Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 96:




"Tần Tường, đừng nói giỡn."
"Không có nói giỡn, ta rất thật sự."
Nói xong, Tần Tường đem Lăng Tịch kéo lại, cũng nhìn chằm chằm vào cặp mắt đang rung động kia
"Ngươi cảm thấy được, ta cái dạng này như là nói giỡn sao?"
"Ngươi là con ta."
"Như thế thì sao? Ta không đem ngươi trở thành ba của ta. Nếu ta cũng không nói ra quan hệ thực sự của chúng ta, như vậy ta đối với ngươi mà nói, bất quá là chỉ là một người xa lạ mà thôi. Cho nên, cái gọi là huyết thống, ngươi không cần đi để ý, đây đều là không quan trọng. Đem ta trở thành tình nhân của ngươi không phải rất tốt sao?"
Hắn nghĩ tới, hắn hoàn thích cùng người nam nhân này ở chung một chỗ, dù sao hắn hiện tại bên cạnh không có ai, nếu người nam nhân này nguyện ý chấp nhận, hắn rất thích. Hắn cũng không lo lắng nam nhân có thể đáp ứng hay không, ở chung nhiều ngày như vậy, hắn cũng ít nhiều hiểu người nam nhân này. Không phải cảm thấy được thiếu nợ hắn, muốn bồi thường hắn sao? Vậy dùng thân thể của chính mình đến bồi thường đi. Nghĩ đến về sau có thể cùng người nam nhân này tận tình vận động làm trên giường, tâm tình của hắn liền tốt lên.
Dù biết Tần Tường cũng không có xem mình là cha, nhưng một lần nữa nghe được hắn nói như vậy, nam nhân vẫn là cảm thấy được có chút thương tâm. Trầm mặc một hồi lúc sau, nam nhân đưa ra đáp án,
"Tần Tường, ta không biết ngươi vì cái gì lại có ý nghĩ như vậy, nhưng như vậy là không đúng, không có khả năng."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn có người ở cùng ngươi sao? Ngươi sẽ không tịch mịch. Có người ôm ngươi, cùng ngươi tán gẫu trò chuyện, hoặc là tản bộ."
Nghe được nam nhân cự tuyệt, Tần Tường cũng không có nỗi giận, ngược lại hảo tâm khuyên bảo nam nhân,
"Ngươi vài năm không có tìm người khác. Ban đêm ngươi liền không khó chịu sao? Ngươi bình thường đều là giải quyết như thế nào? Chính mình lấy tay làm sao?"
Nhìn đến Lăng Tịch trên mặt hiện lên xấu hổ, Tần Tường đem mặt mình tiến lên dán sát vào mặt nam nhân, để mũi hai người chạm nhau, chậm rãi đích cọ cọ,
"Đáp ứng ta, ta sẽ thương ngươi, sủng ngươi."
Đương nhiên, ở trên giường, cũng sẽ tận tình yêu thương, thỏa mãn ngươi.
Tịch mịch sao? Có lẽ đi. Bất quá cũng may bên cạnh đã có một Bạch Tiểu Hàn, ban đêm bị ác mộng bừng tỉnh có thể nhìn Tiểu Hàn làm cho sợ hãi cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Lăng Tịch muốn có một người đến yêu thương mình, thời điểm khổ sở có thể nghe mình tâm sự, khi cảm thấy được mệt mỏi có thể có một bờ vai rộng lớn để dựa vào. Rất muốn có một người, chính là người kia, tuyệt đối không thể là Tần Tường.
Cũng từng nghĩ đến Lăng Gia An nhưng hắn đã làm cho nam nhân thất vọng. Có một số việc, đau quá một lần liền không tình nguyện lại đau lần thứ hai, sẽ chịu không được.
Nam nhân tự cười mình, sau đó mở miệng hướng Tần Tường chứng thực,
"Ngươi sở dĩ nói như vậy, là muốn cùng ta trên giường?"
"Có thể nói như thế, coi như là theo nhu cầu."
"Cám ơn ngươi suy nghĩ như vậy cho ta. Bất quá. Ta không có cần. Tốt lắm, không có gì ta đi về trước, tạm biệt."
Không cần? Như vậy, ta sẽ làm cho ngươi cần. Tần Tường nhìn nam nhân kia có chút yêu thương, thẳng đến không thấy bóng dáng nam nhân, mới rời khỏi.
Nam nhân biết rõ, cự tuyệt Tần Tường căn bản là sẽ không tốt. Nếu lần sau Tần Tường nhắc tới chuyện này, nên làm cái gì bây giờ? Nam nhân mắt nhìn hộp lễ vật cầm trong tay, vẻ mặt có chút khó xử.
Nam nhân phát hiện muốn trả hết số tiền nợ Tần Tường phải mấy tháng không được tiền lương. Xem ra, muốn tính toán lại, mấy tháng tới đây sẽ sống như thế nào. Có lẽ ban ngày phải đi tìm việc làm. Mấy ngày nữa qua lễ mừng thọ Lăng lão gia, nam nhân sẽ lại đi tìm việc làm.
Mấy ngày tiếp theo, Tần Tường như trước không có tới tìm, nam nhân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn có chút lo lắng Tần Tường sẽ lại nhắc tới sự kiện kia, nam nhân cảm thấy được Tần Tường không có dễ dàng như vậy từ bỏ ý đồ. Có lẽ chờ mấy ngày nữa, Tần Tường mất đi hứng thú, sẽ không nhắc tới chuyện này cũng không chừng.
Rất nhanh, đã tới ngày sinh nhật Lăng lão gia. Trọng Thần đến đón Bạch Tiểu Hàn đi chơi.
Lăng Tịch thật sự không nghĩ lại bước vào Lăng gia kia, chính là lần này là Lăng lão gia mời, không thể cự tuyệt.
Buổi tiệc nhất định sẽ rất đông đảo. Nghĩ đến cảnh tượng long trọng, nam nhân không khỏi có chút khẩn trương, có chút lo lắng chính mình sẽ làm sai cái gì, làm cho Lăng lão gia khó xử. Tốt nhất vẫn là tìm cái một góc phòng ngồi, đợi yến tiệc chấm dứt liền trở về.
Đợi Trọng Thần và Bạch Tiểu Hàn rời khỏi, nam nhân đem bộ đồ tây cùng giày da lấy ra thay. Nhìn mình trong gương cũng không tệ lắm, mới cầm cái hộp có kim đào mừng thọ ra cửa, đón xe taxi đến Lăng gia. Bất quá cũng không có trực tiếp đến cổng, mà dừng cách xa một chút, đi bộ đến.
Có thể tới tham gia buổi tiệc, đều là nhân vật giàu có, quyền thế. Nam nhân thầm nghĩ im lặng nhìn Lăng lão gia một cái, không nghĩ xuất hiện trước mặt mọi người.
Nhìn khung cảnh quen thuộc nam nhân mi mắt không khỏi run rẩy vài cái, bước đi không khỏi chậm lại.
Nghĩ đến sẽ gặp lại vợ trước, nam nhân thở dài. Không cần phải nói, cô ta sẽ trăm phương nghìn kế gây phiền toái cho mình.
Ngay lúc Lăng Tịch thở dài, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh, cửa xe đẩy ra
"Này! Lên xe."
Lăng Duệ nhìn nam nhân, mắt hiện lên thản nhiên tán thưởng. Hôm nay nam nhân thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
"Không cần làm phiền, ta có thể tự đi"
"Bá phụ, liền lên đây đi, dù sao cũng là tiện đường."
Gặp Phương Tuyết Nhi đã mở miệng, nam nhân cũng không thể lại cự tuyệt, đành phải mở cửa vào trong xe. Nhìn đến một quý cô xinh đẹp dịu dàng hướng bên trong dời chỗ, nam nhân cảm kích hướng cô cười cười.
"Đúng rồi, ngươi không biết cô ấy phải không? Đây là mợ ta, vợ cậu Gia An."
Như là nhớ ra cái gì đó, Lăng Duệ vỗ vỗ đầu, quay đầu cùng nam nhân giới thiệu người ngồi bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.