Lâm
Tiểu Niên cũng không nhớ mình rời khỏi quán trà đó như thế nào, và đến trường
Bắc Kinh bằng cách nào, cô cũng không nhớ tìm thấy Kiều Hoài Ninh như thế nào.
Cô
không nhớ gì cả cô chỉ nhớ những suy nghĩ trong tim mình: “Hy vọng anh ấy vẫn ở
một nơi nào đó đợi cô.”
Kiều
Hoài Ninh đang đứng trên sân bóng rổ, ngẩn người nhìn sân bóng trống không.
Lâm
Tiển Niên đứng ở phía xa nhìn anh. Chiếc bóng cao cao của anh nhô lên trông rất
cô đơn, ánh sáng mùa hè rất mạnh, che phủ cả người anh, như đâm thẳng vào mắt
cô. Sau đó, nước mắt từng giọt từng giọt từ từ lăn xuống.
Kiều
Hoài Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiểu Niên liền cảm thấy hoảng hốt, anh
cho rằng đó là ảo giác. Vài giây sau, anh mới đi về phía cô.
“Làm
sao vậy? Khóc cái gì vậy?” Anh lau nước mắt cho cô
Lâm
Tiểu Niên không nhịn được, lao vào lòng anh, òa khóc: “Anh Hoài Ninh!”.
Kiều
Hoài Ninh có chút căng thẳng, chau mày, đôi tay không biết phải đặt ở đâu, đành
nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô: “Có phải em đang cãi nhau với Vu Hữu Dư không?
Cho nên mới tìm đến người nhà để tâm sự.”
Cô
không nói nên lời chỉ có thể lắc đầu.
“Niên
Niên đừng khóc! Anh mời em đi ăn kem ốc quế nhé.” Dường như những lời từ thuở
bé có thể an ủi được cô.
Cô sụt
sùi, suýt nữa thì cắn vào môi và nói: “Em muốn vị vani!”.
Nhưng
bất kể là vị sôcôla hay vị vani, cô đều ăn hết. Cô chăm chú nhìn Kiều Hoài Ninh
mà ngẩn người ra.
Kiều
Hoài Ninh cuối cùng cũng phát hiện cô có chút bất thường, cẩn thận nhắc: “Ăn
đi, kẻo kem chảy hết bây giờ.”
Lâm
Tiểu Niên nhanh chóng ngẩng cao đầu, chỉ sợ ánh mắt để lộ sự đau khổ và suy
sụp. Do đó, cô nhanh chóng đưa que kem đang chảy vào miệng, sau đó không ngẩng
đầu, giả vờ lau nơi khóe miệng.
Điệu bộ
ăn uống của Kiều Hoài Ninh rất lịch sự, vừa ăn vừa hỏi Lâm Tiểu Niên: “Không
định nói với anh là em và Vu Hữu Dư làm sao à?”.
Lâm Tiểu
Niên cố gắng tìm lại được giọng điệu của mình: “Em ghét ai lừa em!”.
Câu nói
ấy làm Kiều Hoài Lâm ngây người, anh miễn cưỡng nở một nụ cười: “Lừa dối cũng
có khi là có thiện ý. Chỉ cần anh ấy không có ác ý với em, thì nên tha thứ.”
Lâm
Tiểu Niên nhìn thẳng vào Kiều Hoài Ninh, nếu không nhìn anh như vậy, cô sẽ
không có dũng khí để nói: “Anh có lừa em không anh Ninh?” Một tiếng anh Ninh,
khiến cô tốn biết bao sức lực mới nói ra được.
Anh đặt
tay trước ngực, thật thà nhìn cô và nói: “Anh không lừa em.”
Lâm
Tiểu Niên chậm rãi ngồi thẳng lên, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới bình
tĩnh trở lại.
Anh
không những lừa cô mà còn muốn lừa cô cả đời.
Nhưng
đối diện với Kiều Hoài Ninh như thế này, sao cô có thể vạch trần được đây?
Lúc ra
khỏi trường đại học Bắc Kinh, Lâm Tiểu Niên lại nhìn thấy Âu Dương Phi. Âu
Dương Phi đi về phía Kiều Hoài Ninh, ngầm ra hiệu gì đó với Lâm Tiểu Niên, ý
muốn hỏi Lâm Tiểu Niên đã nói gì với Kiều Hoài Ninh.
Lâm
Tiểu Niên buồn bã lắc đầu. Anh ấy một giọt nước mắt cũng không lộ, cô ấy còn có
thể nói gì được đây?
Tình
tiết đau thương này trong phim và tiểu thuyết thường thấy: Nam diễn viên chính
yêu nữ diễn viên chính, sau này biết mình mắc bệnh nan y, sợ không thể làm nữ
diễn viên chính hạnh phúc, cho nên xa lánh cô, muốn làm cho cô trở nên đau khổ.
Nhưng nhân vật nữ chính ấy vô tình biết được bí mật của nhân vật nam, cho nên
càng làm nhân vật nam đau khổ, thề nguyền chết cũng không từ bỏ. Cuối cùng, dần
dần cảm hóa được tình yêu vĩ đại, nhân vật nam hồi phục một cách thần kỳ, và
chung sống hạnh phúc với nhân vật nữ cả đời.
Hạnh
phúc… Lâm Tiểu Niên đã khát khao và mơ ước có được hạnh phúc như vậy. Nhưng có
thành sự thật không, đó vẫn là một điều rất xa vời.
Tối về
đến ký túc xá, Lâm Tiểu Niên đã mệt phờ.
Thẩm
Tam Nguyệt lo lắng nhìn cô: “Cậu làm sao đấy sao mệt đến nông nỗi này?”.
Lâm
Tiểu Niên không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười sầu não, không chút
biểu cảm.
Cát
Ngôn dường như chưa hiểu tâm trạng của một kẻ thất tình, giơ hộp bia cho Lâm
Tiểu Niên: “Đến đây, mình mời cậu hai cốc, phải biết tận hưởng những điều thú
vị trên đời này chứ…”
Lâm
Tiểu Niên uống hết một cốc, dường như vẫn chưa thể hết cơn khát, cô nhìn thùng
bia của Cát Ngôn ở dưới giường và nói: “Hay là hôm nay chúng ta uống thi nhé,
xem ai uống nhiều hơn ai?”.
Cát
Ngôn đương nhiên không chịu thua: “Đến đây, đến đây! Tiểu Niên, hôm nay mình
thấy cậu rất khác!”.
Hai
người không quan tâm đến sự khuyên ngăn của Thẩm Tam Nguyệt, uống hết cốc này
đến cốc khác, không ai nhường ai, một lát sau, trên bàn chất một đống lon
không.
Uống
xong, Cát Ngôn bật khóc, Lâm Tiểu Niên nhìn chằm chằm không nói gì. Sau đó Lâm
Tiểu Niên cố gắng không khóc theo Cát Ngôn. Cô vỗ vai Cát Ngôn, sụt sịt nói:
“Con người trên thế giới này, không ai giống ai, ai cũng có một nỗi đau riêng,
chỉ là nỗi đau ấy, chúng ta không nhận thấy mà thôi…”.
Một lúc
sau, Cát Ngôn không khóc nữa, nhưng Lâm Tiểu Niên lại òa khóc, bên cạnh Thẩm
Tam Nguyệt đang lau nước mắt cho cô.
Say
cũng say rồi, khóc cũng đã khóc rồi, sáng hôm sau tỉnh dậy, thời gian vẫn không
hề thay đổi, ngày mới lại đến.
Lâm
Tiểu Niên nằm trên giường, dụi đôi mắt của mình, tự giác nhắc nhở mình: Phải
kiên cường!
Lâm
Tiểu Niên lại bỏ tiết của “Diệt Tuyệt sư thái”! Trần Hàm gọi điện cho cô: “Cô
Diệt Tuyệt rất giận, lại còn có sinh viên dám công khai trốn tiết, cô tuyên bố
rằng kỳ học này cậu sẽ không qua đâu!”.
Nghe
xong, Lâm Tiểu Niên khẽ chau mày: “Mình quên không xin nghỉ, cậu nói với cô
giúp mình một tiếng nhé.”
Cả buổi
sáng cô đến hai bệnh viện, thậm chí còn tìm các chuyên gia của bệnh viện.
Vị bác
sĩ nhìn cô bé xinh đẹp này có chút hoài nghi, ngó ra đằng sau cô nói: “Cháu đi
một mình à?”.
Lâm
Tiểu Niên khẳng định gật đầu, hỏi: “Một mình không thể đến đây được sao ạ?”.
Vị bác
sĩ hơi đỏ mặt nói: ‘Đương nhiên là được.”
Vị bác
sĩ thấy hiếm khi bệnh nhân nào như cô, bước vào không nói mình khó chịu ở đâu,
mà đầu tiên thao thao bất tuyệt hỏi bệnh máu trắng có biểu hiện như thế nào,
nên chú ý ăn cái gì, có chữa khỏi không, bình thường bệnh nhân có thể sống được
bao nhiêu năm…
Bác sĩ
tò mò nhìn cô: “Tốn nhiều tiền như thế, cháu chỉ đến hỏi những thứ này sao?”.
“Đương
nhiên không phải thế ạ!” Lâm Tiểu Niên mở túi sách, lấy ra một chồng tài liệu,
lật từng trang từng trang cho bác sĩ xem: “Cái này là cháu lấy từ trên mạng, có
một số không hiểu rõ, muốn nhờ bác giúp cháu.”
Vị bác
sĩ ngạc nhiên nhìn đôi mắt của cô: “Không phải cháu mắc bệnh máu trắng chứ?”.
Cô lắc
đầu, buồn bã nói: “Ngược lại, cháu hy vọng người mắc bệnh là cháu!”.
Vì thế,
vị bác sĩ nhân hậu, từ tốn nói: “Có thời gian đến nhà bác, bác sẽ giảng giải tỉ
mỉ, cận thận những thắc mắc của cháu.”
Lâm
Tiểu Niên rất bận, bận vì phải xây dựng hoạt động hiến tủy cho hội sinh viên,
bận vì đến bệnh viện, bận vì đến thăm Kiều Hoài Ninh, bận vì phải lên lớp, mượn
vở chép bài… Cô bận đến hồ đồ, bận đến kiệt sức, bận đến mức quên luôn cả Vu
Hữu Dư.
Đến khi
Vu công tử gọi điện tìm cô, trách cô, cô mới nghĩ ra, hóa ra đã lâu lắm rồi
không nhìn thấy anh, không nghe thấy giọng anh, những thứ mờ nhạt ấy có một
chút gợi nhớ.
Vu công
tử nói: “Lâm Tiểu Niên, sao em không trả lời tin nhắn của anh, cũng không nhận
điện thoại của anh, nếu cứ thế này anh sẽ bắt em sống cùng anh đó.”
Lâm
Tiểu Niên la lên một tiếng: “Mấy ngày không gặp, em nghĩ rằng anh đã trưởng
thành lên nhiều, không ngờ anh vẫn là một tên vô lại như thế.”
Vu Hữu
Dư bị cô mắng, không tức giận mà bật cười: “Tên vô lại này mời em đi ăn, có
được vinh hạnh đón tiếp không đây?”.
Bận cả
buổi chiều, dạ dày của cô đã trống rỗng. Nhưng nhìn đống bài tập trên tay, cuối
cùng cô cũng thở dài một tiếng và nói: “Em không đói, gần đây đang giảm béo,
anh đi một mình nhé!”.
Anh bĩu
môi: “Thật sự không ăn sao? Nhưng lần trước em đã hẹn đi ăn tại một quán rẻ tên
là Tiểu Lưu Hoàn Tử rồi mà.”
Cô nuốt
nước bọt, nghĩ đến ngày mai phải bỏ tiết đi thăm Kiều Hoài Ninh. Trước tiên
phải nộp trước bài tập của ngày mai, do đó kiềm chế không nghĩ đến sức hấp dẫn
của các món ăn đó nữa nói: “Mấy hôm nay em không ăn Hoàn Tử.” Cô nói dối.
Vu Hữu
Dư có chút thất vọng, nhưng vẫn vui vẻ nói: “Thôi được rồi, nếu Niên Niên của
anh không thích để dịp khác vậy.”
“Vâng,
nếu có sáng kiến mới, lần sau nhất định em sẽ đi!” Lâm Tiểu Niên miễn cưỡng.