Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 87:




Một lát sau, cửa phòng mở ra một nhân viên phục vụ bước vào. Khi nhìn thấy Lăng Tịch hơi chút sửng, nhưng rất nhanh liền phục hồi tinh thần, tiếp tục dọn dẹp phòng. Nam nhân mau ngồi dậy, xấu hổ cười cười, đi ra khỏi phòng.
Sau khi đi ra, nam nhân đến phòng thay quần áo, định thay đồ đi về nhà, nhưng nhớ lại cũng chưa làm xong việc. Nguy rồi! còn phải đem khăn tắm đưa đi phòng giặt, nam nhân biến sắc, không nhìn thấy xe đẩy ở lối đi. Sửng sốt, nam nhân chạy đến phòng giặt để tìm, hi vọng là có người thuận tay đem xe đẩy chở khăn đến đó.
Tới phòng giặt thấy cánh cửa kia đã đóng, bất quá cũng may bên trong đèn vẫn còn sáng, bước vào nam nhân thấy xe đẩy ở góc phòng. Không có thấy Tần Tường, nhưng nam nhân vẫn cẩn thận làm việc thỏa đáng. Nam nhân không muốn bởi vì làm sai chuyện gì mà bị Tần Tường mượn cớ tìm gây phiền phức.
Đến giờ tan tầm, nam nhân vừa mới bước ra khỏi cửa, liền thấy một người quen thuộc đứng cách đó không xa
"Này! Lại đây."
Lăng Duệ hướng về phía nam nhân vẫy vẫy tay.
Hắn sao còn ở nơi này? Không phải đã đi trở về sao? Nhìn hắn, nam nhân chớp mắt, nhưng không cử động.
"Lăng Tịch! Lại đây!"
Này nam nhân chết tiệt sao lại thế? Tai điếc sao? Lăng Duệ không khỏi nhíu mày, tự hỏi nếu nam nhân này vẫn là không có phản ứng, vậy hắn không ngại qua tóm chặt lại đây. Cũng may, không cần hắn tự mình đi, nam nhân đã đi tới, chính là đi rất chậm
"Sao chậm như vậy? Ốc sên à?"
Ốc sên phỏng chừng cũng mau hơn. Lăng Duệ trừng mắt nhìn nam nhân, tiếp tục hỏi:
"Ngươi không muốn đến gặp ta?"
"Không có. Con không phải đi rồi sao?"
"Như thế nào? Quan tâm ta?"
Hắn vốn là tính đi tìm Phương Tuyết Nhi, nhưng đi tới cửa lại đổi ý. Hắn trong đầu lại muốn bắt nam nhân đi thuê phòng. Nam nhân kia làm cho tim của hắn như là bị nhiều con kiến bò qua rất ngứa ngáy. Hắn gọi cho Phương Tuyết Nhi nói vài câu, sau đó đứng ở bên đường đợi nam nhân đi ra.
Hôm nay Lăng Duệ không giống với bình thường. Nam nhân dùng ánh mắt đánh giá Lăng Duệ một phen, không trả lời. Nha𝑛h 𝑛hấ𝘵 𝘵ại { T гU𝒎Tг𝑢yệ𝑛﹒v𝑛 }
"Ngươi ở đâu?"
"Hả?"
"Hôm nay ta không quay về, ở nhà ngươi. Như thế nào, không được sao?"
Nghe được Lăng Duệ chất vấn, nam nhân hơi chút trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu,
"Có thể."
Khó được Lăng Duệ muốn đến nhà, không có lý do gì cự tuyệt. Lăng Duệ bất thình lình hưng trí làm cho nam nhân hy vọng một lần nữa, có lẽ, mượn cơ hội này, cố gắng bồi đắp quan hệ. Dù sao mặc kệ thế nào, chỉ cần có có thể tiếp cận Lăng Duệ, nam nhân sẽ không bỏ qua.
Lăng Duệ cùng mình cũng không phải cùng một loại người, Lăng Duệ đối đàn ông cũng không có hứng thú, nam nhân cho rằng chuyện vừa rồi bất quá là ngoài ý muốn, vì tình thế cấp bách.
"Có thể sao còn không đi?"
Lăng Duệ không kiên nhẫn thúc giục.
Nam nhân này không phải lão già si ngốc chứ, chưa đến bốn mươi mà bắt đầu si ngốc sao? Lăng Duệ hồ nghi nhìn nam nhân vài lần, cũng nghi hoặc sờ sờ cằm.
Lăng Duệ hiện tại suy nghĩ tất cả đều đặt ở trên thân nam nhân, cũng không có nhận thấy được chính mình đáy lòng đã biến hóa -- hắn vẫn luôn đối với người nam nhân này ghê sợ, tránh không kịp, mà hiện tại hắn không chỉ có không có tránh đi, thậm chí còn muốn tiếp cận.
"Vâng, đi thôi."
Nam nhân gật đầu, đi thẳng phía trước.
"Này! Nhà ngươi ở phía trước sao? Không cần ngồi xe?"
Nghe được Lăng Duệ lần nữa gọi mình là "Này ", nam nhân nhíu mày, nhưng vẫn là giải thích:
"Nhà của ta có hơi xa, lúc này không có xe buýt, cho nên đi một đoạn đường lại đón xe taxi, sẽ tương đối it tiền."
Ít tiền? Gọi cái xe taxi đều phải suy xét nhiều như vậy? Hắn có nghèo như vậy không? Lăng Duệ đánh giá nam nhân vài lần, sau đó tiến lên kéo áo nam nhân, đứng ven đường đón lại một chiếc xe taxi, mở cửa xe đem nam nhân ném vào.
"Tiểu Duệ..."
"Địa chỉ."
Ban đêm giao thông rất thông, cho nên cũng không lâu lắm, xe taxi liền đỗ tại cửa khu nhà của Lăng Tịch.
Ghét bỏ nhìn nam nhân móc ra tiền lẻ, Lăng Duệ lấy ra một tờ tiền giá trị lớn trả lái xe, sau đó tóm chặt nam nhân xuống xe.
"Ngươi nghèo như vậy sao?"
Dù biết rời đi Lăng gia, nam nhân sinh hoạt vẫn chẳng ra sao cả, nhưng Lăng Duệ vẫn là nhịn không được mở miệng.
"Không có gì, đi thôi."
Nam nhân mi mắt run rẩy, sau đó đi thẳng. Toàn bộ quá trình, đều không có nhìn Lăng Duệ một cái.
Này chết tiệt nam nhân giận cái gì? Lăng Duệ căm giận trừng mắt nhìn nam nhân một cái, sau đó đi nhanh theo.
Nhìn ngọn đèn tối tăm, cùng với hàng hiên nhỏ hẹp, Lăng Duệ không tự giác nhíu mày. Phòng cũ như vậy cũng có thể ở sao?
"Vào đi."
Nam nhân mở cửa phòng, quay đầu tiếp đón Lăng Duệ phía sau
"Ngươi đang ở nơi này?"
Lăng Duệ ghét bỏ nhìn thoáng qua nơi cũ kỹ này.
"Vâng. Nếu ghét bỏ, có thể trở về đi."
"Ngươi muốn đuổi ta đi?"
Đã đến đây, hắn sao muốn trở về. Lăng Duệ hung hăng trừng mắt, sau đó, thay giày đi vào trong phòng. Nhìn quanh phòng, Lăng Duệ vốn ghét bỏ hơi chút giảm bớt. Phòng ở tuy rằng cũ, cũng nhỏ, nhưng cũng may coi như sạch sẽ, bố trí cũng không phải khó coi.
"Ngồi trước một lát, ta đi tìm cho con bộ quần áo."
Nam nhân thay dép lê, nói với Lăng Duệ một tiếng lúc sau liền đi vào buồng trong. Mở đèn, nam nhân đi đến tủ quần áo tìm cho Lăng Duệ 1 bộ để thay. Nghĩ đến Lăng Duệ với Bạch Tiểu Hàn gần bằng nhau, nam nhân liền cầm một bộ đồ thể dục của Bạch Tiểu Hàn.
"Ba."
Nam nhân vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, Bạch Tiểu Hàn mở to tầm mắt, cũng xoa mắt ngồi dậy.
"A, tỉnh rồi?"
Nam nhân cầm quần áo để ở một bên, đi đến bên giường sờ đầu Bạch Tiểu Hàn.
"Dạ."
Tiểu Hàn ôm nam nhân, dán sát vào lồng ngực cọ cọ vài cái,
"Ba, Tiểu Hàn nhớ người."
"Một mình ở nhà sợ sao?"
"Không sợ."
"Vậy là tốt rồi."
"Hắn là ai vậy?"
Nam nhân vừa dứt lời, một giọng nói đột ngột truyền tới.
Lăng Duệ nghiêm mặt nhìn thiếu niên cùng nam nhân ôm nhau.
"Con ta."
Nam nhân bình tĩnh giới thiệu Bạch Tiểu Hàn, khi nhìn đến Lăng Duệ nhìn chăm chăm Bạch Tiểu Hàn, nam nhân sờ đầu Bạch Tiểu Hàn ôn nhu nói:
"Tiểu Hàn, con ngủ trước."
"Dạ, ba, ngủ ngon."
Nói xong, Bạch Tiểu Hàn hôn một cái lên trán Lăng Tịch, sau đó ngoan ngoãn nằm trở về giường.
Con trai? Chó má gì đây? Hắn từ đâu đến?! Lăng Duệ không nói được một lời, nhìn đến Bạch Tiểu Hàn mắt càng giống như là muốn phun ra lửa.
"Đi ra ngoài nói đi."
Nam nhân cầm lấy bộ đồ, bước qua Lăng Duệ đi ra ngoài. Lăng Duệ không biết Bạch Tiểu Hàn cũng rất bình thường. Bất quá xem bộ dạng Lăng Duệ chắc là có rất nhiều nghi vấn, cho nên đem Lăng Duệ dẫn theo đi ra ngoài, miễn cho ồn đến Bạch Tiểu Hàn.
"Hắn vì cái gì hôn ngươi? Hắn sao lại là con trai ngươi?"
Xem người kia cùng hắn không kém bao nhiêu, nhiều lắm cũng một hai tuổi mà thôi. Thời điểm đó nam nhân không phải cùng cậu một chỗ sao? Tên này từ đâu tới? Hay là nam nhân này có cậu còn chưa đủ, còn ra ngoài làm loạn? Nghĩ vậy, Lăng Duệ mắt đổ lửa, gặp nam nhân chưa có trả lời, Lăng Duệ thúc giục nói:
"Nói!"
Nếu trong phòng người nọ thật là con ruột nam nhân này, hắn không dám cam đoan hắn có thể hay không xúc động đi bóp chết nam nhân không biết xấu hổ này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.