Vu Hữu
Dư vốn cho rằng trờ đùa tai ác của mình khiến cho Lâm Tiểu Niên sợ, nên cô sợ
không đến phòng tự học nữa.
Ngày
hôm đó, trước mặt mọi người, khi anh nói thích cô, ánh sáng long lanh nhưng đầy
tức giận trong đôi mắt trong sáng của cô khiến anh mất hết lý trí, trái tim anh
như mê mẩn, say đắm.
Khoảnh
khắc đó, mặc dù đang trêu đùa, nhưng trong lòng có sự hy vọng không thể nói rõ.
Mình
thực sự thích cô ấy sao? Anh tự hỏi.
Mặc dù sau
đó anh tuyên bố anh sẽ theo đuổi cô, nhưng suy cho cùng cũng có mấy phần trêu
đùa và giận dỗi.
Theo
tính cách của anh, có lẽ tìm một người con gái chơi cùng thì được nhưng thực sự
theo đuổi một người, anh vẫn có phần không muốn tiến xa hơn. Anh không thích bị
gò bó, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho mình.
Dựa vào
điều kiện của anh, chỉ cần giơ ngón tay trỏ, sẽ có một đoàn mỹ nhân xếp hàng
chờ anh chọn lựa, anh hà tất phải hao tốn tâm sức đi theo đuổi cô nữ sinh bướng
bỉnh này sao?
Nhưng,
thực sự cô có điều gì đó rất khác so với đám đông kia…
Anh
thích bộ dạng lúng túng khó xử của cô, anh muốn làm cô tức giận, nhìn cô tức
giận cũng là một niềm vui trong cuộc đời nhàm chán này. Anh tin rằng anh đã có
chút không bình thường.
Bây giờ
không nhìn thấy cô, trong lòng dâng lên một sự mất mát và buồn phiền khó nói
ra.
Vu Hữu
Dư nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều, ngày hôm đó trong phòng tự học, có phải anh đã
quá đáng quá không?
Anh hạ
quyết tâm tìm bằng được Lâm Tiểu Niên xin lỗi, xóa bớt phiền phức cho cô, như
thế đồng thời cũng khiến mình phiền phức hơn.
Vu Hữu
Dư đứng dưới sân ký túc xá, hét to “Lâm Tiểu Niên”, đợi một lúc lâu cũng không
có người ra. Sau đó một bạn bên cạnh phòng 208 thò đầu xuống nói với anh: “Lâm
Tiểu Niên à, đến sở cảnh sát rồi, các bạn ở phòng đó cũng đi cùng.”
“Gì cơ,
đến sở cảnh sát?” Vu Hữu Dư không hiểu. “Cô ấy đi sở cảnh sát làm gì?”.
“Không
biết… Nghe nói Lâm Tiểu Niên lấy ví tiền của Quan Lan.”
“Em à,
trò đùa của em không thú vị chút nào.” Vu Hữu Dư ngắt lời. “Cô ấy lấy ví tiền
có tác dụng gì?”.
“Sao em
biết được, nếu như không lấy, bọn họ đến sở cảnh sát làm gì?”.
Bất
luận đi tới đâu Lâm Tiểu Niên một mực nói: “Em không lấy ví tiền của Quan
Lan!”.
Đồng
chí cảnh sát cũng gọi Thẩm Tam Nguyệt và Quan Lan đến, bọn họ muốn hiểu ý câu
“lương tâm cắn rứt” mà Tam Nguyệt nói trong ngày hôm đó, do đó để Thẩm Tam
Nguyệt viết lại toàn bộ quá trình sự việc xảy ra.
Khi
Thẩm Tam Nguyệt đang do dự không biết nên viết thế nào thì Tô Bắc Hải đến.
Qua tấm
kính ngăn của phòng thẩm vấn, Thẩm Tam Nguyệt nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Tô
Bắc Hải, tinh thần đầy chán nản.
Cô nghĩ
đến câu mà anh nói với cô trong hoa viên nhỏ ở trung tâm trường: “Tam Nguyệt,
anh đã thích người khác.”
Lúc đó,
cô còn cười ngốc nghếch: “Không thể nào, anh vốn không có cơ hội thay đổi tình
cảm, yêu người con gái nào khác.”
“Anh
không thay đổi tình cảm đi yêu người khác, vừa mới bắt đầu anh đã thích cô ấy
nhưng lúc đó chưa dám khẳng định chắc chắn như bây giờ.” Tính cách của Tô Bắc
Hải luôn luôn ôn hòa, đến thừa nhận mình có người khác cũng nói rất rõ ràng.
Cô nhận
ra rằng không phải anh đang trêu đùa, à lên một tiếng, bật khóc: “Sao có thể
như vậy? Sao anh có thể thích người khác…Người đó là ai?”.
Tô Bắc
Hải cũng cảm thấy không nhất thiết phải giấu, do đó dứt khoát nói: “Là Lâm Tiểu
Niên.”
Vừa
nghe thấy, Thẩm Tam Nguyệt rất ngạc nhiên, sau đó khóc òa: “Tại sao lại là Lâm
Tiểu Niên?”.
Anh
cười sầu não: “Nếu như anh biết tại sao thì đã tốt.”
“Được,
nếu anh thích cô ấy thì cứ thích cô ấy đi!” Thẩm Tam Nguyệt chạy về ký túc xá
như điên như dại.
Tại sao
lại là Lâm Tiểu Niên? Cô luôn coi Lâm Tiểu Niên là người bạn thân thiết nhất
của mình. Cô cho rằng Lâm Tiểu Niên đã có anh Hoài Ninh, sẽ không để ý đến bất
kỳ nam sinh nào nữa, cho nên cô làm bất cứ việc gì đều muốn kéo Tiểu Niên đi
cùng, thậm chí đến hẹn hò cùng Tô Bắc Hải, đều có sự tham dự của Tiểu Niên.
Nhưng
cô đã để Tô Bắc Hải dễ dàng yêu Lâm Tiểu Niên…
Cho
nên, hôm đó, cô mới nói ra những lời kỳ lạ, khó hiểu đó.
Thấy
nét mặt lo âu của Tô Bắc Hải, trong lòng Thẩm Tam Nguyệt tức giận, khó lấy lại
cân bằng.
Cô
nhanh chóng viết vào tờ khai: “Lúc tôi về phòng, trong phòng chỉ có hai người
chúng tôi, cô ấy rất lo lắng, sắc mặt không tự nhiên, có thể sợ tôi nhận ra
việc gì đó, không ngừng nói chuyện với tôi…”.
Mặc dù
cô cố gắng hết sức để che giấu nhưng Tô Bắc Hải vẫn nhìn thấy tất cả nội dung
cô viết. Sắc mặt anh do lo lắng bỗng chốc trở nên xám xịt, giọng nói run run:
“Tam Nguyệt, sao em có thể bịa đặt những điều như vậy?”.
Cô lạnh
lùng cười đáp: “Tôi viết như thế nào là việc của tôi, anh…không quản được
đâu!”.
Tô Bắc
Hải gật đầu vô tình, thẫn thờ rời khỏi phòng thẩm vấn.
Anh rất
hối hận vì những câu nói đầy kích động của ngày hôm đó đã làm Tam Nguyệt tổn
thương rất nhiều, cũng gián tiếp hại Lâm Tiểu Niên.
Nhưng
anh không khống chế được lời nói của mình. Nếu không nói ra, mỗi lần khi đối
diện với Thẩm Tam Nguyệt và Lâm Tiểu Niên, anh đều mang một cảm giác tội lỗi.
Bình
thường anh nghĩ, giữa người và người tại sao có thể nảy sinh tình yêu? Thứ cảm
giác khiến cho người ta đứng ngồi không yên, không biết nên làm thế nào và muốn
dừng lại cũng không được, tình cảm ấy luôn luôn khống chế thần kinh của anh,
khiến cho anh cười vui vẻ, cũng mang đến cho anh cảm giác đau đớn.
Anh
ngưỡng mộ Vu Hữu Dư, có thể không một chút do dự tuyên bố với thế giới rằng
“Tôi muốn theo đuổi Lâm Tiểu Niên”, mặc dù Vu Hữu Dư nói rất tùy tiện, nhưng
anh vẫn đố kỵ…dựa vào điều gì, anh mất cơ hội rồi sao?
Anh
không nghĩ ra tại sao lúc đầu mình lại theo đuổi Thẩm Tam Nguyệt.
Chỉ nhớ
lúc tân sinh viên đến đăng ký nhập học, anh đã gặp cô ấy và Quan Lan trong vườn
trường, cô ấy không giống như Quan Lan, ngọt ngào gọi Tô sư huynh, khiến anh
vui mừng như muốn nhảy lên, mà chỉ khẽ gật đầu cười gọi anh là Tô Bắc Hải, do
đó anh lờ mờ có một thiện cảm với cô.
Trong
trường đại học, nếu như hai người thường ở cùng nhau, đương nhiên sẽ cho rằng
đang yêu nhau.
Lúc đó,
đối diện với bọn Lâm Tiểu Niên, anh không có biểu hiện gì giống như đang qua
lại với Tam Nguyệt, còn muốn để cho bọn họ đoán. Đến sau này, tất cả mọi người
đều cho rằng bọ họ đang yêu nhau.
Nhưng
chỉ có mình anh biết, trong sâu thẳm trái tim anh đang cất giữ hình bóng ai.
Nghe
Cát Ngôn nói trong điện thoại kêu Kiều Hoài Ninh mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Khi anh
đến sở cảnh sát, Lâm Tiểu Niên đang im lặng nghĩ: Ngày nói dối sớm đã qua, mọi
người hà tất phải đùa mình như vậy chứ?
Cô cảm
thấy đau đầu với những tính toán nhỏ nhen, những âm mưu của đám con gái, dù thế
nào cũng không thể hiểu tại sao thái độ của Tam Nguyệt đột nhiên thay đổi như
vậy.
Sau đó,
cô nhìn thấy Kiều Hoài Ninh và Cát Ngôn.
“Anh
Hoài Ninh!” Cô rất vui mừng, hướng về phía cánh cửa hét lên.
“Niên
Niên!”
Lúc
trước, Lâm Tiểu Niên chưa từng cảm thấy mình tủi thân, cũng chưa từng nghĩ mình
sẽ phải khóc, nhưng giây phút gặp Kiều Hoài Ninh, cô đã khóc òa lên, nước mắt
ngắn, nước mắt dài.
Cát
Ngôn rút chiếc khăn giấy, Kiều Hoài Ninh đã giúp cô lau khô những giọt nước mắt
tủi hờn ấy: “Tiểu nha đầu, đừng khóc!”.
“Em
không khóc!” Ngay lập tức cô nở một nụ cười rất rạng rỡ ngay trước mặt anh,
nhưng khóe mắt vẫn ngấn lệ.