng.
Hả? Là một người?!
Lạc Phi đem thân mình dời sang một bên, cố gắng mở mắt ra nhìn. Khuôn mặt rất quen thuộc nha, giống như đã gặp nhau ở nơi nào.
"Lăng... Lăng Tịch, làm sao vậy? Tỉnh... Tỉnh tỉnh."
"Ôi? Phi Phi?"
"Vâng, Lăng Tịch. Vừa rồi đi đâu vậy? Phi... đi tìm thật lâu không thấy."
"Hả? Không biết, ta... có chút choáng váng."
"Khó chịu sao? Muốn xoa bóp không?"
"Hả? Được."
"Vâng. Đợi đợi, Tịch đừng nhúc nhích ta mới xoa được."
"Ta... Ta không nhúc nhích."
Rõ ràng không có cử động, sao Lạc Phi nói đừng nhúc nhích?!