Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 35:




Lâm Tiểu Niên ngồi ở quán trà Đình Vân nhâm nhi một cốc hồng trà, cô nhè nhẹ cúi đầu, những sợi tóc dày rủ xuống che khuất khuôn mặt cô. Cô vén tóc rất tự nhiên, nhưng không muốn lau những giọt nước bên khóe mắt.
Âu Dương Phi vội vội vàng vàng chạy tới, ngồi đối diện với cô, đôi mắt lộ ra sợ khó hiểu: “Ít khi thấy em chủ động tìm chị!”.
Lâm Tiểu Niên khẽ hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói được câu gì, chỉ lịch sự yêu cầu phục vụ mang cho Âu Dương Phi một cốc trà Bích Loa Xuân nóng.
Âu Dương Phi ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh, từ từ bắt đầu, kể lại câu chuyện Lâm Tiểu Niên chưa hề biết.
Năm Lâm Tiểu Niên bắt đầu lên đại học, người Kiều Hoài Ninh xuất hiện đốm ban đỏ li ti, đi bệnh viện khám, người ta chuẩn đoán bị bệnh máu trắng mãn tính. Lúc đó, bác sĩ nói anh ấy chỉ sống được khoảng năm năm nữa…
Vì thế, mùa hè năm Lâm Tiểu Niên đén Bắc Kinh, một câu nói của bác sĩ, đã khiến cho tất cả mơ ước của Kiều Hoài Ninh bị tan vỡ, vĩnh viễn không còn tồn tại nữa.
Kiều Hoài Ninh giống như người mất hồn, anh ngẩng mặt lên trời hét: “Tại sao? Tại sao?”.
Âu Dương Phi dừng lại một lúc, hít một hơi tiếp tục nói: “Có những lúc, nhìn anh ấy suy sụp tinh thần như thế, chị không chịu nổi, khuyên anh ấy nghĩ thoáng ra một chút, nhân lúc còn có cơ hội, hãy cùng Lâm Tiểu Niên em, người bạn thanh mai trúc mã xây dựng một tình yêu.” Cô vừa nói vừa nhìn Lâm Tiểu Niên.
Lâm Tiểu Niên như người mất hồn, một con người trần trụi hiện rõ trước mắt Âu Dương Phi, Âu Dương Phi tỉ mỉ quan sát cô.
“Chị thật sự không hiểu, cũng không nghĩ thông Kiều Hoài Ninh…luôn miệng nói cô em gái bảo bối không hiểu chuyện đấy lại là em.”
Lâm Tiểu Niên cúi đầu xuống, không nói gì, yên lặng nghe Âu Dương Phi nói tiếp.
Đó là lần đầu tiên Âu Dương Phi nhìn thấy Kiều Hoài Ninh khóc, và đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người con trai khóc nhiều như vậy.
Cũng trong lần đó, cuối cùng cô cũng hiểu được câu: “Đàn ông không dễ rơi lệ, chỉ là chưa chạm đến tận cùng nỗi đau mà thôi.”
Cái gì nên đến cũng đã đến rồi, vội vã có, bình tĩnh cũng có.
Cuộc điện thoại sau gọi đến sau khi Lâm Tiểu Niên đến Bắc Kinh, lúc nói: “Em là Lâm Tiểu Niên.” Kiều Hoài Ninh bất chấp đau đớn của bản thân mình, chỉ muốn nhìn thấy cô
Do đó, cả ngày, khi nói chuyện với các bạn trong hội sinh viên, anh thường nhắc ai xinh đẹp bằng Niên Niên? Ai có thể đáng yêu hơn Niên Niên?
Bọn họ liền hỏi Niên Niên là ai, anh không biết phải trả lời như thế nào, khuôn mặt đỏ ửng và lắp bắp nói: “Em gái của mình.”
Có người con trai nào khi nhắc đến em gái của mình lại đỏ mặt? Cho nên mọi người đều biết thanh mai trúc mã Lâm Tiểu Niên của Kiều Hoài Ninh đã đến Bắc Kinh, mọi người rất hiếu kỳ với Lâm Tiểu Niên, người con gái mà Kiều Hoài Ninh, nhân tài của trường Bắc Kinh yêu mến rốt cục là người như thế nào?
Âu Dương Phi kiếm cớ đi cùng Kiều Hoài Ninh đến trường đại học Chiết Giang, chỉ muốn xem xem Lâm Tiểu Niên rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Trên đường từ trường Chiết Giang về trường Bắc Kinh, cô nói với Kiều Hoài Ninh: “Cô em gái của anh nhất định đang yêu anh, một tình yêu đã đến mức vô phương cứu chữa rồi.”
Nghe cô nói, Kiều Hoài Ninh im lặng đầy lo lắng, anh nói: “Cô ấy chỉ là em gái của anh thôi!”. Ai cũng biết anh đang nói dối.
Âu Dương Phi ngẩng đầu, khuôn mặt đau khổ: “Lâm Tiểu Niên, em còn nhớ sinh nhật trước của anh ấy không? Hay là qua lâu rồi, em đã quên. Chị muốn nói với em, chiếc bánh sinh nhật em mua, anh ấy nhìn rất lâu nhưng không nỡ ăn.”
“Hôm đó anh ấy nói với chị: “Tiểu Phi, em nói xem anh còn cơ hội để yêu một người, mang lại cho họ hạnh phúc nữa không?”. Lúc đó, chị rất ngạc nhiên, sau này cũng đã hiểu ý của anh ấy. Hóa ra là anh ấy sợ, sợ không thể cùng em đi hết chặng đường còn lại.”
“Anh ấy nói: “Tiểu Phi, em giúp anh nhé, anh cần một chiến hữu!”. Chị vốn nghĩ mình sẽ lắc đầu, nhưng sau đó không hiểu trời xui đất khiến thế nào chị lại đồng ý, dù cho chỉ là đứng bên cạnh anh ấy, chị nghĩ, đó cũng là hạnh phúc mà chị cầu mong cũng không có được.”
Vì Lâm Tiểu Niên, Kiều Hoài Ninh trốn viện ra ngoài, không quan tâm đến tình hình sức khỏe của bản thân, lại còn đến sân vận động Vạn Diệp tham gia thi bóng rổ, anh nói: “Anh không đi Niên Niên sẽ thất vọng.”
Vạn bất đắc dĩ, Âu Dương Phi chỉ có thể bỏ học, mang thuốc đến trường đại học Chiết Giang cho Kiều Hoài Ninh. Khi trận đấu kết thúc anh nói với Âu Dương Phi: “Có lẽ nào Niên Niên đã có người yêu rồi không?”.
Anh có chút hài lòng và bần thần, là vui mừng, nhưng cũng là tuyệt vọng.
Anh nói: “Anh chỉ cần đứng bên cạnh Niên Niên nhìn cô ấy vui ve là đủ rồi.”
Kiều Hoài Ninh mua cho Lâm Tiểu Niên chiếc MP3, nhưng không dám nói là tự mình mua, đành nhờ Âu Dương Phi nghĩ cách, làm sao tặng cô để cô nhận là anh thấy yên tâm. Anh hết lòng suy nghĩ cho cô, thậm chí còn để ý từng chi tiết nhỏ nhặt.
Mỗi lần Lâm Tiểu Niên gọi điện muốn anh làm gì. Anh đều cố gắng hoàn thành yêu cầu của cô.
Anh chăm sóc cô rất cẩn thận, chỉ vì muốn cô hạnh phúc. Ít ra phải hạnh phúc hơn anh.
Mùa xuân năm ấy, vì phải nằm viện nên Kiều Hoài Ninh không thể về Cáp Nhĩ Tân ăn Tết được, nhưng vẫn nhờ Âu Dương Phi giúp anh nói dối Lâm Tiểu Niên, rằng anh không thể về quê vì phải đến nhà Âu Dương Phi đón Tết. Anh chỉ muốn Lâm Tiểu Niên yên tâm về nhà ăn Tết.
Nhưng Tết năm ấy anh có phần không yên tâm, anh vừa truyền dịch, vừa dịch văn bản Tiếng Anh. Âu Dương Phi hỏi anh tại sao phải liều mạng như thế, anh nói: “Niên Niên muốn mua một chiếc điện thoại, anh dịch những thứ này muốn kiếm ít tiền cho cô ấy.”
Âu Dương Phi có vẻ tức giận bất bình. Cô dừng lại một lúc, uống một ngụm trà, chợt cắn vào đôi môi khô của minh. Sau đó, cô ngẩng đầu, lạnh lùng cười: “Có một lần, em nhảy xuống sông Côn Ngọc cứu người, toàn thân rét cóng rồi sốt cao, dọa Kiều Hoài Ninh một trận. Anh ấy thức liền mấy ngày đêm, tìm các tài liệu về giảm sốt.”
“Lúc đó, tình hình của anh ấy thật tồi tệ. Nướu chảy máu, sụt cân nhanh. Sau này cả trường biết bệnh tình của anh, đều giục anh vào trạm y tế của trường. Nhưng anh ấy cũng không quan tâm đến tính mạng mình, nhiều lần trốn đi thăm em. Sau đó, chị cãi nhau với anh ấy, nhắc nhở anh ấy làm như thế có thể hại bản thân và cũng không thể đem lại hạnh phúc cho em. Anh ấy mới nghĩ đến bản thân…”
Kiều Hoài Ninh đã cố gắng khống chế bản thân không được đi tìm Lâm Tiểu Niên, tình cảm của anh Âu Dương Phi đều nhận thấy, nó đang hiện hữu trong mắt anh, đau khổ và đắng cay.
Cô nghe thấy anh tự nói một mình rằng: “Niên Niên, anh nhớ em!”. Cô không còn cách nào ngoài việc khuyên anh ấy quên đi.
Có một hôm, đôi mắt đỏ hoe nhìn Âu Dương Phi và nói: “Lúc anh rời khỏi thế giới này, cô ấy có thể tìm thấy hạnh phúc của mình không?”. Cô đành gật đầu cho anh yên tâm.
Lúc đấy, anh thở dài một cái, mỉm cười dặn dò cô: “Nếu đến lúc Niên Niên trách anh tại sao không nói cho cô ấy biết căn bệnh này, em hãy thay anh giải thích cho cô ấy hiểu. Đừng để cô ấy nhớ anh, tốt nhất là bảo cô ấy quên anh đi.” Trong anh đầy mâu thuẫn, hy vọng Lâm Tiểu Niên có thể quên anh, nhưng cũng hy vọng Lâm Tiểu Niên mãi mãi nhớ đến anh.
Lâm Tiểu Niên có bạn trai rồi, cuối cùng cũng đã tìm được hạnh phúc của mình. Lúc cô rụt rè tuyên bố trước mặt anh, trong lòng Kiều Hoài Ninh không vui, anh chúc phúc cho Vu Hữu Dư, nhưng cũng ghen tỵ với Vu Hữu Dư. Đột nhiên, anh ân hận về việc lùi bước của mình.
Ngày đó từ trong vườn bách thảo trở về, một mình anh ở ký túc xá buồn bã rất lâu. Anh nguyện vì bản thân mình một lần quên đi mọi thứ mà tiếp tục yêu cô. Sau đó, khi rời khỏi thế giới này muốn cô phải nhớ anh cả đời.
Nhưng ngày thứ hai, anh quyết định thay đổi cách suy nghĩ trước đó, anh nghĩ: Niên Niên vui là tốt rồi, ngoài ra không cần gì cả.
Lúc đầu, bác sĩ không cho anh tham gia trận chung kết bóng rổ. Nhưng anh nói với bác sĩ rằng: “Tôi sẽ không vận động mạnh, chỉ ra sân di hai vòng tượng trưng thôi, tuyệt đối không làm mình mệt.”
“Anh ấy đảm bảo với bác sĩ như thế.” Khóe mắt Âu Dương Phi vài giọt lệ lăn xuống, nhưng vẫn mỉm cười nhìn Lâm Tiểu Niên: “Anh ấy vẫn vì em, vì Vu Hữu Dư đến xem trận đấu. Nhưng bệnh của anh ấy không có cách nào khống chế được, chính vì thế chỉ chạy hai vòng thôi là đã kiệt sức. Ngày hôm đó khi trận đấu kết thúc, lần đầu tiên anh ấy ngất trên sân bóng, trong lúc ngã xuống bất ngờ gọi tên em. Một thời gian dài sau đó, anh ấy không vào viện nữa. Mùa xuân năm nay, anh ấy không để bố mẹ nghi ngờ, đành miễn cưỡng về nhà một chuyến, anh ấy muốn tìm em nói chuyện, nhưng em lại trốn anh ấy, anh ấy tự trách mình và nói: “Niên Niên có lẽ đã ghét anh…Nhưng như thế cũng tốt, để sau này khỏi phải nhớ nhung, lo lắng.”
“Sau Tết, hình như anh ấy đã thống nhất được suy nghĩ của mình, ép buộc bản thân không làm phiền em và Vu Hữu Dư. Sau này, anh ấy xin trường thành lập ngân hàng hiến tủy ở vườn trường. Tổ chức này chỉ giúp đỡ những người mắc bệnh máu trắng tìm tủy phù hợp để hồi phục sức khỏe. Nhưng không ngờ gặp phải căn bệnh SARS cho nên hoạt động của ngân hàng tủy cũng trở lên vô ích.”
“Hoài Ninh anh ấy rất cố gắng để thực hiện công việc này, nhưng sức khỏe của anh ấy ngày càng xấu đi, đã nhiều lần phát bệnh nặng. Chị sợ anh ấy không ổn, nên gọi điện cho em, hy vọng em có thể khuyên anh ấy. Nhưng giờ em đã có bạn trai rồi, cầu xin em có tác dụng gì đâu? Hơn nữa, anh ấy không muốn cho em biết bệnh tình của anh ấy.”
Lâm Tiểu Niên nắm chặt tờ giấy ăn, không động đậy, giống như đang mơ một giấc mơ dài.
Trên khuôn mặt Âu Dương Phi dường như vẫn đang cố gắng van nài: “Lâm Tiểu Niên, em hãy đi thăm Hoài Ninh đi, chỉ có như thế anh ấy mới vui vẻ trở lại, cho dù chị phải van xin em, chị cũng đồng ý.”
Xem ra trên thế giới này có rất nhiều người trở nên ngốc nghếch vì tình yêu.
Lâm Tiểu Niên dường như đang ở trạng thái mơ mơ hồ hồ, cô không dám thở, sợ có sự dao động, sẽ khiến giấc mơ biến mất, sau đó mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại.
Cô không tin Âu Dương Phi, trái tim cô dường như đang bị thôi miên. Cô ấy đang bịa chuyện, chỉ là lừa lấy nước mắt của cô mà thôi.
Nhưng, trong đầu cô xuất hiện những kỷ niệm ngày thơ bé, tất cả khiến cô không thể không tin.
“Kiều Hoài Ninh, anh thật ngốc!” Chỉ vì Lâm Tiểu Niên này sao? Chả lẽ không phải là ngốc sao?
Âu Dương cũng thế, không phải càng ngốc sao? Trên thế giới này vì có những kẻ ngốc như họ, mới có tình yêu làm cảm động lòng người như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.