Trái tim Lâm Tiểu Niên trở nên mềm yếu,
giống như mặt nước trong hồ, nơi mà cô từng nhìn ngắm, tìm kiếm một chú cá đang
chờ đợi.
Cô cầm chặt chiếc điện thoại, nhẹ nhàng
nói: “Vu Hữu Dư, anh có còn nhớ bức câu đối của chúng ta mùa xuân năm đó không?
Niên Niên Hữu Dư [1]… em nghĩ rằng tấm hoành phi đó đáng lẽ phải là Cảm Ơn!”.
Câu chuyện của họ không chỉ ba chữ “anh
yêu em” có thể khắc họa được hết, mỉm cười cũng được, gặp lại cũng được trong
một mùa đông không có tuyết ở Bắc Kinh, cô nhẹ nhàng đi về phía anh, đi về
hướng chưa biết, hoặc đã biết nhưng cô đã tìm được điểm dừng chân cuối cùng của
mình.
Cảm ơn anh đã khiến em thấy yêu Bắc Kinh
mùa đông này!
Mấy
ngày liền Kiều Hoài Ninh đến trường Chiết Giang để gặp Lâm Tiểu Niên.
Âu
Dương Phi âm thầm báo cho Lâm Tiểu Niên: “Gần đây Hoài Ninh rất lạ, sức khỏe
không tốt cũng không nói, ăn rất ít, chỉ thích ngủ, sợ là…”.
Lâm
Tiểu Niên rùng mình ớn lạnh, sợ hãi nói: “Không có chuyện ấy đâu.”
Một
hôm, Lâm Tiểu Niên giả vờ hỏi: “Anh Hoài Ninh, gần đây anh không phải lên lớp
à? Nhàn rỗi vậy sao?”.
Hoài
Ninh gật đầu, dịu dàng mỉm cười: “Luận văn anh đã làm xong từ lâu rồi, bên hội
đã có bạn bè giúp đỡ, anh không có việc gì để làm cho nên đến đây thăm em.”
Lâm
Tiểu Niên biết rằng anh đang nói dối, nhưng cũng không nỡ nói thẳng. Đối với
anh mà nói thời gian là thứ vô cùng quý giá. Anh còn rất nhiều ước mơ chưa thực
hiện được, chỉ có điều anh không muốn dùng thời gian ít ỏi còn lại để đổi lấy
nó.
Kiều
Hoài Ninh nhìn rõ trong mắt cô bao điều nghi hoặc, nhưng lại giả vờ như không
biết, vẫn nói cười nói cô như bình thường. Anh nhẩm tính thời gian còn lại của
mình, không biết còn có thể che chở cho con đường cô đi bao xa…
Nhiều
lần, Vu Hữu Dư đứng ở dưới ký túc xá của Lâm Tiểu Niên nhìn thấy Kiều Hoài
Ninh.
Anh
biết Kiều Hoài Ninh thích Lâm Tiểu Niên, anh cũng biết Lâm Tiểu Niên thích Kiều
Hoài Ninh. Bọn họ hết lòng hết dạ vì nhau, thậm chí bây giờ không cách nào tách
rời.
Hữu Dư
đố kỵ, oán hận vì cảnh tượng ấy như đang cố tình bày ra cho anh xem.
Nhưng
nếu như không quen biết Lâm Tiểu Niên, liệu anh có vui vẻ hơn không? Hữu Dư
cũng không dám chắc.
Gần đến
kỳ nghỉ đông, mọi người đều mong muốn trở về nhà, Lâm Tiểu Niên cũng không phải
ngoại lệ. Nhưng chân của Lâm Tiểu Niên vẫn chưa thể đi lại nhanh nhẹn, linh
hoạt như trước, Vu Hữu Dư nói rằng cô nên về nhà muộn một chút.
Lâm
Tiểu Niên có chút do dự: “Thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng có bệnh viện, nếu như cảm
thấy không khỏe, em sẽ đi khám.”
Vu Hữu
Dư giận dữ nói: “Cả nước ở đâu có bệnh viện chỉnh hình uy tín thế này, nếu như
xương bánh chè của em không lành lại được, ráng mà chịu đau nhé.”
“Nhưng
em muốn về nhà!” Kỳ học này vì Kiều Hoài Ninh, Vu Hữu Dư, vì mọi người và những
mối quan hệ phức tạp đã khiến Tiểu Niên vô cùng mệt mỏi. Bây giờ, cô chỉ muốn
ngay lập tức về nhà, suy nghĩ tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như vây.
Vu Hữu
Dư cho rằng Tiểu Niên về nhà là muốn đi cùng Kiều Hoài Ninh. Cô đã từng nói vào
dịp Tết Kiều Hoài Ninh sẽ trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân, nên trong lòng Hữu Dư
khó trách tức giận: “Được, vậy em về luôn đi!”. Sau đó anh đạp cửa bước ra
ngoài.
Chạng
vạng tối, Hữu Dư lại quay lại, mang theo túi lớn túi nhỏ, bên trong có đủ loại
đồ ăn và thuốc.
Anh căn
dặn từng ly từng tí: “Đây là đồ ăn trên tàu, còn có cả nước uống, túi này là
túi đựng thuốc, còn túi này là…”.
Lâm
Tiểu Niên cúi đầu, hỏi nhỏ: “Chẳng phải anh bảo em vài ngày nữa mới được về
sao?”.
Vu Hữu
Dư xách đồ đứng thẫn thờ một lúc, sau đó mới hạ xuống. Anh cho rằng mình đã
nghe nhầm, cẩn thận hỏi lai: “Em vừa nói gì?”.
Lâm
Tiểu Niên nuốt nước bọt, dường như lấy lại chút dũng khí: “Em nói, mấy ngày nữa
em mới về nhà. Vẫn có thể mua được vé tàu phải không?”.
“Được
chứ, đương nhiên là được! Em muốn mua vé ngày nào anh cũng có thể mua cho em.
Sao em không nói sớm? Hại anh chạy nửa ngày trời mua những thứ này.”
Tiểu
Niên toét miệng cười nhìn Hữu Dư: “Chính vì anh mua những thứ đồ này, nên em
mới không dám đi, làm sao mà em mang hết về được cơ chứ?”.
Hữu Dư
bật cười: “Ngốc như em mà cuối cùng cũng có lúc thông minh.”
Trước
khi trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân, Kiều Hoài Ninh đến gặp Tiểu Niên: “Em thật sự
không muốn về cùng anh ư?”.
Cô lắc
đầu: “Em muốn đợi đến lúc chân khỏi hẳn mới về, nếu không về nhà sẽ rất khó chữ
trị.”
Kiều
Hoài Ninh suy tư nhìn cô: “Hữu Dư có thể chăm sóc được cho em không?”.
Tiểu
Niên quả quyết gật đầu.
Lâm
Tiểu Niên thông báo với bố mẹ có thể sẽ về muộn, họ nhanh chóng đồng ý, uổng
phí cô đã vắt óc suy nghĩ lý do về muộn. Bố cô còn nói rằng: “Con yêu à, không
về được con cũng đừng tự trách mình, ở đó dưỡng bệnh cho tốt, đợi bố mẹ nghỉ
phép ở trung tâm nghiên cứu, bố sẽ đến đón con.”
“Không
cần đâu ạ.” Tiểu Niên dứt khoát từ chối. “Con sắp khỏi rồi, con ở lại thêm vài
ngày để ổn định lại thôi.”
“Có bạn
trai chăm sóc, ở lại dưỡng bệnh bao lâu bố mẹ cũng yên tâm.” Mẹ Tiểu Niên thản
nhiên nói chen vào khiến Vu Hữu Dư đang ở bên nghe trộm điện thoại cười như nắc
nẻ.
Đúng
dịp ký túc xá của nhà trường tu sửa đình kỳ sau mười năm, nên Vu Hữu Dư có lý
do chính đáng mời Lâm Tiểu Niên về nhà mình ở.
Lâm
Tiểu Niên bực bội: “Không được, tại sao em phải đến nhà anh ở?”.
Vu Hữu
Dư thản nhiên nói: “Em là bạn gái của anh, hơn nữa bố mẹ đều đã đi Canada thăm
chị gái anh, trong nhà trống trải, một mình anh ở cũng thấy cô đơn lắm.”
Thời
điểm cuối năm muốn tìm một nơi cho thuê ngắn hạn cũng không dễ, hơn nữa bị cánh
tay chắc khỏe của Vu Hữu Dư kéo đi, Lâm Tiểu Niên cũng không còn cách nào khác,
đành phải đi theo anh, tạm thời ở nhà của Hữu Dư.
Cô vốn
nghĩ rằng một gia đình có tiền, có quyền lực nhất định sẽ sống trong một căn
nhà kiểu cung điện nguy nga tráng lệ, nhưng nhà của Vu Hữu Dư chỉ là một căn
nhà tứ hợp viện hết sức bình thường nằm dưới chân núi, trong ngoài nhà đều
trồng rất nhiều cây, vô cùng yên tĩnh và an bình.
Lâm
Tiểu Niên bước thấp bước cao vào nhà, nhưng bị Vu Hữu Dư ôm lấy từ đằng sau bế
vào trong, bất chấp sự phản kháng mạnh mẽ của cô. Trong nhà không giống như lời
của Vu Hữu Dư nói chỉ có một mình anh ở, còn có một bảo mẫu. Vu Hữu Dư vừa bước
đến của liền gọi: “Dì Tô, phiền dì nấu ít cháo, chúng con đói rồi.”
Lâm
Tiểu Niên được một phen đỏ mặt, vùng vẫy đòi anh bỏ mình xuống: “Em tự đi
được.”
Vu Hữu
Dư miễn cưỡng đặt cô xuống ghế sofa trong phòng, anh nói: “Dì Tô ngày mai cũng
được nghỉ phép, đến lúc đó trong nhà chỉ còn lại chúng ta thôi.”
Lâm
Tiểu Niên tò mò hỏi: “Sao anh không cùng bố mẹ đi Canada? Một mình ở lại đây
không thấy cô đơn sao?”.
Vu Hữu
Dư nói đầy khẩu khí: “Anh đã lớn thế này rồi, vẫn còn đi theo bố mẹ hay sao?
Hơn nữa anh không được làm việc riêng của mình ư?”.
Khi dì
Tô trở về nhà đón Tết, Vu Hữu Dư và Lâm Tiểu Niên mới thật sự bắt đầu sỗng những
ngày chỉ có hai người.
Chân
của Tiểu Niên vẫn chưa khỏi, không thể đi đâu được nên Hữu Dư chỉ có thể cùng
cô xem phim, đọc sách, thi thoảng chơi cờ vây, mọi hoạt động chỉ bó hẹp tại
chỗ.
Anh tựa
vào ghế sofa, Tiểu Niên ngồi dựa vào anh. Vừa nói chuyện với Tiểu Niên anh vừa
giúp cô bóp chân, anh sợ rằng bắp chân không được hoạt động sẽ bị mỏi khiến cô
khó chịu.
Thỉnh
thoảng anh hôn cô, giống như một con chim nhỏ trộm đồ ăn vậy, đặt một nụ hôn
nhẹ nhàng thật nhanh lên môi cô, sau đó nhanh chóng trốn đi.
Cô
cười, một tay che đôi má ửng hồng, một tay đẩy anh ra: “Anh đã nói sẽ không
quấy rối em mà?”.
Hữu Dư
tinh quái: “Anh quấy rối em bao giờ?”.
“Anh
vừa mới hôn…” Tiểu Niên đỏ mặt bỗng chốc không nói lên lời.
Anh ôm
cô cười, bộ dạng giống như một con mèo mới ăn vụng cá.
Hai
người ở bên nhau, cũng có lúc nảy sinh những khao khát, những nụ hôn trao đi,
dần dần trở nên mãnh liệt hơn, đến mức không thể kìm chế. Nhưng Hữu Dư luôn là
người phản ứng trước, buông Tiểu Niên ra, tự đánh vào cơ thể rắn chắc của mình,
lao đi tắm nước lạnh giữa mùa đông.
Từ khi
ở tạm nhà Hữu Dư, Lâm Tiểu Niên cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Hữu Dư có phần
trở nên thân thiết hơn, anh chăm sóc cô chu đáo, ân cần khiến cô cảm thấy vô
cùng ấm áp trong cái lạnh giá của mùa đông này. Lâm Tiểu Niên ngắm nhìn nụ cười
rạng rỡ của anh, đột nhiên cảm thấy có chút mơ hồ.
Cô
nghĩ, thời gian vui vẻ hạnh phúc có khi nào sẽ theo gió bay đi xa không.
Ngày 23
tháng Chạp, Vu Hữu Dư dậy rất sớm, đến gõ cửa phòng Lâm Tiểu Niên: “Hôm nay đón
Tết, mau dậy đi!”.
“Tết gì
cơ?” Giọng cô vẫn còn ngái ngủ vọng ra từ đằng sau cánh cửa.
Ngay
sau đó, trong sân vọng ra tiếng pháo nổ, Vu Hữu Dư mang theo một làn hơi lạnh
tiến và phòng cô: “Là Tết Tiểu Niên [2].”
[2] Tết Tiểu Niên là
Tết ông Công ông Táo – ND.
Anh vẫn
còn nhớ Tết Tiểu Niên cũng là sinh nhật của cô.
Trong
lòng cô thấy rất cảm động, giữa mùa đông ở Bắc Kinh, lần đầu tiên cô cảm thấy
không còn lạnh giá, không còn cô đơn vì có một người luôn bên cạnh cô.
Hôm
nay, Vu Hữu Dư cảm thấy vô cùng hào hứng, trong phòng sách bày đủ bút mực giấy
nghiên, viết những chữ lớn.
Tiểu
Niên nhìn anh nắn nót viết hai chữ: “Niên Niên”, cảm thấy vô cùng thích thú,
liền viết tên của anh: “Hữu Dư” trên tấm giấy.
Hữu Dư
chăm chú nhìn, không nhịn được cười, nói: “Dán lên thành câu đối tết, Niên Niên
Hữu Dư, thật là may mắn”.
“Niên
Niên Hữu Dư.” Hóa ra tên của họ ghép với nhau lại thành một câu thành ngữ may
mắn hay dùng trong dịp tết như vậy.
Lâm
Tiểu Niên ngây nhìn nụ cười rạng rỡ của Vu Hữu Dư cảm thấy họ dường như thân
thiết hơn, sự chăm sóc ân cần chu đáo của anh khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp
giữa mùa đông lạnh lẽo này.
Thực
ra, có lẽ không chỉ dừng lại ở mùa đông này đâu. Lâm Tiểu Niên đột nhiên nhận
ra, sự ấm áp mà cô nhận được giữa mùa đông ở Bắc Kinh, chủ yếu đến từ người con
trai đang ở bên cạnh,
Hữu Dư
đương nhiên không hề biết những điều cô đang suy nghĩ, anh gõ vào cái đầu đang
mơ màng của cô: “Nghĩ gì thế? Rùa con?”.
Lâm
Tiểu Niên nở một nụ cười rạng rỡ: “Em đang nghĩ câu đối này có phải còn thiếu
một bức hoành phi không?”.