Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 70:




Sau đó cha con họ đi mua qua loa mấy thứ rau dưa cùng thịt liền trở về nhà.
Lăng Tịch ở cạnh người nhà Trọng Thần cũng không có cảm thấy phiền, ngược lại có loại cảm giác rất thân thiết. Nam nhân vẫn muốn có người thân ở bên. Thế nhưng tại Lăng gia, tuy rằng cái gì cũng không thiếu, nhưng rất xa lạ, hoàn toàn không có cảm giác người nhà. Ngược lại là rời đi Lăng gia, ở cùng mẹ con Bạch Tiểu Hàn lại cảm nhận được gia đình ấm áp.
Trọng Thần đem đồ ăn đi phòng bếp, sau đó đi đến ngồi bên cạnh nam nhân
"Mẹ của ta có phiền đến anh không? Người già là tương đối dong dài, đừng để ý."
"Không có, chúng ta tán gẫu rất vui vẻ. Mẹ ngươi rất thân thiện."
"Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, Sao rất ít nghe anh nhắc tới người nhà? Trừ bỏ Tiểu Hàn, không còn có người thân nào sao?"
Hắn biết đột nhiên đặt câu hỏi rất mạo muội, nhưng là hắn thật sự muốn sớm một chút đem sự tình biết rõ ràng.
"Sao đột nhiên hỏi vấn đề này?"
Nam nhân có chút khó hiểu nhìn về phía Trọng Thần. Trọng Thần rất ít chủ động hỏi tình hình của mình, cho tới bây giờ đều là mình nói cái gì liền là nghe cái đó, sao hôm nay đột nhiên chủ động hỏi tới vấn đề này
"A... Ta phát hiện ta đây có điểm không xứng làm bằng hữu của anh, cho nên cũng muốn hỏi."
Trọng Thần trên mặt liền hiện lên mấy mạt đỏ ửng, nhưng cũng may nam nhân không để ý là hắn đang bịa chuyện
"Đã không còn ai, ta chỉ có đứa con Tiểu Hàn."
Cũng không phải muốn giấu diếm Trọng Thần, chính là cảm thấy được Trọng Thần không có biết đến sẽ tốt hơn. Có đôi khi biết được càng nhiều, lại càng phiền toái. Cho dù là nam nhân muốn nói về hai đứa con kia, hai người kia cũng sẽ không đồng ý, nói không chừng còn có thể bởi vậy mà ảnh hưởng Trọng Thần. Cho nên, vẫn là quý trọng người tốt trước mắt.
"Ba mẹ của anh đâu? Không có anh chị em nào sao?"
"Hả? Ta chưa thấy qua ba mẹ mình, ta là được nhặt về nuôi"
"Thật có lỗi."
Trọng Thần mím môi, nhỏ giọng áy náy. Hắn cảm thấy được chính mình rất tàn nhẫn, vì muốn biết đáp án, tự mình đi vạch trần vết sẹo trong lòng nam nhân.
"Không có việc gì."
Lăng Tịch miễn cưỡng cười cười, lập tức lại một lần nữa rũ mi.
Chuyện xảy ra đều là ở tại Lăng gia, lúc còn rất bé, nam nhân đã được lão quản gia Lăng gia nhặt được nuôi dưỡng. Ông lão râu trắng kia rất yêu thương chăm sóc nam nhân. Đến năm mười tuổi, ông mất đi, nam nhân lại một lần nữa thành cô nhi. Bất quá cũng may Lăng lão gia nhìn thấy đáng thương, thu nhận, cũng xuất tiền cho đến trường, còn cho một cái tên hoàn toàn mới -- Lăng Tịch.
Cũng chính là thời điểm đó bắt đầu tiếp xúc với cô cậu chủ Lăng gia. Ở trong trường học, là tên sai vặt của cô cậu chủ. Về đến nhà, trừ bỏ lúc đi làm, còn phải làm đồ chơi cho họ.
Bất quá bởi vì muốn cảm ơn Lăng gia cho mình rất nhiều, cho nên cho dù là hai chị em kia sai làm sự tình các loại, hoặc là thay bọn họ chịu tiếng xấu cũng không một câu oán thán. Thế cho nên sau này phát sinh sự tình kia, bị đổ oan cũng tùy ý bọn họ sắp xếp. Nghĩ lại thấy mình thật sự là rất ngốc. Bất quá, cho dù làm lại một lần nữa thì nam nhân vẫn sẽ chọn lựa như vậy.
Nam nhân sâu kín thở dài, bắt buộc chính mình đừng suy nghĩ điều này nữa. Đó đã là chuyện quá khứ rồi.
Trọng Thần nhìn sắc mặt nam nhân dần khôi phục bình thường, đứng lên đi đến đưa một ly nước nóng,
"Lăng Tịch, buổi tối còn muốn đi làm sao? Nếu như thế, cơm nước xong chúng ta cùng trở về, buổi tối tiếp tục thay anh trông Tiểu Hàn."
"Vâng, đã làm phiền ngươi."
Nam nhân tiếp nhận ly nước từ Trọng Thần, vừa mới chuẩn bị uống lại làm đổ một nửa, làm ướt một mãng lớn trên áo.
"Cẩn thận một chút. Nóng không?"
"Không sao."
"Nếu không... đi thay áo đi, miễn cho cảm lạnh."
Đều do hắn cố ý dùng ly giấy tiện lợi rất mỏng lại rót nước đầy cho nên nam nhân cầm hơi mạnh một chút sẽ làm nước tràng ra. Bất quá, nếu nam nhân làm ướt quần áo, liền có lý do mang nam nhân đi thay, thuận tiện xem lưng có cái bớt không.
"Vâng."
"Theo ta vào đi."
Trọng Thần có chút vội vàng nắm tay nam nhân, đưa vào buồng trong. Nam nhân tay rất mềm, trong lòng bàn tay cũng rất ấm, độ ấm làm cho hắn không muốn buông tay, nhưng sợ nam nhân khả nghi, đành buông tay nam nhân ra, đi đến tủ lấy ra một cái áo.
"Lăng Tịch, mặc cái này đi."
"Vâng."
"Cái kia... không cần ta đi ra ngoài sao?"
"Không cần."
Đều là đàn ông, không cần phải lảng tránh. Nhìn nam nhân ở trần, Trọng Thần cảm thấy được ngực nhảy lên, mặt cũng nóng hơn.
Nam nhân có làn da rất trắng, dáng người cũng rất cân xứng, cũng không có sẹo, tuy rằng gầy, nhưng trải qua lao động thân thể tuyệt không có vẻ ốm yếu. Trọng Thần thu hồi suy nghĩ, nhìn lưng nam nhân. Khi nhìn đến gần đầu vai thì thấy một dấu ấn. Tuy rằng ấn ký không lớn, nhưng chính là giống như ba hắn nói, một cái bớt hình rắn.
Như vậy... Lăng Tịch thật là anh họ sao?! Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Trọng Thần vẫn là cảm thấy được rất khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.