Ra khỏi bến xe, Lâm Tiểu Niên được xe đơn vị bố tới
đón. Ban đầu cô muốn đưa Vu Hữu Dư cùng đi, không ngờ, anh xua xua tay nói: “Sẽ
có người tới đón anh.”
Vu Hữu Dư đứng ở cổng ra đứng, rút di động gọi đến một
số máy, chưa đầy mấy phút sau, xe đón anh đã đến.
Ngồi trên xe, anh không quên gọi điện cho Lâm Tiểu
Niên: “Đừng quên buổi chiều đưa anh đi dạo “Thiên đường nhân gian” đấy.”
“Buổi chiều cần phải ngủ bù đã, ngày mai em sẽ đưa anh
đi tham quan.” Có lẽ do về đến nhà, nên giọng nói của Lâm Tiểu Niên cũng có
phần khác lạ, sôi nổi và thân thiết hơn bình thường.
“Vậy thì, mai em gọi cho anh nhé!” Vu Hữu Dư không đợi
cô trả lời, đã ngắt điện thoại trước, khóe miệng nở một nụ cười bí ẩn.
“Không phải cậu đã đến “Thiên đường nhân gian” rất
nhiều lần rồi sao?” Anh tài xế vừa lái xe vừa hỏi.
“Tôi vẫn muốn đến một lần nữa.” Anh duỗi thẳng lưng,
tranh thủ thời gian ngủ bù. Với anh, buổi tối hôm qua quả là một sự giày vò,
trên tàu anh không tài nào ngủ nổi, chán muốn chết.
“Có phải cậu lại dụ dỗ cô gái nào rồi phải không?” Anh
tài xế hỏi đùa.
Vu Hữu Dư bỏ cái đệm ghế sau ra: “Anh hãy lái xe đi!”.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Tiểu Niên gọi điện cho Vu Hữu
Dư: “Vu sư huynh, anh còn muốn đi chơi nữa không?”.
“Anh còn cho rằng em giở trò, chơi xấu anh. Không đưa
anh đi nữa!” Vu Hữu Dư chế giễu. Anh đã dậy từ rất sớm, sắp xếp mọi thứ, chăm
chăm ngồi đợi điện thoại của cô.
“Sao có thể như vậy được chứ?” Lâm Tiểu Niên cười ha
ha, sau đó hẹn địa điểm gặp nhau.
Làm nghĩa vụ của một hướng dẫn viên, có thể nói Lâm
Tiểu Niên rất nhiệt tình, có trách nhiệm. Nhưng Vu công tử yêu cầu quá cao, cho
nên hai người đi được một đoạn lại cãi nhau một đoạn.
Anh nói: “Rõ ràng hồ gì đó chơi rất vui, tại sao em
không đưa anh đi?”.
“Thành phố Cáp Nhĩ Tân này em rõ hơn hay là anh rõ
hơn? Hồ đó bây giờ đã biến thành vũng nước tù rồi! Em không đưa anh đến đó cũng
là nghĩ cho anh thôi.”
“Nhưng tại sao em không mời anh ăn loại giấm cá gì đó
rất nổi tiếng ở quê em?”.
“Cá? Đó chẳng phải đồng loại của Vu sư huynh sao? [1]
Thì ra là anh thích ăn đồng loại của mình.”
[1]
Từ “vu” và từ “cá” trong tiếng Trung đồng âm với nhau - ND
“Chữ “Vu” tên anh không phải là chữ “Vu” đó!”.
“Anh nhiều chuyện quá, ngày mai em không đưa anh đi
chơi nữa…”
“Là em nhiều chuyện thì có.” Anh lắc đầu bất lực.
Ngày tiếp theo, Lâm Tiểu Niên không còn cách nào khác,
đành phải tuyên bố đầu hàng. Cô ngồi yên trên chiếc ghế dài trong công viên,
không động đậy, thở dốc: “Nghỉ một lát đã!”.
Vu Hữu Dư vẫn rất sung sức, sau khi giúp cô mua ly kem
ở cửa hàng bán đồ uống lạnh, chạy nhanh trở lại: “Vậy thì nghỉ một lát. Dù sao,
ngày mai chúng ta lại đi tiếp.”
“Vẫn còn ngày mai nữa sao?” Lâm Tiểu Niên khổ sở nói.
“Đương nhiên rồi, đến thành phố Cáp Nhĩ Tân một lần
đâu có dễ. Ít nhất thì cũng phải đi thăm thú những nơi nổi tiếng chứ?” Anh nói
lấy được.
“Nhưng ngày mai…” Cô muốn tìm một cái cớ, nhưng tìm
không ra.
Anh dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, nói: “Lần
tới đi nơi khác, anh sẽ làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho em, được
chưa?”.
Vu Hữu Dư ở thành phố Cáp Nhĩ Tân một tuần. Hàng ngày,
Lâm Tiểu Niên đưa anh đi chơi khắp nơi. Bố mẹ cô không bằng lòng trách: “Chẳng
dễ gì mới được nghỉ về nhà, vậy mà con suốt ngày chạy ra bên ngoài!”.
Cô chỉ có thể giải thích: “Vì có sư huynh đến đây
chơi, con không thể không quan tâm gì đến người ta!”.
“Sư huynh?” Mẹ cô ngây ra một lát, đột nhiên phản ứng
lại, trên mặt lập tức nở một nụ cười tươi như hoa: “Mẹ nói thế thôi! Đi đi, đi
đi! Mẹ và bố con đều ủng hộ, hôm nào con đưa cậu ta về nhà để bố mẹ xem mặt
nhé!”.
Lâm Tiểu Niên trợn tròn mắt, chép miệng lẩm bẩm: “Lẽ
nào càng lớn tuổi người ta lại càng đa nghi như vậy?”.
Ngày Vu Hữu Dư quay lại Bắc Kinh, anh gọi điện cho Lâm
Tiểu Niên bày tỏ lòng cảm ơn: “Rùa con, qua thời kỳ cách mạng hữu nghị này, đợi
khi em về Bắc Kinh, bản công tử sẽ đến nhà ga đón em!”.
Cô mong chờ một người khác tới đón, vì vậy khách sáo
nói: “Thôi, không cần đâu, sư huynh không cần phải mất công đâu.”
Vì bận rộn mà kỳ nghỉ hè dài trở nên vô cùng ngắn
ngủi. Khi kỳ nghỉ sắp kết thúc, cô gọi điện cho Kiều Hoài Ninh thông báo hành
trình của mình.
Kiều Hoài Ninh khó khăn nói: “Tiểu Phi muốn anh đưa đi
bệnh viện, xem ra không thể đi đón em được rồi.”
Lại là Âu Dương Phi, trong lòng Lâm Tiểu Niên thoáng
buồn: “Không sao đâu, em đâu phải không biết. Chị Âu Dương Phi sao rồi? Sao lại
phải đi bệnh viện?”.
“Có lẽ là bị cảm? Cô ấy kêu khó chịu.” Giọng Kiều Hoài
Ninh nhỏ nhẹ, cũng không hẳn là dịu dàng, nhưng lại chưa đựng sự lưu luyến, yêu
thương. Ngày trước, anh cũng từng thương yêu chăm sóc cô, giống như cô em gái
hàng xóm. Nhưng bây giờ, anh đã dành sự yêu thương ấy cho một người khác.
Thời tiết vốn rất nóng, nhưng Lâm Tiểu Niên vì trong
lòng như bị mất mát thứ gì đó nên cảm thấy hơi lạnh.
Lâm Tiểu Niên bước xuống xe, một mình xách hành lý ra
cổng bến xe, bỗng nhiên thấy cô đơn.
Cô không thể nào tưởng tượng được, lúc đó mình sẽ gặp
Vu Hữu Dư ở bến xe. Vu Hữu Dư đứng ở đằng xa, cầm chai hồng trà trong tay vẫy
vẫy, nhìn cô cười.
Lâm Tiểu Niên đứng ngây ra tại chỗ: “Vu… sư huynh?” Cô
bối rối: “Chẳng phải em đã bảo anh không cần đón em rồi sao?”.
Vu Hữu Dư gật đầu: “Có phải anh đến đón em đâu, anh
đến đón Tiết Băng. Tên tiểu tử đó nói phải mang rất nhiều hành lý, không cầm
nổi, bắt anh phải đi một chuyến.” Vì trời nóng, anh liên tục uống nước.
Lâm Tiểu Niên phát hiện mình tự tưởng bở, bất giác cảm
thấy buồn cười: “Em lại cứ tưởng…”.
Vu Hữu Dư làm như vô tình hỏi: “Lát nữa có người tới
đón em không? Nếu không có thì đợi một lát, đi về trường cùng bọn anh luôn.”
“Vâng, em đang không biết đi tuyến bus nào!” Cô không
nghĩ gì, tiện miệng nói ra.
Đứng ở cửa ra ở nhà ga chờ một lát, Vu Hữu Dư đưa chai
hồng trà trong tay mình cho Lâm Tiểu Niên, sau đó xách hành lý của cô: “Chúng
ta đi ra bãi đậu xe thôi.”
“Không đợi Tiết sư huynh sao?”
“Anh nhớ nhầm rồi, cậu ấy đi chuyến sau.”
“Ồ!” Lâm Tiểu Niên chạy nhanh đuổi theo Vu Hữu Dư,
cười thầm.
Thấy Vu công tử đã đổi sang chiếc xe màu đen thông
thường, Lâm Tiểu Niên không kìm được, hỏi: “Chiếc xe sang trọng kia của anh đâu
rồi?”.
Vu Hữu Dư cười: “Trả lại cho anh năm rồi.”
“Tại sao?”
“Sợ người khác cho rằng cha anh tham ô công quỹ!”
“Lần trước chỉ là em tùy tiện nói vậy thôi.”
“Không sao đâu, dù sao cũng đi chán rồi.”
“Cốp sau có nước, là nước khoáng Evian đấy.” Vu công
tử sợ Lâm Tiểu Niên nóng, bảo cô tự lấy nước uống.
“Nước khoáng Evian, thật lãng phí quá!” Lâm Tiểu Niên
lè lưỡi: “Từ nhỏ đến lớn, đồ uống đắt nhất mà em từng uống cũng chỉ là hồng trà
lạnh.”
Vu Hữu Dư cười: “Trên tay em chẳng phải có nửa chai
đấy sao?”.
“Nhưng đây là do anh đã uống mà.”
“Lại không có độc, trước kia, chẳng phải nửa bình mà
em đã uống anh cũng không hề từ chối đấy sao?”.
Cô không còn gì để nói. Thôi, cứ uống vậy.
Xe đang đi trên đường vành đai ba, chuông điện thoại
của Lâm Tiểu Niên reo. Cô nhìn số, là Tô Bắc Hải. Cô nghe máy: “Tô sư huynh…
Đúng vậy, hôm nay em lên… Không cần anh phải đón đâu, tiện đường, em ngồi xe
của Vu sư huynh về trường rồi.”
Lâm Tiểu Niên tắt điện thoại, nghe thấy Vu Hữu Dư vừa
lái xe vừa lẩm bẩm: “Chẳng trách, Bắc Hải lại chủ động đi đón sinh viên mới,
hóa ra là có dụng tâm!”.
“Dụng tâm gì cơ?” Lâm Tiểu Niên hỏi.
Vu Hữu Dư quay đầu nhìn, trên khuôn mặt trong sáng của
cô đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu. Anh thở dài: “Sao lại như tờ giấy trắng vậy
chứ?”.