Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 46:




Từng ngày từng ngày qua đi.
Lâm Tiểu Niên lao vào học như điên như dại. Dù cô thất tình nhưng kỳ thi cuối kỳ cũng không vì thế mà dừng lại.
Thẩm Tam Nguyệt và Cát Ngôn nói: “Cô nàng nhà mình gần đây có gì đó khác lạ.”
Cát Ngôn ngẫm nghĩ: “Cũng không có gì, chỉ là thi tiếng Anh cấp sáu được 98 điểm thôi mà. Nếu cậu cố gắng nhiều hơn, có lẽ cũng có thể làm được.”
Thẩm Tam Nguyệt bĩu môi: “Mình còn phải dùng sinh mệnh có hạn của mình đầu tư vào sự nghiệp bói toán vô hạn của mình, cho dù tiếng Anh có đạt đến 98 điểm cũng đành chịu thôi!”.
“Cậu không thấy Tiểu Niên tự học, bọn mình ngồi đây đoán ngược đoán xuôi, không phải là đã sặc mùi bói toán rồi hay sao?”
“Bọn mình học chuyên ngành tin tức, như vậy là rất có tinh thần nghề nghiệp đó chứ.”
Cát Ngôn không nói thêm gì nữa, bắt đầu viết luận văn.
Thực sự, Lâm Tiểu Niên giam mình trong phòng tự học cũng không học được gì. Cô cúi thấp đầu, hồn cô sớm đã phiêu du ra ngoài thế giới rộng lớn mấy nghìn dặm kia rồi.
Đã sáu, bảy ngày không gặp Vu Hữu Dư rồi. Anh có khỏe không?
Cô không dám nghĩ cảnh anh thân mật cầm tay người con gái khác hôm đó. Cô chỉ đang thầm nói với mình, cảnh ngày hôm đó có thể chỉ là ảo giác mà thôi.
Lúc đó, Vu công tử đang trùm chăn ngủ trong ký túc xá.
Thực sự, anh cũng không ngủ được, nhưng những lúc buồn chán như thế này không biết làm thế nào để giết thời gian.
Mấy ngày gần đây, hàng ngày anh đều hẹn rất nhiều bạn bè đi hát karaoke, ăn cơm, đi club nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng, hư ảo, không tìm thấy được cảm giác sống thực, giống như biết mình mất đi món đồ gì đó, nhưng không biết rốt cuộc mất thứ gì. Có chút mơ hồ, có chút hoảng sợ, cũng có chút bất an… nhưng không có cách nào khống chế được.
Có thể có khi cái được mất của con người đều là định mệnh.
Giống như tình yêu anh có thể có được nhưng lại không có cách nào đạt được trọn vẹn.
Ngày hôm đó, anh nói với Lâm Tiểu Niên không muốn chờ đợi nữa, thực sự mệt mỏi rồi, chán ngán rồi.
Trong tình yêu anh là một người rất ích kỷ, không dễ dàng chấp nhận người mình yêu lúc nào cũng nghĩ đến người khác, không dễ dàng chấp nhận người ấy có bất kỳ điều gì lơ là với mình. Trong con mắt người yêu sao có thể chứa được một hạt cát kia chứ?
Có một thời gian dài, anh đều đã cố gắng giành lấy tình yêu của cô, cuối cùng cũng có thể xem như anh đã giành được thắng lợi, nhưng ông trời lúc này dường như đã thiên vị Kiều Hoài Ninh, khiến cho toàn bộ nỗ lực của anh đều trở nên vô ích.
Lâm Tiểu Niên thực sự từng nói yêu anh, cũng cố gắng đáp lại tình yêu của anh nhưng anh có cảm giác tình yêu này không có thật.
Khiến anh luôn luôn giày vò vì không cách nào giữ chặt được tình yêu của cô. Anh luôn luôn lo sợ, sợ có một ngày tình yêu không cánh mà bay.
Vu Hữu Dư dẹp những lo lắng của mình sang một bên, nó không phù hợp với tính cách của anh. Rõ ràng anh là một người tràn đầy tự tin, lịch sự từ tốn, tự do vậy nhưng từ khi nào đã xuất hiện những tâm tư, suy nghĩ thế này ra sức suy nghĩ vể tình yêu?
Ngày hôm đó khi anh đi đánh cầu lông, Lâm Tiểu Niên đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh đều không nghe thấy, sau đó anh gọi lại, điện thoại của cô đều bận.
Lúc đó anh còn nghĩ, nếu như thực sự cô muốn tìm anh nói chuyện, giải thích điều gì đó, cô sẽ gọi lại.
Anh cứ đợi điện thoại của cô, một ngày, hai ngày, ba ngày… một tuần cũng đã trôi qua, nhưng cô vẫn không gọi lại. Anh cũng muốn gọi lại hỏi xem cô tìm anh có việc gì, nhưng nhất thời không tìm được lý do nói tại sao một tuần trôi qua tại sao không có hồi đáp. Anh nghĩ đi nghĩ lại, nhưng rồi vẫn quyết định chờ cô gọi điện tới.
Anh muốn nói với cô, anh đồng ý nghe cô giải thích, đồng ý không giận dỗi, đồng ý nhân nhượng cô khó có thể chia cắt với Kiều Hoài Ninh, đồng ý đợi cô trong thế giới tình yêu ngủ đông dần dần tỉnh lại.
Thế nhưng cô không gọi.
Anh xoay người trên giường, sờ tìm chiếc điện thoại dưới gối, mở danh sách cuộc gọi nhỡ trong tuần qua, nhìn chằm chằm vào màn hình rất lâu, ấn cho sáng lên, rồi lại ấn tiếp, điện thoại lại sáng lên.
Nhìn dãy số quen thuộc hiện trên màn hình, anh có vẻ hối hận, có cảm giác mất mát.
Thì ra cô vốn không hề để ý đến cảm nhận của anh.
Thì ra, anh nói mệt rồi, là để cho cô có cơ hội giải thích.
Thì ra, chỉ có mình anh từ đầu đến cuối không thể buông tay!
Bạn cùng phòng sửa lại cây ghi ta bị gãy, vừa sửa lại vừa lau chùi.
Ghi ta phát ra một tiếng réo rắt rất chói tai, ồn ào đến nỗi Vu Hữu Dư thấy khó chịu, hét lên: “Đợi ông ngủ rồi, mày hãy sửa cây đàn hỏng của mày có được không?”.
Cậu bạn cùng phòng không hiểu tại sao Vu công tử nổi giận đùng đùng như vậy, do đó cãi lại: “Ông muốn sửa bây giờ, tiểu tử thối nhà mày làm gì được ông?!”.
Vu công tử đang giận dữ, không trút vào đâu được, nghe thấy giọng cậu bạn cùng phòng mắng như vậy, anh đột nhiên lật chăn, từ trên giường bật dậy, cướp lấy chiếc đàn cũ của cậu bạn cùng phòng đập mạnh xuống đất, sau đó còn giẫm lên hai giẫm.
Rõ ràng anh cố ý gây sự, chỉ muốn trút bực tức, cây ghi ta đã bị trút giận như vậy.
Nếu như đó là cây ghi ta bình thường, cậu bạn cũng mặc kệ để anh phá, hoặc có thể mua thêm mấy cây nữa, để anh đập cho vui nhưng dù muốn đùa cũng không nên đùa như vậy?
Nhưng đây lại là cây đàn của người bạn gái mà cậu bạn cùng phòng yêu thầm bảy năm, bình thường cậu ta không dám dùng, nay bị Vu Hữu Dư hủy hoại, cậu bạn đó muốn ngay lập tức giết chết Vu Hữu Dư.
Cậu bạn cùng phòng cũng không phải tay vừa, bình thường đã tập đấm bốc và taekwondo rất lâu, thầy giáo đều là những cao thủ nổi tiếng trong nước, lúc đánh, ra tay không hề nương nhẹ.
Vu Hữu Dư đã làm hỏng đồ của người ta trước, tự nhiên sẽ đuối lý hơn. Khi cậu bạn cùng phòng ra tay, anh cũng chỉ cố gắng né tránh. Nhưng đòn tấn công của cậu ta dày đặc, lúc anh tránh không kịp, đã bị chịu một chưởng rất mạnh.
Dù gì đó cũng chỉ là trút giận, đánh người và bị đánh cũng không có gì đáng nói, bây giờ cậu bạn đó đã ra tay với anh, đó cũng có thể coi là việc có muốn tránh cũng không được.
Đánh nhau một trận binh binh bốp bốp, cuối cùng cậu bạn cùng phòng đã dừng tay.
Nhìn lại Vu Hữu Dư, khuôn mặt tuấn tú của anh đã có thêm màu sắc khác, một bên xanh, một bên hồng, thật thú vị.
Cho dù Vu Hữu Dư bị đánh thành bộ dạng như vậy, cậu bạn đó vẫn chưa hết tức giận, vừa thu dọn cây ghi ta bị đập trên mặt đất, vừa tức giận nói: “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi sau này ông mày sẽ cho mày ăn đập!”.
Vu Hữu Dư lấy tay lau vết máu ở khóe miệng, đôi mắt lộ ra một sự khát máu điên cuồng: “Vừa rồi sao không ra tay nặng thêm chút nữa? Tôi còn có lý do để không phải lên lớp.”
Cậu bạn cùng phòng tức giận không nói gì, Vu Hữu Dư ngày hôm nay đúng là bám theo dai như đỉa đói.
Lâm Tiểu Niên ôn xong điều khoản pháp luật cuối cùng, từ từ gập sách lại, muốn nhấm lại từ đầu, nhưng trong đầu trống rỗng, không nghĩ được gì cả.
Kiều Hoài Ninh gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô luận văn cuối kỳ viết thế nào rồi, có cần anh giúp tìm tài liệu không.
Cô hoảng hốt một lúc, mới nhớ ra nhắn tin trả lời anh: “Anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe, luận văn em làm xong rồi.”
Kiều Hoài Ninh gửi cho cô rất nhiều ví dụ phân tích tài liệu vào hòm thư, đồng thời nói thêm: “Đây là tài liệu chuyên đề học thuật anh tiện download về, em xem có giúp gì được cho luận văn của em không?”.
Lâm Tiểu Niên rất cảm kích trước sự quan tâm của Kiều Hoài Ninh, càng cảm động sự chu đáo không lời của anh. Cô cũng đã từng nghĩ báo đáp lại sự quan tâm đó giống như anh, nhưng trong tim đã có Hữu Dư nên lực bất tòng tâm.
Kỳ học cuối cùng, Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đang tìm tòi làm một bài phỏng vấn nhân vật, đối tượng một vị giáo sư Học viện mỹ thuật của trường Quảng Châu, hai người vui mừng truyên bố: “Ngày mai đến trường Quảng Châu, để Vu công tử mời tụ tập một bữa!”.
Thẩm Tam Nguyệt hết lòng lôi kéo Lâm Tiểu Niên: “Niên Niên, cậu dứt khoát phải đi cùng bọn mình, gặp Vu công tử, cũng để hóa giải nỗi đau khổ nhớ thương của anh ấy.”
Lâm Tiểu Niên cười: “Cậu đừng có nói quá. Ngày mai mình có tiết học, các cậu đi đi, Vu Hữu Dư chắc chắn sẽ mời các cậu ăn cơm.”
Cát Ngôn dường như đoán ra điều gì đó, cố gắng đổi chủ đề: “Đúng rồi, Niên Niên kỳ nghỉ đông này cậu có muốn tham gia đi thực tế thực tập không? Báo Xã Hội muốn bọn mình đi thực tập làm phóng viên, chuyên ngành nào cũng có thể tham gia, có thể đến thực tập tốt nghiệp.”
Lâm Tiểu Niên không thấy hứng thú: “Thực tập của khoa tin tức các cậu, mình đi làm gì? Không đi đâu đợi đến nghỉ hè tính sau vậy.”
Ngày thứ Hai, khi Cát Ngôn và Thẩm Tam Nguyệt đến trường Quảng Châu, Cát Ngôn cố ý hỏi một câu: “Lâm Tiểu Niên, có muốn bọn mình chuyển lời đến Vu Hữu Dư không?”.
Lâm Tiểu Niên dường như không có phản ứng: “Chuyển lời gì?”.
“Nói những câu đại loại như em nhớ anh. Ngốc ạ! Hai người lâu rồi không gặp nhau mà.” Cát Ngôn cười cười.
Lâm Tiểu Niên ngại ngùng gật đầu: “Các cậu không đi nhanh, cẩn thận để giáo sư người ta đợi lâu, không nhận phỏng vấn của các cậu nữa đâu.”
Khi Thẩm Tam Nguyệt miêu tả rất chân thực về vết thương bị viêm nhiễm trên mặt Vu Hữu Dư cho Lâm Tiểu Niên nghe, Lâm Tiểu Niên còn cho rằng cô ấy đang đùa: “Ai đánh anh ấy? Người đó ăn gan cọp à.”
Cát Ngôn luôn luôn giữ tác phong nghiêm túc của người làm báo, bình thường không giễu cợt, trêu đùa, cô ấy tiếp lời Thẩm Tam Nguyệt: “Anh ấy thực sự bị người ta đánh, cánh tay anh ấy bị thương. Lúc ăn cơm cùng bọn mình, mình vô ý đã chạm vào, anh ấy hét lên đau đớn một lúc lâu.”
Lâm Tiểu Niên lúc này mới lo lắng, miệng luôn nhắc: “Tự nhiên sao lại đánh nhau với người ta? Lại còn đánh đến nỗi bị thương?”
“Tội của tên đó rất lớn!” Thẩm Tam Nguyệt khoa trương vỗ vào ngực, dường như rất thương hại Vu công tử.
Lâm Tiểu Niên không nói câu nào nữa, nhưng trong lòng cảm thấy lo lắng, buồn rầu, khẽ nói: “Hôm khác mình đi xem thế nào.”
Cát Ngôn chằm chằm nhìn cô: “Còn hôm nào nữa? Giờ cậu không đi ngay đi xem anh ấy thế nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.