Kiều
Hoài Ninh căng trán hỏi: “Niên Niên, mấy ngày nay em nhàn rỗi thế, sao toàn
chạy đến trường Bắc Kinh vậy?”.
Lâm
Tiểu Niên bĩu môi, thở dài: “Người ta tâm trạng không tốt, tìm anh để giải tỏa,
chả lẽ không được sao? Nghe giọng anh như đang ghét em ấy nhỉ.”
Kiều
Hoài Ninh vuốt mái tóc đen mềm mại của cô, đột nhiên dừng tay, từ từ thu tay
lại: “Cái bộ dạng này còn không thừa nhận đang cãi nhau với Vu Hữu Dư sao?”.
Cô
buông cánh tay, nói tiếp câu của anh: “Vâng cãi nhau, anh bảo tiếp theo em phải
làm gì đây?”.
Kiều
Hoài Ninh thật thà nói: “Xin lỗi!”.
“Không
phải lỗi của anh.” Lâm Tiểu Niên lè lưỡi, kéo Kiều Hoài Ninh đi: “Chúng ta đừng
nhắc đến chuyện này nữa, mất hứng. Chi bằng anh đưa em đi tham quan các lớp học
của trường anh, nghe nói có rất nhiều giáo sư nổi tiếng, có lẽ gặp may, em sẽ
có thể gặp một hoặc hai người trong số đó thì sao.”
Trường
Bắc Kinh rất nổi tiếng, từ ký túc của nghiên cứu sinh đến phòng làm việc đi bộ
mất hai mươi phút.
Đi đến
nửa đường, Lâm Tiểu Niên kêu nóng, Kiều Hoài Ninh dùng tay làm quạt, quạt cho
cô, vừa quạt vừa nhắc cô: “Sau này, đi ra ngoài trời nắng phải nhớ đội mũ tránh
nắng nhé.” Câu nói này giống như sau này anh sẽ không bên cạnh cô nữa, đang dặn
dò việc sau này lại cho cô.
Lâm
Tiểu Niên nghe, trong lòng ấm ức, không nhịn được liền nói vặn lại một câu:
“Nếu anh không nhìn em, em sẽ không đội.”
Kiều
Hoài Ninh bật cười: “Hình như em đội mũ chỉ để anh nhìn thôi phải không?”.
Anh
càng cười điềm tĩnh như thế, cô càng thấy buồn thay anh: “Kiều Hoài Ninh, tại
sao anh lại không nổi giận?”.
Anh
giật mình vài giây, lại trở lại khuôn mặt điềm tĩnh, vui vẻ nói: “Anh còn có
cái gì tốt cơ chứ?”. Đúng rồi, tính mạng anh ấy sắp mất nữa, tức giận còn có
ích gì cơ chứ?
Lâm
Tiểu Niên dừng lại, kéo anh dừng lại, ngồi nghỉ trên ghế trong sân trường.
“Đột
nhiên lại muốn uống hồng trà lạnh.” Cô buột miệng nói.
Kiều
Hoài Ninh nhận thấy biểu hiện bất thường của cô, cười và nói: “Anh đi mua.”
Lâm
Tiểu Niên gật đầu, sau đó lại lắc đầu, ra vẻ bộ mặt khó coi, tranh đứng dậy và
nói: “Để em mua.”
Khi Lâm
Tiểu Niên đi mua nước hồng trà lạnh và đồ ăn vặt về, Kiều Hoài Ninh đã không
còn ở đó nữa.
Lâm
Tiểu Niên thần người đứng chôn chân ở nơi hai người vừa ngồi, đột nhiên cô phát
hiện trên mặt đất có vài giọt máu.
Cô nhấc
điện thoại gọi cho anh, hỏi: “Sao không thấy anh đâu vậy?”.
Kiều
Hoài Ninh trấn tĩnh một lúc, nói nhỏ: “Giáo sư tìm anh có việc gấp, nên không
thể đợi em được. Anh đi trước, lúc nữa em tự về trường Chiết Giang nhé. Hôm nay
anh bận lắm.”
Sau khi
tắt máy, Lâm Tiểu Niên lo lắng đi quanh sân trường Bắc Kinh, hai người con gái
đi qua cô, một người nói: “Anh chàng đẹp trai lúc nãy tên gì ấy nhỉ? Ở khoa nào
vậy?”.
Người
kia hỏi: “Ai cơ?”.
“Cái
người đột nhiên chảy máu mũi, rồi bỏ chạy ấy.”
“Trong
hội sinh viên…”
Mặc dù
môn học của Vu Hữu Dư rất nhiều, nhưng anh vẫn cố gắng sắp xếp thời gian về
trường Chiết Giang. Không còn cách nào khác, bởi vì bạn gái ở đấy mà.
Anh từ
giảng đường tìm đến phòng tự học, lại từ ký túc đến thư viện, tất cả những nơi
có thể tìm đều đã tìm đến, nhưng anh vẫn không thấy dấu vết nào của Lâm Tiểu Niên.
Anh lẩm
bẩm: “Có thể chạy đi đâu được nhỉ?”. Anh biết bình thường cô đều tuân theo
khuôn mẫu ba điểm đến trong cuộc sống, không có chuyện gì sẽ không ra khỏi cổng
trường. Bây giờ không tìm được cô, trong lòng anh tự nhiên cảm thấy rất lo
lắng.
May mắn
vẫn còn điện thoại, anh bấm số điện thoại của cô, nhưng không có ai nhấc máy.
Vu Hữu
Dư càng lo lắng hơn, đi tìm Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt, có thể bọn họ sẽ biết
Lam Tiểu Niên ở đâu.
Cát
Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đang học trong phòng tự học chuẩn bị cho kỳ thi cấp
sáu, Vu Hữu Dư hỏi Lâm Tiểu Niên đi đâu bọn họ đều không biết.
“Tiểu
Niên lẽ ra phải lên lớp, buổi sáng đi cùng với chúng tôi ra khỏi cửa.”
“Không
đến trường Chiết Giang? Gần đây cũng không nói ra ngoài làm gì.”
“Điện
thoại cũng mang theo mà.”
“Đợi
một lát nữa đi, chắc cô ấy sắp về rồi!”.
Thế là
đã đợi hết một ngày.
Buổi
trưa, Vu Hữu Dư mời Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đi ăn cơm, Lâm Tiểu Niên vẫn
chưa quay lại; đến tối lại mời bọn họ đi ăn cơm tối, Lâm Tiểu Niên vẫn chưa về.
Vu công
tử thật sự rất sốt ruột, liên tiếp bấm số điện thoại của Lâm Tiểu Niên. Cuối
cùng điện thoại của anh cũng hết pin, đổi sang của Cát Ngôn tiếp tục gọi, gọi
đến lúc điện thoại của Lâm Tiểu Niên tắt máy.
Vu công
tử đi lang thang trong sân trường đại học Chiết Giang, nói với Cát Ngôn: “Cô ấy
có thể đi đâu được chứ?”.
Nhìn
dáng vẻ sốt ruột của anh, Thẩm Tam Nguyệt nhanh chóng an ủi: “Hay là điện thoại
để trong túi sách, không nghe thấy. Có thể bây giờ cô ấy đang về trường đó.”
Cát
Ngôn cũng khuyên anh: “Đừng sốt ruột, một người sống sờ sờ như thế, sao có thể
mất tích được?”.
Vu công
tử giậm chân giận dữ: “Đợi em về nhất định anh sẽ dạy cho em một bài học, đúng
là đồ ngốc!”.
Nhưng,
anh có thể đành lòng “dạy cho cô một bài học” không?
Lúc Lâm
Tiểu Niên về đến ký túc, trăng đã lên cao, đã hơn chín giờ tối. Ánh điện ở
trong giảng đường chói sáng bất thường, phản chiếu xuống giữa sân trường, cả
sân sáng rực như ban ngày.
Cát
Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đã về đến ký túc, chỉ còn lại Vu Hữu Dư một mình lang
thang trên sân trường.
Ánh đèn
chiếu xuống, bóng anh cao lớn, kéo dài lê thê một dáng vẻ an nhàn và bất cần. Ở
phía xa anh đã nhìn thấy Lâm Tiểu Niên, đang cúi đầu lững thững bước đi. Anh
đứng giữa ánh đèn sáng chói, nhìn Lâm Tiểu Niên từ từ bước vào cổng trường.
Nhiều
ngày không gặp, cô dường như đã gầy đi rất nhiều, bóng cô trong màn đêm mảnh
mai gầy yếu hơn nhiều.
Thấy
anh đứng bên cạnh cột đèn, Lâm Tiểu Niên thấy hoài nghi, mơ hồ, sợ hãi kêu lên
một tiếng: “Hữu Dư, là anh à?”.
Tất cả
mọi lo lắng của anh đều tan biến, cùng với sự mảnh mai của cô là giọng nói dịu
dàng, khiến cho ý nghĩ điên cuồng vừa nãy của anh cũng tiêu tan.
Vu Hữu
Dư tiến lên vài bước, nắm chặt lấy đôi vai cô: “Em đi đâu?”.
Lâm
Tiểu Niên nhìn kỹ hàng lông mày giận dữ của anh, liếm đôi môi khô và nói: “Em
đi ra dạo một vòng”.
“Một
vòng dạo của em rộng thật đấy, còn bắt anh đợi suốt một ngày.” Anh không quên
trách móc cô, khiến cô cảm thấy bất an vì có lỗi, cô chủ động tặng cho anh một
nụ hôn xin lỗi.
Cánh
tay to lớn của Vu Hữu Dư ôm chặt cô, thật chặt thật chặt: “Đồ ngốc, anh lo em
bị người khác lừa!”.
Lâm
Tiểu Niên miễn cưỡng nở một nụ cười, nhưng vẫn để lộ lúm má đồng tiền đáng yêu
của cô: “Ai mà lừa đồ ngốc này thì người đó không phải cũng ngốc lắm hay sao?”.