Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 13:




Kiều Hoài Ninh vẫn đăng ký xin cho Lâm Tiểu Niên một chiếc điện thoại, anh nói: “Coi như đây là số phụ của anh. Em dùng trước đi, đợi đến ngày số điện thoại của anh hết hạn, anh sẽ lấy lại.”
“Tốt quá!” Lâm Tiểu Niên vui mừng nhận chiếc điện thoại đó. “Nhưng lúc em không nạp được tiền điện thoại, anh có thể hỗ trợ em được không? Ha ha, kỳ học này, em tiêu tiền nhiều quá, nhưng ngại không dám nói với mọi người ở nhà.”
“Ừm, sớm đã biết như vậy rồi. Yên tâm đi, chiếc điện thoại này đã nạp trước một năm, thuê bao cả năm, tha hồ mà gọi, đủ cho em dùng.” Kiều Hoài Ninh cười rất tươi, khuôn mặt vì vậy trở nên rạng rỡ hẳn lên.
“Anh Hoài Ninh vẫn là người tốt nhất!” Những lời nói thật lòng cứ tự nhiên tuôn ra, mặt Lâm Tiểu Niên đỏ lên một hồi lâu.
Cùng anh Hoài Ninh đi dạo bên bờ sông Côn Ngọc, cảm nhận áng mây chiều lơ lửng, gió chiều mát mẻ của buổi chiều tà, trái tim Lâm Tiểu Niên bỗng trở nên mềm yếu.
“Anh Hoài Ninh, anh đang có chuyện gì đó phải không?” Lâm Tiểu Niên hỏi dò.
“Ờ? Không có.” Anh vội vàng ngẩng đầu, khuôn mặt đầy phiền não.
“Cãi nhau với chị Âu Dương à?”
“Không phải, bọn anh vẫn rất ổn.” Kiều Hoài Ninh cười đáp.
“Rất ổn? Kỳ lạ!” Lâm Tiểu Niên chăm chú quan sát nét mặt của Kiều Hoài Ninh. “Tình hình rất ổn mà anh vẫn có thời gian đến đưa điện thoại cho em?” Cô giơ chiếc điện thoại trong tay lên nhắc nhở anh. Chỉ cần anh vui, cô không ngại nhắc đến tên Âu Dương Phi.
“Thực sự rất tốt mà.”
Nhìn anh cố chấp trả lời, Lâm Tiểu Niên cũng không cố gặng hỏi nữa, chỉ kéo anh đi dọc men theo bờ sông Côn Ngọc.
Đám cỏ hướng dương ở ven sông đã có dấu tích của những chiếc lá non, làn gió thoảng qua cuốn théo đám bụi nhẹ nhàng bay lên trong không trung, đặt dấu chấm hết cho một mùa đông khắc nghiệt.
Phía bờ xa xa bên kia, có ánh đèn lửa đang phản chiếu trên mặt nước, giống như những tinh cầu sáng chói.
Trên cầu, có một đôi nam nữ, người con gái dáng vẻ cao gầy, yểu điệu, mái tóc dài đang phất phơ bay trong gió; người con trai dáng vẻ cao lớn, dựa vào lan can, có vẻ nhàn nhã và thảnh thơi.
Lâm Tiểu Niên nhìn qua đó, cảm thấy dáng người con trai có vẻ rất quen.
Kiều Hoài Ninh cũng nhìn theo, đang nghĩ đến bàiTái Biệt Khang Kiều của Từ Trí Mạc, anh nói: “Lúc còn nhỏ, em nguyện làm một ngọn cỏ nước” mỗi lần đều đọc thành “Ở trong ngọn cỏ nước của dòng sông Khang, tôi nguyện làm một con cá không biết bơi.”
Lâm Tiểu Niên bật cười: “Anh vẫn còn nhớ ư?”
“Đương nhiên!” Nghĩ lại những chuyện thú vị của ngày bé thơ, anh có chút lo lắng. “Thoắt một cái đã lâu như vậy rồi.”
“Đúng, rất lâu …” Quá lâu rồi, nên anh cũng đã quên em, đi tìm tình yêu cho riêng mình.
Cuối cùng cô cũng không nói ra nửa câu sau, một phần vì trong lòng cảm thấy rất tệ và một phần do có chuyện gấp đột nhiên xảy ra.
“Có người bị rơi xuống nước! Anh Hoài Ninh…”
Lúc Lâm Tiểu Niên đang nói chuyện với Kiều Hoài Ninh đã có người nhảy xuống sông. Lâm Tiểu Niên luôn hành động rất nhanh, cô đẩy Kiều Hoài Ninh chạy về phía cầu.
Đứng trên cầu quả thật chính là Vu Hữu Dư, anh bình tĩnh nhìn những con sóng đang dâng lên.
“Có người nhảy xuống sông, anh có nhìn thấy họ không …” Lâm Tiểu Niên vội vội vàng vàng hỏi, đôi mắt hướng về phía người nhảy xuống, bây giờ mặt nước không còn động tĩnh nào, trên mặt nước chỉ thấy những con gợn sóng lăn tăn.
“Mau mau cứu người đi!” Cô vừa hét vừa cởi áo khoác, giày, lao xuống dưới nước.
Mặc dù đã là đầu xuân, nhưng nước sông vẫn lạnh đến thấu xương. Lâm Tiểu Niên không nghĩ nhiều đến được như vậy, cô dùng hết sức mình lao xuống dòng nước.
Vu Hữu Dư rất khó khăn mới mò thấy tay của Lâm Tiểu Niên ở trong nước, nắm chặt tay cô, bơi vào bờ, nhưng Lâm Tiểu Niên không ngừng đẩy anh ra: “Mau đi cứu người, đừng để ý đến em!” Bộ dàng cô dường như không muốn anh cứu cô.
“Đâu có người nào?” Anh ấy bất chấp sự phản kháng của cô, kéo cô vào trong bờ.
Cuối cùng Lâm Tiểu Niên cũng bị Vu Hữu Dư kéo vào bờ, Kiểu Hoài Ninh vội vàng chạy tới, nhưng cô không chịu để yên, kéo Vu Hữu Dư hét lớn: “Có người nhảy xuống nước, sao anh không cứu?”.
Vu Hữu Dư chỉ tay sang phía bờ đối diện, cô liền nhìn thấy người con gái vừa rơi xuống nước đã bơi sang bên đó, đang giũ khô nước vương trên mái tóc của mình.
Lâm Tiểu Niên có phần mơ hồ, há miệng không nói được thành lời.
“Vừa rồi bọn anh chỉ đánh cược xem cô ấy có thể ở dưới nước ba mươi phút không!”
“Tại sao đánh cược như thế? Trời lạnh thế này …” Toàn thân Lâm Tiểu Niên bị lạnh cứng, ướt như chuột lột, giọng nói cũng lạnh theo.
Sắc mặt Kiều Hoài Ninh từ xanh chuyển thành trắng bệch, hỏi ngược lại: “Niên Niên, em không sao chứ?”.
Cô ngoài hắt hơi và sắp đông cứng ra, xem ra cũng không có chuyện gì.
Vu Hữu Dư cởi áo khoác ngoài, khoác lên người cô, nói: “Lần này em cũng dũng cảm đấy chứ?”.
“Em…” Lâm Tiểu Niên vốn muốn phản bác anh, nhưng Kiều Hoài Ninh ngắt lời, anh nhìn theo cô sang phía bờ bên kia, hơi ngạc nhiên nói: “Cô gái đó có phải là quán quân trong cuộc thi bơi lội toàn quốc cho thanh thiếu niên vào mùa đông năm ngoái không?”.
Lần đầu tiên Lâm Tiểu Niên thấy hành động nghĩa hiệp lại bị chế giễu thành hành động không biết tự lượng sức mình, sau đó cô bị cảm lạnh, sốt cao mấy ngày.
Lúc hôn mê bất tỉnh cô cũng không quên hét cứu người, cho đến lúc nghe thấy một giọng nói chế giễu bên tai cô: “Như thế này, em còn có thể cứu được ai?”
Cô nghe chính xác đó chính là giọng nói của Vu Hữu Dư, kèm theo chút đùa cợt, chế giễu lẫn sự ưu tú và khinh bỉ bẩm sinh, nhưng sau đó dường như cảm thấy không giống, vì giọng nói đó đã thì thầm với cô “Niên Niên”, là cách gọi đặc biệt của Kiều Hoài Ninh.
Toàn thân nóng bừng bừng, có một bàn tay to lớn, lành lạnh đặt lên trán cô, thoang thoảng mùi hương bạc hà thơm tho. Đến lúc này, cô mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, mọi người trong ký túc xá đều vây quanh cô, đến một người bình thường luôn lạnh lùng với cô như Quan Lan cũng đứng đó: “Lâm Tiểu Niên, cậu đã đỡ hơn chưa?”.
Giọng cô khàn khàn, trả lời: “Mình đang nằm mơ sao?”.
Mọi người vừa nghe thấy cô ấy nói vậy, đều bật cười, Cát Ngôn nói: “Cậu đã nằm mơ mấy ngày rồi, cũng nên tỉnh lại đi thôi.”
“Không tỉnh!” Cô lật người quay đi, quay đầu vào tường, nhắm nghiền đôi mắt, giả vờ ngủ say.
“Đồ lười, dậy đi!” Thẩm Tam Nguyệt không thương tình kéo tay áo của cô: “Một lúc nữa Vu công tử sẽ đuổi mọi người ra để vào thăm cậu, không thể để người ta nhìn thấy cậu như thế này chứ!”.
“Tại sao anh ấy đến thăm mình?” Lâm Tiểu Niên dường như cũng đã tỉnh hơn.
“Bọn mình đều lo lắng cho cậu, hôm đó cậu rõ ràng ra ngoài cùng anh Hoài Ninh, sao lại để Vu công tử đưa về? Toàn thân còn ướt sũng.”
Lâm Tiểu Niên cố gắng nghĩ lại, có người rơi xuống nước, cô nhảy xuống cứu họ, sau đó Vu Hữu Dư cứu cô, sau đó …
“Điện thoại di động của mình đâu?” Lâm Tiểu Niên đột nhiên nhớ đến chiếc di động Kiều Hoài Ninh đưa cho, cô để nó ở trong túi quần bò.
“Cái quần, quần bò của mình?” Lâm Tiểu Niên vén chăn lên, muốn đi tìm.
Tay Cát Ngôn sờ đầu cô xem thử: “Không sốt mà!”
Thẩm Tam Nguyệt chăm chú nhìn cô: “Lẽ nào đầu cậu ấy có vấn đề rồi?”.
“Điện thoại của mình!” Lâm Tiểu Niên hét lên.
“Dường như thực sự có vấn đề, con nợ này có điện thoại từ khi nào, để mình xem xem…”
“Cậu sờ lại thử xem …”
Mọi người xôn xao. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa của người quản lý ký túc xá: “Phòng 208 có người tìm!”.
Lâm Tiểu Niên vẫn không có phản ứng gì, liền nghe thấy giọng ngọt ngào của Quan Lan ở ngoài cửa: “Vu sư huynh, Tô sư huynh!”
Lâm Tiểu Niên kéo chăn đắp lên người, chỉ thò ra hai con mắt, chằm chằm nhìn Vu Hữu Dư và Tô Bắc Hải đang đứng ở đầu giường. Nét mặt hai người bọn họ đều rất lo lắng, nhưng cũng có vẻ yên tâm phần nào.
“Xem ra đã đỡ hơn.” Vu Hữu Dư nhìn cô cười rất lạ.
Lâm Tiểu Niên thấy anh cười bỗng sởn cả da gà, bĩu miệng hỏi: “Anh có nhìn thấy di động của em đâu không?”
“Di động đó như thế nào?” Vu Hữu Dư hỏi.
Lâm Tiểu Niên ngồi dậy, nói rõ hình dạng và màu sắc của chiếc điện thoại.
Sau khi Vu Hữu Dư ghi lại, nói: “Về nhà anh sẽ tìm giúp em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.