Vu Hữu Dư bước từng bước tới chỗ bọn họ,
bước mỗi bước anh đều nghĩ, làm sao mới có thể xóa nhòa sự cô độc và thất vọng
hằn trên trán Lâm Tiểu Niên, làm sao mới có thể xóa đi sự buồn sầu và van lơn
trong mắt cô.
Lần đầu tiên anh thương một người, lần
đầu tiên muốn chăm sóc, bảo vệ một người.
Vẻ mặt anh đầy cương nghị, anh vì cô mà
đến. Trái tim anh rất kiên cường, anh vì cô mà chiến đấu. Anh nghĩ, anh nhất
định phải làm gì đó cho cô, cho dù chỉ khiến trong lòng cô tạm thời quên đi
Kiều Hoài Ninh.
Tâm trạng của Lâm Tiểu Niên rất tồi tệ, tệ đến cực độ.
Từ trước tới giờ chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như vậy, tới mức muốn tìm một
cái lỗ để chui xuống.
Hết giờ tự học buổi tối, cô đi từ giảng đường về ký
túc xá, rồi lại từ ký túc xá đến thư viên, sau đó từ thư viện lại vòng ra sân
vận động, chầm chậm, bước đi thất thần. Cuối cùng, cô dừng lại trên thảm cỏ ở
sân bóng.
Sân vận động lớn rất yên tĩnh, chỉ có lác đác mấy
người đang đi bộ tập thể dục.
Cô tựa vào cột đèn ở phía khuất trong bóng tối, ngồi
xuống, thẫn thờ.
Một giọng nam trầm ấm vang lên từ phía sau lung: “Cuối
cùng em cũng chịu dừng lại rồi!”.
Lúc đó, Lâm Tiểu Niên hoàn toàn chẳng có lòng dạ nào
đi tính toán những xích mích trước đây. Cô chỉ bình tĩnh hỏi một câu: “Vu sư
huynh, tại sao anh cứ một mực đi theo em vậy?”.
“Sợ em nghĩ quẩn rồi lại làm tổn thương chính mình”.
Vu Hữu Dư cười hì hì, dùng tay làm bộ vạch ngang qua cổ.
Lâm Tiểu Niên nói lí nhí: “Em không có yếu đuối tới
mức như vậy đâu”.
“Biểu hiện của em như vậy, lại còn bảo không yếu
đuối?” anh lắc lắc đầu, sau đó moi từ trong túi áo ra một tấm thẻ ngân hàng:
“Cái này trả lại cho em, kẻo bạn bè lại nghi ngờ em là…”.
Lâm Tiểu Niên vẫn còn nhớ tấm thẻ đó, trong đó là số
tiền cô trả Vu Hữu Dư gồm tiền dùng cơm và tiền mua một chiếc PSP. Vì số tiền
không nhỏ nên cô đã gửi vào một tấm thẻ trả cho anh.
Lâm Tiểu Niên vẫn không đưa tay nhận lại tấm thẻ đó mà
hỏi Vu Hữu Dư: “Anh dựa vào cái gì mà nói bọn họ chỉ là nghi ngờ thôi? Rất có
thể ví tiền của Quan Lan là do em lấy, cũng không biết chừng.”
Vu Hữu Dư cười nhạt, lấy trong cặp ra một tấm giấy
chứng nhận đã ố vàng: “Cái này anh quên mất chưa đưa cho em.”
Lâm Tiểu Niên luôn tò mò, hôm đó tại đồn công an,
không biết Vu Hữu Dư đưa cho cảnh sát xem cái gì, tại sao cảnh sát xem xong lại
tỏ ra vô cùng ngạc nhiên?
Cô do dự cầm lấy tờ giấy chứng nhận, mở to mắt nhìn
một cách chăm chú cẩn thận, sau đó không kìm được “a” một tiếng rồi kêu lên:
“Làm sao anh có được cái này?”.
Trên tấm giấy chứng nhận viết rõ ràng tên cô, còn có
cả dấu đỏ của Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng Sản, thời gian ký là hai năm
trước.
Khi ấy, cô vẫn đang học cấp ba. Vì muốn được gặp Kiều
Hoài Ninh đang học ở Bắc Kinh, trong kỳ nghỉ hè, cô đã đăng ký tham gia hoạt
động trại hè với chủ đề “Yêu đất nước Trung Hoa” do Trung ương Đoàn tổ chức. Cô
còn nhớ lúc đó, sự tuyển chọn và kiểm tra rất gắt gao, cô phải chạy tới chạy
lui tới Đoàn Thanh niên thành phố không dưới mười lần, cuối cùng mới được chọn.
Thế nhưng, khi trại hè vừa bắt đầu, cô mới biết thì ra
địa điểm tổ chức hoạt động không phải tại Bắc Kinh mà chỉ xuất phát từ Bắc
Kinh. Đột nhiên, niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng cô bỗng biến thành may
đen mù mịt.
Trước khi ngồi lên chiếc xe bus đến Thiểm Tây, cô gọi
điện cho Kiều Hoài Ninh lúc này đang nghỉ hè ở nhà, nước mắt nước mũi sụt sùi:
“Em muốn về nhà!”.
Kiều Hoài Ninh còn cho rằng, cô khóc là vì điều kiện ở
trại hè gian khổ, nên anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Thử trải nghiệm cuộc sống một
chút cũng là việc tốt, kiên trì một tí là em có thể vượt qua.”
Tham gia trại hè đều là các học sinh, sinh viên đến từ
các trường đại học, trung học phổ thông ở khắp mọi miền đất nước. Mọi người làm
quen với nhau rất nhanh, cười cười nói nói, duy nhất chỉ có cô trên mặt lúc nào
cũng đầy nước mắt, dường như phải chịu một sự ấm ức rất lớn nào đó.
Nam sinh ngồi cạnh cô vốn dựa vào ghế ngồi ngủ, về
sau, hình như bị cô làm phiền, không chịu được liền hỏi: “Đã khóc đủ chưa vậy?
Nếu còn khóc nữa anh sẽ vứt em ra ngoài cửa sổ đấy.”
Khi đó, tâm trạng cô không vui, không muốn nói chuyện,
càng không muốn đôi co với người khác. Vậy là cô liền ngồi dịch lại gần cửa xe
ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lát sau, nhìn mãi, nhìn mãi, cô ngủ lúc nào không
biết. Khi tỉnh dậy, xe bus đã dừng bên đường cho mọi người nghỉ ngơi. Rất nhiều
người xuống xe chụp ảnh.
Cô trở mình, phát hiện bên cạnh đã không còn ai, chỉ
thấy trên vai mình có một chiếc áo khoác thể thao màu trắng.
Có lẽ vừa rồi nam sinh bên cạnh đã để lại chăng? Cô
nghĩ.
Cô đặt chiếc áo khoác xuống tay vịn của ghế xe, rồi
lại bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Mãi đến khi xe bus nổ máy tiếp tục lên đường, cô mới
sực tỉnh, trên chiếc ghế bên cạnh, chiếc áo khoác vẫn còn đó.
Cô đoán, có lẽ nam sinh vừa rồi sợ cô gây ồn ào nên đã
đổi chỗ ngồi.
Đến khi xuống xe, vẫn không thấy người đến đòi áo, cô
cũng không trông thấy nam sinh kia đâu.
Thực ra, giả sử có tìm thấy, cô cũng không nhớ trông
hình dáng anh ta như thế nào, từ lúc lên xe, cô không chú ý đến người khác.
Trong lòng cô luôn phỏng đoán, Kiều Hoài Ninh về nghỉ hè, một mình ở nhà sẽ làm
gì nhỉ? Liệu có nhớ tới một cô gái ngốc nghếch tên Niên Niên, giống như cô đang
nhớ anh hay không?
“Niên Niên ngốc nghếch!” Cô không thể không trách mình
vô tâm, chưa hỏi rõ hết mọi việc đã vội vàng đăng ký tham gia trại hè này, làm
cho cơ hội có thể gặp được anh đã mù mịt lại càng mù mịt hơn.
Khi trại hè sắp kết thúc, cô càng nhớ nhà, nhớ anh
Hoài Ninh hơn. Thế là bất chấp trời tối, đường xa, một mình cô đi bộ tới căng
tin cách chỗ ở một cây số, nơi duy nhất có điện thoại công cộng để gọi điện về
nhà.
Trên đường từ chỗ gọi điện về trại, cô nhặt được một
chiếc túi xách màu đen. Cô vốn cho rằng đó là đồ của các bạn ở trại đánh rơi,
liền mở ra để tìm manh mối về chủ nhân của nó. Cô lập tức hoảng sợ, bên trong
rõ ràng là những tập tiền xanh xanh đỏ đỏ được buộc gọn gàng, xếp đầy trong hai
hộp đựng giầy da lớn.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ trông thấy nhiều tiền
như vậy. Trong đầu cô nhẩm tính giá trị hai hộp đựng đầy tiền này lên tới bao
nhiêu con số. Cô nhanh chóng quyết định, ôm chặt chiếc túi chạy thật nhanh về
trại.
“Tôi muốn gặp trại trưởng!” Cô đứng ở cửa bộ chỉ huy
trại hè nhìn xung quanh. Do vừa mới chạy thật nhanh đến nên trán cô đầy mồ hôi.
“Trại trưởng đang bận, không có thời gian rảnh.” Học
viên đứng gác ở cửa bộ chỉ huy trại hững hờ thông báo với cô.
“Vậy cho tôi gặp chỉ đạo viên!” Dù thế nào cô cũng
phải giao tiền cho cấp trên, tuyệt đối không thể mang về ký túc.
“Chỉ đạo viên đang ở phòng đoàn trưởng, không rảnh.”
“Tôi có việc rất quan trọng!” Cô cố ý nói to trước cửa
bộ chỉ huy nhằm gây sự chú ý của người bên trong.
Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm. Trại trưởng ở bên
trong hỏi vọng ra: “Ai đang gây ồn ào ngoài đó vậy?”.
“Tôi muốn gặp trại trưởng!” Cô lập tức kêu lên.
“Để cho cô ấy vào!” giọng trại trưởng nghiêm khắc hơn
so với ngày thường rất nhiều.
Cô nhìn thấy trong phòng làm việc của trại trưởng,
ngoài trại trưởng còn có chỉ đạo viên và một nam sinh khác. Nam sinh đó trông
mặt rất quen, nhưng cô không nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.
“Em nhặt được một chiếc túi!” Cô đặt chiếc túi xách
lên bàn làm việc, thở phào nhẹ nhõm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, còn ba người kia đều hít một hơi
thật sâu.
Trại trưởng cẩn thận sờ lên chỗ khóa của chiếc túi,
kích động không nói thành lời: “Chỉ đạo viên, mọi người xem, chính là chiếc túi
này!”.
“Em nhặt được chiếc túi ở đâu?” Chỉ đạo viên lắc lắc
vai cô, suýt nữa làm cô bị ngã.
“Dạ, trên đường từ căng tin trở về ạ”. Cô đem chuyện
cô nhặt được chiếc túi kể lại cho mọi người nghe.
“Đồ bị cướp sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện trên
đường?” Nam sinh nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên đứng dậy, kéo nhanh dây khóa
túi xách.
Những đồng tiên xanh xanh đỏ đỏ bên trong hiện ra. Anh
ta tháo một buộc tiền ra, nhìn dưới ánh điện, thấy không thể lý giải nổi: “Lẽ
nào bọn cướp đánh rơi tiền?”.
“Trại trưởng, cần nhanh chóng gọi điện thoại cho thư
ký Chu”. Chỉ đạo viên đột nhiên nhớ ra. “Thông báo cho ông ấy, số tiền một
triệu năm trăm nghìn bị cướp đã được tìm thấy, không thiếu một đồng.”
“Một triệu năm trăm nghìn”. Lâm Tiểu Niên chống cằm,
chép chép miệng. “Thì ra là một triệu năm trăm nghìn.”
“Sao hả, hối hận vì đã nộp lại tiền rồi hả?” Chỉ đạo
viên cười nói: “Nhưng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ báo lên Trung ương Đoàn, thưởng
cho em một phần thưởng đặc biệt!”.
“Em không cần phần thưởng gì cả!” Lâm Tiểu Niên cong
môi, vỗ vỗ vào chiếc túi đựng tiền nói. “Xem ra em tính nhầm mất rồi, thiếu mất
năm trăm nghìn.” Thì ra, cô trước sau đều không hề quan tâm đến tiền bạc. Biểu
hiện khó coi vừa rồi chỉ vì cô tính sai giá trị số tiền trong đó.