Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 42:




Lâm Tiểu Niên vốn cho rằng mình có thể chịu đựng những mất mát này, cô vốn cho rằng không có Vu Hữu Dư sẽ dễ sống hơn khi không có Kiều Hoài Ninh.
Nhưng cô đã sai, lúc bóng Vu Hữu Dư biến mất khỏi tầm mắt cô, cô nhận ra rằng trong tim cô chỉ còn lại ba chữ: “Em yêu anh!”.
Anh nói, anh mệt rồi, anh cần phải nghỉ ngơi. Cho nên, cô cần phải cho anh thời gian, cũng là cho mình thêm thời gian.
Nửa kỳ học nghiên cứu sinh đầu tiên vừa kết thúc, tình hình sức khỏe của Kiều Hoài Ninh có thể coi là ổn định. Vợ chồng nhà họ Kiều làm thủ tục nghỉ hưu xong liền chuyển ngay đến Bắc Kinh để tiện chăm sóc cậu con trai.
Kiều Hoài Ninh vốn không muốn để bố mẹ đến đây. Hai người họ đến đây rồi, mà anh vẫn giấu không nói về tình hình bệnh tật của mình. Ông Kiều cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Con còn muốn giấu bố mẹ bao lâu nữa?”.
Câu nói đó của bố đã khiến cho Kiều Hoài Ninh, một người giả vờ rất tốt, đột nhiên thấy mất phương hướng, hoang mang.
“Con không muốn bố mẹ lo lắng, con rất khỏe mà.” Anh nói với ông Kiều như thế.
Ông Kiều vỗ vai Kiều Hoài Ninh: “Con luôn luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
Hội Dương Quang ngày càng phát triển mạnh, quy mô ngày càng lớn, có rất nhiều người có học thức gia nhập hội, gánh vác giúp Kiều Hoài Ninh khá nhiều công việc, khiến anh thoải mái hơn. Giờ nghỉ sau khi tan học, anh có thể đi tản bộ trong sân vận động, nhưng không chơi lại bóng rổ lần nào.
Lâm Tiểu Niên và Vu Hữu Dư đến nhà bố mẹ Kiều Hoài Ninh ở Bắc Kinh chơi, vừa hay, Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi cũng có ở đó.
Mẹ anh làm món giấm cá Lâm Tiểu Niên thích ăn nhất, bố anh liên tiếp gắp thức ăn cho Lâm Tiểu Niên và Vu Hữu Dư. Lâm Tiểu Niên ăn thỏa thuê, nhưng Vu Hữu Dư có vẻ không hợp khẩu vị.
Thấy Kiều Hoài Ninh lặng lẽ chuyển những món ăn Lâm Tiểu Niên thích đến bên cạnh cô, Vu Hữu Dư cảm thấy đố kỵ không thốt được thành lời.
Mẹ Kiều Hoài Ninh biết Vu Hữu Dư là đứa trẻ con nhà quan, sợ anh ăn không quen những món của nhà thường dân, do đó nói: “Ăn nhiều cá một chút, Niên Niên thích ăn món này nhất đó.”
Vu Hữu Dư giả vờ ăn mấy miếng. Nhìn anh ăn rất miễn cưỡng, Lâm Tiểu Niên gắp miếng cá còn lại trong bát Vu Hữu Dư bỏ vào bát mình và giải thích với bà: “Anh ấy họ Vu, lại còn gọi là Hữu Dư, ngay trong tên đã có nghĩa rất nhiều cá rồi, anh ấy không thể ăn đồng loại của mình được.”
Mọi người nghe cô nói như vậy, thích thú cười lớn, không khí trên bàn ăn đã được cải thiện lên rất nhiều.
Ăn cơm xong, mấy người thanh niên ngồi đánh bài. Lâm Tiểu Niên và Vu Hữu Dư cùng một đội, tự nhiên Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi được ghép thành một đội.
Lúc đầu, do số không đỏ, Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên toàn thua.
Lâm Tiểu Niên với vẻ mặt đáng thương nhìn Vu Hữu Dư: “Chúng ta không thể tiến bộ hơn chút sao?”.
Vu Hữu Dư cười ha ha, nói: “Thua thì thua, nếu cứ thua mãi thì lát nữa mình đi rửa bát vậy.”
Lâm Tiểu Niên thổi vào tay ra vẻ thần tiên, nói: “Em không tin.” Cô tập trung tinh thần, hy vọng lần này có thể thay đổi được tình thế. Mọi người thấy bộ dạng cô nghiêm túc như vậy, không nín nổi cười.
Vu Hữu Dư ngăn tay cô nói: “Lẽ nào em chưa nghe thấy câu, đỏ bạc đen tình hay sao? Bây giờ chúng ta đang theo gió Đông em ạ.”
Câu này không biết là cố tình hay vô tình, nhưng Kiều Hoài Ninh nghe thấy cảm thấy rất khó chịu.
Thế bài tiếp theo, Hoài Ninh và Âu Dương Phi thua hoàn toàn.
Đánh bài xong, những người nào bị thua phục tùng theo luật chơi, Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi đi rửa bát, Lâm Tiểu Niên cũng chạy đến giúp một tay.
Thắng, nhưng Vu Hữu Dư không cảm thấy niềm vui của người chiến thắng. Anh dùng chiến thuật tâm lý thắng Kiều Hoài Ninh hai lần, nhưng kết quả mỗi lần, đều khiến anh cảm thấy Lâm Tiểu Niên ngày càng gần Kiều Hoài Ninh hơn.
Sau khi từ nhà bố mẹ Kiều Hoài Ninh về, Vu Hữu Dư đưa Lâm Tiểu Niên về trường.
Anh hỏi Lâm Tiểu Niên có hạ quyết tâm thi nghiên cứu sinh không, muốn thi vào trường nào.
Lâm Tiểu Niên không hề suy nghĩ, liền trả lời: “Trường Bắc Kinh ạ!”. Vào được trường Bắc Kinh luôn là ước mơ của cô, vì Kiều Hoài Ninh ở trường Bắc Kinh. Lúc đầu, cô tốn bao nhiêu công sức thi thố mới đến được Bắc Kinh, cũng là vì mục đích này.
Mặc dù sau đó, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, nhưng quyết tâm thi đỗ trường Bắc Kinh của cô không thay đổi. Suy cho cùng, đây chính là trường học danh tiếng nhất, cao cấp nhất toàn quốc!
Sắc mặt Vu Hữu Dư trở nên ảm đạm, bàn tay kéo cô dần dần được thả lỏng ra, Lâm Tiểu Niên mới nhận ra nhắc đến trường Bắc Kinh đã khiến anh hiểu nhầm. Cô vội vàng nắm chặt tay anh, giải thích: “Trường Quảng Châu đương nhiên rất tuyệt, nhưng ở đó không có chuyên ngành em thích.”
Vu Hữu Dư không nói gì nữa, trong vườn hoa nhỏ trong vườn trường nói rất nhiều câu chúc ngủ ngon với cô nhưng vẫn ôm chặt cô không rời.
Lâm Tiểu Niên lắc lư: “Ký túc xá sắp đóng cửa rồi, em sợ không về được.”
“Vậy đến nhà anh đi.”
Anh mời rất thẳng thắn khiến cô giật mình sợ hãi: “Ăn nói hồ đồ, không chơi với anh nữa.”
Trời bắt đầu chuyển lạnh, Kiều Hoài Ninh bị cảm nặng. Sau khi Lâm Tiểu Niên nghe điện thoại của Âu Dương Phi vội vã chạy đi, trong lòng thầm cầu trời khấn phật Kiều Hoài Ninh nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ nói: “Nếu có thể đẩy lùi cơn sốt, nhất thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Hai vợ chồng họ Kiều nhìn đứa con trai nằm trên giường bệnh đã khóc đỏ mắt: “Đúng là điều lo sợ cũng đã đến!”.
Lâm Tiểu Niên không biết phải an ủi họ thế nào, chỉ có thể gắng gượng nói: “Anh Hoài Ninh chỉ cảm thôi, hết sốt sẽ không sao.”
Kiều Hoài Ninh mặc du toàn thân không chút sức lực, nằm không động đậy, nhưng trong lòng anh đều hiểu.
Anh nhờ Âu Dương Phi đưa bố mẹ mình đi nghỉ trước, ngày mai lại đến thăm anh. Âu Dương Phi chỉ có thể làm theo ý anh mà thôi. Còn Lâm Tiểu Niên không chịu về, ở lỳ bệnh viện nói chuyện cùng Kiều Hoài Ninh. Anh ngủ rồi, cô giúp anh kéo lại chăn, rồi nhẹ nhàng ra ngoài.
Lâm Tiểu Niên đã hẹn đi đánh tennis với Vu Hữu Dư từ trước. Gần đây anh có rất nhiều môn học, người rất mệt mỏi, nhưng cô có ý kiến nên tập luyện một chút, đồng thời chủ động giúp anh đặt sân tennis.
Nhưng bây giờ Kiều Hoài Ninh bị bệnh, cô không có cách nào để đi cùng anh, tình hình thế này, cô đi, cũng không có tâm trạng nào chơi.
Do đó, Lâm Tiểu Niên ra ngoài hành lang gọi điện cho Vu Hữu Dư: “Kiều Hoài Ninh ốm, em đang ở trong bệnh viện. Tối nay anh tìm người khác cùng anh đi đánh tennis nhé, em về sẽ đi đánh cùng anh.”
Lại là Kiều Hoài Ninh… Vu Hữu Dư nắm chặt điện thoại, trong lòng trống rỗng, không có một chỗ dựa.
Anh có thể hiểu Lâm Tiểu Niên rất lương thiện. Cho dù người bình thường ốm, cô cũng sẽ giúp đỡ, huống hồ người đó lại là Kiều Hoài Ninh? Nhưng, chính vì đó là Kiều Hoài Ninh, anh mới ghen. Vì thế, anh phát hiện ra, không chỉ Lâm Tiểu Niên thích anh ấy, Kiều Hoài Ninh cũng yêu Lâm Tiểu Niên theo cách của anh ta.
Thứ tình yêu khi chưa có thì mong có, khi được rồi lại lo mất của người con trai giống như hàng nghìn mũi kim nhọn đang đâm vào tim anh, khiến anh đột nhiên thấy phiền não không cách nào hiểu nổi.
Mấy nữ sinh trong sân thể dục nhìn anh rất âu yếm. Nếu như ngày trước, chắc chắn anh sẽ coi thường, không thèm để ý, nhưng hôm nay, anh lại chủ động bắt chuyện với họ: “Có muốn chơi cùng không?”.
Có sự nhập cuộc của các người đẹp, sân tennis vắng ngắt đã trở nên náo nhiệt hơn.
Nhưng dù náo nhiệt thế nào cũng không thể làm cho Vu Hữu Dư vui lên. Anh chơi một lúc, liền vội vàng trở về ký túc xá, tắm qua một lát, đặt điện thoại ở vị trí dễ thấy nhất trên đầu giường, nhìn chằm chằm, anh đang đợi điện thoại của Lâm Tiểu Niên.
Bạn cùng phòng lấy điện thoại của anh lên xem, hỏi luôn: “Mới à? Có gì đặc biệt không? Mà cậu nhìn nó chằm chằm như vậy.” Vu Hữu Dư không thèm để ý đến cậu ta, vội vàng giằng lấy, tiếp tục dán mắt vào nó, đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.