Từ ngõ
Dương Phòng đi ra, Lâm Tiểu Niên cố tình giữ khoảng cách với anh.
Vu Hữu
Dư cũng không để ý, dắt chiếc xe đạp đi bộ trong ngõ cũng cô: “Không phải chỉ
là muốn tìm một nơi sạch sẽ để ăn một bữa cơm sao? Hà cớ gì em phải tức giận
như vậy?”
“Một
bữa cơm nuốt không trôi, em thiếu hẳn 4.000 tệ, không thể tức giận hay sao?”
Chỉ là 4.000 tệ nhưng chính là phí sinh hoạt trong hai tháng của cô.
“Không
phải 4.000 tệ, anh cũng không muốn để em trả.”
“Em là
người thiếu nợ không trả sao? Em là người nói chuyện không biết suy nghĩ, tính
toán sao? Phá gia chi tử, có phải em đen đủi không, sao lại gặp phải anh chứ?”
Cô nhắc
đi nhắc lại, miệng nói không ngớt, lồng ngực phập phồng. Nhìn sâu vào trong đáy
mắt Vu Hữu Dư, đây thực sự là một sự mê hoặc trước đây chưa từng có. Anh dừng
lại, cúi thấp đầu, không thể khống chế được tình cảm của mình hôn cô.
Lâm
Tiểu Niên bị hành động của Vu Hữu Dư dọa phát sợ, đầu cô bỗng chốc trở nên
trống rỗng. Sau đó, cô đột nhiên cắn vào cằm Vu Hữu Dư như một phản xạ có điều
kiện.
Vu Hữu
Dư hứ lên một tiếng rồi ngẩng đầu lên, hai tay đẩy chiếc xe đạp ra rồi ôm chặt
cằm mình. Nhìn nét mặt đầy ngạo mạn của Lâm Tiểu Niên, anh kích động muốn bật
cười: “Em là loại người gì vậy, còn cắn người sao?”.
“Em từ
Sao Hỏa tới, không quen nhìn bọn người ở Trái Đất này!” Lâm Tiểu Niên dựng
chiếc xe đạp lên, ngồi lên xe rồi đạp đi.
Bất
luận Vu Hữu Dư ở đằng sau đang gào thét, cô nhất định không dừng lại.
Trở về
ký túc xá của trường, Lâm Tiểu Niên vẫn rất tức giận.
Lúc tức
giận, cô thích gội đầu, từng ngón tay vuốt những sợi tóc mượt mà, chầm chậm
vuốt từng sợi từng sợi, cho đến lúc tinh thần trở nên tốt hơn.
Cô để
cả mái tóc của mình dưới vòi hoa sen, làn nước ấm chảy qua từng sợi tóc cô, tạo
thành một dòng nước nho nhỏ, đồng thời da đầu dường như cũng bị kích thích đến
ngứa ngáy.
Điện
thoại trong ký túc xá vang lên mấy lần, nhưng cô lười không muốn nhận điện
thoại. Sau khi Thẩm Tam Nguyệt trở về mới nhận điện thoại, lớn giọng nói: “Lâm
Tiểu Niên đã trở về từ lâu rồi, đang tắm … Được, em sẽ nói với cô ấy.”
Sau đó,
điện thoại lại vang lên, Thẩm Tam Nguyệt tiếp tục nhận: “Cô ấy vẫn đang tắm.
Hình như đang bị kích động. Được, em sẽ nói với cô ấy.”
Lâm
Tiểu Niên ôm chiếc khăn tắm, từ nhà tắm bước ra, Thẩm Tam Nguyệt cười: “Mình
cũng đã trở thành người liên lạc cho cậu rồi đó Tiểu Niên ạ.”
Cô
không muốn hỏi xem ai đã tìm cô, nhưng Thẩm Tam Nguyệt cũng làm hết trách nhiệm
đưa tin của mình: “Vu Hữu Dư hỏi cậu đã về phòng chưa, anh ấy nói xin lỗi.
Haizz, sao thế nhỉ?”.
Lâm
Tiểu Niên bĩu môi, hắng giọng: “Hơi đâu quan tâm đến anh ta.”
“Anh
Hoài Ninh nhà cô cũng gọi điện đến hỏi cô về chưa? Còn hỏi cô bị kích động gì
thế. Anh ấy nói đợi cậu lên mạng.” Câu nói cuối cùng này đã khiến cho Lâm Tiểu
Niên rất vui, cô bỗng nhảy lên trước bàn máy tính, bắt đầu lên QQ “Niên Cao”
của mình.
Kiều
Hoài Ninh tìm cô để hỏi cô có cần di động không, anh ấy nói: “Sinh viên trường
Bắc Kinh có thể thay sinh viên khác xin di động CDMA. Mỗi tháng chỉ cần nạp thẻ
đàm thoại là được, còn rất phù hợp với sinh viên.”
Lâm
Tiểu Niên bắt đầu tính số tiền trong túi của mình, từ lúc bắt đầu kỳ học đến
giờ, cô đã mua quyển vở ghi chép, mời Vu Hữu Dư ăn cơm mất 4.000 tệ. Mặc dù anh
ta nói không cần cô trả, nhưng sao cô có thể để cho anh ta trả tiền? Bây giờ
nếu mua thêm di động nữa, nhất định thu không đủ chi, chắc chắn bị thâm hụt.
Nhưng
đồng thời, thực sự cô cũng muốn có một chiếc di động, vì như thế, mọi người có
thể nhắn tin liên lạc với cô, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều so với việc ngồi đợi
điện thoại trong ký túc xá.
Cô do
dự hồi lâu, nhưng vẫn trả lời anh ấy: “Di động để một thời gian nữa hãy nói
vậy.”
“Biết
rồi.” Ngay lúc đó Kiều Hoài Ninh trả lời cô bằng một mặt cười. “Nghe nói hôm
nay em bị kích động? Có chuyện gì vậy?”
Lâm
Tiểu Niên không muốn cho Kiều Hoài Ninh biết chuyện tối nay, vội vàng nói:
“Không có gì, chỉ là gặp lạnh, về phòng tắm bằng nước ấm đã khá hơn nhiều rồi.”
“Ra
ngoài nhớ mặc thêm áo nhé!” Anh nói.
“Vâng.”
Tốc độ gõ chữ của cô không nhanh, cho nên cuộc nói chuyện cũng rất giản đơn,
trong khoảng thời gian chờ cô gõ chữ, anh đều tặng cô một bộ mặt cười lém lỉnh,
luôn luôn khiến cô nở một nụ cười vui vẻ.
Ngày
thứ Hai, tại phòng tự học, cô gặp Vu Hữu Dư. Lâm Tiểu Niên giả vờ không nhìn
thấy anh. Anh liền mang cặp sách của mình đến ngồi bên cạnh cô, rất nghiêm túc
và chân thành nói: “Xin lỗi!”.
Lâm
Tiểu Niên không thèm nhìn anh, thu dọn qua loa đồ đạc của mình, ra khỏi phòng
tự học. Sau khi ra khỏi đó mới phát hiện ra, ngoài việc về ký túc xá, cô không
còn nơi nào để đi nữa. Nhưng Quan Lan đang ở ký túc xa, cô không muốn đối mặt
với Quan Lan mà không nói gì, cho nên đành tản bộ trong hoa viên nhỏ ở trung
tâm trường. Thực chất, cô vốn không nhất thiết phải sợ Vu Hữu Dư, cũng không
cần phải tức giận, chẳng qua cũng chỉ là một cái hôn hời hợt thôi mà. Môi anh
ấy chạm vào môi cô, sau đó bị cô cắn vào cằm, chẳng có ai bị thiệt cả.
Lâm
Tiểu Niên bĩu môi, suy nghĩ một lát, tự nói với mình rằng: “Mặc dù bị chó cắn,
mình cũng không phải đã cắn lại con chó đó một miếng rồi hay sao?” Nghĩ đến
điều này, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn tí chút.
Gần đến
trưa, Lâm Tiểu Niên gặp Tô Bắc Hải ở cổng giảng đường phía Nam.
Anh quên không mang thẻ ăn cơm, Lâm Tiểu Niên đành phải làm từ thiện, cùng anh
ấy đi ăn cơm tại nhà ăn, đương nhiên quẹt thẻ của cô.
Do lúc
trước chiếc thẻ bị Vu Hữu Dư tiêu gần hết tiền, Lâm Tiểu Niên cẩn thận hỏi:
“Thẻ của em chỉ có khoảng 200 tệ, có đủ ăn không?”
Tô Bắc
Hải cười vang: “Anh cũng không phải là một con heo, sao có thể ăn hết từng
đó?”. Nụ cười của anh rất giống Kiều Hoài Ninh, có gì đó u buồn, thanh tao, còn
có sự kiêu ngạo, tự hào và cởi mở khó miêu tả thành lời.
Cuối
cùng Lâm Tiểu Niên cũng yên tâm, nói thẳng với anh rằng: “Đủ ăn thì tốt.”
Mặc dù
Tô Bắc Hải không giàu có bằng Vu Hữu Dư, nhưng cũng không phải là một ông chủ
dễ dàng hầu hạ. Anh chọn thịt kho và tôm trộn thập cẩm, nhưng chỉ ăn rau trong
món thịt kho đó, ăn dưa chuột ở món tôm trộn thập cẩm.
“Tại
sao ăn cơm lãng phí như vậy?”
Nhưng
Tô Bắc Hải cảm thấy rất bình thường, luôn cười hì hì: “Anh thích ăn như vậy.”
Lâm
Tiểu Niên không nói được lời nào, cô chọn ra một con tôm, bỏ vào miệng: “Anh có
biết những người dân Châu Phi vì chuyện này sẽ hận anh lắm không?”.
Tô Bắc Hải
nhìn thấy cô gắp những con tôm trong như sắc thủy tinh, nhẹ nhàng bỏ vào miệng
bèn bật cười, bỗng nhiên anh cảm thấy, có thể những thứ mình không thích ăn
cũng không đến nổi khó ăn lắm.
Thế là
anh cũng gắp một con tôm bỏ vào miệng, sau đó học cách ăn giống y như cô.
“Em
tinh tế hơn Tam Nguyệt nhiều.” Anh lẩm bẩm, “Cũng thông minh hơn Tam Nguyệt,
xinh đẹp hơn Tam Nguyệt rất nhiều.”
“Tiểu
Niên, có lẽ anh thích em mất rồi.” Tô Bắc Hải dường như đang đùa, nhưng giọng
điệu lại rất chân thành.
Lâm Tiểu
Niên ngây người: “Tô Bắc Hải sư huynh, anh bị ớt trong món thịt kho làm hồ đồ
rồi hay sao?”.
“Ừ,
đúng là có hơi cay …” Anh ho lên một tiếng, vội vàng uống vài ngụm nước.
Buổi
tối, Lâm Tiểu Niên đều đi lên phòng tự học học bài, Vu Hữu Dư cũng có mặt ở đó.
Cô vốn không muốn tính toán chuyện cũ, định gật đầu chào anh, nhưng bên cạnh
anh có một đại mỹ nhân. Do đó, cô đành kìm lại không chào anh nữa.
Đây có
lẽ là người yêu mà anh từng nhắc đến, Lâm Tiểu Niên không tránh khỏi tò mò,
chăm chú nhìn cô gái đó, mắt chữ A miệng chữ O.
Đúng
lúc đó Vu Hữu Dư ngẩng đầu nhìn cô, đột nhiên trên mặt anh xuất hiện một sự
phức tạp, hỗn loạn khó tả.
Anh
nhún vai, vẫy tay chào cô. Lâm Tiểu Niên gật đầu, quay người, ung dung bước qua
hai người bọn họ.
Sau khi
tự học tới khuya, Lâm Tiểu Niên về ký túc xá, nghe thấy Cát Ngôn và Thẩm Tam
Nguyệt đang bàn tán xôn xao.
“Vị cô
nương của Vu công tử có lẽ là học viên của học viện ca múa, dáng đi giống như
đang khiêu vũ.” Cát Ngôn phân tích.
“Không
đúng. Hình như đã có lần Bắc Hải đã nói tới, là trường nghệ thuật quân sự.”
Thẩm Tam Nguyệt phản bác.
Đến một
người không thích náo nhiệt như Quan Lan cũng cảm thấy hứng thú: “Mình nghĩ cô
ấy giống người ở lớp nghệ thuật trường đại học dân tộc, hình như đã đến trường
chúng ta biểu diễn rồi.”
“Là học
viện ca múa nhạc.”
“Để
mình gọi điện hỏi Bắc Hải.”
“Tốt
nhất nhân tiện hỏi xem cô nữ sinh đó đã cưa vị công tử ấy như thế nào, để chúng
ta tham khảo!”
“Có
phải cậu cũng nhòm ngó Hữu Dư sư huynh?” Thẩm Tam Nguyệt chế giễu Quan Lan.
“Vị Vu
công tử đó ai mà không thèm chứ? Nhưng đáng tiếc người ta không thích mình!”
Quan Lan than một câu.
Lâm
Tiểu Niên không nói gì, những chủ đề như vậy cô dường như không có hứng thú,
vứt cặp sách xuống, bật máy tính đọc tin tức.
Lúc đèn
sắp bật lên, Thẩm Tam Nguyệt ghé vào tai Lâm Tiểu Niên thì thầm một câu: “Quan
Lan nói cậu ấy nhìn thấy cậu và Tô Bắc Hải cùng ăn cơm trưa ở nhà ăn, nhìn hai
người rất thân thiết.”
Lâm
Tiểu Niên tắt trang web, hờ hững quay sang Thẩm Tam Nguyệt: “Tại sao không trực
tiếp đi hỏi Tô Bắc Hải nhà cậu?”.
“Anh ấy
nhất định sẽ nói …” Thẩm Tam Nguyệt dừng lại không nói tiếp. “Thôi, mình đi ngủ
đây.”