Chuyện bị sốt, chuyện cái chân, cả chuyện tình cảm
giữa Lâm Tiểu Niên với Tam Nguyệt… Tất cả đều hồi phục một cách thần kỳ.
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, ngồi trong phòng tự học, Lâm Tiểu
Niên lén cười một mình, đúng lúc nhìn thấy Vu Hữu Dư đi vào trong phòng, liền
nghịch ngợm nháy mắt với anh, ra hiệu anh đến ngồi bên cạnh mình.
Đó vốn là chỗ ngồi cô nhận giúp Kiều Hoài Ninh, nhưng
không biết bắt đầu từ bao giờ, nó đã biến thành chỗ ngồi của Vu Hữu Dư. Cô cũng
không còn bài xích, ác cảm với Vu Hữu Dư đang ở trước mặt, người mà trước đây
cô từng cho rằng chỉ là một công tử bột kiêu ngạo, ngang tàng.
“Chân đã khỏi hẳn chưa?” Anh hỏi.
Cô gật đầu, nhìn thấy anh đang cầm một tập đề thi
IELTS, liền hỏi lại: “Anh thi IELTS à?”.
Anh cười, hơi do dự nói: “Cuối kỳ anh mới thi.”
“Du học à? Ha ha, xem ra Vu sư huynh rất có chí đó.”
Cô không hiểu sao có chút lưu luyến, nhưng vẫn chúc
mừng anh.
Anh dùng tay gõ lên trán cô, rất nhẹ, đầy dịu dàng,
nuông chiều: “Kẻ nào nói ông không có chí lớn?”.
Anh xác nhận lại một lần nữa xem có đúng chân cô đã
khỏi hẳn hay chưa, sau đó mới nói: “Cuối tuần này hội sinh viên tổ chức cho mọi
người đi vườn bách thảo ngắm hoa cúc…”
Lâm Tiểu Niên nhảy lên vui sướng. Những ngày gần đây,
vì chân đau, ngay cả cổng trường học cô cũng chưa bước chân ra khỏi, đã sớm cảm
thấy cô vô cùng khó chịu.
“Còn có thể đến chùa Phật Ngọa thắp hương nữa!” Cô
phấn chấn đề nghị.
“Em đã từng trông thấy sinh viên mang theo cờ trường
đi thắp hương bao giờ chưa?” Vu Hữu Dư phản bác. Lâm Tiểu Niên ngẫm nghĩ, thấy
ý kiến của mình thực sự không thể thực hiện được, liền không nhắc đến nữa.
Hôm đó, hội sinh viên tổ chức cho hơn một trăm người
đi vườn bách thảo.
Vu Hữu Dư dẫn đoàn, Tiết Băng và Tô Bắc Hải phụ trách
duy trì trật tự. Lâm Tiểu Niên đi cuối hàng cùng bọn Nguyễn Tĩnh Không nói nói
cười cười, nhưng bị Vu Hữu Dư gọi lên phía trên giúp duy trì trật tự.
Tô Bắc Hải sợ cô mệt bèn nói: “Chân em vừa mới khỏi,
đi nhanh quá không tốt, chi bằng ngồi lên xe tham quan đi?.
Lâm Tiểu Niên không muốn mình được đối xử đặc biệt, cố
ý chạy nhảy để chứng minh mình không sao, không ngờ bị Vu Hữu Dư trong thấy,
lạnh mặt nói: “Lâm Tiểu Niên, chẳng phải chân em bị đau sao? Sao không từ từ mà
đi?”.
Cô lè lưỡi, trong lòng thầm mắng anh nhiều chuyện,
nhưng vẫn ngoan ngoãn trở về hàng ngũ.
Tô Bắc Hải cho rằng Vu Hữu Dư cố tình đối đầu với Lâm
Tiểu Niên, liền đứng ra nói: “Hữu Dư, cậu đừng có lúc nào cũng tức giận thế
được không? Lâm Tiểu Niên chẳng qua chỉ hơi hoạt bát một chút thôi mà.”
“Cô ấy hoạt bát chỗ nào? Rõ ràng là giở chứng thì có.”
Vu Hữu Dư phản bác lại Tô Bắc Hải.
Lâm Tiểu Niên cuối cùng không chịu nổi, nhìn Vu Hữu
Dư, tức giận nói: “Giở chứng thì thế nào? Có vi phạm Hiến pháp nước Cộng hòa
Nhân dân Trung Hoa không? Có vi phạm nội quy trường đại học Chiết Giang
không?”.
Vu Hữu Dư không nói được gì, chỉ trừng mắt nhìn cô.
Tiết Băng ở bên cạnh phá lên cười, nói với Tô Bắc Hải:
“Cũng chỉ có Tiểu Niên có thể khiến cho Hữu Dư ngoan ngoãn, dễ bảo hơn, xem ra
đúng là một đấu một.”
“Mình là con trai, không chấp với con gái.” Vu Hữu Dư
chép miệng.
Đại đội người xe giương cờ đại học Chiết Giang hùng
dũng tiến vào vườn bách thảo. Chưa đi được mấy bước, Lâm Tiểu Niên đã nghe thấy
tiếng gọi từ đằng sau vọng lại, trong giọng nói có chút kinh ngạc, vui mừng xen
lẫn không tin.
“Niên Niên…” Giọng nói mang ngữ điệu địa phương quê
cô, hơi thở quen thuộc đó đích thị đến từ Kiều Hoài Ninh.
Cô dừng lại, kiễng chân tìm bóng dáng Kiều Hoài Ninh
trong đám đông.
Bên cạnh Kiều Hoài Ninh, vẫn như mọi lần, đều là Âu
Dương Phi. Mặc dù giữa đám đông hỗn độn, hai người họ vẫn đứng cạnh nhau, có
thể nhìn thấy rõ ràng, cặp nam thanh nữ tú rất đẹp đôi.
“Anh Hoài Ninh, chị Âu Dương!” Cô chạy lại, chào hai
người: “Anh chị cũng đến ngắm hoa cúc à?”.
“Đúng vậy, hội hoa cúc chỉ có mấy ngày này nữa, không
tới thì thật sai lầm.” Trong giọng nói thân mật của Âu Dương Phi có chút không
chân thật. Lâm Tiểu Niên luôn cảm thấy Âu Dương Phi cảnh giác và có ý thù địch
với mình, bèn nói: “Đúng vậy, không tới thì thật phí.”
Thấy Lâm Tiểu Niên nói chuyện với hai người kia khá
lâu, Vu Hữu Dư gọi cô: “Đi thôi, Tiểu Niên Hồ!”.
Lâm Tiểu Niên đành vẫy vẫy tay, tạm biệt Kiều Hoài
Ninh và Âu Dương Phi.
Nhìn theo bóng Lâm Tiểu Niên đi xa dần, Kiều Hoài Ninh
đứng lặng hồi lâu, thở dài một tiếng.
Khu triển lãm hoa cúc là một khu đất hình bầu dục lớn.
Mấy trăm loài hoa cúc quý nổi tiếng tranh nhau đua nở, vô cùng náo nhiệt, mọi
người xem xong ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc.
Ở cạnh chỗ có loài cúc hai màu, mọi người dừng lại rất
đông, sôi nổi bình luận về màu sắc và tạo hình loại hoa cúc đặc biệt này, Lâm
Tiểu Niên tỉ mỉ quan sát tình hình sinh trưởng của hai cây hoa cúc, trong đó,
một cây bị nghiêng nên phải dựa hoàn toàn vào cây kia, khiến cho mọi người nhìn
nhầm, cho rằng trên một cây hoa sinh ra hai màu sắc.
“Thì ra ngay cả hoa cũng được tôn thờ!” Cô thở dài tự
nói.
“Đúng vậy, huống hồ là người!” Không biết Tô Bắc Hải
đã đứng sau lung cô từ lúc nào, nói tiếp câu cùa cô.
“Tô sư huynh?” Lâm Tiểu Niên thấy hơi xấu hổ, cúi đầu
xuống, muốn tránh khỏi ánh mắt chú ý của anh ta.
“Tiểu Niên.” Tô Bắc Hải gọi cô, giọng nói dịu dàng làm
cô đột nhiên nhớ đến Kiều Hoài Ninh.
Ánh mắt cô nhìn qua những bông hoa cúc rực rỡ, trông
thấy Kiều Hoài Ninh ở đằng xa, còn có cả Âu Dương Phi đang đứng cạnh anh, có
người qua đường đang giúp họ chụp ảnh, ánh đèn flash lóe lên, ghi lại những
giây phút thân mật mà đã không biết bao lần cô nhìn thấy.
Tô Bắc Hải im lặng. Anh biết, Lâm Tiểu Niên hoàn toàn
không chú ý nghe anh nói.
Vu Hữu Dư bị mọi người “bao vây” chụp ảnh cùng. Lúc
mới đầu anh còn thấy Lâm Tiểu Niên, sau đó cô biến khỏi tầm mắt anh.
Thế là anh từ chối vô số lời yêu cầu của không biết
bao nhiều sư đệ, sư muội, một mình rảo bước qua nửa khu triển lãm, cuối cùng
phát hiện ra cô ở dưới gốc cây côtinut [2].
[2]
Một loại cây thuộc họ đào lộn hột – ND.
Anh không hiểu vì sao mỗi lần đều có thể nhìn thấy
cảnh ba người đối diện kỳ quái như vậy: Âu Dương Phi thao thao bất tuyệt nói gì
đó với Lâm Tiểu Niên, Kiều Hoài Ninh lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Niên… Còn Lâm Tiểu
Niên, cô gái ngốc đó, bất cứ ai nhìn thấy đều biết trong lòng cô có tình cảm
với Kiều Hoài Ninh.
Vu Hữu Dư không thích thấy cảnh như thế, rất rất không
thích.
Anh bước từng bước tới chỗ bọn họ, bước mỗi bước anh
đều nghĩ, làm sao mới có thể xóa nhòa sự cô độc và thất vọng hằn trên trán Lâm
Tiểu Niên, làm sao mới có thể xóa đi sự buồn rầu và van lơn trong ánh mắt cô.
Lần đầu tiên anh thương một người, lần đầu tiên muốn
chăm sóc, bảo vệ một người.
Vẻ mặt anh đầy cương nghị, anh vì cô mà đến. Trái tim
anh rất kiên cường, anh vì cô mà chiến đấu. Anh nghĩ, anh nhất định phải làm gì
đó cho cô, cho dù chỉ khiến trong lòng cô tạm thời quên đi Kiều Hoài Ninh.
“Rùa con!” Anh đi đến bên cạnh Lâm Tiểu Niên, đặt tay
lên vai cô, chỉ muốn cho cô chút sức mạnh.
Người Lâm Tiểu Niên khẽ run lên, cô cảm nhận được sự
động viên của Vu Hữu Dư, liền ngẩng cao đầu, rất khó khăn, nhưng cũng quả quyết
nói: “Anh Hoài Ninh, chị Âu Dương, giới thiệu với hai người, đây là bạn trai
của em, Vu Hữu Dư.”
Vu Hữu Dư bị cô làm cho bất ngờ. Đầu tiên anh bị sốc,
anh cho rằng mình nghe lầm, về sau, anh nhìn thấy trong đôi mắt cô sự thất
vọng, hy vọng, cầu xin, hoảng loạn, đau khổ, bi ai… Trong ánh mắt cô chứa quá
nhiều cảm xúc mà anh có thể hiểu được, nhưng hình như anh lại không hiểu gì.
Anh gật đầu, không phủ nhận lời cô, phối hợp với cô
tiến hành mản nói dối một cách hoàn hảo.
Cô nói: “Em và Vu Hữu Dư quen nhau ở trại hè hồi năm
em học cấp ba… Hữu Dư là người khiến người khác chỉ gặp một lần đã có ấn tượng
sâu sắc…”.
Nghe Lâm Tiểu Niên nói câu đó, Vu Hữu Dư có chút vui
mừng, bàn tay đặt trên vai cô dần dần siết chặt, ghé vào tai cô thì thầm: “Đừng
mang hết chuyện anh theo đuổi em ra kể chứ? Thật ngại quá!”.
Thế là Lâm Tiểu Niên không nói nữa, chỉ bình tĩnh nhìn
Kiều Hoài Ninh.
Sắc mặt Kiều Hoài Ninh bỗng tái xanh, nắm chặt tay Âu
Dương Phi, giống như nếu không làm vậy, anh không thể nào tin chuyện này là
thật.
Âu Dương Phi cũng rất bất ngờ bởi thông tin này, cô
đứng ngây ra tại chỗ, nhìn Vu Hữu Dư như khó có thể tin được.
Vu Hữu Dư nhún vai, tự kéo Lâm Tiểu Niên đi về phía có
cờ đại học Chiết Giang, Lâm Tiểu Niên cũng không nói gì, lặng lẽ đi phía sau Vu
Hữu Dư.
Trái tim cô tan vỡ.
“Đợi đã…” Đột nhiên Kiều Hoài Ninh gọi một tiếng,
“Niên Niên!”.
Lâm Tiểu Niên không dừng bước, để mặc Vu Hữu Dư đưa cô
đi ra khỏi tầm nhìn của Kiều Hoài Ninh. Cô bắt đầu run rẩy, người xiêu vẹo, khó
đứng vững.
Cô vốn không nghĩ trong hoàn cảnh vừa rồi sẽ kéo Vu
Hữu Dư vào, nói với Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi anh là bạn trai mình.
Bên tai cô vọng lại lời khích bác của Âu Dương Phi:
“Tuổi em không còn nhỏ nữa, ngay cả đến một người bạn trai cũng không có, thật
là một sự thất bại!”.
Ý đồ rõ ràng trong lời Âu Dương Phi, Lâm Tiểu Niên sớm
đã hiểu… Chẳng qua Âu Dương Phi muốn cô sớm rút lui, ít đến bám lấy Kiều Hoài
Ninh.
Những lời khích bác như thế này Lâm Tiểu Niên đã nghe
nhiều, cuối cùng cô đã học được cách phản kích. Nhưng lần phản kích này vô
duyên vô cớ lôi Vu Hữu Dư vào, hình như không được quân tử cho lắm.
Cô cười sầu não, nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Sức lực
trong cô dường như biến mất, nói với Vu Hữu Dư: “Sư huynh, xin lỗi!”.
Vu Hữu Dư chăm chú nhìn cô, một lúc sau uể oải lắc
đầu, vẻ mặt hăm dọa: “Xin lỗi còn có tác dụng gì? Thật đáng thương cho tuổi
thanh xuân đầy hứa hẹn của anh bị em lợi dụng như thế. Lâm Tiểu Niên, em phải
chịu trách nhiệm với anh!”.