Lúc này Trịnh Cẩm đột nhiên đứng dậy, một tay ôm lấy cậu bé, vén vén tóc của mình, phong tình vạn chủng cười cười với cô, "Một tên Anh quốc khốn kiếp."
Nghiêm Thấm Huyên còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo vào trong ngực, ngẩng đầu lên chính là Trần Uyên Sam ẩn mình từ nãy giờ.
Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô đang giãy dụa trong ngực mình, sờ sờ đầu thằng bé, "Khổ cực cho Tiểu Hách rồi, từ Anh quốc đặc biệt tới đây giúp chú."
Tiểu Hách chớp chớp đôi mắt to dễ thương, lộ ra một vẻ vô cùng thân sĩ cười, nói một câu tiếng Trung lưu loát, "Không có gì, cháu làm vậy cũng vì nghĩ cho mẹ."
Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh nói chuyện với người bạn nhỏ Tiểu Hách, trên mặt dần dần dính vào Nhất Điểm Hồng ngất, đột nhiên Trần Uyên Sam ôm cô đi tới trước mặt Vi Diệp, thản dienddanlqd nhiên nói, "Làm phiền cậu giúp tôi nói với bác trai bác gái một tiếng, tôi phải về trước xử lý cái người không biết chừng mực này."
Trịnh Cẩm nghe thế thì bật cười, cái người không biết chừng mực đó đang hận không thể vùi mặt xuống đất.
Dừng lại một chút, Trần Uyên Sam xoay người lại, bình tĩnh nói thêm một câu, "Đúng rồi, lần trước tôi tới công ty của Ân Kỷ Hồng có thấy một xấp hình phong thái trong xe của cậu, góc độ chụp quả thực rất tốt, có thể đưa lên làm trang bìa."
Mấy câu nói mập mờ của Trần Uyên Sam khiến cho Vi đại thiếu tư thái độ vui vẻ hả hê trong nháy mắt mặt đã xám như tro tàn.
Trần Uyên Sam chào tạm biệt hai mẹ con Trịnh Cẩm xong, ôm người trong ngực đi vào trong thang máy.
Vừa vào thang máy, anh đã đẩy người Nghiêm Thấm Huyên ra ép sát cô vào tường thang máy, không đợi cửa thang máy đóng, không nói hai lời liền cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên còn chưa tiêu hóa hết những chuyện lúc nãy, vào lúc này lại bị anh hôn, càng thêm mềm nhũn như nước để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trần Uyên Sam càng hôn càng tức giận, cô mặc bộ đầm hở lưng đi đi lại lại trong hội trường làm cho anh nổi trận lôi đình, anh thoáng lui ra, ngón tay vuốt ve lên bờ môi đã bị anh hôn cho sưng đỏ lên, hung dữ nhìn vào mắt cô nói, "Hôm nay nhất định phải cho em nếm thử “Phong thái trong xe” của anh!"
Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên đi thẳng ra xe, vừa mới mở cửa xe liền nhét cô vào hàng ghế sau, anh bước vào theo rồi đóng cửa xe lại.
Khi đối mặt với anh da mặt cô cũng dày lên đáng kể, trong thang máy mặc anh muốn làm gì thì làm, lúc này bên cạnh lại không có ai, trong đầu cô cũng đã suy nghĩ thông suốt, cắn môi khẽ lấy tay đấm vào bả vai anh.
Trần Uyên Sam cười cười nắm lấy bàn tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình chăm chú ngắm nhìn cô.
"Bảo bối, có nhớ anh không?" Giọng nói trầm ấm ôn nhu quen thuộc vang lên bên tai, đôi mắt ôn hòa sáng ngời phản chiếu lên bóng hình cô, cô vốn định mắng cho anh một trận, thế dienddanlqd nhưng cô chỉ nhìn anh, Doãn Bích Giới vẫn luôn nói tính cô đến chết vẫn không thay đổi, sau lưng vẫn còn tức giận muốn giày vò người ta, nhưng trước mặt thì lại mềm nhũn như quả hồng.
Anh thấy cô im lặng nhưng hốc mắt đã dần đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài một cái, vuốt tóc cô dịu dàng hôn cô một cái, nhỏ giọng nghiêm túc nói, "Anh rất nhớ em."
Hai tuần lễ đâu chỉ có mình cô trải qua nỗi khổ khi nhớ nhung một người, lúc anh vùi đầu vào trong đống tài liệu, lại thấy đều là nụ cười ấm áp dễ thương của cô, trong đầu cũng tràn ngập bóng hình cô, lúc này anh mới thấy rõ được anh đã chìm sâu trong ma pháp, mà cô là người điều khiển tâm tình, kiểm soát tư tưởng của anh.
Nghiêm Thấm Huyên nghe lời này, trong lòng càng thêm kiểu cách, vừa chua vửa ngọt, nghĩ đến hai tuần lễ này anh không thèm để tâm đến mình, nuốt không trôi giọng điệu này, "Không thèm nhớ anh, hai tuần lễ trôi qua em đã sớm quên rồi."
Trần Uyên Sam khẽ cười, "Sớm quên? Chẳng lẽ sau lưng anh nuôi tên mặt trắng nào sao?"
Khóe miệng khẽ cong lên, dựng lông mày lên với anh, "Làm sao anh biết, không phải chỉ có một người!"
"Tốt hơn anh không? Có đẹp trai hơn anh không? Có làm cho em. . . . . . Hài lòng không?" Lúc anh nói xong câu cuối cùng, vật giữa hai đùi không có ý tốt chọc chọc vào người cô, mặt cô đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt anh mắng, "Khốn kiếp." Ánh mắt Trần Uyên Sam tràn ngập cưng chiều, cười đến Hoạt Sắc Sinh Hương, cô tức giận véo anh, "Trần Uyên Sam, em thật sự rất ghét anh!"
Anh vuốt ve gương mặt của cô, hồi lâu đột nhiên nghiêm mặt nói, "Thấm Huyên, về sau em muốn hỏi anh cái gì, trong lòng có cái gì thắc mắc em cứ hỏi anh, chỉ cần em hỏi, anh đều sẽ thẳng thắn trả lời em, đối với em anh sẽ không giấu giếm bất cứ vấn đề gì."
Thấy cô nhìn anh không nói, anh lại tiếp tục: "Anh sẽ không quá chủ động giải thích một số chuyện, từ nhỏ vẫn thói quen để mọi chuyện ở trong lòng, nếu để tiết lộ điểm yếu cùng với ranh giới cuối cùng của mình, đoán chừng anh đã sớm chết rồi."
Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên hiểu rõ những ý tứ trong lời nói của anh, trong bụng ấm áp, nhưng vẫn có chút tức giận, "Đứa con của Trịnh Cẩm không phải là của anh, anh còn không thèm giải thích lấy một tiếng, cứ như vậy để người ta trong trời mưa bão tuyết thế này trở về, em nói cho anh biết em và anh chưa xong đâu!"
Anh bị cô ép đến nhức đầu, nâng cằm cô lên ai oán nói, "Em vừa lên máy bay cái là anh đã an vị trong chuyến bay ngay sau đó trở về thành phố S rồi." Trong mắt anh nổi lên dienddanlqd tia day dứt quyến luyến không nói được thành lời, "Anh tức đến bị thần kinh rồi, bây giờ đối với em, anh không thể hiểu nổi hành động của anh nữa."
Thật ra thì ngày đó có thể thẳng thắn giải thích cho cô sau đó tất cả đều vui vẻ, thế nhưng lại liều mạng vùi đầu vào công việc không liên lạc với cô, mấy lần đã đến dưới lầu nhà cô nhưng không đi lên, thậm chí còn âm thầm nhờ Trịnh Cẩm đưa con trai đến thành phố S một chuyến, chứng minh sự thật thắng hùng biện.
"Vi Diệp đã chơi cùng em từ nhỏ tới tận bây giơd, loại chuyện như vậy cậu ta nói ra mà em cũng tin, em đúng là hồ đồ." Cô nhìn gương mặt có chút tiều tụy của anh, trong lòng đau đớn.
Trong lòng Trần Uyên Sam cười lạnh nghĩ tới hành động của Vi Diệp, trên mặt không hề biểu lộ cảm xúc, thế nhưng lực tay ôm cô lại mạnh thêm mấy phần.
Cô khẽ đẩy khuôn mặt anh đang muốn tiến lại gần hôn cô ra, trợn mắt, "Trước mặt em anh dám hút thuốc lá, không cho hôn em!"
Trần Uyên Sam không thèm để tâm, trời lạnh mà cô lại ăn mặc như vậy đúng là khiêu khích tính nhẫn nại của anh mà, lạnh lẽo đã sớm bay lên chín tầng mây, muốn anh không động thủ lại còn coi anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Nhiệt độ trong xe càng lúc càng tăng cao, Nghiêm Thấm Huyên bị anh hôn đã có chút mê muội, thế nhưng anh lại càng thêm lưu loát tháo bộ đầm của cô ra, ném xuống mặt đất, một tay vân vê nhũ hoa của cô, một tay tiếp tục lần mò đi xuống.
Hôm nay cô mặc quần chữ T, anh vừa sờ tới hai mắt đã đỏ ngầu, tâm tình của cô cũng bị anh kéo đi theo, tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ tới khóa kéo quần anh kéo xuống, sau đó lại bất động.
Anh đã nhận ra ý đồ hư hỏng của cô, nhìn cô thở hổn hển không biết phải làm thế nào, nhỏ giọng dẫn dụ cô, "Bảo bối, tự mình tới đi."
Gậy ông đập lưng ông cũng là việc khó, cô nhìn cái thứ càng ngày càng căng trướng lên, khẽ run đưa bàn tay nhỏ bé tới, đụng phải nhiệt thiết nóng bỏng thì rụt tay lại, thế nhưng anh thật sự không thể chờ được nữa rồi, luôn miệng thúc giục cô nhanh lên một chút, cô hạ quyết tâm, giúp anh giải quyết, nhưng giải quyết xong lại không để ý đưa tay trở về.
Nụ cười bên môi Trần Uyên Sam càng đậm, kéo cô lên cọ cọ vào tiểu huyệt của cô, hai nơi tư mật áp sát vào nhau, cô bị chọc cho ẩm ướt, ghiêm mặt cắn cằm của anh, con ngươi đảo lung tung, hướng về cái phía dưới của anh đã dựng lên thẳng tắp kia.
Anh khẽ gầm lên, một phát bắt được cái tay lúc nãy làm chuyện xấu của cô, ngay sau đó lần đến tiểu huyệt của cô, lập tức đi vào.
Tư thế này đi vào nơi sâu nhất của cô, mới vào một nửa cô thấy cơ thể mình như đã muốn căng nứt ra, nghĩ tới biện pháp nâng lên trên (editor trong sáng không biết động tác này là cái gì) thế dienddanlqd nhưng lại không còn đủ sức, Trần Uyên Sam vững vàng chế trụ tay cô ở phía, càng thêm dùng sức đi vào, Nghiêm Thấm Huyên bị động tác thô bạo của anh chế trụ làm cho không thể động đậy, bộ ngực sữa cũng dao động lên xuống theo tiết tấu, theo tốc độ của anh càng ngày càng se cứng lại.
Trần Uyên Sam nhìn thấy cảnh đẹp trước mắt, trong mắt càng thêm dục vọng, động tác càng ngày càng mạnh, khống chế lấy tay của cô lại còn bất tri bất giác véo vào làn da mịn màng của cô, Nghiêm Thấm Huyên vẫn chịu đựng từ nãy giờ lúc này cũng không nhịn được nữa rơi nước mắt gào khóc, "Đau. . . . . . Trần Uyên Sam anh véo em đau quá. . . . . ."
Anh chưa bao giờ thấy cô khóc thành ra như vậy, rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần lại vội vàng buông lỏng tay ra, ngừng động tác một tay ôm lấy cô một tay bao trọn lấy hai tay nhỏ bé của cô vuốt ve, ánh mắt mang theo tia áy náy dịu dàng nhìn cô, lúc này cuối cùng thân thể Nghiêm Thấm Huyên cũng được giải thoát, khóc đến thảm thương, "Khốn kiếp. . . . . .Em không muốn nữa, anh tìm người khác đi. . . . . . Mỗi lần đều như vậy. . . . . . Đau chết mất. . . . . ."
Anh chỉ có thể dở khóc dở cười, anh bây giờ nhịn rất khó chịu, lại bận tâm đến cô nên không dám dùng sức mạnh, thở gấp hỏi cô, "Thật sự muốn anh đi tìm người khác?"
"Anh dám!" Nghiêm Thấm Huyên mặt đầy nước mắt liếc anh, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, "Anh còn chưa nói cho em biết chuyện tình giữa anh và Trịnh Cẩm, anh đã nói em hỏi gì anh cũng trả lời!"
Lúc cô nói chuyện nơi nào đó không khống chế được hút chặt lấy anh, Trần Uyên Sam bị cô chơi đùa đến hỏng mất, tình huống này mà lại phải ngồi xuống kể chuyện chẳng khác dienddanlqd nào muốn lấy mạng người. Anh cắn răng đặt cô xuống giường, không để ý tới ánh mắt muốn giết người của cô, không nói hai lời lần nữa vọt vào.
Phía dưới chỗ kia đã sớm ẩm ướt, Nghiêm Thấm Huyên nắm chặt tay anh liều mạng chỉ mong anh có thể kết thúc nhanh lên một chút, cuối cùng tiểu huyệt của cô co rút lại, anh bị cô hút không còn kịp nữa rút người ra nộp vũ khí đầu hàng đầu hàng.
(Phù, cuối cùng cũng xong, hai anh chị làm nhiệt tình quá làm editor phải đi chuyền máu mấy lần mới edit xong được TT)
******
Con người vui vẻ thời tiết cũng thay đổi, nhiệt độ thành phố S đã ấm lên, hôm nay Trần Uyên Sam trở về, mới từ cửa trước đi vào, liền nhìn đến trên sô pha nhỏ là quần áo đã được xếp lại ngay ngắn, trong phòng bếp đang mơ hồ truyền đến tiếng ngâm nga.
Anh khinh thủ khinh cước (nhanh tay nhanh chân) mở cửa phòng bếp, đã nhìn thấy thân hình của cô đang chăm chú rửa rau, tóc buộc thành đuôi ngựa ở phía sau ót, thân hình được soi sáng bởi ánh nắng phía bên ngoài cửa sổ, hoà thuận vui vẻ thật là đáng yêu, anh nhìn cô một hồi, đi tới từ phía sau lập tức ôm lấy cô.
Nghiêm Thấm Huyên bị anh dọa cho sợ hết hồn, "Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?"
Anh vùi mặt vào mái tóc hít hà cái cổ thơm ngát của cô, dịu dàng hôn lên, hài lòng than một tiếng, "Cuộc họp kết thúc sớm." Động tác trên tay của cô vẫn rất thuần thục, vừa nấu ăn vừa khẽ đẩy anh, "Ở phía góc đường mới mở một cửa tiệm, em mua cháo về đặt ở trên bàn, anh đi ăn thử một chút đi, rất ngon."
Trần Uyên Sam đáp một tiếng, nhưng vẫn không rời đi, hơi thở êm ái chọc cho Nghiêm Thấm Huyên có chút nhột, khẽ cười tránh né, anh không thuận theo lại càng dán chặt hơn, cô thừa dịp anh không chú ý vẩy nước lên người anh, Trần dienddanlqd Uyên Sam phản ứng rất nhanh, nhanh như chớp né tránh còn thuận tiện ôm lấy cô vào lòng.
Trong phòng bếp tràn ngập tiếng cười, Nghiêm Thấm Huyên cười đến bụng cũng đau, bị anh ôm lấy trán cô cụng vào trán anh, bên trong con ngươi đen bóng của anh đều tràn ngập nét cười, im lặng chăm chú nhìn cô một lúc rồi hôn lên bờ môi cô,
"Chúng ta kết hôn đi."
Cô nghe thấy lời này thì không kịp phản ứng, trong chốc lát sửng sốt chỉ cảm thấy được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hơi thở của anh phả vào mặt cô cùng với ngập tràn tình yêu.
Cô ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh, đột nhiên nhớ lại lần ở thị trấn G đó, cô xa xa đi thuyền lại, anh đứng ở đầu cầu cũng đã dùng ánh mắt này nhìn cô, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều chất chứa ở trong đó.
Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô, bên má cô đã có chút ửng hồng, chăm chú ngắm nhìn anh một hồi, nghiêm túc gật đầu một cái, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cục Dân Chính hình như đã tan làm rồi?" Anh thả tay xuống kéo cô đi ra ngoài, "Hiện tại chạy tới vẫn còn kịp."