Lúc gặp
nhau, mọi việc vẫn như dự liệu, suy cho cùng trong đại sảnh, một đoàn người
đông như vậy, muốn không để ý cũng khó.
Lâm
Tiểu Niên đứng dậy chạy về phía Vu Hữu Dư, mang theo chút e thẹn, ngượng ngùng
vui vẻ, cô nghĩ anh ấy vẫn đến.
Đứng
trước nhiều người như vậy, Lâm Tiểu Niên ngượng ngùng không nói câu nào, chỉ có
thể kéo Vu Hữu Dư đến một bên.
Khuôn
mặt cô hồng hồng, dịu dàng nói: “Hữu Dư, em cứ nghĩ anh không đến.”
Vu Hữu
Dư nhìn đám người bên phía Kiều Hoài Ninh lịch sự chào một câu, sau đó hỏi Lâm
Tiểu Niên: “Em ngồi bên nào?”.
Lâm
Tiểu Niên không muốn đang ăn đổi chỗ ngồi, sợ mọi người nói trọng sắc khinh
bạn, đành nói: “Em mới ăn được một nửa…”.
Vì
tuyết rơi, tâm trạng Vu Hữu Dư vốn đã không tốt. Có lẽ tâm trạng không tốt ấy
chính là vì Lâm Tiểu Niên không để ý đến anh, khiến anh không vui chăng.
Bây giờ
Lâm Tiểu Niên lại nói ngồi bên đó, khiến anh như muốn nổ tung. Nhưng trước mặt
nhiều người thế này, anh vẫn cố gắng chịu đựng, lạnh lùng nói: “Em cứ tự nhiên
đi.”
Lâm
Tiểu Niên không biết anh đang tức giận, chỉ cảm thấy hôm nay anh có gì khác lạ,
khuôn mặt u ám hơn bình thường rất nhiều.
Cô
không muốn chọc anh nữa, đành nói: “Ăn cơm xong, em sẽ đến trường Quảng Châu
tìm anh? Tối mình đi xem phim nhé!”.
Nghe cô
nói như vậy, anh bỗng thấy vui hơn một chút, nhưng vẫn giận dỗi, giọng khàn
khàn nói: “Không cần đâu, em cứ làm việc của em đi.”
Lâm
Tiểu Niên không hiểu sao đã gây ra một cuộc chiến tranh lạnh, khẽ nói: “Vậy em
về trường Chiết Giang vậy.”
Hai bàn
cách nhau nửa đại sảnh, từ xa nhìn về phía nhau, đều thấy rất náo nhiệt.
Vu Hữu
Dư chốc chốc nhìn sang Lâm Tiểu Niên và Kiều Hoài Ninh, nhìn bọn họ hòa hợp,
vừa cười vừa nói, ăn ăn uống uống, bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thú ăn
uống nữa.
Anh hận
mình vừa rồi đã nổi giận với cô, nếu như vừa rồi từ từ nói với cô ấy tâm trạng
mình không tốt, nói với cô là muốn cô ngồi cùng bàn, có lẽ cô ấy cũng đã chuyển
đến ngồi cùng mình rồi.
Lâm
Tiểu Niên cũng chú ý đến Vu Hữu Dư, cô cảm thấy tâm trạng anh ấy hôm nay không
tốt, như biến thành một người khác hoàn toàn với Vu Hữu Dư của cô, đến ăn cũng
ăn rất ít.
Nhìn
điệu bộ anh ăn như không có cảm giác gì, cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lo lắng:
Hữu Dư sao thế nhỉ?
Cô muốn
đến hỏi kỹ hơn, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cô chùn bước.
Kiều
Hoài Ninh đưa cho Lâm Tiểu Niên và Âu Dương Phi một bát trứng cá, Âu Dương Phi
không thích ăn, liền chuyển cho Lâm Tiểu Niên, nhưng không ngờ va phải cốc
Tuyết Bích của Lâm Tiểu Niên, nước trong cốc đổ tung tóe ra bàn, còn bắn cá vào
người Lâm Tiểu Niên.
Kiều
Hoài Ninh vội vàng lấy giấy ăn lau cho Lâm Tiểu Niên, còn không quên lấy ngón
tay trỏ lau xì dầu còn vương trên khóe miệng Lâm Tiểu Niên: “Đã lớn rồi mà vẫn
còn ăn như một con mèo thèm thuồng vậy.”
Áo len
bị nước Tuyết Bích làm ướt một nửa, Lâm Tiểu Niên giũ giũ chiếc áo, mím môi nói
với Âu Dương Phi: “Sư tỷ, có phải chị cố ý không đó? Trả thù lại trận đấu tuyết
lúc nãy?”.
Kiểu
Hoài Ninh nở một nụ cười rạng rỡ nhìn Lâm Tiểu Niên nói: “Lúc nãy Tiểu Phi chỉ
là không cẩn thận, em cũng thế, nhìn thấy đồ rơi mà không chịu tránh đi? Nên
trách em thì đúng hơn.” Đây mới chính là Kiều Hoài Ninh quan tâm cô, nhưng vẫn
không hề để lộ một dấu tích nào, chỉ khiến cô nảy sinh ảo giác. Người anh thích
chính là Âu Dương Phi, còn cô chỉ là một cô em láng giềng không hơn không kém.
Lúc đầu, cô cũng tin tưởng những lời nói giả dối đó, nên đã đi chọn một tình
yêu khác.
Nhưng
bây giờ, cô biết anh bất đắc dĩ phải che giấu sự thật đó, nhưng không có cách nào
để báo đáp tình cảm đó được.
Cô chỉ
có thể đau lòng mà thôi, đau đến nỗi không thể nào thở được. Lâm Tiểu Niên lòng
đau tê tái, nước mắt lưng tròng như chực trào ra.
Bên
phía trường Quảng Châu có hai nữ sinh mới đến, họ vây xung quanh Vu Hữu Dư. Anh
gượng gạo xoay người, đồng thời nhìn sang phía Lâm Tiểu Niên, cũng thấy cô đang
nhìn mình.
Biết
bao nhiêu người trong đại sảnh như vậy, nhưng dường như ánh mắt của họ như tiếp
xúc nhau.
Cô vờ
quay đầu như không có chuyện gì.
Vu Hữu
Dư phát hiện ra những giọt pha lê đang ẩn sâu trong đôi mắt cô, cuối cùng anh
cũng không thể ngồi yên được nữa, rảo bước qua đại sảnh sang phía họ, đột ngột
ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiểu Niên.
Trong
mắt Vu Hữu Dư chỉ có Lâm Tiểu Niên, vì cô anh mới đến đây, mang theo một sự đố
kỵ ghen tuông cực độ, muốn cướp cô khỏi nơi này, chỉ muốn cô ở bên cạnh anh mà
thôi.
Nhưng
cô dường như không hiểu ý anh, cứng nhắc hỏi: “Sao lại qua đây?”
Vu Hữu
Dư chau mày, trong lòng không vui, nói vào tai cô: “Anh sợ không qua đây được
nữa, em sắp ngoại tình mất rồi.” Cô biết, anh nhìn thấy cảnh Kiều Hoài Ninh
nhiệt tình chăm sóc cô.
Lâm
Tiểu Niên trừng mắt nhìn anh, trách anh không nên đùa như thế, những gì giữa cô
và Kiều Hoài Ninh không phải như những gì anh nghĩ.
Thấy bộ
dạng Lâm Tiểu Niên như sắp khóc, Vu Hữu Dư cuối cùng cũng không chịu nổi nữa,
cười nói: “Đùa một tý thôi mà em cũng cho là thật à?”.
Nói
chuyện thật thật giả giả, cô không muốn suy nghĩ thêm gì nữa, cho nên cúi đầu
ăn tiếp, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Nhận
thấy cô đang rất miễn cưỡng, Vu công tử liền cầm tay cô, kéo cô cùng đứng dậy,
nói với mọi người: “Bọn mình có chút việc riêng, hẹn gặp mọi người lần sau
nhé.”
Anh
muốn tìm cớ đưa cô đi luôn. Nhưng Âu Dương Phi lại gọi Lâm Tiểu Niên: “Tiểu
Niên, găng tay của em.”
Kiều
Hoài Ninh vừa thấy tay mình ấm áp, vẫn chưa kịp tận hưởng được bao lâu, sao có
thể trả lại cô dễ dàng như vậy.
Anh vội
vội vàng vàng giống như một đứa trẻ giữ chặt đồ chơi của mình nói: “Đó là của
anh.” Lần này anh chủ động giành lấy.
Lâm
Tiểu Niên ngập ngừng gật đầu: “Đúng rồi, của anh Hoài Ninh.” Lúc nói câu nói
này, cô không hề ngờ rằng vì đôi găng tay này mà Vu Hữu Dư thấy khó chịu với
cô.
Vu công
tử cũng đã nhìn thấy đôi găng tay đó, màu sắc và chất len giống hệt với chiếc
khăn anh đang quàng trong chiếc áo khoác.
Nhận
được quà cô tặng, anh vui rất lâu. Anh đã hy vọng, anh là người duy nhất khiến
cô phải tự tay làm quà tặng.
Nhưng
bây giờ, giấc mơ duy nhất đó vì đôi găng tay này đã biến mất. Vu công tử vô
cùng thất vọng.
Vu Hữu
Dư kéo Lâm Tiểu Niên ra khỏi quán ăn, tìm một nơi lặng gió rồi dừng lại.
Anh cố
gắng khống chế sự tức giận của mình, trấn tĩnh hỏi: “Tại sao em lại đan găng
tay cho Kiều Hoài Ninh?”.
Anh
càng nén giữ tâm trạng của mình như vậy, càng khiến cô thấy buồn phiền, Vu Hữu
Dư vô duyên vô cớ làm loạn nên khiến cô rất mệt mỏi, cô nói: “Đan thì đã làm
sao?”.
Ông
trời làm chứng, cô không cố ý… Chỉ là thực sự cảm thấy khó chịu, Kiều Hoài Ninh
ốm, thầm yêu cô, vì cô không thể đáp lại tình yêu đó, trong lòng cảm thấy tội
lỗi. Còn Vu Hữu Dư không chỉ không thể lý giải tình cảnh hiện tại bây giờ của
cô, mà còn bày đặt ra vẻ em là người yêu của anh, em không được phép có bất kỳ
quan hệ nào với người khác, đặc biệt là Kiều Hoài Ninh, đã thực sự làm khó cô.
Cô rất
đau khổ, vì Kiều Hoài Ninh, vì Vu Hữu Dư, hơn nữa vì chính bản thân cô.
Người
Lâm Tiểu Niên run run, cô cảm thấy không có cách nào giải quyết được nữa. Cô
cảm thấy mình thực sự bất lực.
Vu công
tử vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, nét mặt còn lạnh hơn cả băng tuyết như đâm vào
người khác. Anh nắm chặt vai cô, giống như một con chim ưng giữ chặt con mồi
của mình, trầm giọng nói: “Lâm Tiểu Niên, em không thể đối xử với anh như
vậy!”.
Lâm
Tiểu Niên không thể nói được điều gì, chỉ có thể mím chặt môi, lắc đầu: “Hữu
Dư, là anh không thể đối xử với em như vậy!” Cho đến lúc không ai biết nên đối
xử với ai thế nào thì đã là lúc không tìm được lối thoát, giống như ai yêu ai
đó, cũng lại giống như không yêu ai, không đúng không sai.
Trước
vận mệnh to lớn, mỗi người đều trở nên nhỏ bé. Đối mặt với bệnh tật, ai cũng
đều cảm thấy bất lực.
Số mệnh
đều cho mỗi người sự lựa chọn trước một tình thế khó xử, như thể đang trêu
ngươi họ, khiến cho mỗi người không cách nào chạy thoát được.
Có
những lúc, tình yêu không thể thay thế những năm tháng ấu thơ sống bên nhau,
cũng không thể thay thế tình thân đã từng có.
Lần đầu
tiên Lâm Tiểu Niên thừa nhận rõ rằng: “Đúng, em đã yêu Kiều Hoài Ninh.”
Mặc dù
những điều đó đều đã là quá khứ, nhưng trong cuộc đời cô vẫn lưu lại dấu tích
của những năm tháng đó, không thể xóa nhòa, cũng không thể hủy hoại được.
“Anh ấy
yêu em, vẫn đang yêu em.” Giọng cô mặn chát, không gian bao la của mùa đông đơn
điệu: “Em không muốn anh ấy mang theo sự hối tiếc rời khỏi thế gian này!”.
Đúng rồi,
cô quá tham lam, không muốn Vu Hữu Dư rời khỏi cô, nhưng có một số thứ không
thể gò bó, miễn cưỡng, cô muốn anh phải chọn lựa.
Vu Hữu
Dư rốt cuộc cũng không phải thánh nhân: “Cho nên?”.
“Cho
nên, em không thể để mặc anh ấy.”
Đã từng
là thanh mai trúc mã, tuy mối quan hệ giờ đã trở thành tình anh em sâu nặng
nhưng cuối cùng cô cũng không thể từ bỏ, cho dù phải lừa dối, cô vẫn hy vọng
Kiều Hoài Ninh vẫn ôm mộng đẹp tới cùng, kiên trì tới cùng.
Vu Hữu
Dư không nói lời nào, lục trong túi áo khoác tìm điếu thuốc, châm một điếu, hít
vài hơi, nhả khói, sau đó lại châm thêm một điếu nữa, một lúc sau đã đầy một
gạt tàn thuốc.
Vu Hữu
Dư nói: “Lâm Tiểu Niên, anh mệt rồi.”
Thực sự
anh rất mệt mỏi vì mối tình này. Anh chưa từng nghĩ sẽ gặp phải những việc buồn
phiền thế này.
Những
tình tiết mà giới trẻ hâm mộ trong phim ảnh, bây giờ lại có thể xảy ra với anh.
Anh đã từng nghĩ sẽ nỗ lực, cố gắng vì một tình yêu yên bình, hòa hợp, sau đó
có thể tay trong tay cùng người mình yêu đi hết cuộc đời này, nhưng bây giờ xem
ra, mục tiêu đó mãi mãi là điều xa vời.
Anh gặp
Lâm Tiểu Niên, người con gái ngay từ đầu đã giao trái tim mình cho người con
trai khác.
Anh cố
gắng giành tình yêu ấy, đến lúc cuối cùng cô chắc chắn đã yêu anh, nhưng lại
gặp cản trở như thế này, anh làm sao có thể không mệt được cơ chứ?
Trái
tim Lâm Tiểu Niên dường như bị giội một gáo nước lạnh giữa mùa đông lạnh giá
này, từng giọt từng giọt như đóng băng lại
Một
mình cô đứng giữa trời tuyết lạnh, nhìn bóng Vu Hữu Dư đang dần dần khuất xa
nơi này. Cô muốn chạy nhào tới ôm chặt anh lại, sẽ không buông tay nữa, từ nay
sẽ đi theo anh, mây mù u ám cũng được, trời thanh gió nhẹ cũng theo, chỉ cần
hai đứa ở bên nhau, đó chính là thiên đường.
Nhưng
anh đi tuyệt tình như vậy khiến trái tim cô đang chết dần.
Anh đã
buông tay cô như vậy sao?
Cô vốn
cho rằng mình có thể chịu đựng những mất mát này, cô cho rằng không có Vu Hữu
Dư sẽ dễ sống hơn khi không có Kiều Hoài Ninh.
Nhưng
cô đã sai, lúc bóng Vu Hữu Dư biến mất khỏi tầm mắt cô, cô nhận ra rằng trong
tim cô chỉ còn lại ba chữ: “Em yêu anh!”.
Anh
nói, anh mệt rồi, anh cần phải nghỉ ngơi. Cho nên, cô cần phải cho anh thời
gian, cũng là cho mình thêm thời gian.