Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 99:




Tần Tường lại nhìn thẳng về hướng này, nháy nháy mắt, nở một nụ cười bí hiểm với Lăng Tịch. Nam nhân bối rối nhìn về hướng khác, tiếp tục ăn điểm tâm. Nghĩ đến mấy ngày hôm trước tai nam nhân đỏ ửng, mặt có chút nóng lên.
Nam nhân quẫn bách nhìn về phía thang lầu thì bắt gặp ánh mắt Lăng Duệ. Thấy Tần Tường, bước chân của hắn cũng ngừng lại. Điều làm hắn chú ý Tần Tường, là vì Tần Tường nhìn nam nhân với ánh mắt và nụ cười ái muội. Mà nam nhân đang ăn kia lại đỏ mặt... Lăng Duệ nhíu mày, sau đó đi nhanh xuống, trực tiếp đến kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nam nhân
"Này!"
"Tiểu... Tiểu Duệ."
"Ừ. Người kia, ngươi biết sao?"
Theo ánh mắt Lăng Duệ, nam nhân nhìn về phía Tần Tường. Hơi chút chần chờ, nam nhân thành thực đáp lại,
"Vâng."
"Ngươi cùng hắn có quan hệ gì? sẽ không là tình nhân của ngươi chứ?"
"Không phải. Hắn là ông chủ của ta."
"Ông chủ?"
"Ừ, ông chủ. Ta đi làm chỗ đó, ngươi cũng đã đến qua rồi, hắn chính là ông chủ chỗ đó. "
"Ồ?"
Lăng Duệ hồ nghi nhìn Tần Tường, sau đó lại quay đầu nhìn nam nhân, nhìn thật lâu, mới không có lại tiếp tục truy hỏi. Người nam nhân này có lừa hắn hay không, chờ hắn kiểm chứng xong, liền rõ ràng.
Lăng Duệ nhìn động tác cắn điểm tâm rất tao nhã của Lăng Tịch, hắn cũng rất muốn ăn. Đợi Lăng Tịch vừa đặt miến bánh ăn dở dang xuống để uống ngụm nước, hắn đã cầm lấy.
Nam nhân bắt đầu cảm thấy được có chút không được tự nhiên khi Lăng Duệ lại ăn phần mình đã cắn qua... Nói không chừng bên trên có dính nước miếng. Có lẽ, nên nhắc nhở Lăng Duệ, miễn Lăng Duệ lại lấy chuyện này đến làm khó mình.
"Tiểu Duệ..."
Nam nhân thử kêu một tiếng, khi nhìn đến Lăng Duệ vẫn tiếp tục động tác, nam nhân câm lặng.
Lăng Duệ đem miến cuối cùng một hơi đẩy vào trong miệng, liếm môi sạch sẽ mới nhìn về phía nam nhân,
"Có chuyện gì?"
"Con muốn uống nước trái cây hay không?"
Nhớ rõ Lăng Duệ cũng không thích ăn ngọt, nam nhân định lấy cho hắn ly nước tráng miệng. Lăng Duệ chỉ cái ly bên cạnh nam nhân nói:
"Ngươi đưa ly đó cho ta."
Nam nhân mím môi, đưa ly nước trái cây mình đã uống một ít sang. Đợi Lăng Duệ đem nước trái cây uống xong, nam nhân thử thăm dò mở miệng,
"Tiểu Duệ, con không cần qua đó tiếp khách sao?"
Cùng Lăng Duệ cũng không nhiều vấn đề để nói. Mà nếu như bị Lăng Khả Hinh nhìn thấy nam nhân cùng Lăng Duệ ở một chỗ, nói không chừng lại sẽ hướng tới làm khó dễ.
"Sao, muốn đuổi ta đi?"
Nam nhân bất đắc dĩ lắc lắc đầu,
"Ta không có ý này, ta chỉ là sợ mẹ con không vui."
"Bà ấy có cái gì không vui, hiện tại đang bận rộn không có thời gian để ý tới ngươi đâu"
Cách đó không xa, Lăng Khả Hinh đang ở cùng một người đàn ông có râu, cử chỉ rất thân mật. Lăng Duệ nhìn tướng mạo người kia, lại nghiêng đầu nhìn nhìn nam nhân, vẫn là cảm thấy người nam nhân này thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều lắm.
"Ồ, thật không?"
Nam nhân gật đầu, nhìn Lăng Khả Hinh một lúc sau liền lại nhanh chóng đem tầm mắt thu trở về.
"Mẹ của ta. Thật sự còn trẻ. Vẫn đang rất cố gắng tìm cha dượng cho ta, đáng tiếc cũng chưa tìm được."
Trước khi ly hôn Lăng Khả Hinh bên ngoài cũng quen đủ loại đàn ông, cho nên đối với sinh hoạt hiện nay của Lăng Khả Hinh sau ly hôn Lăng Duệ cũng không có cảm thấy được có bao nhiêu kỳ quái.
"Ngươi nghe xong không tức giận sao?"
Nam nhân phản ứng rất bình tĩnh, có lẽ nói căn bản là không có phản ứng gì, không một chút hỗn loạn.
"Tiểu Duệ, ta và mẹ của con đã là quá khứ, hiện tại đều có tự do, ta không có lý do gì đi nỗi giận."
Cũng đúng, hắn thiếu chút nữa đã quên, chết tiệt nam nhân cũng đã tái hôn, còn có một tên ngốc. Nghĩ đến nam nhân cùng Bạch Tiểu Hàn vô cùng thân thiết, Lăng Duệ hừ lạnh một tiếng. Cũng không có lập tức rời đi, mà là như trước ngồi ở bên cạnh nam nhân.
Mới vừa rồi còn nói chuyện rất tốt, tại sao lại bắt đầu cáu kỉnh? Mà đối với Lăng Duệ trước sau tương phản, nam nhân thở dài, im lặng ngồi cùng Lăng Duệ. Trong lúc nhất thời, không khí lưu chuyển vài tia xấu hổ.
Cũng may không lâu lắm, Phương Tuyết Nhi kéo Lăng Duệ đi tìm Lăng Khả Hinh bên kia... Trong góc phòng, lại chỉ còn lại có một người. Bất quá rất nhanh, sự yên lặng đã bị Tần Tường xuất hiện phá vỡ.
"Hi, một mình sao?"
Một đôi tay ôm hông kèm theo nụ hôn ấm áp lên vành tai nam nhân.
"Tịch mịch sao? Muốn hay không ta ở cùng ngươi."
Thanh âm này và động tác kia, cũng rất quen thuộc. Không cần quay đầu lại, cũng biết người này là Tần Tường.
"Không cần, ta một mình rất tốt. Ngươi không cần đi cùng Mạn Ny sao?"
Nam nhân nghiêng đầu không cẩn thận đụng phải môi Tần Tường
"Ngươi là chủ động hôn ta sao? Thật đúng là nhiệt tình."
"Tần Tường!"
Quả nhiên, tình thế cấp bách, nam nhân hơi hơi đỏ mặt.
"Ừ. Ta càng muốn ngươi gọi là cưng yêu."
Thật sự là càng nói càng thái quá! Nhưng bây giờ còn tại Lăng gia, nam nhân cũng không thể làm gì Tần Tường, chỉ có thể hướng một bên dời dời, cùng Tần Tường giữ khoảng cách.
"Đúng rồi, ta lần trước nói, ngươi suy xét thế nào? Cho ngươi nhiều thời gian như vậy, ngươi cũng nên cho ta một đáp án đi."
Tần Tường thong thả ôm nam nhân để ngồi trên đùi mình
"Đừng có vậy. Buông! Rất nhiều người đang nhìn."
Nam nhân giật giật thân mình, cũng không an hướng về bốn phía nhìn nhìn, gặp không ai nhìn về phía bên này mới hơi chút yên tâm.
"Ô..."
Nam nhân cứ như vậy cọ cọ, Tần Tường nhịn không được phát ra một tiếng khả nghi. Sau đó Tần Tường siết chặt nam nhân, không cho nhúc nhích,
"Chết tiệt, ngươi là câu dẫn ta sao? Vẫn là nói, ngươi muốn cùng ta ở trước mặt tình cũ, trình diễn tiết mục ân ái. À? Ngươi liền như vậy không kịp đợi sao?"
Này chết tiệt nam nhân, tự nhiên cọ cọ nơi đó làm cho hắn nổi lên phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.