Cám Ơn Anh, Khiến Em Yêu Bắc Kinh Mùa Đông Này!

Chương 7:




Món lẩu ở nhà ăn số 3 có thuốc bắc, mùi thơm nồng của thảo dược.
Lâm Tiểu Niên ăn không quen, nên bình thường cô không đến, nhưng vì Kiều Hoài Ninh thích ăn, nên cô đã chọn nhà ăn số 3 mời anh, đồ ăn đã được đưa lên, đột nhiên điện thoại của Kiều Hoài Ninh reo lên.
Anh lấy điện thoại ra xem, nói: “Là Tiểu Phi.”
“Anh mau nghe đi.” Lâm Tiểu Niên giục anh: “Nhân tiện anh hỏi xem chị Âu Dương có đến ăn cùng chúng ta không.” Nói xong câu đó, Lâm Tiểu Niên tự mắng mình không thật lòng.
Kiều Hoài Ninh cầm điện thoại, do dự một lúc, điều này khiến cho Lâm Tiểu Niên cảm thấy được an ủi chút ít.
Âu Dương Phi nói qua điện thoại rằng cô ấy đang trên đường đến đại học Chiết Giang.
“Bọn anh có phải đợi em cùng ăn không?” Kiều Hoài Ninh nhẹ nhàng hỏi.
Mặc dù Âu Dương Phi nói không cần, nhưng Lâm Tiểu Niên vẫn chưa động đũa, cô nói: “Đợi chị Âu Dương đến mình cùng ăn nhé!”.
Kiều Hoài Ninh cười: “Tiểu nha đầu thực sự đã hiểu chuyện rồi đó.”
“Mặc dù em là tiểu nha đầu, em cũng không bé tẹo nào.” Lâm Tiểu Niên đáp lại.
Ánh mắt của Kiều Hoài Ninh sáng lên, giống như mật ong rơi trên mặt nước: “Ừ, Niên Niên không phải là tiểu nha đầu.”
Sau khi Âu Dương Phi đến, mọi người bắt đầu nhúng thịt và rau. Dường như ba người đều rất tâm trạng, lặng lẽ ăn hết cái này đến cái khác, hầu như không nói câu nào, Âu Dương Phi đưa ra ý kiến đi dạo quanh khuôn viên của trường đại học Chiết Giang. Lâm Tiểu Niên vì bận bữa tiệc tối nay, phải đến hội sinh viên để tập trung trước, do đó cô xin phép về trước và hẹn họ bảy rưỡi có mặt ở trung tâm hội sinh viên.
Lúc cô đến văn phòng hội sinh viên, tất cả mọi người đã tập trung đầy đủ.
Tân chủ tịch của hội sinh viên Vu Hữu Dư lạnh lùng hỏi: “Lâm Tiểu Niên em không có khái niệm về đúng giờ à? Làm mọi người phải đợi một mình em.”
Lâm Tiểu Niên tủi thân nói: “Không phải anh nói sáu rưỡi sao? Vẫn còn ba phút nữa mới tới giờ mà.”
Tô Bắc Hải vội vàng nói chen vào: “Không sao, đừng trách em ấy. Không có ai nói với em ấy về quy định bất thành văn của hội, bình thường phải đến trước năm phút.”
“Bắc Hải!” Giọng của Vu Hữu Dư lạnh lùng nghiêm khắc khiến cho người khác thấy sợ hãi.
Tô Bắc Hải bị làm khó, anh gãi đầu cười. Lâm Tiểu Niên thấy bộ dạng Bắc Hải như thế, đành mím chặt môi không nói gì.
Bữa tiệc tối nay sớm được sắp xếp ổn cả rồi, bây giờ mọi người chỉ phải trang trí từng loại vật phẩm thôi.
Vu Hữu Dư phân công nhiệm vụ, bảo Tô Bắc Hải dẫn một số người đi lấy hoa quả tươi, một số người khác thiết kế bóng bay ruy băng và một số đồ khác, còn dư lại một mình Lâm Tiểu Niên.
Lâm Tiểu Niên tưởng mình không phải làm gì, đang vui mừng, ai ngờ Vu Hữu Dư nói: “Lâm Tiểu Niên em mang hộp dụng cụ ra đây.”
Lâm Tiểu Niên gật đầu: “OK, không vấn đề.”
Hộp dụng cụ là hộp thép không gỉ, do Vu Hữu Dư đặc biệt nhờ thợ chuyên nghiệp làm, ở bên trong đựng dụng cụ đồ dùng hàng ngày, những thứ cần thiết để chuẩn bị trang trí cho các cuộc họp.
Lâm Tiểu Niên bê thử hộp dụng cụ, không chịu được nói: “Nặng quá!”. Cô biết là anh ta cố tình chơi mình, nhưng vẫn cố gắng bê hộp dụng cụ mấy chục cân đó một đoạn xa, không một lời oán trách.
Đi ra đến giảng đường phía nam, cô dừng lại, nghỉ một lát, vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm: “Đây chẳng phải lấy việc công trả thù tư hay sao?”.
Vu Hữu Dư đi theo sau cô, nhìn thấy cô dừng lại, anh ta cũng dừng lại, chau mày và nói: “Tôi không phải là người thù dai.”
“Thế mới lạ!” Lâm Tiểu Niên cầm hộp dụng cụ lên, tiếp tục cố gắng đi về phía trước.
Vu Hữu Dư lắc đầu, nói: “Em mới là người thù dai!”. Anh lấy chiếc hộp dụng cụ từ tay của cô, đặt lên chiếc bàn chân cao rồi đẩy chiếc bàn đi.
Lâm Tiểu Niên bị anh dọa, cô ngẩn người ở phía sau, đến khi anh đi được một đoạn, mới nghĩ ra: “Anh hạ xuống đi, tôi tự mang được.”
Vu Hữu Dư không để ý đến cô, một lúc sau đã mang đến trung tâm hoạt động của hội. Lâm Tiểu Niên thấy anh chảy mồ hôi, cô định cám ơn, nhưng cảm thấy không cần phải thân mật với anh như thế, cô nhìn anh và nói: “Khỏe quá!”.
Tô Bắc Hải ở trên khán đài thử micro, thấy họ đến, liền dùng micro gọi vài câu Lâm Tiểu Niên. Lâm Tiểu Niên nhìn anh một cái.
Vu Hữu Dư bước hai, ba bước lên khán đài, giằng lấy micro trong tay của Bắc Hải, gọi to hai lần tên hoa khôi của trường Chu Hiểu Úy, dưới khán đài có một người vội vàng trả lời: “Hữu Dư sư huynh, anh gọi em?”.
“Không có, thử micro thôi.” Thái độ Vu Hữu Dư với hoa khôi của trường có vẻ rất khách sáo.
Theo quan sát của Lâm Tiểu Niên, Vu Hữu Dư đối với ai trong hội sinh viên cũng rất khách khí, nhưng với cô có vẻ rất quá đáng.
Bữa tiệc bắt đầu lúc tám giờ, Lâm Tiểu Niên hẹn gặp Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi lúc bảy rưỡi, không nghĩ thời gian còn nhiều thế này.
Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi đến sớm hơn, hai người đứng đợi ở hành lang.
Bóng đèn ngoài hành lang lờ mờ, hai người bọn họ trông giống như một lớp voan màu hoàng hôn.
Kiều Hoài Ninh đứng tựa vào tường, dáng anh trông rất thần bí. Âu Dương Phi đứng bên trái anh, giọng nói của hai người vang khắp hành lang dài dằng dặc, truyền đến hành lang khác giọng nói như đang thì thầm điều gì đó.
Đầu Âu Dương Phi ngả vào vai của Kiều Hoài Ninh, nhìn xa xăm, bóng họ đan xen vào nhau, rất thân thiết.
Lâm Tiểu Niên đứng trong chỗ tối của hành lang nhìn họ, nhìn đi nhìn lại, mà không thấy xấu hổ.
Vu Hữu Dư thử micro xong, cảm thấy có trục trặc về âm thanh, muốn gọi Tô Bắc Hải tìm người phụ trách thiết bị đến xem lại một chút, tìm mãi không thấy Tô Bắc Hải, nhưng lại nhìn thấy Lâm Tiểu Niên.
“Hóa ra em trốn ở đây cho sạch sẽ.” Vu Hữu Dư hiếu kỳ nhìn Lâm Tiểu Niên bằng cặp mắt tròn to đầy tức giận: “Muốn gì đây?”.
Lâm Tiểu Niên không ngờ có người đến, đập vào vai cô khiến cô giật mình, ánh mắt rụt rè, nói: “Không… Không có gì! Sao lại là anh?”.
Vu Hữu Dư liếc mắt về phía Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi, sau đó nói với Lâm Tiểu Niên: “Vậy em đang mong đợi ai đấy?”.
Lần này Lâm Tiểu Niên không trả lời, cô chỉ thỏ thẻ: “Em quay lại xem bữa tiệc còn phải chuẩn bị gì không?”.
Tám giờ tối, bữa tiệc bắt đầu đúng giờ.
Lâm Tiểu Niên kéo Kiều Hoài Ninh và Âu Dương Phi ngồi ở hàng ghế đầu, nói: “Lát nữa đến tiết mục của em, nhớ phải cổ vũ cho em đấy nhé!”.
Kiều Hoài Ninh gật đầu: “Nhất định sẽ vỗ đến khi nào đỏ hẳn tay lên thì thôi. Lát nữa về cho em kiểm tra.”
Tiết mục của Lâm Tiểu Niên đại diện cho cả hội sinh viên, đơn ca bài “Tình yêu trước công nguyên”.
Bài hát này do Thẩm Tam Nguyệt chọn, cô ấy nói: “Mình rất thích những bài hát của Châu Kiệt Luân!”.
Cát Ngôn cũng nói: “Bài hát này nghe rất dễ, nhưng hát rất khó. Tiểu Niên à, giọng của cậu hay, cậu hát bài này đi!”.
Lâm Tiểu Niên đã hát bài này mấy lần, thấy bài này cũng dễ hát, liền chọn luôn.
Tô Bắc Hải nói: “Lâm Tiểu Niên rất đa tài.” Câu nói khiến Lâm Tiểu Niên thấy ngượng, sau này được lên biểu diễn, dù sao cũng nhất định phải hát, nhấn mạnh: “Em phải duy trì thực lực của mình, đợi lên biểu diễn phát huy nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.